Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp

Chương 3: Tuổi trẻ ẩn chứa nỗi đau




Mùa hè trôi qua rồi, kế tiếp nó là mùa thu ngập tràn nước mắt.

Đến rồi lại đến, đi rồi lại đi.

Nhưng em biết mùa hè sẽ còn quay trở lại.

Cũng như em luôn biết rằng, em đã từng yêu anh sâu đậm đến chừng nào trong ngày hạ chí chưa từng có đó.


Lần đầu tiên Hạ Noãn Noãn nói dối. Cô nói với Tề Lạc rằng cả nhà Lê Phi Nhi đã chuyển đi. Cô ấy cũng đã chuyển đến trường ở miền Bắc. Khi nói những lời này, cô luồn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt Tề Lạc. Dường như, chỉ cần nhìn vào mắt cậu ấy, cô sẽ để lộ ra bí mật sâu kín trong lòng.

– Thế ư? Tớ sẽ báo cho giáo viên chủ nhiệm biết. Cảm ơn cậu.

– Ờ.

Hạ Noãn Noãn đáp lại ngắn gọn rồi bước ra khỏi lớp học như chạy trốn.

Trong hành lang hẹp, làn gió lành lạnh thổi qua, cô cố kìm nén để không run lên. Ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối nơi xa, nghe tiếng lá rơi nhè nhẹ u buồn, cô giật mình phát hiện ra, mùa hạ đã qua rồi.

Lại có một chú chim bay đi xa.

Mùa thu đã nhẹ nhàng đến.

– Này! Hạ Noãn Noãn! Chiều nay, sau khi tan học, cậu đến xem trận đấu bóng rổ, nhớ dẫn theo nhiều người đến cổ vũ cho lớp mình nhé. Một giọng nói cởi mở vang lên.

Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Noãn Noãn. Giờ cô mới phát hiện ra không biết Lộ Tiểu Bắc đã bên cạnh mình từ lúc nào. Cậu ấy đang ôm quả bóng rổ, toàn thân ướt đẫm mồ hồi. Rõ ràng là cậu vừa mới đi tập bóng rổ ở sân bóng về.

Vì khoảng cách rất gần nên Hạ Noãn Noãn ngửi thấy mùi mồ hôi hòa với mùi da thịt cậu.

Đó là mùi hương quen thuộc của Lộ Tiểu Bắc. Nghĩ đến đây, mặt Hạ Noãn Noãn hơi đỏ lên, cô gượng gạo gật đầu.

– Cảm ơn cậu. Nếu cậu không đến chắc tớ chết quá! Lộ Tiều Bắc vò vò đầu nói.

– Chắc chắn tớ sẽ đến.

– Ờ! Phải rồi. Cậu rủ cả Đồng An An cùng đến nữa nhé. Như nghĩ ra điều gì, Lộ Tiểu Bắc dựa sát vào cô thì thầm.

Vài giây sau, Hạ Noãn Noãn miễn cưỡng gật đầu.

Lộ Tiểu Bắc cười hài lòng đi vào lớp. Trong nháy mắt, bóng cậu đã mất hút. Theo đó, ánh mắt rạng rỡ của Hạ Noãn Noãn cũng biến mất, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Không nhìn thấy, liệu thế giới có yên bình?

Không nhìn thấy, thì sẽ không biết đau ư?

Sau khi tan học, Hạ Noãn Noãn chậm rãi thu dọn sách vở. Lộ Tiểu Bắc và Tề Lạc vừa nghe thấy tiếng chuông reo là chạy ngay đi. Cô biết rõ, họ vội chạy đến sân bóng để tham gia trận đấu.

Khi thu dọn gần xong sách vở, Hạ Noãn Noãn mới nhớ đến việc Lộ Tiểu Bắc nhờ cô. Lúc này, cô hoảng hốt nhìn về phía chỗ ngồi của Đồng An An, gió thổi qua mặt bàn trống trơn, chỗ đó đã không còn ai nữa rồi.

Cô vội vã khoác cặp sách lên vai rồi chạy đi.

Hạ Noãn Noãn tìm thấy Đồng An An đang chuẩn bị lấy xe ở nhà xe. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ hoa đào để lộ ra đôi chân thon dài. Thấy cô ấy ăn mặc mát mẻ, Hạ Noãn Noãn không kìm nổi run rẩy.

– Tránh ra nào. Cậu đứng như thế làm sao tớ dắt xe ra được? Thấy Hạ Noãn Noãn đang nhìn chằm chằm vào mình, Đồng An An tỏ vẻ không vui nói.

– Ôi! Tớ xin lỗi. Lúc này, Hạ Noãn Noãn mới phát hiện ra là mình đang đứng chắn lối đi. Cô vội vàng nhảy qua một bên.

Đồng An An không thèm nhìn cô lấy một cái, giống như con công ngẩng cao đầu dắt chiếc xe địa hình mới toanh đi thẳng ra.

Mùi nước hoa lạnh thấu xương tỏa ra trong không khí khiến đầu óc Hạ Noãn Noãn mụ mẫm.

Đến khi Đồng An An lên xe chuẩn bị đi, Hạ Noãn Noãn mới như người tỉnh mộng, lấy hết dũng khí chặn cô ấy lại một lần nữa.

– Tránh ra. Cậu làm gì thế? Đồng An An ngẩng đầu nhìn, lại là Hạ Noãn Noãn, cô tức giận quát lên.

– Ờ… cậu có thể… có thể đi xem trận đấu bóng được không? Hạ Noãn Noãn úp úp mở mở khẽ nói.

– Ai bảo cậu đến? Là Lộ Tiểu Bắc đúng không? Đồng An An dừng lại, có chút hứng thú hỏi.

– Ừ…

– Khì khì, cậu thích Lộ Tiểu Bắc à?

– Không… không phải… chúng tớ là bạn thôi… – Hạ Noãn Noãn đỏ mặt ngại ngùng phủ nhận.

– Vậy thì tốt. Cậu giúp tớ chuyển lời tới cậu ấy. Cậu ấy không phải là mẫu người tớ thích. Tớ sẽ không đi xem cậu ấy thi đấu đâu. Phải rồi. Tiện thể cậu nói với cậu ấy đừng viết thư tình cho tớ nữa. Tớ sẽ không trả lời đâu. Đồng An An kiêu ngạo nói.

Từng lời, từng lời từ miệng cô ấy thốt ra đều như những mũi kim nhập lại thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lòng Hạ Noãn Noãn.

Nhưng, dù có như vậy, cô cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Lộ Tiểu Bắc thất vọng.

Hạ Noãn Noãn vẫn đứng yên trước chiếc xe địa hình, không chịu nhúc nhích. Ánh mắt phức tạp ương bướng nhìn thẳng vào Đồng An An.

– Tránh ra. Tớ sẽ không đi đâu. Đồng An An khó chịu ra mặt.

– Nhất định cậu phải nhận lời với tớ bởi vì tớ đã hứa với Lộ Tiểu Bắc rồi. – Mãi sau, Hạ Noãn Noãn thốt ra được mấy từ.

– Khi khi… Việc gì tớ phải giúp con của một gái bán hoa chứ? Bốp!

Đồng An An vừa dứt lời, trên mặt cô đã lĩnh trọn một cái tát. Trong nháy mắt, vết hằn năm ngón tay màu đỏ đã hiện rõ trên khuôn mặt đang thộn ra của cô ta.

Bốp!

Định thần lại, Đồng An An liền giáng ngay một cái tát mạnh hơn trả lại Hạ Noãn Noãn. Vết đau bỏng rát lan ra cùng với cơn đau tim áp tới khiến cổ họng cô như bị tảng băng chặn lại, đau đớn vô cùng.

– Đi đến sân bóng với tớ. Không có cậu, Lộ Tiểu Bắc sẽ rất thất vọng. – Hạ Noãn Noãn xoa xoa vết thương bỏng rát trên mặt, ương bướng nói, cô vẫn đứng im như một pho tượng không hề nhúc nhích.

– Đồ điên. Hạ Noãn Noãn, cậu đúng là đồ điên. – Đồng An An điên cuồng gào lên.

Giọng nói gay gắt của cô ta lập tức thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Lấy hai người làm tâm, bức tường người vấy xung quanh họ mỗi lúc một dày hơn.

– Tớ xin cậu. Chỉ cần cậu đi, tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu, tớ sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của cậu. – Trong lời cầu khẩn khốn khổ của Hạ Noãn Noãn vẫn toát lên sự ương bướng.

– Hạ Noãn Noãn, cậu quả là con của một gái bán hoa. Có thể làm bất cứ điều gì ư? Tớ bảo cậu lên giường với đàn ông, cậu cũng làm sao? Cậu thật không phải là một kẻ đê tiện bình thường. – Đồng An An quay lại công kích cô.

Các bạn học sinh xung quanh đều cười ầm lên. Những lời châm chọc như nước thủy triều áp đến từ bốn phương tám hướng.

Có mấy cậu trai còn huýt sáo với Hạ Noãn Noãn.

Đây là thời khắc mà Hạ Noãn Noãn cảm thấy tồi tệ nhất. Cô cảm giác như mình bỗng trở nên trong suốt, dường như bị người ta lột sạch quần áo phơi mình dưới nắng. Thật là nhục nhã!

Trong mắt cô có một lớp sương mờ mờ. Cô hơi ngẩng đầu lên, bầu trời xanh sâu thẳm trên cao dịu dàng bao phủ. Hạ Noãn Noãn cứng rắn quyết nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

Ôi! Y Hạ, bà xem tình cảnh của con gái bà này!

– Ai là gái bán hoa? Người có mắt đều biết phân biệt. Ai giống gái bán hoa hơn? Chẳng lẽ điều này còn chưa rõ sao? – Những lời châm chọc đanh thép đã xuyên qua bức tường người bay vào.

Hạ Noãn Noãn quay đầu lại. Ôi! Đó là Lê Phi Nhi.

– Cậu, cậu là ai? Tốt nhất cậu đừng có xen vào chuyện của chúng tớ. – Đồng An An thiếu tự tin, mặt lúc đỏ lúc trắng. Thời tiết mát mẻ mà trán cô ta tủa mồ hôi.

ẦM!

– Tớ là bạn của Hạ Noãn Noãn. Sau này, tốt nhất là cậu nên cẩn thận với lời ăn tiếng nói của mình. Đừng nghĩ rằng mọi người đều là kẻ ngốc. -Lê Phi Nhi nói rồi kéo Hạ Noãn Noãn lại phía sau như gà mẹ bảo vệ gà con.

Đồng An An tức đến nỗi mặt xanh xám, miệng há ra mà không tìm được lời nào đối đáp lại. Lê Phi Nhi vừa xuất hiện đã đánh bại cô ta.

– Hạ Noãn Noãn, tớ sẽ bắt đầu phải trả giá về mối nhục ngày hôm nay. Mãi sau, Đồng An An mới nghiến răng thốt ra vài từ.

Chưa đến bảy giờ mà trời đã tối đen như mực.

Màu mực nhanh chóng loang ra khắp không gian, chiếm lĩnh mọi nơi mọi chốn.Ánh đèn lung linh chiếu rọi Ly Thành. Dường như cứ mỗi lần hít vào thở ra là lồng ngực lại bớt đi đau đớn. Lá cây ngô đồng rụng xuống nhuộm vàng cả mặt đất. Chân dẫm lên phát ra những tiếng lạo xạo đau đớn.– Noãn Noãn, tớ đã quyết định đi học lại rồi. Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu. – Trên phố lớn, Lê Phi Nhi tỏ ra kiên định nói. Cô ấy không trang điểm, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên luồn khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết như bông hoa dành mùa hạ.– Phi Nhi, cảm ơn cậu. Cậu quay lại là tốt rồi. Cậu quay lại là tốt rồi. -Hạ Noãn Noãn xúc động lặp đi lặp lại.Ôi! Cho dù vì nguyên nhân gì thì người bạn duy nhất của cô đã có thể ở bên cô rồi.– Đồ ngốc, sẽ không có ai bắt nạt cậu nữa đâu. Cậu là người mà tớ muốn dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ đây. Khi khi! Ai bảo tớ quen cậu chứ?– Ôi! Phi Nhi! Phi Nhi!Tựa như có dòng nước ấm chảy qua lồng ngực. Từ sau khi bà Y Hạ mất, đây là lần đầu tiên Hạ Noãn Noãn mới tới gần được hạnh phúc đến như vậy.Ba năm sau, vào thời khắc Hạ Noãn Noãn nhớ lại chuyện cũ trong làn nước mắt nhạt nhòa, cô vẫn cảm giác như nước thủy triều ấm áp ngập tràn.Chỉ là, dường như tất cả đều bị khảm nạm sắc màu của số phận. Lê Phi Nhi sẽ không ngờ rằng sau nhiều năm nữa, cô gái mà cô bảo vệ lại trở thành người bảo vệ cô.Hóa ra, tất cả đều chỉ như một giấc mơ.Tỉnh mộng rồi.Mở mắt ra vẫn là bầu trời tối đen.

Hôm sau, Lê Phi Nhi đã giữ đúng lời hứa của mình, cô quay lại trường trung học Mộc Xuyên. Vì thế, người chưa bao giờ biết cầu xin nhờ vả người khác như Hạ Noãn Noãn, lần đầu tiên đã phải đi nhờ vả bạn cũ của bố mình.

Lê Phi Nhi xin phép giáo viên chủ nhiệm cho cô ấy được ngồi bên cạnh Hạ Noãn Noãn. Tuy cô giáo không có cảm tình lắm với cô gái vừa trở lại sau nhiều ngày bặt vô âm tín này nhưng thấy ánh mắt bướng bỉnh của cô ấy, cô giáo đã đồng ý.

Tất nhiên, nghe tin Phi Nhi đến thì Đồng An An là người bị sốc nhất. Ánh mắt cô ta lúc nào cũng đầy vẻ căm ghét hai cô gái này.

Mỗi lần ánh mắt của ba cô gái gặp nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng. Dường như có thể ngửi thấy mùi khói sủng lạnh lẽo.

Hạ Noãn Noãn vốn cho rằng mình đối lập với Đồng An An. Chỉ có rất ít người biết rằng, ít nhất là ở ba lớp Mười, trừ Lê Phi Nhi, mọi người đều không hề biết. Nhưng buổi chiều hôm đó, cô đã phát hiện hóa ra không phải là như vậy.

Giống như một cơn ác mộng chưa đến hồi kết.

Trong một ngày, hầu như tất cả học sinh trong trường trung học Mộc Xuyên đều biết chuyện cô là con của một gái bán hoa. Bỗng nhiên, cô trở nên nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ sau lưng.

– Hạ Noãn Noãn! – Sau khi tan học, Lộ Tiểu Bắc gọi cô.

– Ồ! Tiểu Bắc.

Hạ Noãn Noãn nghĩ đến việc thất hẹn hôm qua và lời đơm đặt rợp trời kín đất, cô ngượng ngùng trách ánh mắt của cậu.

– Hôm qua…

– Tớ xin lỗi. Tớ đã không giữ lời hứa. Tớ xin lỗi. – Hạ Noãn Noãn vội ngắt lời bằng những lời xin lỗi.

– Tớ không có ý đó. Người phải nói xin lỗi là tớ. Tớ nghe nói cả rồi.

– Không, không phải như vậy. Tớ không phải là đứa con gái hư. Tớ không phải. Tớ không phải. – Hạ Noãn Noãn lầm bầm lặp đi lặp lại, chỉ sợ cậu ấy hiểu nhầm.

– Khi khi… đồ ngốc. Cậu nghĩ ngợi nhiều quá đây! Chúng mình là những người bạn tốt và luôn luôn là như vậy.

Ôi! Thượng đế phù hộ! Người cô quan tâm nhất lại không hề tin những lời đồn đại đó. Nhưng ba từ “người bạn tốt” thật khó nghe. Điều cô muốn không phải là những từ này.

– Đúng vậy. Sẽ luôn luôn, luôn luôn là bạn tốt.

– Ừm! Chỉ cần cậu muốn. Cả Tề Lạc, cậu ấy luôn nhắc đến cậu. Cả đời này, ba chúng ta sẽ luôn là những người bạn tốt của nhau.

– Tiểu Bắc, muộn rồi, tớ phải về nhà đây. Hôm khác chúng ta nói chuyện nhé.

Hạ Noãn Noãn cảm giác như mình sắp ngạt thở, dường như chỉ một giấy nữa thôi là những giọt nước mắt đau đớn của cô sẽ tuôn trào. Cô nhanh chóng ngắt lời rồi vội vã bỏ đi.

Cơn gió mùa thu thổi tung mái tóc dài của cô và che đi khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Hạ Noãn Noãn chạy như bay về nhà. Phòng khách trống không tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Ông Hạ Thiện Sinh lại say rồi.

ẦM!

Nhìn bố mình nằm vật trên ghế sô pha, Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc một cách đau đớn buồn thảm. Nước mắt dồn nén suốt cả một ngày cuối cùng cũng tuôn trào như trận hồng thủy, ào ào chảy xuống.

Y Hạ, đây là tình yêu mà bà đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy ư?

Đây có thật sự là kết cục mà bà mong muốn không?

Từ hôm đó trở đi, Lộ Tiểu Bắc, Tề Lạc và Hạ Noãn Noãn thường xuyên ở bên nhau. Lộ Tiểu Bắc dứt khoát gọi đùa cô là Đuôi Nhỏ. Tề Lạc thấy cái tên đó rất thú vị nên cũng gọi cô như vậy.

Vậy là cái tên đó đã theo cô được ba năm.

Nhưng dù có thân thiết đến mấy, Hạ Noãn Noãn cũng vẫn luôn cảm thấy xa vời. Dường như luôn có vạch ngăn cách giữa cô và Lộ Tiểu Bắc.

Có thể nó không lớn lắm nhưng suốt đời họ không thể nào vượt qua được.

Bầu trời trở nên rất cao và rất xa. Ngọn cây ngô đồng xơ xác, thân cây trơ trụi lắc lư về phía bầu trời trong xanh giống như người bệnh sắp chết giơ tay cầu cứu ông trời. Cảnh vật trầm lắng như vậy càng khiến cho con người cảm thấy buồn thương.

Trường trung học Mộc Xuyên lại không có tiếng chim hót. Tất cả các loài chim đã bay đi rồi. Dường như là để trốn tránh thời tiết khắc nghiệt làm sao cho con người đau đớn này.

Không khí luôn ngập tràn mùi vị nước mắt.

Đồng An An bất ngờ chấp nhận làm bạn gái của Lộ Tiểu Bắc. Một hôm, hết giờ học, cô ta chặn đường Lộ Tiều Bắc đang chuẩn bị về và nói:

– Cậu đưa tớ về nhé.

Ánh hào quang trong mắt Lộ Tiểu Bắc lúc mờ lúc tỏ, sau khi đã chắc chắn, cậu vui vẻ kéo tay cô ta.

– Khi khi! An An, sau này ngày nào tớ cũng đưa cậu về nhé.

– Ừ!

Đồng An An mỉm cười gật đầu.

Lộ Tiểu Bắc nhảy lên reo vui, cậu dang hai tay ra và nhấc bổng cô ta lên quay vài vòng. Mái tóc dài đen tuyền của cô ta bay trong không trung như một bông hoa lạ kỳ nở rộ, nở một cách óng ánh miên man.

Hạ Noãn Noãn đứng từ xa nhìn thấy mọi chuyện. Trái tim cô như tan vỡ, như có thể chết đi ngay lập tức.

Cô chớp chớp mắt với hy vọng ép nước mắt chảy ra để giải thoát cho nỗi đau trong lòng nhưng dù có cố thế nào thì mắt cô vẫn cạn khô.

Hạ Noãn Noãn với bộ mặt buồn thương đó đi qua Lộ Tiểu Bắc và Đồng An An.

Đồng An An đã lấy cái cách tàn nhẫn này để trả thù Hạ Noãn Noãn. Lặng lẽ nhưng lại như có một mũi dao đâm vào ngực Noãn Noãn. Vết thương đó sâu đến mức dường như không bao giờ có thề liền lại được.

Trừ Lộ Tiểu Bắc ra, ai cũng biết Đồng An An có tình cảm sâu sắc với người khác nhưng không ai biết người đó.

Có lẽ tình yêu giống một trò chơi mà vật đánh cược là tuổi thanh xuân, thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ quay trở lại.

Người thua luôn là người yêu đơn phương trước.

Hạ Noãn Noãn.

Tôi đã nghe nói đến tên cô từ trước. Nói như vậy có nghĩa là cô ta rất nồi tiếng ở phố Phương Thảo. Chỉ là, mỗi lần nghe tên cô ta, mọi người đều nghĩ ngay đến Y Hạ. Y Hạ là một gái bán hoa. Vì vậy, những điều tôi nghe được đều là: Hạ Noãn Noãn – con của một gái bán hoa là người chẳng ra gì.

Hồi chưa gặp cô ta, tôi còn có chút thông cảm với cô ta vì tôi cũng có một người mẹ tai tiếng nhưng bà có rất nhiều tiền, thậm chí mỗi khi tôi xin tiền, không cần hỏi tôi cần bao nhiêu, cũng chẳng cần nhìn bà liền móc tiền ném cho tôi. Sự hào phóng đó khiến tôi rất sùng bái.

Mặc dù như vậy nhưng tôi chưa bao giờ gọi bà là mẹ. Nếu tôi vui, tôi sẽ cười hì hì gọi bà là chị Bạch. Lúc không vui, tôi luôn gọi thẳng tên bà là Bạch Mạn Lệ. Tôi biết bà sẽ không làm gì tôi và cũng chẳng dám làm gì tôi.

Bà vừa yêu mà cũng vừa hận tôi. Giống như ánh cảm của tôi đối với bà. Bên ngoài quan hệ của chúng tôi không được tốt lắm nhưng chỉ cần có người đàn ông nào bắt nạt bà ở ngoài thì thậm chí tôi đã nghĩ đến chuyện giết kẻ đó.

Có nhiều lúc, tôi có cảm giác bà và tôi giống như hai con nhím yêu thương nhau sâu sắc nhưng càng yêu thương nhau bao nhiêu thì lại càng làm tổn thương nhau bấy nhiêu.

Bạch Mạn Lệ không như những người mẹ khác. Tôi làm xằng làm bậy, gây bao tai tiếng ở bên ngoài, dù có biết, bà cũng chưa bao giờ la mắng tôi. Tôi còn nhớ năm tôi mười hai tuổi, có một bạn nam ôm một bó hoa hồng đến cửa nhà muốn tôi làm bạn gái của cậu ấy. Tôi đã chửi mắng cậu ta thậm tệ rồi đuổi cậu ta ra ngoài. Bạch Mạn Lệ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng da, gác hai chân lên theo dõi từ đầu đến cuối như thể xem một vở kịch do hai đứa trẻ diễn.

Ngày hôm sau, tôi nghe thấy bà khoác lác với hàng xóm, con gái tôi nhỏ như vậy mà đã có người xếp hàng theo đuổi, lớn lên chắc chắn sẽ xuất chúng, cũng chỉ có Bạch Mạn Lệ tôi mới có thể sinh ra được một cô con gái sáng giá như vậy.

Câu nói đó đã ít nhiều khiến tôi khó chịu. Tôi không thèm để ý đến bà, giả vờ như không nhìn thấy bà cứ thế rảo bước đi.

Nhưng cũng từ giây phút đó, dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó. Không lâu sau, tôi đã thật sự nhận lời yêu một kẻ lưu manh. Tôi học hắn hút thuốc lá, trốn học, chơi điện tử. Tất nhiên, tôi cũng học cả chuyện yêu đương.

Khi khi! Đối với tôi, những chuyện đó chẳng khó chút nào. Ai bảo tôi được di truyền từ mẹ chứ. Số phận đã định, trời sinh ra tôi là một đứa con gái hư hỏng.

Khu phố tôi ở, mọi người đều biết đến hai đứa con gái hư hỏng, một là tôi và một là Hạ Noãn Noãn mà tôi đã nhắc đến lúc trước. Bỗng nhiên tôi rất muốn làm quen với cô ta, tôi đã đoán rằng, cô ta cũng giống như tôi.

Sau này, khi gặp cô ta thật, tôi đã rất thất vọng. Lúc tôi gặp cô ta, cô ta đang bị mấy đứa con gái gọi là gái bán hoa, cô ta sợ hãi chạy như thể một cô gái thánh thiện bị xúc phạm. Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ cười hì hì và tát cho mấy tên đó vài cái rồi đánh nhau với chúng.

Ôi! Một cô gái cố tình làm ra vẻ!

Tôi thầm chửi rủa cô ta. Tôi cười đến mức suýt nữa thì nghẹt thở.

Đến khi tôi gào to lên với đám con trai đó, tôi vẫn không nín được cười. Cô ta ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ ương bướng và kiêu ngạo. Không hiểu tại sao bỗng nhiên ánh mắt đó lại khiến tôi cảm thấy sợ.

Tôi nghĩ từ lúc đó tôi bắt đầu ghét cô ta. Đúng vậy. Cô ta khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Tôi ghét cô ta, ghét cái đứa giả vờ giả vịt. Mới có tí tuổi đầu mà đã học đòi giả bộ đáng thương, thâm trầm.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình lại gặp cô ta ở ngôi trường mới. Điều tôi càng bất ngờ hơn là tôi lại còn học càng lớp với cô ta. Tất nhiên, cô ta đã bỏ bao công sức để ngụy trang và nâng cao địa vị cho mình. Điều này càng làm tôi ghét hơn. Tôi biết cô gái thâm trầm này giấu rất nhiều bí mật trong lòng.

Hơn nữa, tôi biết, tôi biết cô ta sợ tôi, cũng giống như sâu thẳm trong lòng, tôi rất sợ hãi.

Sự thật sau này đã chứng minh những điều tôi nghĩ là đúng. Vì vậy tôi nhìn cô ta với ánh mắt khiêu khích. Thấy cô ta sợ hải lẩn tránh ánh mắt của mình, tôi cảm thấy mình đã chiến thắng. Đúng vậy. Tôi phải làm cho cô ta phải sợ tôi nhiều hơn tôi sợ cô ta. Khi khi! Ông trời có mắt! Tôi không phải là một đứa con gái hư hỏng không thể tha thứ, mà thật sự chỉ hơi xấu thôi.

Tôi chỉ là, chỉ là muốn được an toàn thôi.

Thế nên, sau khi tôi phát hiện ra cô ta thích Lộ Tiểu Bắc. Tôi đã vui vẻ nhận lời làm bạn gái của cậu ta. Ông trời biết thực sự tới đã thầm yêu một cậu bạn nhưng người đó không phải Lộ Tiểu Bắc mà là người hoàn toàn trái ngược với cậu ta. Cậu ấy lạnh lùng và cao quý. Tề Lạc, hoàng tử của lòng tôi.

Ôi! Tiểu Bắc đáng thương! Cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ để tôi chiến thắng cô ta mà thôi.

Hạ Noãn Noãn, hãy xem tôi làm tổn thương người cậu yêu như thế nào nhé. Khi khi! Cậu giả vờ thì cứ tiếp tục giả vờ đi. Có điều tôi cũng biết chiêu đó của cậu. Tôi còn thích hợp làm diễn viên hơn cả cậu ấy chứ. Cứ đợi đây, tôi sẽ sớm thực hiện lời hứa là sẽ làm cậu phải trả giá đắt.

– Blog của Đồng An An, tháng 10 năm 2003.

Bỗng nhiên Hạ Noãn Noãn rất muốn thay đổi, cho dù là như vậy có khiến lòng mình chìm xuống vực sâu hay thất bại trong tình yêu. Tất cả đều có thể trở thành lý do đầy đủ nhất cho cô.

Hôm nay, Hạ Noãn Noãn đã tận mắt nhìn thấy Lộ Tiểu Bắc và Đồng An An cao ngạo đi cùng nhau. Cô không bắt xe về phố Phương Thảo mà đi tàu điệu ngầm đến đường Đại Diệp Tử.

Cô xuống tàu ở chỗ Lê Phi Nhi lần trước đã nhảy xuống rồi hỏi thăm người đi đường. Cuối cùng, cô cũng tìm được một hộp đêm nằm ở nơi khả khuất.

Khi Hạ Noãn Noãn đẩy cửa bước vào, cô liền nhìn thấy Lê Phi Nhi mặc chiếc váy màu tím nhạt đang hát trên sâu khấu đằng xa ẩn hiện dưới ánh đèn lấp loáng. Cô ấy hát bài My heart will go on của Celine Dion. Không gian xoay tròn trong tiếng nhạc kỳ ảo và khói thuốc mờ ảo. Bên cạnh cô ấy là anh chàng thổi saxophone đang đệm nhạc cho cô. Anh chàng đó mặc bộ quần áo đậm chất ca sĩ nhạc rock, trên người đeo đầy những sợi dấy xích bằng kim loại.

Ôi! Phi Nhi yêu quý! Giọng hát của cậu hay thật đây! Cậu đứng trên sân khấu mới mê hồn làm sao.

Hạ Noãn Noãn ca ngợi như vậy, bỗng nhiên cô nghĩ tới bà Y Hạ. Năm đó, bà đứng trên sân khấu với ánh hào quang tỏa sáng khắp nơi, bà có nhận được vô số những lời khen ngợi như vậy không? Lúc đó bà có vui vẻ và cam tâm tình nguyện không?

Trái tim cô lại đau dữ dội. Hạ Noãn Noãn ấn tay lên ngực, cô từ từ ngồi xuống. Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp kéo cô đi.

– Hạ Noãn Noãn, sao cậu lại đến những nơi như thế này? Cậu đến tìm tớ sao? – Lê Phi Nhi có chút tức giận hỏi.

– Ồ! Phi Nhi! Tớ xin lỗi. Cậu ôm tớ được không? – Vì quá đau nên khi Hạ Noãn Noãn nói, nước mắt cô đã tuôn ra đầm đìa.

– Noãn Noãn, Đồng An An lại bắt nạt cậu sao? Cậu nói cho tớ biết đi. Cậu đừng làm tớ lo lắng nữa, được không? Tớ sắp phát điên rồi đây này.

– Phi Nhi! Cậu ôm tớ đi. Cậu biết không? Từ sau khi bà Y Hạ mất, chưa từng có ai ôm tớ cả, chưa có ai ôm tớ. Noãn Noãn, cái tên thật châm biếm. Tớ có cảm thấy ấm áo chút nào đâu. Tớ rất lạnh! Thật sự là rất lạnh! – Hạ Noãn Noãn lẩm bẩm liên tục như phát điên, toàn thân cô run lẩy bẩy.

– Ôi! Noãn Noãn, đồ ngốc, cậu bớt làm tớ đau lòng đi, có được không? – Lê Phi Nhi ôm lấy cô.

Vừa được ôm Hạ Noãn Noãn như thu mình lại, dồn tất cả trọng lượng của cơ thể lên Lê Phi Nhi.

– An Doãn Thần, anh qua giúp em với. – Lê Phi Nhi gào lên. Lát sau, tiếng leng keng vang lên trong không khí, một chàng trai vượt qua đám đông đi đến bế Hạ Noãn Noãn đặt lên ghế sô pha.

– Cô ấy là ai? Có chuyện gì vậy?

Nằm trên ghế sô pha, Hạ Noãn Noãn nghe thấy người vừa bế mình hỏi với chất giọng trầm khàn.

– Hạ Noãn Noãn. Người bạn thân thiết nhất của em.

-Ồ!

Vài giấy sau, chàng trai đó đã hiểu ra liền gật gật đầu.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Hạ Noãn Noãn nhìn mặt chàng trai đó. Đó là một khuôn mặt phả ra hơi thở nguy hiềm. Khuôn mặt góc cạnh với mái tóc dài xoa xuống che đi đôi mắt ưu sầu. Điều càng khiến cô kinh ngạc hơn đó là bên mắt phải của anh ta có một nốt ruồi nhỏ xíu màu xám.

Ánh mắt của anh ta và cô gặp nhau, đồng từ màu xám bỗng phát ra ánh sáng kinh người giao hòa cùng với anh sáng của chiếc hoa tai kim cương tạo thành hào quang tỏa sáng khắp nơi.

Chính trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ này, Hạ Noãn Noãn bỗng như nhìn thấy bà Y Hạ hồi trẻ. Bà mặc chiếc váy kim tuyến lấp lánh bó sát người, đứng trên sân khấu nhảy múa trước ánh mắt tràn đầy dục vọng của những người đàn ồng. Mái tóc dài bay lên tựa như một con thú hoang cô độc, bướng bỉnh, không chịu khuất phục.

Ôi! Y Hạ, bà cao quý thế ư? Đáng để tôi tự hào thế ư?

Ẩn sâu trong bi kịch đau thương, Hạ Noãn Noãn từ từ nhắm mắt lại.

Y Hạ.

Mỗi lần nhắm mắt lại, tôi đều nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười tươi như hoa của bà rất gần bên tôi.

Như thể thời gian trôi ngược lại, bà vẫn chưa bao giờ ra đi vậy. Chưa bao giờ.– Trích từ blog của Hạ Noãn Noãn, tháng 10 năm 2003


Khi Hạ Noãn Noãn tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Đến khi ngửi thấy mùi thuốc bắc quen thuộc trong không khí, cô mới bàng hoàng tỉnh lại. Đây là nhà Lê Phi Nhi.

Trời vẫn chưa sáng, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu xuống nền đất loang lổ tựa như có làn sương mù đang bay là là trên mặt đất. Tất cả đều mờ mờ ảo ảo. Trong phòng, ngoài mấy đồ gia dụng đơn giản ra thì hoàn toàn trống trơn. Hình như Lê Phi Nhi không có ở nhà.

Hạ Noãn Noãn bật dậy, nhảy xuống đất. Cô rê chân mò mẫm dưới đất vội vàng tìm Lê Phi Nhi.

– Ồ! Cậu ở đây à? Phi Nhi. – Hạ Noãn Noãn lần theo hướng tiếng nói, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Lê Phi Nhi đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ. Khuôn mặt ẩn sau làn khói thuốc trắng đục.

– Noãn Noãn, cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa? Vừa rồi cậu ngất ở quán rượu làm tớ sợ chết đi được. May mà có An Doãn Thần giúp tớ cõng cậu về đây đấy. – Lê Phi Nhi nhả ra một luồng khói thuốc rồi nói, – Chính là anh chàng thổi saxophone ấy. Cậu cũng thấy rồi mà. Khi khi! Anh ta cũng được đây chứ.

– Cậu thích anh ta đúng không?

– Ừ! Nhưng hình như anh ta không thích tớ lắm. Anh ta luôn coi tớ như em gái thôi.

– Ồ! Cậu không định tấn công sao?

– Vì anh ta nên tớ mới ở lại hộp đêm đó. Nếu vậy có tính là tấn công không? – Lê Phi Nhi hỏi lại. cô rít mạnh một hơi rồi đứng lên.

Ánh trăng lạnh lẽo tầng tầng lớp lớp che đi bóng hình của cô ấy, sau lưng là bóng tối đen thẫm.

Vào lúc này, cả người cô ấy như chìm trong bóng đen vô tận.

Hạ Noãn Noãn có cảm giác khoảng cách giữa cô và Lê Phi Nhi đang gần lại.

Ôi! Thượng đế, người quên mất tình yêu của chúng con rồi sao? Tại sao tình yêu của con và Phi Nhi lại thế này.

Cơn đau kịch liệt và thô bạo lại tới. Một lần nữa, dòng nước mắt không gì ngăn được chảy ướt đẫm khuôn mặt Noãn Noãn, tựa như lớp phấn được tán đều lên khuôn mặt của cô.

– Cậu còn thuốc lá không? – Noãn Noãn gạt nước mắt, đi chân trần đến bên cửa sổ, chia tay ra, nhẹ nhàng hỏi.

– Cậu muốn hút thuốc ư? Chẳng lẽ cậu cũng muốn trở thành một đứa con gái hư hỏng sao? Cậu muốn giống tớ sao? Hay là giống mẹ cậu? -Trong bóng tối, ánh mắt Lê Phi Nhi sắc nhọn nhìn thẳng vào cô, nhìn cô một phút rồi thô bạo đẩy cô ra.

– Không, không phải như vậy! Không phải như vậy. – Dường như trong nháy mắt, trái tim nhạy cảm của Hạ Noãn Noãn bị bóp nát, cô thét lên rồi nói như mê sảng. – Tớ… Tớ chỉ muốn, nếu như vậy, nếu như tớ giống Đồng An An thì liệu có thể càng lại gần…

– Lộ Tiểu Bắc ư?

Hạ Noãn Noãn gạt nước mắt, nặng nề gật đầu.

Hôm nay, Hạ Noãn Noãn và Lê Phi Nhi cùng trốn học.

Khi trời hưng hửng sáng, hai người mới quay lại giường, chiếc giường gỗ nhỏ hẹp. Đây là lần đầu tiên Hạ Noãn Noãn nằm bên cạnh một người cùng giới. Quay lưng vào nhau, trông hai cô giống như một đồi cánh bướm chuẩn bị bay. Hương thơm của cơ thể thiếu nữ lan tỏa hòa với mùi thuốc bắc nhè nhe.

Hạ Noãn Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ở nơi cô có cảm giác như một giấc mơ này. Trong mông lung, Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng ho dữ dội của người già ở gian bên cạnh. Sau đó, cô cảm thấy người nằm bên cạnh ngồi dậy. Vài giấy sau, cô nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ trên mặt đất.

Sau đó, tiếng ho cũng ngừng lại.

Lê Phi Nhi giúp bà uống hết thuốc rồi mới quay lại thì thấy Hạ Noãn Noãn đang ngủ rất say.

Ánh nắng vàng của mùa thu nghiêng nghiêng chiếu vào phòng. Những song cửa sổ bằng gỗ chia ánh nắng ra thành mấy phần bằng nhau. Một nửa khuôn mặt của Hạ Noãn Noãn ở trong ánh nắng, nửa còn lại ẩn trong bóng râm. Ánh sáng lấp lánh mờ mờ tỏ tỏ, dường như có một vòng sáng bao phủ lấy cô, làn da cô ưng hồng tựa như cánh hoa anh đào.

Lê Phi Nhi không nở đánh thức Noãn Noãn dậy nên quyết định cùng cô trốn học. Khi Phi Nhi chuẩn bị lên giường ngủ tiếp thì nghe có tiếng gõ ngoài cửa sổ.

– Phi Nhi, là anh đây.

– Ồ! An Doãn Thần. – Lê Phi Nhi vui mừng nhảy xuống đất, chạy như bay đến bên cửa sổ.

An Doãn Thần liếc qua Hạ Noãn Noãn đang ngủ say vài giấy rồi hướng về phía Lê Phi Nhi nói:

– Đi thôi. Anh mời em đi ăn mì chiên tương.

– Ừ! Anh đợi em một lát. Em thu dọn một chút rồi ra ngay. – Mãi sau, Lê Phi Nhi mới hiểu và vui vẻ nhận lời. Có một chú nai con đang chạy nhảy trong trái tim cô. Khuôn mặt cô lại ừng đỏ.

– Ừ. Em nhanh lên một chút được không? – An Doãn Thần có vẻ như rất sốt ruột.

– Tuân lệnh.

Lê Phi Nhi đáp ngay.

Phút giấy đó, hạnh phúc đến thật bất ngờ khiến ngực cô trở nên căng đầy, cứ như thể hạnh phúc sẽ vụt biến mất ngay sau đó.

Nhưng nếu cô biết rằng cô sẽ phải dùng cả tuổi thanh xuân, tình yêu và hạnh phúc của mình để đổi lấy hạnh phúc ngắn ngủi này thì liệu cô có dũng cảm quyết định như vậy không?

Khi Hạ Noãn Noãn thức dậy thì trời đã sẩm tối. Ánh đèn lờ mờ hắt xuống mặt đất ánh sáng lạ kỳ. Lê Phi Nhi không có nhà, cô nhìn thấy một mảnh giấy được đặt ở đầu giường.

Noãn Noãn, An Doãn Thần hẹn tở đi ăn. Cậu chúc phúc cho tở nhé.

Phải rồi. Tở để bữa trưa cửa bà trong hộp cơm giữ nhiệt, tối nay, tớ có thể về hơi muộn một chút. Phiền cậu chăm sóc bà giúp tớ nhé. Thuốc ở trong bếp, tớ đã sắc xong rồi. Cậu cho bà uống giúp tớ nhé. Cảm ơn cậu.

Tạm biệt cậu.

Lê Phi Nhi

Không hiểu sao bỗng nhiên trong lòng Hạ Noãn Noãn lại trào dâng cảm giác sợ hãi. Cô nhớ đến khuôn mặt mang vẻ nguy hiểm và cả mái tóc dài xoa xuống cùng đôi mắt u buồn của anh chàng đó. Bỗng nhiên cô thấy vô cùng sốt ruột.

Hạ Noãn Noãn giúp Lê Phi Nhi, cô đi vào bếp tìm thuốc, hâm nóng lại rồi bưng cho bà uống, sau đó cô ra chợ mua thịt và rau, thái nhỏ cho vào nồi trộn với một ít gạo nấu cháo. Cho bà ăn xong, cô mới nhớ ra mình đã đi cả một đêm nên cô vội vã về nhà.

– Này! Đuôi Nhỏ!

Ở chỗ ngoặt của cầu thang, giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.

Trái tim Hạ Noãn Noãn nóng dần lên. Trong nháy mắt, đôi mắt dày đặc sương mù đã tỏa sáng lấp lánh như những vì sao. Cô hướng về phía tiếng nói, trong bóng tối có một người đang ngồi, ánh sáng hắt ngược che đi khuôn mặt cậu ấy. Mãi sau, khi nhìn rõ, cô mới giật mình kêu lên.

– Tề Lạc! Sao cậu lại ở trước cửa nhà tớ?

– Tớ đến thăm cậu. Tớ muốn biết tại sao hôm nay cậu nghỉ học? – Tề Lạc nói rồi đứng lên. Ánh sáng mờ mờ kéo cái bóng của cậu nghiêng nghiêng đổ dài.

– Ồ! Tớ có chút việc. – Hạ Noãn Noãn viện cớ, mặt cô đỏ lên. Bỗng nhiên, cô nhớ ra chiều nay có tiết học của cô giáo chủ nhiệm nên vội hỏi.

– Cô giáo có giận không?

– Tớ đã xin phép cho cậu và Lê Phi Nhi. Tớ nói là hai cậu bị cảm cúm. – Dưới ánh đèn chao đảo, đồi mắt Tề Lạc sáng rực như thiêu đốt người khác.

– Tề Lạc, cảm ơn cậu.

Ánh sao ấm áp lấp lánh trên người Hạ Noãn Noãn được một giây thì tắt ngấm. Cô lấy chìa khóa mở cửa rồi buồn bã nói:

– Tớ phải vào nhà rồi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.

– Khoan đã… cậu… cậu không mời tớ vào nhà chơi sao?

Noãn Noãn nghĩ đến bố Hạ Thiên Sinh đa nghi mẫn cảm, nhất thời cô không biết mình phải trả lời thế nào. Không khí trở nên khó thở.

– Khi khi… tớ đùa đây. Đuôi Nhỏ, cậu vào nhà đi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai. – Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt Tề Lạc vụt tắt. Cậu cố kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, cố làm ra vẻ bình thường nói.

Đúng lúc đó, đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một lát sau, ông Hạ Thiên Sinh đã xuất hiện trên lầu. Ánh sáng lờ mờ hắt lên những nếp nhăn trên khuôn mặt ông, mỗi nếp nhăn đều mang đầy vẻ tang thương.

Hạ Noãn Noãn và Tề Lạc cùng đứng sững lại.

– Bố ăn cơm chưa ạ? Con đi nấu mì cho bố ăn nhé. – Hạ Noãn Noãn vô cùng khó khăn mở miệng nói.

Ông Hạ Thiện Sinh không trả lời mà hướng ánh mắt về phía Tề Lạc. Đôi lông mày chau lại, ông cảnh giác hỏi.

– Cậu là bạn của Noãn Noãn ư?

Ông vừa dứt lời, một luồng hơi rượu lập tức phả ra nhanh chóng lan tỏa trong không gian hạn hẹp, nó lại bị bức tường dày chặn lại khiến cho cả hành lang nồng nặc mùi rượu.

– Ồ! Chúng cháu là bạn cùng lớp ạ. – Tề Lạc ngại ngùng lí nhí nói.

– Bố, bố lại uống rượu rồi. Con dìu bố vào nhà nhé. Bố say rồi. – Hạ Noãn Noãn bước qua Tề Lạc đến dìu ông Hạ Thiện Sinh.

Khi Hạ Noãn Noãn vừa chạm vào cánh tay ông Hạ Thiện Sinh thì ông bỗng thô bạo đẩy cô ra. Vì trọng tâm không vững nên Hạ Noãn Noãn ngã nhào. Khi đầu cô sắp đập xuống đất thì đôi bàn tay ấm áp đã kéo cô lên, Tề Lạc đã lao đến đỡ lấy cô.

Một phút sau, Hạ Noãn Noãn mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô vội vàng lao ra khỏi vòng tay của Tề Lạc. Trên lầu bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của bố mình giống như chiếc chong chóng cũ không thể quay được. cô biết ông đang rất giận.

Ông trời có mắt, thực tế là cô không hề muốn làm người khác tức giận. Nhưng bây giờ hình như việc này thật là khó biết mấy.

Mãi sau, ông Hạ Thiện Sinh mới lê bước đi vào. Cánh cửa đóng sầm trong tích tắc. Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng bố mình đau đớn nói.

– Noãn Noãn, con tiễn bạn của con về đi.

Mười giờ đêm, dưới ánh đèn đường, cây ngô đồng tỏa ra ánh hào quang màu vàng rực rỡ. Hạ Noãn Noãn nghe tiếng bước chân dẫm trên lá xào xạc, trong nháy mắt, cô cảm giác tim mình như buốt giá. Cô bỗng thấy nhớ mùa hè vô cùng. Nhắm mắt lại là cô có thể cảm thấy được bầu trời trong xanh.

Hai người lặng lẽ đi, chẳng ai nói gì cả. ở khúc ngoặt tối, mấy thiếu niên hư hỏng đang ngồi trên vỉa hè hút thuốc. Vài ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trong làn sương mù dày đặc. Khi Hạ Noãn Noãn đi qua, có cậu đã huýt sáo.

– Đuôi Nhỏ, cậu quay về đi. – Đến bến xe, Tề Lạc nói. Dưới ánh đèn, ánh mắt cậu lơ đãng mơ hồ.

Hạ Noãn Noãn gật đầu không nói gì.

– Cậu đi cẩn thận nhé. – Tề Lạc lại nói.

-Ừ!

– Mai cậu nhớ đừng đến muộn đây. – Tề Lạc nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, cậu nói tiếp trước khi Hạ Noãn Noãn quay về. Hôm nay… tớ thật sự rất xin lỗi cậu.

– Không sao. Cậu đừng để ý làm gì. Tính bố tớ như vậy, tớ quen rồi. Khi khi! – Hạ Noãn Noãn cố làm vẻ thoải mái cười nói.

– Tạm biệt.

– Tạm biệt.

Hạ Noãn Noãn men theo con đường về nhà. Khi đi qua ngã rẽ, mấy thiếu niên hư hỏng vẫn ngồi trong bóng tối hút thuốc. Cô đỏ mặt đi qua. Trong cảm giác thôi thúc mãnh liệt và sợ hãi, chân cô bước mỗi lúc một nhanh hơn, cuối cùng cũng không kìm được cô chạy như bay.

Một lát sau, cô nghe có tiếng bước chân đuổi theo phía sau.

– Hạ Noãn Noãn.

Thật bất ngờ, người đuổi theo cô lại là Đồng An An, người mà cô không ưa.

– Này! Trông được đây. Chia tay nhau sớm thế ư? – Đồng An An cười nói rồi lấy trong túi ra một điếu thuốc tự châm cho mình. Là mùi thuốc lá 555.

– Cậu cứ chăm sóc cho Tiểu Bắc đi. Tốt nhất là cậu nên bớt xen vào chuyện của người khác. Hạ Noãn Noãn bướng bỉnh nói, vừa dứt lời, cô liền bị Đồng An An phả ngay một làn khói thuốc vào mặt khiến nước mắt mũi cô chảy ra giàn giụa.

– Khi khi! Xem ra cậu vẫn chưa học hết những gì mẹ cậu truyền lại. -Đồng An An châm chọc, cô ta lại hỏi tiếp vẻ hứng thú, – Sao thế? Cậu và lớp trưởng yêu nhau à?

Hạ Noãn Noãn không thèm để ý đến cô ta nói, quay người đi tiếp.

Vừa đi được vài bước, cô liên nghe thấy tiếng cô ta cười trâng tráo không kiêng nể ai, tiếng cười tựa như mũi dao nhọn xé màn đêm thành từng mảnh.

Tối hôm đó, khi Hạ Noãn Noãn vừa mở cửa, cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp phòng. Dường như có cái gì đó chẹn chặt cô họng khiến cô như muốn tắt thở.

– Hạ Noãn Noãn. Ông Hạ Thiện Sinh ngồi trên ghế sô pha giận dữ nói: – Rốt cuộc con đã làm gì thế hả?

– Con không làm gì cả. Hạ Noãn Noãn bịt mũi, nhanh chóng đi qua phòng khách.

– Con đứng lại cho bố. Mới tí tuổi đầu đã bày đặt yêu đương, còn ra thể thống gì nữa. Con muốn giống như người mẹ đã mất của con sao?. Giọng ông Hạ Thiện Sinh bắt đầu run lên.

Ôi! Trời ơi, sao lại nhắc đến Y Hạ? Cứ nhắc đến hai chữ này là cô lại thấy đau đớn.

– Con muốn đi ngủ. Hạ Noãn Noãn buông một câu rồi đóng sầm cửa phòng lại. ông Hạ Thiện Sinh thở dài, trong nháy mắt ông đã bị nhốt ở ngoài.

Đã lâu lắm rồi Hạ Noãn Noãn không mơ thấy bà Y Hạ nhưng tối hôm nay, cô lại mơ thấy bà. Bà mặc chiếc váy bồng trắng, chân trần, đang đứng trên bờ biển. Từ xa, Noãn Noãn khóc chạy về phía bà nhưng không đợi cô đến gần bà đã tan đi như bọt bong bóng. Sau đó, nước biển xanh bỗng chuyển thành đỏ… thủy triều rợp trời kín đất đẩy bà lên…

Hạ Noãn Noãn choàng tỉnh giữa đêm. Cô bỗng thấy bụng đói cồn cào, miệng khát khô… Người cô như biến thành một cái hang khổng lồ, chất dịch màu đen tràn ra ngấm xuống rồi bết lại nhưng làm cách nào cũng không thể bù đắp được.

Nửa đêm, cô lẻn dậy, không kịp đi dép, cô cứ thế đi chân trần xuống bếp. Đi qua bếp, cô lén nghe ông Hạ Thiện Sinh đang nói chuyện điện thoại trong phòng, giọng rất ấm áp.

Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều vì sợ ông Hạ Thiện Sinh phát hiện ra, cũng không dám bật đèn. Nhờ ánh trăng từ cửa sổ hắt xuống, cô vào bếp tìm đồ ăn.

Sau một hồi lục lọi, cô chỉ tìm thấy một ít rau diếp mua ở siêu thị. Hạ Noãn Noãn vặt bỏ những lá nát rồi cho vào nồi đun, tiếp đến là đổ tương ớt lên rồi cho vào miệng. Tương ớt chảy ra môi cô, quết cả lên mặt. Dưới ánh trăng, trông cô như một con thú hoang đang bị chảy máu, chảy nước mắt trong trận chiến kịch liệt.

Y Hạ, bà hãy nói cho tôi biết, làm sao để tôi không đau đớn nữa?

Hạ Noãn Noãn nhắm mắt lại.

Ôi! Mong rằng đó chỉ là giấc mơ, thức dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.