Mùa Hè Tan Băng

Chương 1




Khi Hạ Băng ăn que kem thì nghĩ thầm: Ở địa phương đến chim không thèm ỉa này cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Anh nhiệt tình liếm, cắn, ngậm lấy que kem, mặc kệ nước từ que kem chảy ra anh cũng không buồn phản ứng, anh cảm giác đã thật lâu rồi không có được tự do ăn một que kem như thế, anh cảm ơn trời xanh đã cho anh có cơ hội nghỉ phép mười ngày, rốt cục cũng không bị ai chú ý.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, năm ngoái khi đi trên đường Hạ Băng đặc biệt chú ý đến hình tượng, luôn cảm thấy sẽ có người qua đường nhận ra anh, đồng thời sẽ dùng hết tất cả các phương pháp để chụp trộm anh, sau đó tìm ra điểm xấu nhất để hắc anh -- mặc dù không có người nào nhận ra anh. Mà bây giờ anh chỉ muốn rời xa ống kính, tìm một chỗ không có người để thư thư thái thái gác chân, ngoáy lỗ mũi, thả hai cái rắm to, ngửi tất thối một chút -- gần đây đến gỡ da chân anh cũng không có cơ hội! Đi đến chỗ nào cũng có ống kính!

Anh lần thứ hai cảm ơn trời xanh, không phải, nên cảm ơn người đại diện dưới sự ôn nhu và kiên trì của anh cuối cùng cũng cho anh nghỉ mười ngày, để cho anh có cơ hội đến hòn đảo đơn sơ này thưởng thức rùa biển đẻ trứng và ăn mấy que kem.

Nguyên văn lời người đại diện Thành tỷ lúc đó nói là: "Ngại bận quá đúng không? Sang năm tài nguyên giảm bớt đến lúc đó chắc không ngại làm việc quá nhiều đâu nhỉ?"

"Mỗi lúc mỗi khác, đến lúc đó lại nói sau." Hạ Băng nói như thế với Thành tỷ.

Thực ra người đại diện cũng là do anh thuê, anh là ông chủ anh có quyền định đoạt. Thế nhưng người đại diện này rất lợi hại, có loại sức mạnh liều mạng Tam Lang, luôn luôn lải nhải chuyện tương lai bên tai anh, nội dung trọng tâm là: "Hạ lão bản, em phải biết, tình huống như em chị nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhờ show tống nghệ hồng lên thì duy trì nhiệt độ được hai năm, xào CP hồng lên nhiệt độ cùng lắm là một năm. Dựa vào xào CP ở trong show tống nghệ hồng lên như em chắc được khoản một năm rưỡi."

Hạ Băng cảm thấy lời nói của Thành tỷ rất có đạo lý. Nhưng anh nghĩ ngược lại một hướng khác, nếu anh chỉ có thể hồng trong một thời gian ngắn như vậy thì cần gì phải để ý đến hình tượng? Anh chỉ là một diễn viên không phải thần tượng quốc dân, theo đạo lý mà nói diễn viên có thể tùy ý một chút cũng không có sao nhỉ?

Đương nhiên anh không dám nói ra ý nghĩ này. Thành tỷ nhất định sẽ nói: Những người được gọi là "Diễn viên" thì mỗi người đều có tác phẩm tiêu biểu để đưa ra, cho nên hình tượng bọn họ thành hình dạng gì thì đều có người tìm đến bọn họ đóng phim, còn Hạ Băng em, các tác phẩm của em chỉ là rất nhiều vai phụ trong phim truyền hình, lẽ nào bạo hồng nhờ show tống nghệ cũng có thể tính là tác phẩm? Hiện giờ em chưa có tác phẩm nào cho nên hãy bảo vệ tốt hình tượng của mình!

Không có chuyện làm nên anh mướn một cây dù che nắng để nằm ngủ trên bờ biển, ăn kem, nhìn rùa biển bò lên đẻ trứng rồi nhặt một ít vỏ sò, cứ như vậy trải qua cả ngày. Anh không muốn đi cùng bất cứ người nào, nếu có người đi với anh thì lại bị nhắc nhở chú ý hình tượng.

Tuy là tháng cuối cùng của mùa hè, nhưng ở hòn đảo phía nam này vẫn nóng bức như cũ. Bãi biển Hạ Băng đang nằm này cách rất xa khách sạn, nên chắc không có người nào theo đuôi đâu. Anh mặc áo tắm đi ra biển, đến buổi chiều hơi nóng nên anh cởi áo tắm ra chỉ mặc một quần bơi -- đương nhiên anh cũng không dám bơi lội, Thành tỷ yêu cầu anh không được phơi nắng đến đen da, dù sao anh cũng còn có đại ngôn mỹ phẩm trắng da, nếu da đen thì sẽ không đáp ứng được yêu cầu của nhãn hàng. Vì anh lười bôi kem chống nắng nên chỉ có thể nằm ngủ ở dưới dù che nắng.

Anh ăn que kem xong thì sờ sờ cái bụng -- ngày thường vì cơ bụng tám múi nên anh không dám ăn quá nhiều, nhưng giờ đây đã khác, anh vui vẻ tận hưởng cảm giác no nê.

Anh lấy điện thoại ra bật chế độ máy bay, bình thường anh rất bận không rảnh để lên mạng. Hai ngày nay nếu như rảnh rỗi anh sẽ lên mạng nhìn xem hôm nay có người nào bôi đen anh, mới một hai ngày thôi anh đã cảm thấy việc này không phải là thói quen tốt, sẽ dẫn đến mất ngủ, phẫn nộ, nội tiết mất cân đối, dễ gây nên bệnh liệt dương sớm, cho nên để khống chế lại việc này hôm nay anh đã sử dụng chế độ máy bay.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, không còn sinh vật nào ngoài rùa biển với chim biển nữa, vì quá thoả mái nên anh cũng quên phải tỉnh dậy trước khi mặt trời lặn.

Sau đó đã xảy ra một chuyện xấu hổ. Anh vừa tỉnh lại thì trời đã tối, ánh trăng mờ ảo, đang định ngồi dậy thì phát hiện cách đó không xa có một đôi nam nữ đang nghịch nước trên bờ biển, cười đùa vui vẻ hất nước qua lại, rồi ấp ấp ôm ôm, sau đó nữa thì bắt đầu làm gì đó.

Đương nhiên anh cũng không dám nhìn kỹ. Anh do dự có nên lên tiếng hay vẫn tiếp tục nằm ngủ giả chết, đôi tình nhân nhỏ kia thì càng ngày càng táo bạo có ý định giải quyết chuyện vợ chồng ngay tại chỗ này.

Chuyện này hơi rắc rối rồi, anh lại đang đói bụng muốn đi ăn. Nếu như anh không lên tiếng sau đó bị tóm rồi bị diệt khẩu thì phải làm sao?

Hạ Băng cảm thấy mình nên uyển chuyển nhắc nhở bọn họ một chút nơi này còn có người. Thứ nhất là để không bị chết đói, thứ hai là để tránh bị diệt khẩu. Anh ngồi dậy, mặc áo tắm vào, ho khan vài tiếng rồi nói: "Trời buổi tối lạnh thế."

Quả nhiên đôi uyên ương nghịch nước kia lập tức buông nhau ra. Cô gái kia phản ứng cực kỳ nhanh chóng, kéo bikini lên, trùm áo tắm lên, chạy trốn mất tiêu rồi!

Còn lại chàng trai kia đang ngồi ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Hạ Băng không nhịn được nữa lại giả vờ ho một cái nói: "Không còn sớm nữa, nên trở về ăn tối thôi?"

Lúc này chàng trai kia mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nhưng không giống như trong tưởng tượng của Hạ Băng là sẽ rời khỏi hiện trường mà hỏi lại một câu: "Hạ Băng ca?"

Âm thanh này vừa phát ra Hạ Băng liền biết là người nào, anh cầm lấy điện thoại di động rồi mở đèn pin chiếu một cái, quả nhiên là tên nhóc này.

"Jerry?"

Hai người trong cuộc đều thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Băng thả lỏng đến mức muốn nằm xuống lại, không nghĩ tới lại là tiểu tử này!

"Em không có việc gì làm hay sao mà ở đây đánh dã chiến?" Hạ Băng mắng: "Tiểu tử thối, có biết anh xấu hổ như nào không!"

"Em phải là người xấu hổ mới đúng chứ? Em còn tưởng rằng bị người khác chụp được rồi! Nghĩ thầm ngày mai tên của em sẽ lên hot search, em sẽ xong đời." Quách Thụy Dương nói tiếp: "Ca! Anh phát bệnh thần kinh gì đây, trời đã tối đen còn nằm ngủ ở chỗ này."

Hạ Băng nói: "Ban ngày anh đã ngủ ở chỗ này rồi, vừa nãy nhìn hai người các em hơn nửa ngày, không tiếp tục được nữa nên mới lên tiếng."

Quách Thụy Dương lúng túng nở nụ cười: "Ca, anh nói cái gì mà nhìn với không nhìn, anh không thấy xấu hổ à?"

Hạ Băng vỗ đầu cậu: "Em không xấu hổ còn bắt anh e lệ? Nếu không xấu hổ thì anh đã im lặng nhìn tiếp, còn nhắc nhở em sao?"

Hạ Băng mặc áo tắm kín mít, Quách Thụy Dương cũng tìm được áo tắm bị vứt trên bờ cát khoác vào. Hai người cùng trở về khách sạn -- nơi này cách khách sạn mấy trăm mét, ban ngày Hạ Băng thật vất vả mới nhờ được nhân viên phục vụ hỗ trợ mang cây dù che nắng to lớn này đến bờ biển, lúc này cũng không thể mang về chỉ có thể để đến ngày mai.

"Cô gái lúc nãy là ai vậy? Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ?" Hạ Băng suy đoán thân thủ nhanh nhẹn như vậy chắc chắn không phải ngày một ngày hai luyện thành, cho nên cô gái kia nhất định là nghệ sĩ phải hồng trong một thời gian dài.

Quách Thụy Dương luôn luôn không cần mặt mũi, lúc này có hơi xấu hổ, ấp úng nói: "Anh không thấy à?"

"Lúc nãy không nhìn thấy, nhưng chờ một lát nữa có thể đến phòng em chụp ảnh." Hạ Băng uy hiếp nói.

"Là Lê Man." Quách Thụy Dương gãi gãi sau gáy, nhỏ giọng nói.

Hạ Băng bị sốc, phản ứng đầu tiên chính là: "Em đã theo đuổi được nữ thần rồi?! Thật không đùa được nha, cua được cả ảnh hậu."

Hạ Băng dùng sức vỗ một cái lên lưng Quách Thụy Dương, biểu thị khen ngợi.

Quách Thụy Dương ngượng ngùng nói: "Cái này ai làm ai còn chưa xác định được?"

Hạ Băng dùng đèn pin soi gương mặt Quách Thụy Dương, cậu là một tiểu thịt tươi hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lớn lên đặc biệt đẹp trai. Hạ Băng nghĩ thầm cũng không phải không có khả năng, vì vậy hỏi lại: "Chuyện đến thế này rồi mà em còn nói không chắc? Chẳng lẽ em bị nữ thần làm?"

Nói về Quách Thụy Dương người này thì Hạ Băng gặp cậu ở trong một chương trình tạp kỹ vào năm ngoái. Vốn dĩ chương trình kia đều là các diễn viên tuyến mười tám giống như bọn họ tham gia nhưng không hiểu sao đột nhiên bạo hồng. Mà lúc đó Quách Thuỵ Dương với Hạ Băng ở chung một phòng ngủ, hai người bọn họ hoà hợp ăn nhịp với nhau, cùng đánh nhau, cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ -- sau đó chương trình phát sóng, không hiểu sao lại có lượng lớn fan bắt đầu ship CP bọn họ, chiếm đoạt vị trí thứ nhất trong siêu thoại CP hơn nửa năm, gần đây mới tụt xuống một hạng.

Thực ra hai người bọn họ bây giờ cũng không còn tuyến mười tám nữa -- nhưng mà mỗi người đều xuất hiện triệu chứng chán ghét làm việc, nếu không sao lại chạy đến nơi này nghỉ phép giải sầu.

Đúng rồi, hai người bọn họ sau khi chương trình kết thúc cũng đã gần nửa năm chưa có gặp mặt. Vị trí đầu bảng siêu thoại CP hoàn toàn dựa cả vào những năm tháng tống nghệ và tư liệu của nhà đài thỉnh thoảng ném ra, cùng với các sản phẩm của người hâm mộ tự tạo ra mà duy trì.

Mặc dù quan hệ hai người ở trong chương trình tống nghệ rất rốt nhưng là do năng lực tự gánh vác sinh hoạt của Quách Thụy Dương quá kém, không thể không cùng Hạ Băng kết bạn sinh tồn, Hạ Băng chăm sóc Quách Thụy Dương non nửa năm, thật vất vả mới giúp năng lực tự gánh vác sinh hoạt của cậu tăng cao lên một bậc. Sau khi chương trình kết thúc nếu rãnh rỗi thì nhắn cho nhau vài tin qua wechat, nửa đêm canh ba ngủ không được rủ nhau chơi game thì không có thời gian gặp mặt. Quách Thụy Dương hay hỏi Hạ Băng có thời gian đi ra ngoài ăn cơm hay không, nhưng toàn không đúng dịp, Hạ Băng mãi mãi bận rộn, bữa hẹn mà bọn họ nói mười mấy hai mươi lần vẫn luôn không thành công. Còn tin đồn bọn họ ở cùng một tiểu khu trước đây chỉ có thể nói là trí tưởng tượng của fan CP quá phong phú.

Cho nên anh không biết Quách Thụy Dương đã làm gì gần đây, anh chỉ biết Quách Thụy Dương cũng giống như anh, gần nửa năm qua đều rất bận rộn, không tiến vào đoàn phim thì phải chụp tạp chí, quay quảng cáo, không phải đi thảm đỏ thì là đi tiệc tối. Lúc này anh cũng mới vừa quay xong một bộ phim thì lập tức chuẩn bị tiến vào một đoàn phim khác. Chơi game đều là nửa đêm gọi nhau, nếu như vừa vặn đúng lúc anh không ngủ nhìn thấy tin nhắn thì sẽ chơi một chút.

Dựa vào sự hiểu biết của anh về Quách Thụy Dương thì tâm lý tuổi tác của cậu chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, niềm yêu thích đóng phim chiếm một phần lớn, phần còn lại là dành cho chơi game. Tình yêu dành cho các nữ thần có lẽ cũng là bắt nguồn từ niềm yêu thích đóng phim mà ra, nữ thần cậu yêu thích có đến tận mười mấy người, Lê Man là một người trong số đó.

Năm ngoái lúc quay chương trình tống nghệ kia, khi ở trong ký túc xá, Hạ Băng thường bị Quách Thụy Dương lôi kéo xem các bộ phim của nhóm nữ thần diễn, xem hết phim này đến phim khác rồi lôi kéo Hạ Băng diễn theo, Quách Thụy Dương thích vào vai nhân vật nam, cho nên Hạ Băng chỉ có thể oan ức vào vai nhân vật nữ. Hạ Băng mấy năm nay chỉ diễn vai phụ trong các bộ phim webdrama ít kinh phí nên thường xuyên đối mặt với tình huống không hiểu được kịch bản và nhân vật, lúc thảo luận diễn xuất cũng hiện ra chút quái dị. Cho đến khi tham gia chương trình tống nghệ kia mới có thể cảm nhận được kịch bản hay và đạo diễn lớn sẽ lợi hại như thế nào, đó là một bước ngoặt rất quan trọng trong sự nghiệp của anh, cho nên nữa năm ở chương trình tống nghệ kia Hạ Băng vẫn rất tình nguyện ở bên trong ký túc xá đối diễn với Quách Thụy Dương.

Lê Man xuất đạo từ rất sớm là một ngôi sao nhí, cho nên cô ấy diễn rất nhiều phim, khi đó phim bọn họ xem nhiều nhất cũng là phim của cô ấy. Mà trong chương trình tống nghệ kia Lê Man cũng thay thế bổ sung cho một nam đạo diễn làm đạo sư một hai tập.

Ngàn lần không nghĩ tới, Quách Thụy Dương lại theo đuổi được Lê nữ thần.