Cô lắc đầu.
Thấy đôi mắt của cô đã trở nên mông lung, như sắp ngủ gục tới nơi, anh mỉm cười nói: “Vậy thì về thôi.”
Trên đường trở về thì quả nhiên là cô đã ngủ mất, ngay cả khi về đến nhà bà dì Cổ cũng không tỉnh lại, anh ôm cô xuống xe, Cổ Minh Hùng đứng bên cạnh cười đến mập mờ.
“Trong nhà vẫn còn phòng trống đấy, hay để cô ấy vào nhà ngủ tạm trước đã. . . .”
“Không cần đâu, để em cõng cô ấy về cũng được.” Đường lên núi, anh có nhắm mắt cũng có thể về đến nhà, cho dù cõng cô trên lưng thì cũng chả tốn bao nhiêu sức lực.
“Nếu không thì gọi con bé dậy đi.” Bà dì Cổ nói.
“Không cần.” Tạ Kính nhanh nhẹn để Vương Tuệ Hân nằm lên vai mình.
“Cháu đấy, chẳng bao giờ thay đổi, lúc nào cũng cố chấp như vậy.” Bà dì Cổ mắng một câu. Nếu không phải bây giờ mới là buổi chiều, trời vẫn còn sáng thì bà dứt khoát sẽ không đồng ý rồi.
Tạ Kính cười nói: “Chẳng phải bà vẫn thường hay nói với cháu là ‘trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu’ sao? Yên tâm đi, cháu khỏe như trâu, không có việc gì đâu.”
“Để anh giúp cậu xách đồ lên.” Cổ Minh Hùng vác túi lớn túi nhỏ.
“Được, ngày mai cháu lại xuống thăm bà.” Tạ Kính cõng Vương Tuệ Hân đang ngủ say đi ra ngoài.
“Được rồi.” Bà dì Cổ phất phất tay, ánh mắt lộ ra ý cười. Bà biết A Kính nhất định sẽ thích cô giáo Vương mà.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
***
“Đồ để ở đây nhé, anh đi đây!” Cổ Minh Hùng đặt mấy túi đồ ở trên bàn trà.
“Không ngồi chơi một lát à?” Tạ Kính cõng Vương Tuệ Hân vào trong phòng.
“Không cần, cũng có phải lạ lẫm gì đâu, anh xuống trông cửa hàng đây.” Nói xong, Cổ Minh Hùng cũng sảng khoái bước đi.
Lúc Tạ Kính thả Vương Tuệ Hân xuống thì cô lại mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại nhắm lại: “Tôi còn muốn ngồi thuyền. . .”
Nếu không phải dựa vào gần như vậy thì chỉ sợ Tạ Kính cũng không hiểu được cô đang nói gì. Cô gái này, anh cõng cô lên núi mà cô tưởng là đang ngồi thuyền sao?
“Lái thuyền đi.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cô chớp chớp mắt, dường như có chút không phân biệt được đâu là thật đâu là trong mơ.
“Tạ Kính?”
“Ơi? Em cần gì sao?” Anh giơ tay vén tóc mái của cô sang một bên.
Cô mơ màng nói khẽ: “Giày. . . giày . . .”
Anh thuận tay giúp cô cởi ra đôi giày vải, sau đó ngồi trở lại bên cạnh cô, cúi đầu thì thầm nói: “Em còn cần gì nữa không?”
Anh dựa sát vào như vậy lại khiến cô không thể nhìn rõ, vì vậy, cô đành vươn tay ra theo bản năng, chạm vào mặt anh, muốn đẩy anh xích ra một chút.
Không ngờ, khi vừa chạm đến khuôn mặt anh thì bàn tay nhỏ bé của cô lại bị anh nắm lấy, cồn trong người khiến cho phản ứng của cô trở nên trì trệ, không ý thức được tư thế mập mờ của hai người, chỉ khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy? Tôi không thấy rõ lắm . . .”
“Em đang say hay tỉnh vậy?” Nghe giọng nói ngọng nghịu của cô, khóe môi anh khẽ cong lên.
“Tôi. . .không có say.” Cô vừa nói vừa chớp mắt, nhưng ánh mắt lại mờ mịt mông lung.
“Tôi là ai?”
“Chủ cho thuê nhà.”
“Tên của tôi là gì?” Anh lại hỏi.
Cô đột nhiên bật cười: “Sao anh lại hỏi tôi?”
Cô cười ngây ngô khiến anh không kìm lòng được, khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Đồ ngốc.”
Cô thoáng tỉnh táo lại, trợn to đôi mắt tròn: “Anh . . . Sao anh lại hôn . . .”
“Em vẫn chưa trả lời, tên của tôi là gì?”
“Sao anh cứ một mực hỏi tôi tên của anh? Đừng có dựa vào sát như vậy.” Cô giơ tay đẩy anh, muốn ngồi dậy: “Sao anh lại hôn tôi?”
Anh khẽ cười, thấp giọng nói: “Bởi vì anh thích em.”
Vương Tuệ Hân thậm chí còn không kịp kinh ngạc thì đôi môi đã bị anh chiếm giữ, xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến cô hoảng hốt, thậm chí còn không kịp kháng nghị thì anh đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi thâm thúy nhìn sâu vào trong đôi mắt đang kinh hoảng nhưng cũng đầy mê hoặc của cô.
“Đừng sợ, anh cũng không phải là yêu quái, sẽ không ăn thịt em . . . à không . . .” Anh cười nhẹ, lại sửa lời: “Anh rất muốn ăn em, nhưng nếu không được em đồng ý thì anh sẽ không làm bậy.”
Cô trợn to mắt, bị lời nói của anh dọa sợ đến không thể thốt nên lời, trong đầu là một mớ hỗn loạn. Anh ta vừa nói cái gì? Muốn ăn cô . . .
Gò má cô nóng lên, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói rồi.
Nhất định là anh ta đang say . . .
“Em có muốn tìm một người đàn ông khác không?” Anh nhớ rõ lúc cô đứng ở chân núi gào to là sẽ tìm một người đàn ông khác, mặc kệ là nói thật hay nói đùa thì anh cũng phải thử một lần mới được.
Cô vẫn chưa trả lời, nụ hôn của anh lại rơi xuống lần nữa, lần này anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi non mềm của cô, nhờ thế nên anh lại nghe thấy tiếng cô thở dốc.
Vương Tuệ Hân muốn đẩy anh ra, nhưng lưỡi của anh lại chui vào trong miệng cô, hấp dẫn và tràn đầy khiêu khích, hơi thở nam tính hòa quyện cùng hương thơm của rượu, tràn ngập khoang mũi cô.
Cô hoảng hốt đẩy bả vai anh, cùng lúc đó, đầu lưỡi của anh lại khẽ lướt qua đầu lưỡi của cô, khiến cô run rẩy, một cảm giác hưng phấn lan đến tận ngón chân, khiến lòng cô có chút nhộn nhạo.
“Ừm. . .”
Cô không biết mình phát ra tiếng than nhẹ đầy gợi cảm lại là một sự khích lệ rất lớn đối với anh, khiến anh càng thêm nhiệt tình mút lấy chiếc lưỡi của cô, khiến cô căn bản không thể nào chống đỡ được.
Từng có bạn trai, đương nhiên là cô cũng đã từng quan hệ, vậy nên cô cũng không cảm thấy ghét nụ hôn này, nhưng cũng không thể nói là hưởng thụ, cô vẫn luôn khó có thể thả lỏng mình vào những lúc thân mật thế này, hôn môi chính là nuốt nước miếng của đối phương, mà vận động trên giường cũng giống như vậy, có lẽ bởi vì Bành Ngạn Kỳ quá mức câu nệ với cô, hơn nữa hai người bọn họ cũng không quá nhiệt tình trong chuyện này, vậy nên cô cũng không cảm thấy gì cả.
Đây cũng là lý do vì sao khi cô bắt gian tại giường thì trong lòng vô cùng khiếp sợ, vết thương này khó có thể phai mờ, Phương Khải Lỵ đã từng thị uy với cô: Cô không biết cách để anh ta thỏa mãn . . . .
Lúc đó, cô đã tức giận đến nỗi không thể kìm được mà tát Phương Khải Lỵ, chỉ hận không thể đem Bành Ngạn Kỳ và cô ta đẩy xuống địa ngục, để cho lửa địa ngục thiêu cháy bọn họ.
Cho nên lúc này cô mới bị mê hoặc như thế, Tạ Kính lại dấy lên ngọn lửa hưng phấn, khiến cô có cảm giác lạ lẫm. . . .
Tay của anh trượt vào trong áo cô, mơn trớn trên da thịt non mềm, xua tan đi những ý nghĩ trong đầu cô, lúc hai tay của anh chạm đến bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve thì bọn họ đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.
Một tay anh vòng ra sau lưng cởi áo ngực của cô, lại không thể chờ đợi mà tiếp tục vân vê hai bầu ngực trắng mềm, anh cất tiếng rên rỉ, cảm giác này thật tốt.
Ngón tay cái của anh miết nhẹ nụ hoa của cô, khiến cô run rẩy càng thêm dữ dội.
Vương Tuệ Hân mơ màng rơi vào trong cơn kích tình mãnh liệt, nhưng trong lòng lại có chút bất an, cô khẽ giãy giụa: “Đừng. . .”
Anh khẽ ngẩng đầu, hô hấp nặng nề, hôn từng chút từng chút lên mặt cô: “Đừng sợ, đừng sợ. . . .”
Đầu lưỡi của anh lướt qua vành tai cô, khẽ vẽ vài vòng, mang đến cho cô từng đợt khoái cảm đến tê dại, khiến cô không nhịn được mà khẽ rên lên: “Ah. . .”
Cô đối với chuyện tình dục vô cùng bỡ ngỡ, chẳng bù cho anh lão luyện như vậy, rất nhanh đã tìm được vùng mẫn cảm phía sau vành tai của cô, lại khẽ liếm vài cái khiến cô rên lên nức nở, bắp đùi khó nhịn mà cọ sát vòng eo của anh.
Anh thở dốc, lập tức cởi áo của mình, cũng tiện thể cởi luôn cho cô, sau khi bầu ngực tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt thì dục vọng bên dưới của anh dường như đã không còn cách nào khống chế nổi.
Anh cúi đầu dùng mọi cách để khiêu khích, ngậm lấy nụ hoa phấn hồng của cô vào trong miệng, đầu lưỡi khẽ phớt qua.
Vương Tuệ Hân không chịu nổi, khẽ cong người lên, hai tay túm chặt ga giường, cố gắng níu kéo một chút lý trí còn sót lại.
“Không. . . Đợi đã. . .A. . .” Khi anh dùng sức mút thì cô lại rên lên, thậm chí còn ưỡn ngực về phía trước.
Khoái cảm tựa như sóng biển cuồn cuộn kéo đến, thân thể cô lại như bị lửa đốt, nóng đến đổ mồ hôi, ngay cả quần áo bị cởi ra lúc nào, cô cũng không hề biết.
Phản ứng của cô càng khiến anh vui vẻ, càng ra sức khiêu khích cô, hai tay thuần thục mơn trớn ở trên người cô, khiến cô không ngừng rên lên từng tiếng yêu kiều.
Tiếng kêu của cô kích thích anh, dục vọng bên dưới dường như là không thể khống chế được nữa.
Khi tay anh chạm đến nơi tư mật thì cô lại khẽ rùng mình một cái.
“Đợi. . . Đợi đã. . .”
Tiếng kêu như mèo nhỏ của cô căn bản là không có cách nào ngăn anh lại, anh ngẩng đầu che lấp đôi môi cô.
“Em thật ướt.” Giọng nói khàn khàn át đi tiếng nức nở của cô, ngón tay vuốt ve khe huyệt ẩm ướt, khi ngón giữa của anh trượt vào thì cô giật mình sợ hãi, theo bản năng kẹp chặt tay anh.
“Đừng. . . .” Cô đẩy nhẹ bả vai rắn chắc của anh, ánh mắt bối rối vẫn không ngừng đấu tranh.
“Anh sẽ làm cho em thoải mái.” Anh không ngừng hôn lên môi cô, ngón giữa khẽ động đậy, ngón cái lại nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hạch mẫn cảm của cô.
Khoái cảm mãnh liệt từ phía dưới bỗng chốc vọt lên, hệt như một tia chớp, cô theo bản năng nâng lên mông nhỏ, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh.
Anh mê muội nhìn cô rên rỉ trong cơn khoái cảm, hàng chân mày nhíu chặt giống như vừa khổ sở lại vừa vui sướng, anh cũng không nhịn được nữa, lập tức kéo quần xuống rồi thuần thục lấy bao cao su đeo vào.
Vương Tuệ Hân cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc mê man này, nhưng dục vọng lại khiến cô trầm luân, khẽ vặn vẹo thân thể, lại cảm giác anh đã trở về bên cạnh mình.
Anh thở dốc, chăm chú ngắm nhìn đường cong hoàn mỹ, thân thể trắng nõn của cô, bàn tay yêu thương vuốt ve bắp đùi trơn mịn, lại không thể nhẫn nại mà lập tức tách hai chân cô ra, phái nam nóng bỏng chạm nhẹ vào khe huyệt ướt át, sau đó đột nhiên dùng sức tiến vào thật nhanh.
“Ah. . .” Khoái cảm ập tới khiến cả hai đồng thời kêu lên.
Vương Tuệ Hân nghẹn ngào khóc nấc, cô cảm giác như mình đang làm chuyện xấu, nhưng cơ thể chưa bao giờ trải qua khoái cảm như vậy đã thiêu đốt mất lý trí của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
“Thả lỏng, thả lỏng. . .” Tạ Kính khàn giọng nói: “Em chặt quá. . . .”
Ngón cái của anh vẫn miết nhẹ tiểu hạch của cô.
Khoái cảm cọ xát khiến cô như muốn xụi lơ, cơ thể không tự chủ mà co rút lại, kẹp chặt phái nam đang căng cứng của anh.
Tạ Kính ngửa đầu thở dốc, hưởng thụ cái cảm giác mất hồn này.
“Tuyệt quá. . .” Anh mở chân cô rộng thêm, thắt lưng bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.
Vương Tuệ Hân cong người, túm chặt ga giường, theo mỗi lần ra vào của anh mà cất tiếng rên rỉ.
Phái nam nóng bỏng ở trong cơ thể cô khẽ giật giật, khi anh dùng sức tiến sâu vào bên trong thì cô lại nghẹn ngào lên tiếng. . .
“Đừng như vậy, quá lớn, đợi. . .đợi đã. . .”
Cô nức nở khiến anh suýt chút nữa thì cởi giáp đầu hàng, khẽ cúi xuống hôn lên môi cô, vươn tay nắn bóp hai bầu ngực: “Đừng nói những lời đáng yêu như thế.”
Anh thở hổn hển, con ngươi đen láy cứ như sắp phun ra lửa, bên dưới thì vẫn như cũ, hết lần này đến lần khác xâm nhập vào hoa kính của cô, cảm giác căng chặt và nóng bỏng khiến toàn thân anh run rẩy.
Anh ôm chặt cô, dùng sức hôn, thắt lưng cũng theo đầu lưỡi mà đưa đẩy, cô không thể nào chịu nổi, đành phải ôm chặt lấy anh, mồ hôi ẩm ướt của hai người cứ thế hòa quyện vào nhau.
Vương Tuệ Hân nằm dưới người anh nức nở vặn vẹo, cố gắng tìm thỏa mãn, anh muốn cùng cô kéo dài sự vui sướng này, thế nhưng cô lại không cho.
Cô hệt như một con sư tử cái vừa được nếm trải hương vị ngọt ngào, ôm chặt lấy anh, không ngừng vặn vẹo, trong cơ thể lại có một loại kích động không chịu để yên, hệt như dã thú cứ muốn thoát khỏi sự giam cầm.
Nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không vượt qua được bức tường trước mắt, cô khó chịu kêu to: “Nhanh lên, nhanh lên một chút. . .”
Cô ôm lấy thắt lưng anh.
Động tác này của cô đã kích thích anh, khiến anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, anh thô lỗ nâng hai chân cô đặt trên vai mình, tư thế này khiến anh có thể tiến vào sâu hơn, mỗi một lần anh dùng sức tiến vào thì cô lại hét to một tiếng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Muốn nhanh nữa không?” Anh khàn khàn hỏi, cố tình trêu chọc cô.
Nước mắt đã che mờ đi đôi mắt của cô, chỉ nghe thấy tiếng cô nức nở nói: “Nhanh lên, em muốn anh, nhanh lên một chút nữa. . . .”
Cô dùng sức kẹp chặt anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, chợt lui về phía sau rồi dùng sức đâm mạnh vào.
Cô cũng cong người, trước mắt chợt lóe lên vô số đốm sáng, cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc hóa thành bọt biển, cứ thế rơi xuống, nhấn chìm cô trong cơn cực lạc, cuốn cô tiến vào từng đợt cao trào.
Tiếng thét chói tai của cô quanh quẩn bên tai anh, anh gầm lên rồi chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, bắn ra tất cả tinh hoa, mang hai người đến cao trào cực hạn. . .
Sau đó, anh ngã xuống người cô, mồ hôi đầm đìa, bắp đùi trắng nõn từ trên vai anh trượt xuống, hai người cố gắng hít vào một chút không khí, rồi lại nằm im bất động, một lát sau anh mới có sức để ngẩng đầu lên nhìn cô.
Có lẽ ngày mai cô sẽ vô cùng hối hận, sẽ trách anh đã dụ dỗ cô, nhưng lúc này anh không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, trông thấy vẻ mặt mê man vẫn còn chìm trong cao trào, anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Khẽ cúi đầu hôn cô, hai tay anh quyến luyến vuốt ve bầu ngực trắng ngần, cô lại khẽ rên lên, giống như con mèo nhỏ đang cầu xin chủ nhân trìu mến.
Anh thỏa mãn thở dài, cảm thấy thật thích xúc cảm mềm mịn trên thân thể cô, dục vọng như một đốm lửa còn sót lại, dần dần bùng cháy, trong phòng lại một lần nữa chìm vào cảnh xuân kiều diễm. . . .
Nếu như có thể ngủ mãi không tỉnh thì Vương Tuệ Hân thà rằng cả đời không phải tỉnh lại, cô không muốn đối mặt với tình cảm mãnh liệt vừa rồi, thật quá xấu hổ, cô không biết phải đối mặt với Tạ Kính thế nào.
Dù chưa mở mắt nhưng thân thể trần truồng cùng cảm giác đau đớn đã nhắc nhở cô từng phóng túng trầm luân như thế nào, cô dè dặt mở mắt, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ phòng khách và phòng bếp hắt vào khe cửa, đủ để cho cô vừa mở mắt đã có thể thấy được.
Cẩn thận nhìn quanh căn phòng, cô cảm thấy may mắn vì Tạ Kính không ở trong này, cảm giác dinh dính trên người làm cô muốn tắm, nhưng lại lo lắng đi ra ngoài sẽ gặp Tạ Kính. . . .
Ngẫm lại thì cảm thấy mình hơi ngốc, gặp thì thế nào? Cô cũng không có khả năng trốn trong phòng cả đời, chẳng qua cô chỉ muốn để mình tạm thời được yên tĩnh một chút.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, sau đó rón ra rón rén bước đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận Tạ Kính không có trong tầm mắt, cô lập tức chạy về phía phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại. Bởi vì quá mức khẩn trương cho nên không kiểm soát được lực tay, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng tắm đóng rầm một tiếng.
Vương Tuệ Hân rụt cổ, vội vàng đóng cửa, tiếng động lớn như vậy, nếu Tạ Kính còn ở trong nhà, nhất định là sẽ nghe được.
Quả nhiên, mấy giây sau đã có tiếng gõ cửa vang lên.
“Em tỉnh rồi à?”
Nói nhảm, cô đang đứng trong phòng tắm, đương nhiên là đã tỉnh rồi.
Vương Tuệ Hân tức giận nghĩ, chẳng qua là cô sẽ không trả lời anh như vậy, đại khái là anh chỉ muốn bắt chuyện với cô mà thôi.
Lại nghe thấy anh nói một câu: “Anh đi nấu mì, lát nữa em ra ăn nhé.”
Nhắc đến ăn, Vương Tuệ Hân mới phát hiện là mình có chút đói bụng, cô ấp úng đáp lại một tiếng, Tạ Kính không nghe rõ, lại gõ gõ lên cửa.
“Vương Tuệ Hân?”
“Nghe. . . nghe rồi.” Vì quá bối rối nên giọng nói hơi to, cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào, dù đã cách một cánh cửa nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, huống chi là phải đối mặt trực tiếp.
Cô chán nản thất vọng úp mặt vào tay, thở dài một hơi, sau đó lấy nước rửa mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút.
Ngoài cửa, sau khi Tạ Kính nghe cô đáp lại thì cơ thể đang căng cứng mới có thể thả lỏng. Vừa rồi không nghe thấy cô đáp lại, anh còn tưởng là cô đang định làm chuyện điên rồ, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút buồn cười, làm gì có ai bởi vì lên giường với đàn ông mà tự sát chứ?
Vốn tưởng rằng cô sẽ trở mặt bảo anh cút đi, nhưng nghe giọng nói của cô có vẻ bình tĩnh, vậy chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội. . . .
Tạ Kính cong môi, suýt chút nữa thì huýt sáo rời đi.
Vương Tuệ Hân hậu tri hậu giác phát hiện, rõ ràng vừa rồi cô có thể bảo anh rời đi, vậy thì cũng không cần phải đối mặt với anh nữa. Cô ảo não tự cốc đầu mình, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Đây là nhà của anh ấy. Một giọng nói an ủi từ đáy lòng chợt vang lên.
Bây giờ cô đang là người thuê nhà, cho dù có là chủ nhà, nhưng nếu chưa có sự cho phép của cô thì cũng không thể bước vào, cô có quyền đuổi anh ta đi. Một giọng nói khác lại vang lên.
Rất nhanh, bên trong nội tâm xuất hiện hai phe đang giao chiến, khiến cho Vương Tuệ Hân càng thêm phiền não. Cô bực bội cởi quần áo, đang chuẩn bị tắm rửa thì lại nhìn thấy trong gương phản chiếu thân thể với đầy dấu vết mà anh lưu lại, từ cổ, ngực cho tới bụng, nơi nào cũng chi chít những dấu hôn đỏ sậm. . . .
Trong đầu không khỏi hiện lên những hình ảnh phóng túng, cảm xúc mãnh liệt cùng nhiệt độ cơ thể, mùi mồ hôi hòa lẫn với những lần xâm nhập mạnh mẽ của anh. . . .
Vương Tuệ Hân ảo não than nhẹ một tiếng, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ bên trên bỗng chảy xuống, nhanh chóng xua đi những hình ảnh hoạt sắc sinh hương trong đầu, lại khiến cô rùng mình một cái, không nhịn được mà mở miệng mắng.
“Đi chết đi, khốn kiếp, đồ con heo, đồ ngu ngốc, đáng đời. . . .”
Cũng không biết là đang tự mắng mình hay là mắng đối phương, sau khi phát tiết xong thì cô vặn nước ấm, ngửa đầu để nước phun lên trên mặt, suy nghĩ lại quay về trên người Tạ Kính, may mà anh ta còn nhớ phải sử dụng biện pháp phòng hộ. . . .
Vương Tuệ Hân chợt mở to mắt. Sao anh ta lại có bao cao su trong người?
Chẳng lẽ anh ta hay đi tìm tình một đêm, là yêu râu xanh sao?
“Khốn kiếp, khốn kiếp. . .” Cô tức giận đập tay lên tường.
***
Tạ Kính tỉnh dậy trước cô một tiếng, bị đói mà tỉnh, sau khi ăn hai bát mì lót bụng, rốt cuộc anh cũng cảm thấy mình sống lại rồi.
Tranh thủ lúc cô đang tắm, anh nhanh chóng nấu cho cô một bát mì với một ít thịt và rau, vừa nhìn là muốn ăn ngay.
Anh không ngại nói mình là đang muốn lấy lòng cô, tuy nói mình lợi dụng lúc người ta khó khăn mà giở trò hèn hạ, nhưng cô lại như một món ăn ngon miệng, bảo anh chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì khác nào muốn lấy mạng anh?
Dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi, cho dù có tìm bao nhiêu lý do để biện minh thì cũng vô dụng, bây giờ anh chỉ mong cô đừng hận mình, đừng nói là không muốn gặp lại mình nữa.
Ngoại trừ dục vọng, anh phát hiện thật ra mình cũng có chút thích cô, cô hay thẹn thùng, lại rất dễ đỏ mặt, dáng vẻ không được tự nhiên đó trông thật đáng yêu.
Đang miên man suy nghĩ, phía phòng tắm bỗng vang lên tiếng mở cửa, anh bưng đồ để lên bàn trà trong phòng khách, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô.
“Lại đây ăn mì đi.”
Cô mặc một bộ đồ thể dục áo thun quần lửng đơn giản, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người còn mang theo hơi nước, tươi mát như làn sương sớm.
Anh thật muốn hôn lên bờ môi mềm mại kia một lần nữa, nhưng lại phải nhịn xuống, bởi vì sự kháng cự hiện lên trong đôi mắt cô khiến anh hiểu được, cô đang dựng lên một hàng phòng vệ với mình.
Vương Tuệ Hân khẽ nhếch khóe môi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên.
Tạ Kính nhìn ra được sự lúng túng của cô, cố tình hỏi: “Hối hận sao?”
Anh không muốn cô giấu mình sau lớp mặt nạ, anh hy vọng được nhìn thấy suy nghĩ và phản ứng chân thật của cô.
Cô ngây ra một lúc rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa: “Tôi ——”
“Nếu em nói không muốn chuyện đó xảy ra, anh cũng có thể hiểu được.” Anh cắt ngang lời nói của cô, muốn chọc giận cô.
“Tôi ——”
“Mì sắp nguội rồi, tranh thủ lúc còn nóng, mau ăn đi.”
“Tôi ——”
“Tủ lạnh có đồ uống đấy, muốn uống không?”
Anh cứ cắt ngang như vậy khiến cô nổi trận lôi đình, bật thốt: “Anh có thể ngậm miệng để cho tôi nói hết được không?”
Không đợi anh trả lời, cô đã tiếp tục nói: “Hôm qua là do tôi uống say, từ . . . từ nay về sau . . . đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Nói xong một hơi, cô bưng tô mì lên, nhét đầy vào trong miệng mình, cũng không thèm nhìn anh, giống như đã hoàn toàn coi anh là không khí.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô cũng không còn là nữ sinh nữa, cô chưa lập gia đình, anh ta cũng chưa lập gia đình, cùng lắm thì chỉ lên giường với nhau lần đầu tiên, cũng không phải là ngày tận thế. . . Thay vì nhăn nhăn nhó nhó, chi bằng thoải mái một chút, tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng.
Vương Tuệ Hân cho là biểu hiện của mình rất phóng khoáng, lại không ngờ trong mắt người khác, biểu hiện này chính là giấu đầu lòi đuôi, trăm ngàn chỗ hở.
Cô rõ ràng không phải là một người dễ dãi phóng khoáng, dù ngoài miệng thì cứ tỏ vẻ không để tâm, thế nhưng sắc mặt đã sớm tiết lộ tâm tình thực sự của cô rồi.
Ánh mắt của cô lộ vẻ bất an và xấu hổ, tuy lời nói vừa rồi cứ như chẳng hề để ý, thế nhưng. . . . khuôn mặt đã sớm đỏ bừng.
Tạ Kính còn chưa nghĩ ra là nên nghe theo hay cố tình làm ngược lại ý cô thì chợt nghe thấy ho của cô vang lên.
Anh lập tức cong môi, nói: “Ăn chậm thôi.”
Cô ho sù sụ, vội vàng buông bát mì, cho đến khi sợi mì nho nhỏ từ trong cổ họng phun ra thì mới cảm thấy đỡ hơn, lại nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, cô đột nhiên cảm thấy tức giận.
“Anh cười cái gì?” Cô ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Cảm thấy em rất đáng yêu thôi mà.” Anh ăn ngay nói thật.
Cô hoàn toàn khác so với những người phụ nữ anh quen biết trước đây, anh cũng đã từng trải với nhiều loại phụ nữ, hợp thì đến, không hợp thì tan, chỉ có cô là nghiêm túc như vậy, lại hay xấu hổ thẹn thùng, rõ ràng là rất để ý, lại cứ giả vờ thoải mái như không có gì xảy ra, khiến anh không nhịn được mà muốn trêu chọc cô.
Lời vừa dứt thì khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ lựng, trong mắt lại càng thêm tức giận: “Anh. . . dẻo miệng thật đấy, Trương Nghiên nói không sai, anh đúng là đồ lẳng lơ.”
Tạ Kính nhướng mày: “Anh đã làm gì? Chẳng lẽ nói em đáng yêu cũng không được sao?”
“Anh đừng tưởng rằng tôi ngốc.” Cô vẫn trừng mắt nhìn anh.
Tạ Kính quả thực sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (1): “Anh không có nói em ngốc. . .”
“Anh thừa dịp tôi uống say. . . uống say. . .”
Thấy cô tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói không nên lời, Tạ Kính tốt bụng nói tiếp: “Là anh không đúng, anh không thể kìm chế được mình.”
Anh chân thành nhìn cô: “Anh vốn chỉ là muốn hôn em, cuối cùng lại. . . Em hối hận sao?”
“Tôi không có thói quen tình một đêm giống anh.” Cô phản kích, đã nói đến nước này thì cô cũng không cần phải quan tâm gì nữa: “Anh luôn mang theo bao cao su trong người như vậy, chẳng lẽ không phải là để có thể lên giường với phụ nữ bất cứ lúc nào sao?”
Tuy cô rất muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô không muốn giống như đà điểu, cứ vùi đầu vào trong cát là sẽ không nhìn thấy, sao anh ta lại phải luôn mang theo bao cao su trong người chứ?
Không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
Anh ta chính là tên háo sắc khốn kiếp, có thể lên giường với phụ nữ bất cứ lúc nào.
Tuy Vương Tuệ Hân không đem suy nghĩ trong lòng nói ra, thế nhưng vẻ mặt khinh thường của cô đã nói lên tất cả.
Tới tận bây giờ Tạ Kính cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cô gái nhỏ dễ dàng xấu hổ này lại có thể khiến mình tức giận, anh nổi điên nói: “Em nói cứ như tôi là heo động dục ấy, không phải là ai thì tôi cũng chấp nhận đâu, quá xấu, quá già, dáng người không tốt, không có cảm giác đều bị tôi loại ra khỏi danh sách.”
“Nghe cũng có vẻ cao cấp đấy nhỉ.” Cô không nhịn được mà châm chọc: “Chỉ là từ cầm thú biến thành dã thú mà thôi.”
Cô gái này, thật sự đã chọc phải cơn tức giận của anh rồi!
Tạ Kính đằng đằng sát khí bước tới gần, ánh mắt âm u phát ra dấu hiệu nguy hiểm. . . .
--- -------
Chú thích
(1) Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
(Theo Minhdu.wordpress.com)