Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp

Chương 8: Nơi nước mắt ngập tràn




Mùa hè năm đó, em ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, 18 tuổi.

Em đứng trên ngã rẽ giữa thiên đường và địa ngục, em nhìn về phương xa trong nước mắt.

Em muốn anh nói.


Em muốn chính miệng nói cho anh.

Nói em đã từng yêu anh đến nhường nào.


Mặt trời chói chang tựa thủy triều như muốn nhấn chìm cả Ly Thành. Dưới bầu trời xanh, màu xanh của những cây ngô đồng lại trở lại như chống đỡ bầu trời xanh thẳm. Ánh sáng và bóng râm quyện vào nhau dâng lên tầng sương mù trắng ấm áp rồi biến mất.

Tháng Bảy năm 2006

Đối với tất cả các học sinh lớp 12 vừa tốt nghiệp, đây là tháng số phận đã định đầy nước mắt. Cho dù ánh mặt trời có hong khô nước mắt trên má thì cũng không thể chiếu vào lòng.

Mùa hè vội vàng đến nhưng cả thế giới bỗng bị bao trùm bởi một màu đen tối. Cười trong nước mắt, chúc phúc, chúc phúc rồi chúc phúc, từ biệt, từ biệt rồi từ biệt.

Mãi mãi không nói tạm biệt, liệu có phải là mãi mãi sẽ không tạm biệt không?

Khoảng cách một năm xa xôi, ở nơi xa, nơi xa ai và ai còn nhớ những điều này?

Giống như ở cùng một chỗ bắn ra những sợi dây, thật mong manh. Không nhìn thấy điểm cuối, ai có thể đem hạnh phúc buộc chặt vào tay.

Mong là mùa hè này chưa bao giờ đến.

Sáu, bảy giờ. Đám mây màu đỏ sẫm nhuộm lên bầu trời màu sắc huy hoàng. Từ xa xa, trông giống như ngọn lửa đang cháy rừng rực. Vài chú chim bồ câu trắng bay lên cao tựa như thiêu thân lao vào lửa, đẹp mà u sầu.

Hạ Noãn Noãn tựa bên cửa sổ, thư thái lặng lẽ nhìn ngắm Ly Thành trong ánh hoàng hôn. Cửa phòng không đóng chặt, mùi thức ăn thơm phức từ ngoài bay vào. Một lát sau, cô nghe thấy ông Hạ Thiện Sinh đứng trong bếp gọi:

-Noãn Noãn, con mau ra ăn cơm đi.

Vừa ra khỏi phòng, ông Hạ Thiện Sinh đã vui mừng chào đón, vui vẻ kéo tay cô nói:

-Ồ! Chiến sĩ chiến thắng trở về của chúng ta vất vả quá! Nào, lại nếm thử tay nghề của bố con xem nào. Bố đặc biệt dành riêng cho con đây.

-Con cảm ơn bố. Hạ Noãn Noãn mỉm cười nói.

Trên bàn ăn trong bếp có cắm thêm một bó hoa bách hợp. Bên cạnh đặt ba đĩa thức ăn và một bát canh, còn cả hai bình rượu nữa. Ông Hạ Thiện Sinh tự tay rót rượu cho Noãn Noãn rồi lại rót cho mình một ly.

Trước khi ăn cơm, ông Hạ Thiện Sinh bỗng nói:

-Noãn Noãn, cuối tuần này, con cùng bố đi thăm mẹ con nhé.

Hạ Noãn Noãn gật đầu, ánh mắt nhìn lên những bông hoa bách hợp, bỗng nhiên lại muốn khóc. Đây là loài hoa mà hồi còn sống mẹ Y Hạ thích nhất. Còn nhớ khi bà còn sống, trong nhà đi đến đâu cũng đều thấy hoa bách hợp. Không khí phòng nào cũng ngập tràn hương hoa bách họp.

-Bố, con mời bố một ly. Hạ Noãn Noãn phát hiện ra vẻ thất thà của mình vội nâng ly rượu nói.

-Khà Khà! Chúc mừng bảo bối Noãn Noãn của bố đã đỗ đại học, hoàn thành tâm nguyện của bố. Ông Hạ Thiện Sinh nói, hai chiếc ly chạm vào nhau. Vài giọt rượu sánh ra ngoài vương lên bông hoa bách hợp tựa như những giọt nước mắt đã khô cạn.

Hôm nay, tâm trạng của cả hai bố con họ đều rất vui. Ông Hạ Thiện Sinh uống hết hai bình rượu, ông lại ra tủ lạnh lấy thêm vài bình nữa, uống đến lúc mặt đỏ, ngà ngà say. Hạ Noãn Noãn dìu ông vào phòng rồi đắp chăn cho ông. Khi cô đang chuẩn bị đi ra thì nghe thấy ông Hạ Thiện Sinh lẩm bẩm gọi tên Y Hạ. Âm thanh mơ hồ đó không rõ là cười hay là khóc.

Dường như trong không khí bỗng mọc lên những dây mây quấn chặt lấy cổ họng cô, Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy khó chịu như muốn ngạt thở. Cô phải nuốt nước bọt mấy lần mới thở được.

Ly Thành 12 giờ đêm, tất cả màu sắc chỉ còn lại màu đen. Bầu trời dường như bị màu đen phủ kín, không thể nào pha loãng, dung hòa.

Khi Hạ Noãn Noãn tắm xong liền thay chiếc váy ngủ trắng bằng vài bông rồi lật chăn chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn điện thoại.

Trên đó viết: “Cô có đau không?”

Mấy chữ này dường như khiến trái tim cô đau nhói. Cô xem số điện thoại, là một số máy lạ. Cô cảm thấy kỳ lạ, rồi nghĩ hay ai đó nhầm số. Cô tiếp tục sạc điện thoại rồi lên giường nằm. Hạ Noãn Noãn vùi đầu vào trong chăn mà không tài nào ngủ được.

Cứ mỗi lần nhắm mắt dường như cô lại nghe thấy tiếng người nói bên tai, huyên thuyên hỏi:

-Cô có đau không? Cô có đau không? Có đau không?

Cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà.

Trong bóng tối, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào ánh sáng lạnh bao trùm trong không khí. Ánh sáng trắng lạnh chiếu vào mắt cô, cô chớp chớp mắt. Trong đầu cô bỗng hiện ra một khuôn mặt có nốt ruồi lệ màu xám.

-Cô ấy đau, cô có đau không? Hay là đau hơn cô ấy?

-Vậy thì giết tôi trước rồi, chẳng phải cô sẽ rất đau khổ sao? Sau đó, tất cả những người yêu cô sẽ cùng cô đau khổ?. An Doãn Thần

Người gửi tin nhắn đó là anh ta sao?

Hạ Noãn Noãn bỗng có linh cảm chẳng lành. Cô bò dậy, mò lấy điện thoại và gọi đến số điện thoại kia. Sau một hồi chuông, cuối cùng cũng có người nghe máy.

-An Doãn Thần ư? Là anh hả?

-Hà hà! Hạ Noãn Noãn, trí nhớ của cô tốt thật đây. Cô vẫn còn nhớ tôi.

-Anh quay lại làm gì?

Hạ Noãn Noãn vừa sợ hãi vừa tức giận hỏi. Khó khăn lắm Lê Phi Nhi mới thoát ra được. Người đàn ông này lại xuất hiện. Cô không thể để hắn ta làm cô ấy tổn thương. Cô muốn đem tính mạng mình ra để bảo vệ cô ấy.

-Tôi quay lại tiếp tục chơi trò chơi của mình. An Doãn Thần cười nhạo nói.

-Anh là đồ điên. Muốn chơi trò chơi thì anh đi tìm người khác đi. Lê Phi Nhi không rảnh rỗi chơi với anh đâu. Hạ Noãn Noãn tức giận gào lên.

-Cô có đau không?. Anh ta chỉ hỏi mà không trả lời.

-Anh là đồ thần kinh

-Cô có đau không?. Đâu bên kia lại hỏi

-An Doãn Thần, anh là đồ điên, đồ biến thái. Hạ Noãn Noãn không nhịn được gào lên.

-Cô sẽ đau.

An Doãn Thần lạnh lùng buông một câu rồi gác máy. Khi Hạ Noãn Noãn gọi lại thì đầu bên kia đã tắt máy.

Cô mở cửa sổ ra, cơn gió mùa hè mát lạnh thổi vào mang theo mùi hương ngọt ngào của những cây ngô đồng. Bất chợt, Hạ Noãn Noãn cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân cô run rẩy, chẳng còn đủ sức để đứng vững.

Trong bóng tối, cô vòng tay ôm lấy mình.

Tối hôm đó, Hạ Noãn Noãn lại mơ thấy cô gái ôm đứa trẻ đứng trên đỉnh tháp. Trong chớp mắt, cô ấy nhảy vào bóng tối. Cô ấy ngoái đầu lại nhìn cô rồi mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào tựa như bông hoa đầy nhựa sống đang nở, mơ hồ kỳ dị. Nhưng lần này, cô nhìn rõ cô gái có khuôn mặt trắng bệch.

Ồ! Đúng là Lê Phi Phi. Đúng là bảo bối Phi Nhi của cô.

Trái tim cô như bị xé nát, đau đớn vô cùng. Nửa đêm tỉnh dậy, mặt cô đầm đìa nước mắt lạnh giá.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hạ Noãn Noãn đã thức dậy, mặc áo phông đơn giản cùng quần bò mài. Cô đi đôi giày thể thao rồi chạy ra khỏi cửa. Ra khỏi tòa nhà tối tăm, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào, cô khép hờ đôi mắt, nước mắt lại đầm đìa.

Càng đến gần nơi Lê Phi Nhi ở, trái tim cô càng đập mạnh hơn. Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa đưa một tay lên ấn vào lồng ngực, giống như một chú bướm dũng cảm bay lên.

-Hạ Noãn Noãn. Vừa đi vào hành lang, Hạ Noãn Noãn nghe thấy có người gọi cô.

Trong hành lang bỗng thoang thoảng mùi hoa anh đào ngọt ngào. Trong ánh sáng lờ mờ, có một bóng người. Do ngược sáng, mặt anh ta ẩn trong bóng tối, lúc mờ lúc tỏ, không rõ. Nhưng dựa vào trực giác, cô biết đó là ai?

-An Doãn Thần, là anh. Hạ Noãn Noãn có chút tức giận.

-Cô đến tìm Phi Nhi đúng không? Anh ta kiêu ngạo hung hăng hỏi.

-Thế thì sao? Xin anh hãy tránh xa cô ấy một chút. Hạ Noãn Noãn nhấn mạnh, hạ giọng nói.

-Phi Nhi không có nhà. Anh ta dừng lại một giây rồi nói tiếp. – Tôi đến đón cô đi gặp cô ấy.

-Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy? Tốt nhất là đừng để cô ấy nhìn thấy anh, anh nghe rõ chưa hả? Tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy? Tại sao?. Hạ Noãn Noãn gào lên như phát điên, giống như con thú hoang bị thương.

-Tôi chẳng muốn thế nào cả. An Doãn Thần lạnh lùng cười. Trong bóng tối, hàm răng trắng như tuyết của anh ra phát ra ánh sáng.

Giống như một chiếc gai, trong nháy mắt đã đâm vào tim Hạ Noãn Noãn.

Cuối cùng cô đành phải thỏa hiệp.

-Tôi đi cùng anh.

An Doãn Thần lái chiếc xe điện như đùa với tính mạng. Hạ Noãn Noãn ngồi sau xe chỉ nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên tai. Không đội mũ bảo hiểm, gió mạnh xộc vào mũi, dường như đứng bên cái chết, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Ồ! Gã trai điên cuồng hoang dại này khiến cô không thể nào chịu nổi.Hạ Noãn Noãn ôm chặt lấy eo anh ta và nghe tiếng tim anh ta đập mạnh dữ dội. Thoáng chốc, cô bỗng cảm thấy người đàn ông ma quỷ này không hề xa lạ chút nào.

Chiếc xe lao như bay dưới bóng cây ngô đồng, tia sáng lóe lên. Hạ Noãn Noãn mơ màng cảm giác phía sau cô những tòa nhà mọc lên như rừng không ngừng sụp xuống, sau đó là những mái nhà tranh thấp lè tè, những thửa ruộng màu xanh biếc.

Đã ra đến ngoại ô.

Phong cảnh xanh quanh càng ngày càng đẹp hơn, Hạ Noãn Noãn lại càng thấy bàng hoàng và sợ hãi hơn.

Cô không biết tên ma quỷ này sẽ đưa cô đến nơi nào, sau đó cô sẽ ra sao?

Nếu tất cả những điều này đều là trò chơi do anh ta sắp đặt, vậy thì cô và Phi Nhi sẽ thành những vật hy sinh của trò chơi này.

Nghĩ đến đây, Hạ Noãn Noãn như phát điên đập vào vai An Doãn Thần giống như con sư tử không ngừng nhảy lên, rơi vào điên cuồng và suy sụp.

-Anh thả tôi ra. Thả tôi ra. Cô thét lên.

-Cô thôi đi cho tôi. An Doãn Thần lái xa cao giọng nói: – Noãn Noãn, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ làm cho cô đau đớn.

-Tại sao? Tại sao? Tại sao?. Hạ Noãn Noãn khóc.

-Cô mới là nhân vật chính của trò chơi. An Doãn Thần nói rồi cười phá lên. Tiếng cười đó như mũi dao nhọn chém toạc ánh sáng mùa hè. Hạ Noãn Noãn đờ đẫn, mắt nhìn ánh sáng lóe lên trong một giây rồi tắt ngấm. Bóng tối như tro tàn, tĩnh lặng u buồn.

An Doãn Thần, người đàn ông này trời sinh ra đã mang theo nỗi buồn thương.

Khi anh ta bỗng nhiên lao vào cuộc sống của tôi, dường như mọi hạnh phúc của tôi đều sụp đổ trong nháy mắt.

Tôi không biêt rốt cuộc người đàn ông giống như ma quỷ này muốn làm gì? Tôi cũng không biết trò chơi này đến bao giờ mới kết thúc? Nhưng tôi biêt, tô iđã không thể quay trở lại cuộc sống bình yên nữa rồi.

Tôi đang rơi vào một cơn ác mộng, một giấc mơ mà mãi mãi không thức dậy được.Ôi! Thượng đế, xin hãy cho con thức dậy đi. con quỷ này sắp giày vò con đến tan nát mất rồi.



– Trích blog của Hạ Noãn Noãn tháng 7 năm 2006.

Từ xa, Hạ Noãn Noãn nhìn thấy Lê Phi Nhi trong một vạt xanh sẫm. Cô ấy mặc chiếc váy bông màu trắng, trên váy dính đầy vết bùn xám, ánh nắng chiếu lên chân tay đầy những vết máu của cô ấy, giống như một bông hoa khô héo, lìa tàn.

-Lê Phi Nhi! Phi Nhi!. Hạ Noãn Noãn đau lòng như muốn sụp đổ, cô vùng khỏi An Doãn Thần, bất chấp tất cả chạy tới.

Hạ Noãn Noãn không kịp thở chạy đến trước mặt Lê Phi Nhi. Lúc này cô mới phát hiện ra sự khác thường của cô ấy. Cô ấy đứng im bất động, trên mặt đầy những vết nước mắt đã bị mặt trời chiếu khô. Trong mắt là bóng đen u tối, không có bất kỳ ánh sáng nào.

Dường như đôi mắt này đã chết

-Phi Nhi, cậu làm sao thế?. Hạ Noãn Noãn đau đớn hỏi.

– Con cô ta chết rồi. An Doãn Thần đi tới, chỉ vào ụ đất nhỏ nhô lên dưới gốc cây, cười nói: – Ha ha. Thực tế là con cô ta vừa mới sinh ra đã chết rồi.

Nói xong, anh ta cười phá lên, không kiêng dè hung hăng nói toạc ra. Ánh nắng chiếu lên hàm răng trắng của anh ra giống như một con quỷ vừa hút máu xong.

Hạ Noãn Noãn nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, ánh nắng chiếu lên ụ đất, những hòn đất rải rác lung tung như những vì sao tỏa sáng lung linh.

Nó đẹp là vậy nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

-An Doãn Thần. Anh là đồ điên. Tại sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy? Rốt cuộc anh muốn làm gì?. Hạ Noãn Noãn cảm giác như lồng ngực mình bị đè nén, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô gào thật to, như một kẻ điên vừa khóc vừa đấm thình thịch vào con quỷ trước mật.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho nỗi đau trong lòng thoát ra được,

-Ha ha! Hạ Noãn Noãn, tôi thắng rồi. An Doãn Thần reo lên những vẫn cười lạnh lùng: – Tôi biết bây giờ cô rất đau đớn. Rất đau đớn. Ha ha!

-Tôi sẽ giết anh. Đồ ác quỷ!. Hạ Noãn Noãn kiên cường nói.

Cuối cùng, tôi cũng biết nguyên nhân thật sự khiến Lê Phi Nhi mất đi giọng nói. Sáng sớm hôm đó, Lê Phi Nhi rời Ly Thành, cô ấy quay lại bên An Doãn Thần. Nhưng khi cô ấy vừa mở cánh cửa phòng nơi họ chung sống, cô ấy đã nhìn thấy chàng trai mà mình yêu sâu nặng đang quấn lấy một cô gái khác.

Cô ta có mái tóc quăn gợn sóng màu đỏ hoang dại rũ rượi xuống vai, đôi mắt màu bạc lóe lên ánh sáng lờ mờ. Giống như một bông hoa dại chứa đầy chất độc đang tỏa hương mê hoặc con người. Lê Phi Nhi đờ đẫn nhìn họ..

Nỗi đau tột cùng đã khiến cô ấy giống như kẻ điên mất lý trí xông tới. Cô ấy lao vào túm tóc, lôi cô ta xuống giường. Cô ta kêu lên đau đớn và bắt đâu phản kháng.

Trong nháy mắt, hai cô gái như quấn vào nhau.

Lê Phi Nhi vẫn hy vọng An Doãn Thần sẽ giúp mình nhưng không, người đàn ông máu lạnh này chỉ mỉm cười nhìn họ đánh nhau như điên trước mặt giống như đang xem một tiết mục biểu diễn xuất sắc.

Mãi sau, cuối cùng hai người cũng mệt nhoài trên nền nhà thở hổn hển.

-Hai người đánh nhau xong chưa?. Anh ta đi đến, cười hỏi.

Lê Phi Nhi ngàng đâu lên, đờ đẫn nhìn anh ta. Mãi sau, cô mới hiểu, cô mất đi lý trí chửi rủa anh ta.

-An Doãn Thần, anh là đồ cầm thú, là đồ khốn nạn. Anh là đồ điên, đồ thần kinh.

Có lẽ câu nói này đã kích động An Doãn Thân. Anh ta bạt tai Lê Phi Nhi mấy cái, sau đó siết chặt cổ họng cô ấy như muốn giết chết cô ấy.

Lúc đó, cô ấy cảm thấy như mình sắp chết rồi, giống như con cá tuyệt vọng sắp ngạt thở. Nước mắt đau đớn giống như thủy triều tuôn ra nhưng cô ấy vẫn ương bướng nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.

Ánh mắt đó tràn đầy màu đen tuyệt vọng

Đến tận khi miệng Lê Phi Nhi hộc máu ra thì An Doãn Thân mới buông tay.

Mãi một lát sau, Lê Phi Nhi mới thở lại bình thường, cô ho dữ dội, ho cả ra máu.

An Doãn Thần chăng thèm nhìn cô ấy lấy một cái, lạnh lùng nói với cô ấy: – Cô đi đi. Tôi chưa bao giờ yêu cô cả.

Cảnh cửa đóng lại, Lê Phi Nhi có cảm giác như cả người cô ấy đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cô ấy muốn gọi tên An Doãn Thần, muốn trút hết, muốn gào thật to, môi cô mấp máy nhưng hoàn toàn không phát ra bất cứ am thanh nào.

Và tất cả những điều này chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà người đàn ông đó đã lên kế hoach tỉ mỉ.

Thật mỉa mai! Chỉ là để thắng tôi!

Chỉ là vì tôi, để tôi, Hạ Noãn Noãn phải cảm thấy đau đớn. Anh ta thắng rồiTôi đau đớn đến nỗi không thể nhớ ra mình là ai. Tôi đau đớn đến mức hận mình không thể giết người. Tôi đau đớn đến mức hận mình không thể chết đi ngay lập tức.



– Trích blog của Hạ Noãn Noãn tháng 7 năm 2006.

Noãn Noãn, tôi rất đau đớn, cậu có biết không?

Ngày nào, tớ cũng mơ được gặp con. Tớ mơ thấy nó khóc gọi mẹ, dang đôi tay bé nhỏ ra cầu xin tớ cứu nó.

Nhưng tớ vừa bước lại gần thì nó liền biến mất như cơn gió.

Tớ biết chính người đàn ông đó đã làm. Tớ sẽ trả thù cho đứa con gái khốn  khổ của tớ. Chỉ có như vậy, tớ và người mình yêu mới mãi mãi ở bên nhau. Doãn Thần, con gái tớ và cả tớ sẽ mãi mãi không xa nhau nữa. Noãn Noãn, vì yêu cậu.

Xin hãy vì tớ mà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.
– Trích blog của Lê Phi Nhi, tháng 7 năm 2006.

Tối thứ bảy, Hạ Noãn Noãn nhớ ra ông Hạ Thiện Sinh hẹn đi thăm mộ bà Y Hạ nên vội về nhà. Khi cô rời khỏi bệnh viện, Lê Phi Nhi vẫn đang ngủ.

Hạ Noãn Noãn khóc và hôn lên mặt cô ấy. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho cô ấy rồi mới rời đi.

Sáng sớm ngày Chủ nhật, tòi vừa hửng sáng, ông Hạ Thiện Sinh đã đánh thức cô dậy. Khi hai người thu xếp xong và đi đến nghĩa trang thì mặt trời cũng vừa mới lên. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống nghĩa trang tĩnh mịch, bi thương khiến người ta muốn rơi nước mắt.

-Noãn Noãn, con nói cho mẹ con biết, con đã đỗ đại học rồi và sắp sửa lên thủ đô: – Ông Hạ Thiện Sinh nói, giọng có chút nức nở nghẹn ngào.

Hạ Noãn Noãn gật đầu nhưng không nói gì.

-Hai mẹ con đợi một lát. Bố đi hút điếu thuốc. Ông Hạ Thiện Sinh quay đi. Ông vừa xoay người, nước mắt nóng hổi đã đầm đìa trên mặt Noãn Noãn.

Hạ Noãn Noãn lấy tay gạt nước mắt, quay đầu đi và nhìn thấy cái bóng cô đơn buồn tẻ của ông Hạ Thiện Sinh. Hai tay buông thõng xuống, một tay cầm điếu thuốc sắp cháy hết mà ông vẫn không hút hơi nào.

-Bố, chúng ta về nhà thôi. Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng nói: – Con đã nói cho Y Hạ biết rồi.

-Hạ Hiểu Thiên. Ông Hạ Thiện Sinh bỗng thốt lên, ánh mắt lúc mờ lúc tỏ khiến người ta tan nát cả con tim, hoảng loạn như kẻ mất hồn.

Hạ Noãn Noãn hoài nghi nhìn người bố bỗng trở nên xa lạ trước mặt rồi nhìn sang người đàn ông ôm bó hoa cúc. Dưới ánh mặt trời, nốt ruồi lệ màu xám đó đặc biệt kì dị. Cô bỗng nhớ lại khi lần đầu tiên Tề Lạc gặp An Doãn Thần, cậu ấy đã gọi họ Hạ chứ không phải là An.

Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người giống nhau đến như vậy sao? Hay An Doãn Thần chính là Hạ Hiểu Thiên?

Dường như tỉnh ngộ, cô bỗng hiểu ra lý do tại sao người đàn ông ác quỷ này lại muốn làm cô đau đớn. Tất cả chỉ là để trả thù.

Tất cả chỉ là để trả mối thù xưa cũ.

-Rất tiếc. Ông nhận lầm người rồi. Tôi là An Doãn Thần. Anh ra lạnh lùng nói, cúi người nhặt bó hoa cúc trắng rồi xoay người đi tiếp.

Mặt trời vừa mọc kéo cái bóng của anh ra dài ra, rất dài. Bó hoa trắng xóa như đám mấy quấn lấy anh ta.

Đến tận lúc cái bóng đó chìm trong màu xannh sẫm, ông Hạ Thiện Sinh vẫn giữ tư thế từ trên cao nhìn ra xa. Như hối tiếc, cô đơn buồn tẻ.

-Anh!

Mãi sau, Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng thốt lên, nước mắt đầm đìa.

Tôi quay trở lại Ly Thành vào đúng ngày người mẹ đã mất vì bệnh tâm thần của mình. Khi tôi ôm bó hoa đi đến mộ bà, tôi đã gặp người tôi hận nhất – Hạ Thiện Sinh.

Ông ta và con gái ông ta, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, Hạ Noãn Noãn đi cùng nhau. Xem ra họ vừa đi thăm Y Hạ.

Người đàn ông này đã khác hẳn với hình ảnh trong ký ức của tôi. Ông ta đã già đi rất nhiều, đến cả mái tóc cũng bạc trắng, khuôn mặt hằn đầy những vết nhăn, dấu tích của năm tháng. Khuôn mặt như bị hủy hoại đó thật khiến cho người ta đau lòng.

Không hiểu tại sao, nhìn thấy bộ dạng bị vùi dập này của ông ta, tôi có chút đau lòng. Rốt cuộc thì người đàn ông này đã sinh ra tôi, hơn nữa, tôi có thể chắc chắn rằng, ông ta là người duy nhất trên thế gian này có chung dòng máu với tôi.

Ông ta đã nhìn thấy tôi, gọi tên tôi. Trong tôi có cảm giác không nỡ và yêu thương. Lúc đó, dường như mọi thù hận trong tôi đều bị rút cạn. Mũi tôi cay cay, tôi không kìm được chỉ muốn khóc.

Nhưng nhìn thấy Hạ Noãn Noãn đi bên ông ta, tôi lại nhớ tới người mẹ đã chết vì bệnh tâm thần của mình. Tôi lại như tỉnh ngộ, lạnh lùng phủ nhận, bỏ đi.

Tôi đặt bó hoa cúc trắng trước mộ mẹ rồi quỳ xuống. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tại sao lại đau như vậy, sao tim lại đau như vậy?

Từ trước đến giờ, không phải tôi luôn muốn làm cho người đàn ông đó đau đớn sao? Vì vậy, tôi không ngừng cố gắng, giống như một kẻ điên không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tôi đã làm tổn thương Lê Phi Nhi, thậm chí tôi còn ra tay cả với con mình….

Nhưng cuối cùng tôi mới hiểu, hóa ra người chịu tổn thương nặng nề nhất lại chính là tôi.

Dưới ánh nắng chói chang như thiêu như đốt của mùa hè, tôi có cảm giác người mình đã trở nên trong suốt. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của mẹ, nhìn thấy tuổi thơ hạnh phúc tuyệt vời, nhìn thấy Thần An dang tay chạy về phía tôi, cô ấy mới đẹp làm sao.

Hóa ra, tôi cũng đã từng đến gần hạnh phúc như vậy.
– Trích blog của An Doãn Thần, tháng 7 năm 2006.

Cuối tháng Bảy, Hạ Noãn Noãn bỗng nhận được một tin nhắn.

Trên màn hình, mấy chữ cái đen nhảy nhót giống như xác chết lạnh băng: Noãn Noãn, tớ đã trả thù cho con tớ rồi.

Trong chớp mắt, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Màn hình sáng lên vài lần, mờ mờ tỏ tỏ rồi trở lại bình thường.

Hạ Noãn Noãn bỗng như thất thần trong nửa phút. Cuối cùng như một kẻ điên, cô lao ra ngoài.

Thượng đế phù hộ! Xin đừng như vậy. Đừng như vậy. An Doãn Thần là anh trai, anh trai Hạ Hiểu Thiên mà.

Cô chạy như điên, tiếng gió ù ù bên tai, nước mắt cô rơi trong không khí rồi biến mất.

Khi cô chạy qua hàng cây ngô đồng xanh, bước lên cầu thang bằng gỗ kêu cót két đi tìm Lê Phi Nhi, cô ấy đang nhảy nhót trên căn gác tối om, chiếc váy màu trắng thấm đẫm máu.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ gỗ, chiếu lên người cô ấy, những vết máu giống như những bông hoa hồng nở rộ, mơ màng kỳ dị, chiếu lên đôi mắt đau khổ của cô.

Nhìn thấy Hạ Noãn Noãn, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào.

Đẹp như vậy nhưng vẻ đẹp đó đã thật sự biến mất rồi.

Sẩm tối, trời tối dần. Đám mấy màu đỏ sầm giống như bầu trời chảy máu, ẩn chứa nỗi đau.

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Hạ Noãn Noãn hôn lên khuôn mặt lạnh như băng của An Doãn Thần. Giống như dỗ dành một đứa trẻ, cô dỗ cho Lê Phi Nhi bĩnh tĩnh lại.

-Phi Nhi, tớ đổi quần áo cho cậu nhé. Cậu xem váy của cậu bẩn hết rồi. Xấu quá đi mất! chúng mình đổi quần áo cho nhau nhé.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng như người nói mê gật đầu với Lê Phi Nhi.

Lê Phi Nhi cười rồi cũng gật đầu giống như một đứa trẻ không biết gì.

Hạ Noãn Noãn rơi lệ thay váy cho Lê Phi Nhi, rồi lại mặc bộ đồ của mình cho cô ấy. Sau đó, cô bình tĩnh ấn điện thoại gọi đến đồn cảnh sát.

Không lâu sau, cảnh sát đến, hai người cảnh sát còng tay cô lại.

-Phi Nhi, tớ yêu cậu. Anh Hiểu Thiên, em yêu anh.

Trước khi bước ra ngoài, cô cười nói.

Mặt đầm đìa nước mắt, tràn ngập nỗi đau.

Lê Phi Nhi ngoái đầu lại cười với cô, giống như bông hoa tràn trề nhựa sống, xinh đẹp, kiều diễm.

Hình như cô ấy rất vui, cười mãi không thôi. Cô ấy lại bắt đầu xoay tròn, nhảy nhót trong phòng.

Lúc này, dưới ánh đèn lắc lư, dường như thời gian trôi ngược lại. Cô ấy lại đúng trên sân khấu trong ánh đèn màu rực rỡ của hộp đêm, hát ca khúc rung động lòng người. Trong mắt của những người đàn ông, nó đẹp như câu chuyện thần thoại bất diệt.

Thật kiêu sa! Thật cao quí!

Bên cạnh cô là anh chàng thổi saxophone mà cô yêu sâu nặng. Anh ta đang đệm nhạc cho cô. Dưới ánh sáng lờ mờ, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt anh ta như bông hoa mơ màng kỳ dị

Đẹp đến bi thương