Khi Belly đứng dậy đi lên gác tôi biết cậu ấy cố tình muốn tôi ngồi lại, thử nói chuyện với anh Conrad về chuyện trường học. Tôi biết bởi ngay từ khi còn bé, chúng tôi đã thường xuyên tập cách đọc được suy nghĩ của nhau. Và cậu ấy luôn tin rằng cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Sự thật là tôi quá hiểu Belly. Mỗi khi sắp sửa nói dối, mắt trái của cậu ấy sẽ hơi nheo lại một chút. Mỗi khi lo lắng, cậu ấy sẽ khẽ cắn môi trước khi nói. Tôi luôn biết cậu ấy đang nghĩ gì. Belly là một người rất dễ đoán định. Tôi nhìn qua anh Conrad. "Anh có muốn sáng mai dậy sớm ra biển lướt sóng không?" Tôi hỏi.
"Cũng được," anh nói. Ngày mai tôi sẽ nói với anh về chuyện học hành sau. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chúng tôi ngồi xem TV thêm một lúc nữa, tới khi anh Conrad thiếp đi trên ghế, tôi mới đứng dậy trở về phòng. Phía cuối hành lang, tôi thấy đèn phòng Belly vẫn đang bật.
Tôi bước tới, đứng trước cửa phòng và đưa tay gõ nhẹ lên cửa. Tự dưng tôi thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc khi đứng trước cửa phòng Belly và gõ cửa như thế này. Hồi còn bé, tụi tôi thường xuyên xô thẳng cửa vào phòng nhau mà không cần suy nghĩ gì hết. Giá như mọi thứ vẫn đơn giản như xưa thì tốt biết mấy.
"Mời vào!" Cậu ấy nói. Tôi mở cửa đi vào trong phòng và ngồi ở phía cuối giường của Belly. Khi tôi nhận ra cậu ấy đã thay sang bộ pajama chuẩn bị đi ngủ rồi, tôi đã định quay lưng bỏ đi. Tôi phải liên tục tự nhắc bản thân mình rằng trước đó tôi đã nhìn thấy cậu ấy mặc pajama hàng tỷ lần rồi, và chuyện đó có gì to tát đâu? Nhưng mọi khi cậu ấy vẫn hay mặc cái áo phông rộng thùng thình giống như đám con trai tụi tôi, còn hôm nay cậu ấy đang mặc một chiếc áo hai dây màu hồng.Tôi tự hỏi không hiểu mặc chiếc áo đó đi ngủ liệu cậu ấy có thấy thoải mái không nữa.