Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp

Chương 2: Kí ức ban đầu




Trời mùa hè trong xanh, đó là lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.

Giống như một giấc mơ dài, đến ánh dương cũng tràn ngập bong bóng hạnh phúc và bi thương.

Liệu có thể không?

Cứ thế cứ thế giữ hạnh phúc trong tay, dù trái tim đau nhói cũng không buông, chìm vào giấc ngủ.

Mùa hè năm 2003.

Ánh mặt trời đầu tháng Chín mang theo sức mạnh không thể ngăn cản bao trùm khắp Ly Thành. Những cây ngô đồng rợp trời kín đất mọc lên san sát chống cả bầu trời xanh biếc. Ánh nắng loang lổ khiến cho mọi thứ trên mặt đất đều trở nên lốm đốm.

Cuối cùng mất hút.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Hạ Noãn Noãn vừa thi đỗ vào trường trung học Mộc Xuyên, một mình cô đi đến trường.

Tối hôm kia, tâm trạng ông Hạ Thiện Sinh khá tốt nên ông định đưa cô đến trường. Nhưng đến đêm có một cú điện thoại gọi tới, ông lại vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi ra ngoài. Trong giấc mơ của Hạ Noãn Noãn, cô nghe tiếng cánh cửa chống trộm phòng khách mở ra rồi lại đóng, cô biết bố cô lại ra ngoài đánh bạc.

Sau đó, đêm tiếp theo, cô lại mơ thấy giấc mơ đó. Đống mạt chược cao như núi đè lên người cô, dù cô có cố thế nào cũng không thoát ra được, giống như Phật Tổ Như Lai giam Tôn Ngộ Không dưới chân núi Ngũ Hành, ngạt thở muốn chết.

Hôm sau tỉnh dậy, cô thấy khắp người mình đau nhức khủng khiếp. Cảnh giấc mơ đêm qua đang tái hiện lại trong đầu cô, đầu óc cô quay cuồng.

Cô lại mụ mị thật rồi.

Hạ Noãn Noãn quay quay cánh tay vừa mỏi vừa đau, bất giác cô đã bước ra khỏi bóng cấy ngô đồng. Ánh nắng chói chang chiếu vào đồi mắt xám của cô, cô nheo nheo mắt lại.

Đi xuyên qua ngõ nhỏ là tới trường trung học Mộc Xuyên. Đấy là con hẻm náo nhiệt lạ thường. Cửa hàng hai bên đường bày đầy hàng hóa, vài cửa hàng còn lớn tiếng rao ngay trước cửa.

Hạ Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn yết hầu cứ lên lên xuống xuống của họ, bỗng nhiên cô cảm thấy cổ họng mình nóng như muốn bốc khói, tựa như chỉ cần há miệng là lửa sẽ phun ra. Vừa hay trên phố có một cửa hàng bán trà sữa. Như nhìn thấy vị cứu tinh, cô vội vàng chạy tới.

Chính trong cái cửa hiệu bình thường này, cô đã gặp Lộ Tiểu Bắc lần đầu tiên. Trong đám học sinh mặc đồng phục đứng đợi mua nước, cậu ấy giống như ánh nắng mùa hạ với hào quang rực rỡ vồ cùng.

– Hì! Bác bán cho cháu hai cốc trà sữa vị cam với ạ.

Lộ Tiểu Bắc gào thật to khiến các cô gái xung quanh cùng ngoảnh đầu lại. Nhưng chỉ cần nhìn thấy thì sẽ không thể nào rời mắt được.

Trong những ánh mắt đầy ngưỡng mộ đó, lần đầu tiên, Hạ Noãn Noãn hiểu được Lộ Tiểu Bắc có sức lôi cuốn kinh người đến mức nào.

Số phận đã định, cậu bạn này sẽ trở thành tâm điểm chú ý của vô số cô gái.

Hạ Noãn Noãn ngơ ngác, cô đã quên mất mục đích thật sự mình đến cửa hiệu này là gì. Đến lúc Lộ Tiểu Bắc mỗi tay cầm một cốc trà sữa đi ra khỏi cửa hiệu, cô mới như tỉnh mộng vội vàng đỡ cốc trà sữa mà người phục vụ bê tới. Như một làn gió, cô vội chạy ra ngoài đuổi theo.

Từ xa, Hạ Noãn Noãn nhìn thấy Lộ Tiểu Bắc đưa cốc trà sữa cho cậu bạn đứng bên cạnh. Cậu bạn đó cũng giống như cậu ấy, rất cao nhưng hơi gầy, chiếc áo mỏng bị gió thổi căng lên như cánh buồm no gió trên mặt biển.

Hạ Noãn Noãn cứ thế đi theo sau hai cậu bạn và luôn giữ khoảng cách tầm vài mét.

Từ ngõ đến trường khoảng cách tuy rất ngắn nhưng cô đã tận mắt chứng kiến sức lôi cuốn của hai cậu bạn này. Các bạn nữ cứ mở to mắt nhìn họ một cách kinh ngạc. Thậm chí họ đi đã xa, mà các bạn ấy vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn như thể dù có nhìn thế nào cũng không thấy đủ vậy.

Đến khi hai bạn nam đi vào lớp, Hạ Noãn Noãn mới dừng bước. Trong nháy mắt, cơn gió mát lành của mùa hạ đã làm cô sực tỉnh.

Ôi! Trời ơi! Cô làm sao thế này?

Hạ Noãn Noãn nghĩ chắc chắn là mình bị trúng tà. Nếu không thì bản thân vốn coi thường tình yêu, sao lại có thể lẽo đẽo đi theo người ta như vậy? Cô cố gắng đưa mình trở lại với ký ức về cái chết của Y Hạ, cố giữ cho lòng mình không bị xao xuyến.

Tình yêu là điều vô cùng đáng sợ!

Nhưng lạ lùng thay, cô vẫn không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn biển lớp học, cô phải nhớ họ học lớp nào. Vừa nhìn thì cô giật bắn mình. Lớp Mười, đấy chẳng phải là lớp cô sao?

Có chút thú vị nhưng lại cũng sợ hãi.

Cô linh cảm rằng dường như cô và cậu bạn có sức hấp dẫn kinh người kia sẽ có nghìn tơ vạn mối vấn vương.

Thật may mắn, Hạ Noãn Noãn được xếp ngồi ở bàn trước hai cậu bạn ấy. Đấy là chỗ mà tất cả các bạn nữ trong lớp đều muốn nhưng điều đó lại khiến cô đứng ngồi chẳng yên.

Mỗi lần hương bạc hà quen thuộc thoảng đưa trong không khí, tâm hồn Hạ Noãn Noãn lại như bay đi rất xa. Dường như phía sau có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Đương nhiên, trong lòng cô hiểu rất rõ, đấy chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.

Làm sao hai bạn nam luôn nổi bật giữa mọi người này lại có thể để ý đến một bạn nữ hết sức bình thường như cô chứ?

Nhiều năm sau, khi nhớ lại cảnh ngày đầu tiên đi học, cuối cùng cô đã biết, thực sự đúng là có ánh mắt nhìn mình. Hơn nữa, lại còn là từ lớp Mười đến tận khi tốt nghiệp cấp ba. Đôi mắt đó tràn đầy tình cảm, đến tận tốt nghiệp, cô mới biết thực sự có một người con trai hoàn hảo yêu cô.

Chỉ là, cậu ấy đã đến quá muộn! Sau khi cô yêu người khác thì cậu ấy mới tới. Vì vậy, cô không hề để ý đến cậu ấy.

Tối hôm đó về nhà, Hạ Noãn Noãn rửa mặt, cô đã hết sức kinh ngạc khi thấy má mình ừng đỏ. Đấy là dấu hiện của các cô gái đang yêu.

Nhìn trong gương, trông cô giống như các thiếu nữ đỏ mặt lên vì xấu hổ. Cô hiểu rõ điều sâu kín trong lòng mình. Đúng vậy, cô đã yêu, yêu người con trai mang theo hương thơm mùa hạ.

Tình yêu là thứ mà bản thân cô luôn lẩn tránh nhưng rồi nó lại xuất hiện đột ngột. Nó giống như hạt giống ươm dưới lòng đất đột ngột nãy mầm không gì cản được.

Nó mang theo khát vọng sâu sắc, hương thơm nồng nàn nhưng lại đầy gai nhọn.

Tiếng sét ái tình là như vậy đấy! Hạ Noãn Noãn nghĩ, cô liền cúi mặt mình vào chậu nước lạnh.

Vào lúc cơn lạnh thấu xương áp tới, cô lại thấy khuôn mặt bà Y Hạ mỉm cười rạng rỡ, đẹp như bông hoa mùa hạ rực rỡ làm rung động lòng người.

Người phụ nữ này đã khiến cô yêu đến đau lòng, yêu đến mức không thể hận bà. Dường như bà chưa bao giờ đi xa. Chưa bao giờ.

– Y Hạ, con có người con trai mình thầm yêu rồi.

Hạ Noãn Noãn ngẩng khuôn mặt đẫm nước lên nhìn vào cái bóng mờ ảo trong gương nhẹ nhàng nói.

Một lần nữa, nước mắt không thể kìm nén được lại trào ra hòa cùng nước.

Không thể phân biệt.

Vài ngày sau, Hạ Noãn Noãn đã quen với hai bạn nam ngồi bàn s

au mà cả lớp công nhận là đẹp trai nhất. Qua tiếp xúc, cô cũng dần hiểu được cá tính khác biệt của hai bạn đó.

Lộ Tiểu Bắc thuộc tuýp người hoạt bát hiếu động, có thể kết bạn với bất cứ ai. Còn cậu bạn Tề Lạc kia lại hoàn toàn trái ngược. Cậu ấy là người sống nội tâm, đối xử với mọi người một cách hòa nhã, lịch sự giống như một người được giáo dục đầy đủ.

Hạ Noãn Noãn thường thắc mắc, sao hai người có cá tính hoàn toàn trái ngược đó lại có thể trở thành bạn thân? Lẽ nào nó cũng giống như quy luật bù trừ của những người yêu nhau?

May mắn là không lâu sau, trong khi nói chuyện với họ, câu đó tự nhiên được giải đáp. Lộ Tiểu Bắc và Tề Lạc là bạn thân của nhau từ nhỏ tới lớn. Từ khi bắt đầu học mẫu giáo, họ đã học cùng một lớp rồi đến tiểu học, trung học cơ sở, rồi lại đến phổ thông trung học, họ chưa từng bị chia tách. Chúng ta đều có thể tưởng tượng được, tình bạn của họ bền vững đến nhường nào.

Hạ Noãn Noãn rất vui, họ có thể nói chuyện cùng cô giống như những người bạn. Đối với cô mà nói, những ngày tháng bình yên này không có xung đột gì đã là điều may mắn lắm rồi.

Từ nhỏ đến lớn, vì những mối quan hệ ngày trước của bà Y Hạ mà cô luồn bị coi là một đứa trẻ hư, con của một gái bán hoa. Căn bản không hề có ai muốn trở thành bạn thật sự của cô. Cho dù ở trường cô có khép mình thế nào thì những lời đồn thổi cũng chưa bao giờ chấm dứt.

Ông trời hiểu rỗ dưới sự trầm lặng lạ thường của cô ẩn chứa khát vọng cháy bỏng đến nhường nào. Cô chỉ mong có một người nhẹ nhàng gọi cô là cô gái tốt. Chỉ là khát vọng nhỏ nhoi thôi nhưng như vậy cũng đủ.

Thế nên, đấy cũng là nguyên nhân cô chọn trường trung học Mộc Xuyên cách nhà cô khá xa. Cô muốn chôn đi quá khứ của mình, giống như con bươm bướm lột xác hồi sinh.

Ông trời phù hộ, hãy cho con được tiếp tục sống những ngày vui vẻ bình dị như vậy.

Phía sau vang lên tiếng cười hỉ hả, Hạ Noãn Noãn tưởng tượng ra niềm vui của Lộ Tiều Bắc và Tề Lạc. Không kìm được, cô chắp hai tay trước ngực thành kính cầu xin trời phật phù hộ.

Sang tháng Mười, thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ hơn. Mùa hè giống như người bị bệnh đang khổ sở vật vã giãy giụa, quyết nắm lấy tia hy vọng cuối cùng không chịu buông tay.

Nhưng trong mùa này thì tình yêu lại nảy nở và sinh sôi mạnh mẽ.

Hạ Noãn Noãn thường giả vờ mượn Lộ Tiểu Bắc cái này cái nọ, lúc cục tẩy, lúc cấy bút máy… Cậu cười hì hì đưa tận tay cô và còn đùa rằng cô là cô nàng mơ mơ màng màng nhất mà cậu từng gặp.

Hạ Noãn Noãn luôn tỏ ra tức giận nhưng tận sâu trong lòng lại có một điều gì đó ngọt ngào. Nó lấp đầy những khoảng trống trong trái tim cô.

Chỉ là mỗi lần cô quay đầu về phía sau là lại có một đôi mắt nhìn cô như kẻ mất hồn. Ánh hào quang trong đôi mắt đó cứ lấp lánh chập chờn rồi cuối cùng lại bị dập tắt vì tổn thương.

Tề Lạc hơi lim dim mắt, bóng đen áp đến trong chớp nhoáng, dường như cậu lại nhìn thấy bình minh, tiếp đến là khuôn mặt của Hạ Noãn Noãn. Hai khuôn mặt tựa như hai bông hoa sinh đồi, làm sao, làm sao cậu có thề phân biệt được chứ?

Mãi sau, cậu mới ngẩng đầu lên. Dường như có tảng băng đang chặn ở cổ họng cậu, đau đớn vô cùng.

Sang tuần học thứ hai, lớp tổ chức họp bầu chọn lớp trưởng. Tề Lạc là người có số phiếu bầu cao nhất và được chọn làm lớp trưởng. Lộ Tiểu Bắc tỏ ra vô cùng vui mừng, phấn khởi nói:

– Sau này, nếu có phạm lỗi gì thì mình có thể chạy chọt rồi.

– Khì khì! Tên nhóc xấu xa, cậu đừng có mơ. Tớ quyết không nương tay với cả người thân. – Tề Lạc dửng dưng đáp lại.

– Xì!

Lộ Tiểu Bắc cảm thấy có đôi chút thất vọng.

Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm cầm giáo án bước lên bục giảng. Có một bạn nữ đi theo sau cô.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua khe cửa tràn vào chiếu lên chiếc váy bông trắng tinh của bạn nữ đó. Làn da cô ấy trong suốt tựa bông hoa dành tỏa hương thơm ngát.

Hạ Noãn Noãn biết rất rõ khuôn mặt và tên của bạn nữ này. Nói cách này, cô ấy rất nổi tiếng, đặc biệt là ở phố Phương Thảo nơi cô sống. Hầu như ngày nào, mọi người cũng cập nhật những tin tức mới nhất về cô ấy. Những tin tức đó chưa bao giờ bị ngắt quãng.

Nhưng, ở khu phố đó, Hạ Noãn Noãn cũng không kém phần nổi tiếng. Một là vì mẹ Y Hạ đã mất, hai là vì ông Hạ Thiện Sinh. Đối với mọi người trong khu phố, chuyện gia đình Hạ Noãn Noãn và cô bạn xinh xắn này mãi là đề tài bàn tán hay nhất.

Hạ Noãn Noãn chưa bao giờ nghĩ rằng bạn nữ này sẽ học cùng trường với mình và lại còn cùng lớp nữa. Cô tin rằng chắc chắn cô ấy cũng nhận ra cô giống như cô nhớ rất rõ khuôn mặt và cái tên của cô ấy.

Nghĩ vậy. Cô chợt cảm thấy sợ hãi. Thời tiết khô nóng mà cô lại thấy run cầm cập.

– Các em, đấy là bạn Đồng An An mới chuyển đến. Chúng ta cùng vỗ tay chào đón bạn ấy nào. – Cô giáo vừa dứt lời, tiếng vỗ tay dưới bục giảng đã vang lên rào rào, xen vào đó là tiếng huýt sáo của mấy bạn nam ở góc lớp.

– Oa! Bạn ấy xinh thật đấy. Đấy đúng là mẫu người mà tớ thích.

Lộ Tiểu Bắc phấn phích thì thào. Câu nói này xuyên qua không khí bay tới tai Hạ Noãn Noãn như một mũi kim làm trái tim cô đau nhói. Vô thức cô dùng hai tay ấn chặt vào ngực mình.

– Chào các bạn! Tớ là Đồng An An. Rất mong được các bạn giúp đỡ. – Đồng An An dịu dàng nói với các bạn trong lớp đồng thời nở một nụ cười ngọt ngào tươi như hoa. Kết quả là một tràng pháo tay rầm rộ nổi lên.

Dưới ánh mắt mong đợi của các bạn nam và ánh nhìn ghen tỵ của các bạn nữ, Đồng An An giống như một nàng công chúa kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, sải từng bước chân xuống bục giảng một cách tao nhã.

Hạ Noãn Noãn ngập ngừng cúi đầu nấp sau cuốn sách.

Cô bạn mặc váy trắng đi dọc lối đi. Cô ấy dừng lại ở chỗ Hạ Noãn Noãn một giấy rồi lại đi tiếp.

Lát sau, Hạ Noãn Noãn ngửi thấy mùi nước hoa vương lại trong không khí.

Suốt một thời gian dài, mùi hương đó cứ mãi đeo đẳng cô. Giống như một giấc mơ mãi không tỉnh lại.

Đến giờ ra chơi, ba lớp Mười bỗng náo nhiệt hẳn lên. Vài bạn nam nghe nói lớp này có một cô bạn rất xinh mới chuyển đến thì lũ lượt chạy đến cửa sổ ngắm nhìn. Mấy bạn nam bạo dạn còn nhờ người mang hoa và thư tình chuyển đến cho Đồng An An.

Đồng An An không từ chối mà nhận hết nhưng lại không trả lời bất kỳ ai.

– Chết tiệt! Con trai Mộc Xuyên đều háo sắc thế sao? Thấy con gái đẹp là cứ ầm ĩ hết cả lên. Thật là đáng ghét! – Lộ Tiểu Bắc mệt mỏi trách móc.

– Sao thế? Cậu thấy bất bình à? – Tề Lạc mỉm cười, nói trúng tim đen

– Xì! Chẳng liên quan gì đến tớ cả. – Lộ Tiều Bắc nói xong liền lấy chiếc máy MP3 ra đeo tai nghe, chẳng thèm nhìn cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

Tề Lạc không nhịn được cười. Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, cậu giật gấu áo Hạ Noãn Noãn hỏi:

– Noãn Noãn! Cậu có biết phố Đại Diệp Tử không?

– Ừm! Tớ biết. Có chuyện gì à? – Hạ Noãn Noãn ngoảnh đầu lại hỏi. Đấy là nơi cực kỳ quen thuộc với cô. Mẹ của bà Y Hạ, cũng chính là bà ngoại của cô sống ở đấy. Hồi bà còn sống, cô vẫn thường đến đó chơi.

– Có một bạn tên là Lê Phi Nhi đã nhận giấy báo vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy đến. Tớ đã tra địa chỉ và muốn đến đó xem sao.

Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn quanh lớp học. Đúng là bàn cuối cùng vẫn trống, bụi bám dầy đặc trơ trọi một mình.

Còn buồn hơn cả không khí.

– Tớ sẽ đi xem giúp cậu. – Cô mỉm cười sảng khoái nói.

– Ừm! Vậy thì cảm ơn cậu nhé.

– Đừng khách sáo.

Hạ Noãn Noãn hỏi Tề Lạc địa chỉ cụ thể của bạn nữ đó. Khi cô đang ngoảnh đầu lại thì tình cờ bắt gặp ánh mắt của Đồng An An. Ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo đó phức tạp đến mức cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Chuyến tàu điện ngầm đến đường Đại Diệp Tử chật ních hành khách, trong toa tàu mùi mồ hồi, mùi tóc, da pha trộn thành mùi của mùa hạ.

Khi đoàn tàu sắp sửa chuyển bánh, bỗng có một cổ gái trang điểm kỳ quặc, tóc nhuộm năm sáu màu chen lên, mắt đánh màu khói đậm, tựa như hồ nước sâu thăm thẳm. Cô gái đó mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rực rỡ tồn lên vẻ đẹp của một cô gái mới lớn thu hút ánh nhìn của tất cả đàn ông trong toa tàu.

Cô gái lục chiếc túi bằng vải bạt một lúc, bỗng cô kêu lên thất thanh.

– Ôi chúa ơi! Ví tiền của tôi biến mất rồi.

Sau đó, cô nhìn một lượt tất cả mọi người trong toa tàu như tìm kiếm sự giúp đỡ. Mấy người đàn ông rất muốn giúp nhưng dường như sợ điều gì đó nên họ chỉ nhìn xung quanh, ngập ngừng mà không bước lên.

Người lái tàu thúc giục, Hạ Noãn Noãn thấy trán cô gái đó lấm tấm mồ hôi vì lo lắng, cô lặng lẽ bước tới trả tiền cho cô gái đó.

Đoàn tàu rú còi lao đi trong đường hầm.

Một lát sau, cô gái đó đến bên Hạ Noãn Noãn cười hì hì nói với cô:

– Cảm ơn cậu. Tớ xuống bến tới, sau này tớ sẽ trả tiền cho cậu.

Hạ Noãn Noãn đang định nói gì đó thì đoàn tàu bỗng dừng lại. Cô gái ấy vẫy vẫy tay chào cô rồi như một chú nai vui vẻ chạy như bay xuống tàu. Sau đó, có mấy người đàn ông cũng xuống tàu.

Đoàn tàu lại chuyển bánh, nhìn qua cửa sổ, cô thấy một chiếc bóng đỏ như bông hồng rực rỡ đang dần dần đi khuất vào đám đông. Không hiểu tại sao Hạ Noãn Noãn lại cảm thấy như mình đã để lỡ điều gì đó.

Trên thực tế, cô rất muốn làm quen với những cô gái như vậy. Dựa vào trực giác nhạy cảm của mình, cô đã đoán ra thân phận của cô gái đó. Cô bỗng nhớ tới bà Y Hạ. Hồi còn trẻ, có phải bà cũng giống như cô ấy, có thể thu hút ánh nhìn của vồ số đàn ông.

Cơn đau nhè nhẹ ở lồng ngực dần lan tỏa, làn sương mù từ từ bốc lên trước mắt.

Ôi! Ánh mặt trời đáng ghét này!

Hạ Noãn Noãn thầm rủa, cô giơ một tay lên che mắt cho khỏi chói.

Chạng vạng tối.

Bầu trời phủ lên mình màu đỏ sẫm u buồn, ánh nắng yếu ớt tắt dần nhưng trời vẫn nóng nực như ở trong lồng hấp tóc, giống như người đang bị bệnh nặng cố gắng tranh giành sự sống với cái chết.

Hạ Noãn Noãn cầm mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ và tìm kiếm nó theo vị trí bản đồ trong ký ức của mình.

Đi xuyên qua khu nhà ổ chuột, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ ngủ vừa đánh mạt chược vừa chửi những câu thô tục và một cậu bé không mặc gì ngồi xổm bên đường hút thuốc…

Càng đi về phía trước, lòng cô càng trầm xuống.

Trong địa chỉ không viết chính xác số nhà, Hạ Noãn Noãn lấy hết dũng khí chạy lại hỏi một cậu thiếu niên tầm tuổi mình đang đứng bên đường.

– Cậu có biết nhà Lê Phi Nhi ở đâu không?

– Ờ! Đi hết ngỗ này, rẽ trái, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đến cuối đường có một cánh cửa sắt, đi vào là tới nơi.

Người thiếu niên đó nhìn cô một lượt rồi tiếp tục nói:

– Nếu cậu vẫn chưa nhớ thì lại hỏi tiếp. Mọi người ở đây đều biết nhà cô ấy.

– Cảm ơn cậu nhé.

Hạ Noãn Noãn gật gật đầu, cô nàng thêm hiếu kỳ về cô bạn Lê Phi Nhi này. Cô linh cảm rằng có lẽ cô bạn ấy cũng có hoàn cảnh giống mình.

Cô không dám bước nhanh, bên tai cô là những tiếng u u, trong chớp nhoáng, nó như nhấn chìm nhịp đập của trái tim cô.

Hạ Noãn Noãn gõ gõ vào cánh cửa sắt loang lổ những vết han gỉ.

Vừa gõ được mấy cái, trong nhà có tiếng vọng ra rất khẽ nhưng không có ai ra mở cửa. Sau khi chắc chắn là trong nhà có người, cô lại gõ cửa lần nữa.

– Vào đi… cửa… cửa không đóng đâu…

Một âm thanh run rẩy xuyên qua không khí vọng ra.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, căn nhà trống trơn, mùi thuốc bắc nồng nặc bốc lên khiến cô không kìm được phải nhăn nhăn mũi. Dưới ánh sáng yếu ớt của hoàng hồn, mấy mái nhà ngói cũ nát thấp lè tè hiện ra thật cũ kỹ chán chường.

Bầu trời mùa hạ dường như có tuyết bay, mỗi bước chân Hạ Noãn Noãn tiến vào căn nhà đó, cơ thể cô càng run rẩy mạnh hơn.

Ôi! Lê Phi Nhi! Mong là mình vào nhầm nhà.

– Cháu… cháu tìm Phi Nhi sao?…

Hạ Noãn Noãn vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng hỏi yếu ớt.

– Vâng. Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Không bật đèn, căn phòng tối om. Mùi thuốc bắc quyện với mùi ầm mốc rất khó chịu. Hạ Noãn Noãn cẩn thận mò mẫm trong bóng tối, cô chỉ sợ va phải thứ gì đó.

– Phi Nhi… vẫn chưa, vẫn chưa về. Đến tối nó mới về.

Cuối cùng Hạ Noãn Noãn cũng quen với bóng tối trong phòng. Lúc này, cô mới nhìn thấy có một chiếc giường cũ nát ở góc nhà. Trên giường một bà cụ từ trong chiếc chăn bông cũ thò dầu ra, khuôn mặt bà đầy những vết nhăn khiến người ta ngạt thở.

– Sao bà không bật đèn ạ? – Hạ Noãn Noãn nghĩ đến điều gì đó liền hỏi. Đi về phía trước, cô ngồi xuống bên bà lão và hỏi tiếp.

– Bà ơi, bà đói rồi ạ? Hay là để cháu ra ngoài mua cái gì đó cho bà ăn

nhé.

– Nhà bà chưa nộp tiền điện… nên bị cắt điện… cô bé ngoan… cháu mang thuốc lại cho bà được không? Bà không đổi.

Cô bé ngoan, cô bé ngoan, cô bé ngoan.

Ôi! Cuối cùng cũng có người gọi cô như vậy. Cô đã đợi ba từ này suốt mười sáu năm rồi.

Hạ Noãn Noãn không kìm được nước mắt. cô vội vàng đứng lên đi lấy thuốc và lau nước mắt.

Trời dần tối, cảnh chiều hôm giống như mực đổ tràn khắp không trung, chiếm lĩnh mọi nơi mọi chốn.

Không lâu sau, ánh sáng yếu ớt cuối cùng của căn phòng cũng tắt ngầm. Lê Phi Nhi vẫn chưa về. Bà cô ấy uống xong thuốc và đã ngủ say. Chỉ có những tiếng thở nhè nhẹ ngắt quãng. Thi thoảng, bà lại thở không ra hơi khiến Hạ Noãn Noãn vô cùng lo lắng như thể người trên giường có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Ngồi trong bóng tối hít thở bầu không khí có mùi hương kỳ lạ, Hạ Noãn Noãn chưa bao giờ phải kìm chế như vậy, dường như mỗi giấy trôi qua cô như muốn ngạt thở.

Y Hạ, hoàn cảnh này thật giống với bà.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, không biết sau bao lâu, trong nhà bỗng vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, tiếp đó là một bóng đen đi vào phòng.

– Bà ơi, cháu về rồi ạ.

Nghe thấy âm thanh đó, Hạ Noãn Noãn vui mừng đứng lên nhưng lại khiến cho cô gái vừa về giật mình. Cô ấy giống như con mèo cảnh giác nhảy qua một bên, hét to.

– Cô là ai?

– Cậu là Lê Phi Nhi à? Cậu đừng sợ. Tớ là bạn cùng lớp với cậu. Hạ Noãn Noãn vội vàng giải thích.

– À!

Cô gái lạnh lùng đáp lại, đi vòng qua cô. Bóng tối đã giấu đi thái độ của cô ấy, chỉ là qua ngữ điệu lạnh lùng của cô ấy, Hạ Noãn Noãn đoán ra được sự không vui.

Bỗng nhiên Hạ Noãn Noãn cảm thấy mình thật tội lỗi, giống như cô đã phá vỡ sự riêng tư của người khác vậy.

Lát sau, cô nhìn thấy cô gái đó nhảy nhót như một chú thỏ con hết lật hòm rồi mở tủ. Nhưng lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng là cô ấy sợ đánh thức người bệnh đang nằm trên giường.

– Tìm thấy rồi. May mà còn nửa cây. Cô gái đó vui mừng nói rồi lấy bật lửa châm nến. Ánh nến yếu ớt lan tỏa trong không khí, tạm thời căn phòng cũng có một chút sinh khí.

Hạ Noãn Noãn tò mò nhìn cô gái đó, đúng lúc ấy hai đồi mắt giao nhau. Hai người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

– Hóa ra là cậu. Hạ Noãn Noãn reo lên thật khẽ. Sau đó, lại như phát hiện ra đại lục mới, cô hỏi tiếp.

– Tóc của cậu… sao lai?

– Khi khi! Cậu nói tóc vàng đúng không? Đó là tóc giả. Phải rồi. Cậu đến đây không phải là để đòi tớ trả tiền đây chứ?. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt cô gái ấy lóe lên một chút ánh sáng.

– Làm gì có chuyện đó?. Hạ Noãn Noãn bỗng cảm thấy ngại ngùng, vội nói.

– Lê Phi Nhi, sao cậu không đến trường?

– Ồ! Tớ không thích bị trói buộc ở nơi đó. Hơn nữa, cậu xem nhà tớ thế này, liệu tớ có thể yên tâm mà đến lớp nghe giảng không?. Lê Phi Nhi nhìn xung quanh, giọng điệu có chút khó xử không biết phải làm sao.

– Ờ!

Vài giây sau, Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng đáp. Dường như những bông hoa tuyết đang bay trên đầu cô. Tim cô đau nhói, cô phát hiện ra mình như trở thành người câm, nói bất cứ điều gì cũng là thừa.

Chết tiệt! Cô làm sao thế này? Ít nhất cô cũng có thể an ủi cô ấy một chút chứ.

– Không sao. Cậu ngồi đây một lát để tớ đi xem bà tớ thế nào. Lê Phi Nhi cười như không có chuyện gì rồi đứng lên nhìn về phía bát thuốc trống không.

– Cậu cho bà tớ uống thuốc rồi à? Cảm ơn cậu nhé. Phải rồi, cậu tên

là gì?

– Hạ Noãn Noãn.

– Khi khi! Mùa hè mà lại còn ấm áp [1] thì nóng chết đi được. Lê Phi Nhi giải thích tên cô như vậy khiến hai cô gái đều không nhịn được cười.

Cười như vậy, dường như khoảng cách giữa họ được rút ngắn lại rất nhiều. Không khí gượng gạo mơ hồ bỗng tan biến như mấy khói.

[1]Trong tiếng Trung “hạ” nghĩa là mùa hè, “noãn” nghĩa là ấm áp.



Hạ Noãn Noãn cảm thấy rất quý cô bạn này. Nếu có thể, cô thật sự rất mong Lê Phi Nhi có thể trở thành người bạn đích thực số một của mình.

– Ồ! Mười một giờ rồi. Tớ có chút việc phải đi một lát. Lê Phi Nhi nhìn đồng hồ đeo tay giật mình kêu lên.

– Muộn như vậy mà cậu còn có việc ư?. Vừa dứt lời, Hạ Noãn Noãn liền hối hận. Chết tiệt! Điều này rõ ràng là làm cho cô ấy thêm khó xử. Nghĩ đến đó, cô vội nói lảng.

– Khi khi! Tớ cũng phải về rồi.

– Tớ còn một sô biểu diễn nữa. Lúc nãy tớ chợt nhớ là quên chưa cho bà uống thuốc nên vội chạy về nhà. Lê Phi Nhi nói rất thản nhiên.

– Ờ! Hôm khác tớ lại đến thăm cậu và bà. Hạ Noãn Noãn nói rồi đứng dậy.

– Cám ơn cậu. Chúng mình cùng đi nhé.

Mấy ngôi sao thấp thoáng trên bầu trời xa xăm giống như những con đom đóm lao vào không trung. Hơi nóng ban ngày đã tan hết, làn gió mát mang đến cho mùa hè không khí trong lành. Hạ Noãn Noãn hít lấy hít để, cô cảm giác như mình được sống lại vậy.

– Noãn Noãn, tớ rất quý cậu. Lê Phi Nhi bỗng mở miệng nói.

Hạ Noãn Noãn ngoảnh lại thì thấy khuôn mặt Lê Phi Nhi gần trong gang tấc. Dưới ánh đèn đường chao động, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô cảm giác như có cơn sóng đang lan khắp lồng ngực căng phồng trong cơ thể, tích thành vũng nước nhỏ, đổ xuống nỗi đau nhỏ bé.

Ôi! Trái tim đã quá đau đớn rồi.

– Phi Nhi, để tớ trả học phí cho cậu nhé. Hạ Noãn Noãn nói nhưng trong lòng cô đã quyết định rồi.

Có bóng tối trong đôi mắt sáng lấp lánh của Lê Phi Nhi, lông mi cô hơi run run.

– Ồ! Noãn Noãn. Lê Phi Nhi quàng hai tay lên cổ Noãn Noãn nhẹ nhàng nói.

– Trời đêm mê hoặc thật, nếu rảnh cậu đến thăm tớ nhé. Người bạn tốt!

Ba chữ “người bạn tốt” dường như được cô thốt ra từng chữ một. Hạ Noãn Noãn gật đầu rồi lấy tay quệt đi những giọt nước mắt đau đớn.

Lát sau, Lê Phi Nhi đội mái tóc giả màu vàng rồi chìm vào trong đêm tối.

Hạ Noãn Noãn nhìn theo bóng của cô gái dần mất hút, dường như hơi ấm của cơ thể đều bị rút cạn, cô lạnh đến run người. Rất lâu sau, cô cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Theo thói quen, cô giơ hai tay lên che mặt.

Trong chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chảy qua từng kẽ tay.

Vào lúc bước lên tàu điện ngầm, khi tôi đang cố chen vào đám đông thì chợt thấy cô ấy. Cô ấy mặc áo trắng váy xanh. Chiếc phù hiệu trước ngực cô ấy nói cho tôi biết rằng, cô ấy là học sinh trường trung học Mộc Xuyên. Chính là ngôi trường đó. Lúc trước, tôi đã cố gắng thi vào nhưng lại buộc không thể đến trường.

Không hiểu tại sao, bỗng nhiên tôi thấy tim mình đau nhói. Đến hít thở cũng khó.

Cảm giác oán hận xâm chiếm lấy tôi. Tôi hận, tôi hận, tôi hận bố mẹ tôi chết đi được. Tại sao họ lại nghiện ngập? Tại sao họ lại bỏ rơi tôi? Dù có chết cũng không chịu vì tôi mà cai nghiện.

Nếu tất cả có thể quay lại như lúc trước, có lẽ tôi cũng giống như cô bạn đó, mặc đồng phục, đạp xe đi xuyên qua con đường rợp bóng cây ngô đồng.

Ôi! Tôi rất nhớ những ngày tháng tươi đẹp đã qua.

Nhưng tôi bấy giờ đã đi quá xa rồi. Xa đến mức dù tôi có bước lên bậc thang cao nhất cũng không thể chạm tới được.

Đúng vậy. Thái độ bình tĩnh trên mặt cô gái đó khiến tôi đau đớn.

Nhưng trong giây phút cô ấy chen qua đám đông đến đặt tiền vào tay tôi, tôi phát hiện ra mình bắt đầu quý cô ấy rồi. Cô gái được mọi người yêu quý này khiến tôi đau lòng.

Thực tế là tôi đã cố ý làm như vậy. Tôi rất thích đùa như thế. Tôi biết rất rõ, sẽ có người đàn ông trả tiền giúp mình.

Thượng đế chứng giám, tôi không phải là đứa con gái xấu xa.

Tôi nghĩ, tôi chỉ thích bỡn cợt những người đàn ông hâm mộ mình thôi.

Ờ! Cô gái tốt bụng, Hạ Noãn Noãn. Xin lỗi nhé. Tớ không cố ý lừa gạt cậu đâu.

Bắt đầu từ bấy giờ, Hạ Noãn Noãn, cậu chính là người bạn đích thực số một của Lê Phi Nhi. Tớ sẽ bảo vệ cậu, bảo bối ạ.

– Trích từ blog của Lê Phi Nhi, tháng 9 năm 2003.