Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 29




Tôi nghe thấy tiếng anh về nhà. Tôi nghĩ là cả nhà đều nghe thấy - trừ Jeremiah, một khi cậu ấy đã ngủ thì dù đại bác có bắn bên cạnh cũng chẳng hề vẩy tai. Anh Conrad đi lên cầu thang, vấp ngã và chửi thề. Anh đóng cừa phòng lại và bật đài thật to. Khi đó đã là ba giờ sáng.

Tôi nằm thêm độ ba giây nữa sau đó ngồi bật dậy và chạy xuống cuối hành lang tới phòng của anh. Tôi gõ cửa hai lần, nhưng với tiếng nhạc uỳnh uỵch như thế kia e rằng anh ấy khó lòng mà nghe thấy được. Tôi xoay nắm cửa, tự động mở cửa vào phòng. Anh đang ngồi trên mép giường, loay hoay tháo giày. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên và thấy tôi đang đứng lù lù trước mặt. “Mẹ em không dạy em phải gõ cửa à?” Anh đứng dậy và đi ra vặn nhỏ đài xuống.

“Em có gõ mà, nhưng anh bật nhạc to thế kia không nghe thấy là phải. Anh sẽ làm cả nhà thức dậy mất, anh Conrad,” tôi bước vào trong phòng, đóng cửa lại. Lâu lắm rồi tôi mới vào phòng anh như thế này. Mọi thứ vẫn giống như trong trí nhớ của tôi: Gọn gàng và ngăn nắp. Trong khi phòng của Jeremiah thì ngược lại, trông bừa bộn chẳng khác gì như vừa trải qua một cơn bão ý. Khác hẳn phòng anh Conrad, mọi thứ đều nằm ở đúng vị trí của mình. Từ những cái bút chì, được cắm ngay ngắn trên nóc tủ sách. Thật mừng khi thấy ít nhất còn có những thứ này vẫn giống như cũ, không có gì thay đổi!

Mái tóc của anh rối bù, như thể vừa có ai đó dùng tay bới tung lên vậy. Không lẽ là cái chị đội mũ Red Sox hôm nọ? “Em lại định đi mách với mọi người về anh đấy hả Belly? Em vẫn chưa sửa cái tật hay mách lẻo à?”

Tôi vờ như không nghe thấy câu châm chích vừa rồi của anh, lừ lừ tiến về phía cái bàn ở góc phòng. Trên đó treo một bức ảnh chụp anh trong bộ đồng phục bóng đá, quả bóng kẹp dưới nách. “Tại sao anh lại bỏ bóng đá thế?”

“Không còn thấy hay nữa.”

“Em còn tưởng anh mê bóng đá cơ đấy.”

“Không hề, người thích bóng đá là bố anh, chứ không phải anh.”

“Nhưng em thấy anh cũng thích thật mà,” trong bức ảnh treo trên tường kia rõ ràng anh chỉ đang cố làm mặt nghiêm nghị thế thôi chứ thực ra anh đang cố để không mỉm cười.

“Thế còn em tại sao lại thôi không học nhảy nữa?”

Tôi quay đầu lại nhìn anh. Anh đang cởi khuy áo khoác, bên trong anh mặc một chiếc áo phông trắng.

“Anh vẫn còn nhớ cơ à?”

“Em từng nhảy nhót khắp nhà như một chú lùn còn gì.”

Tôi lườm anh, chữa lại, “Chú lùn không hề nhảy nhót nhá. Và xin thưa với anh em là một vũ công ba-lê, chứ không phải nhảy nhót loăng quăng khắp nhà.”

Anh nhếch mép cười, “Thế tại sao em lại thôi không học múa nữa?”

Lúc đó là khoảng thời gian bố mẹ tôi vừa mới ly dị. Mẹ không thể một mình đưa đón tôi hai lần một tuần liên tục được. Mẹ còn phải đi làm. Tôi cũng thấy nó không đáng phải phí công sức như thế làm gì. Tôi không còn hứng thú với môn ba-lê như xưa, và Taylor cũng đã nghỉ, thôi không theo học lớp này nữa. Hơn nữa tôi ghét phải nhìn cơ thể của mình trong bộ đồ bó sát. Ngực tôi phát triển sớm hơn bất kỳ bạn nào trong lớp, và trong bức ảnh chụp chung với cả lớp trông tôi già dặn chẳng khác gì cô giáo. Ngượng không thể tả được!

Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, mà nói tránh đi, “Em đã từng là một trong những học viên giỏi nhất đấy! Nếu tiếp tục, không biết chừng giờ em đã được một công ty nào đó tuyển rồi ý chứ,” tất nhiên là tôi bốc phết vậy thôi chứ tôi không hề giỏi tới mức đó.

“Kinh!” Anh dài giọng mỉa mai.

“Ít ra thì em cũng còn biết nhảy.”

“Này, anh cũng biết nhảy đấy.”

Tôi khoanh hai tay trước ngực, hất hàm nói, “Thế thì chứng minh em xem nào!”

“Anh chẳng việc gì phải chứng minh cho ai hết. Chính anh chẳng phải đã từng dạy cho em một vài động tác đó còn gì? Sao em có thể quên nhanh thế không biết?” Anh Conrad nhảy xuống khỏi giường, nắm lấy tay tôi và quay tôi một vòng. “Đó, thấy chưa? Chúng ta đang nhảy đấy thôi.” Tay anh vòng qua eo tôi, miệng cười rất tươi, nói với tôi, “Anh nhảy còn giỏi hơn em đấy, Belly,” sau đó anh buông tôi ra và ngồi phịch xuống giường thở hổn hển.

Tôi đứng nhìn anh trân trối. Thực sự không biết phải hiểu anh như thế nào nữa. Một phút trước anh còn đang đầy tâm trạng và thu mình một góc, vậy mà chỉ một phút sau đã thấy anh cười sảng khoái, lại còn cầm tay tôi nhảy nhót khắp phòng như đúng rồi. “Như thế này mà anh gọi là nhảy à?” Tôi quay lưng đi về phía cửa. “Còn nữa, anh làm ơn vặn nhỏ nhạc xuống đi. Anh sắp khiến cả nhà thức giấc rồi đấy.”

Anh mỉm cười. Anh ấy luôn có cách khiến cho tôi, cho bạn, cho tất cả mọi người phải mềm lòng trước ánh mắt của anh. Anh nói, “Được rồi. Ngủ ngon, Bells.” Bells là nick-name của tôi từ cả nghìn năm trước.

Thật khó mà có thể không yêu anh Conrad. Khi anh dễ thương như thế này. Tôi đã nhớ ra tại sao mình đã từng yêu anh đến thế.

Tôi đã nhớ ra mọi chuyện.