Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 88: Chương 88





Có lẽ Hạ Dương đã suy nghĩ hơi thoáng, thật ra Hiroko vẫn chưa bỏ cuộc.

Trước khi Hiroshi xuất viện một ngày, cũng chính là sau khi Hiroko đã tổ chức tiệc đính hôn, cô ấy đã đến tìm anh.

Hiroshi lúc này còn đang soạn tin nhắn, nhắn tin cho Taishi, nghe có người mở cửa bước vào, anh còn tưởng đâu là bố mình, vì lúc nãy ông nói đi mua đồ ăn cho anh.
"Sao bố về nhanh vậy?" Hiroshi vừa nói vừa xoay người nhìn qua.

Nhưng sau đó cả anh và người vừa bước vào đều sửng sốt.
Hiroko cười gượng gạo, cô để giỏ trái cây mình vừa mua lên bàn "Anh thế nào rồi? Đã hồi phục hết chưa?"
Hiroshi không ngờ người đến là cô, anh để điện thoại sang một bên, cố tình để Hiroko không nhìn thấy anh đang nhắn tin cho ai.

Dù sao người ta cũng có lòng đến thăm mình, Hiroshi tự biết không thể làm mặt lạnh nữa, anh mỉm cười nói "Đã không sao nữa rồi, ngày mai anh sẽ xuất viện."
Hiroko gật đầu "Vậy thì tốt rồi."
Hiroshi nhìn thoáng qua cô, Hiroko có vẻ gầy hơn lúc trước, khuôn mặt cũng không còn rạng rỡ như trước nữa.

"Nghe nói em vừa đính hôn?"
Hiroko cười khổ, cô gật đầu "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt rồi, em là một cô gái tốt, sau này nhất định sẽ thật hạnh phúc."
"Tốt sao?" Hiroko từ cười khổ chuyển sang cười chua xót "Nếu không phải là anh ấy, em cảm thấy người nào cũng vậy cả.

Từ tốt em thật sự không để tâm lắm."
Hiroshi nhíu mày "Sao phải cố chấp như vậy? Từ ban đầu là em lựa chọn, bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi."
Hiroko rơi nước mắt "Anh biết không? Em thật sự rất hối hận, em hối hận vì lúc đó đã chọn theo con đường này.


Em rất muốn quay lại, em muốn ở bên cạnh anh ấy."
Hiroshi lắc đầu "Đã không còn kịp rồi, cậu ấy đã không còn thuộc về em nữa.

Mọi chuyện cũng đã rất tồi tệ, em đừng cố chấp nữa." Hiroshi thật sự không muốn khuyên tiếp, nhưng nhìn dáng vẻ của Hiroko như vậy, anh lại không đành lòng.
Hiroko đưa tay lau nước mắt, cô hít vào một hơi nói "Anh có thể nói cho em biết anh ấy đang ở đâu không? Em...em muốn gặp anh ấy một lần cuối..."
"Gặp để làm gì, không phải em vừa đính hôn sao? Em cứ như vậy không sợ chồng sắp cưới của mình biết à?"
"Em đứng từ xa nhìn cũng được, em chỉ muốn nhìn anh ấy lần cuối mà thôi, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa."
Hiroshi đưa tay ngăn cô lại "Đừng! em muốn nhìn thì mở ti vi mà nhìn, dù sao cậu ấy cũng tham gia rất nhiều trận đấu." Hiroshi đã nhận không ít "bài học" rồi, anh không muốn gây thêm rắc rối cho Taishi đâu.
Hiroko hai mắt đẫm lệ, cô không ngờ Hiroshi lại không chịu giúp mình.

Từ trước đến giờ nhóm trọng tài của Taishi ai nấy đều quý mến cô, trước khi đến đây cô đã hỏi thăm Mashaki cùng với Konta, hai người họ nói không biết.

Hiroko nghĩ Hiroshi là người thân với cô nhất, có lẽ anh sẽ giúp cô.

Chỉ không ngờ rằng Hiroshi lại lạnh nhạt đến như vậy.
Hiroko mím môi nói "Vậy anh nghĩ ngơi đi.

Ngày mai lúc anh xuất viện chắc em không đến được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó."
Hiroshi xua tay "Không sao, em mau về đi."
Hiroshi nhìn theo bóng dáng Hiroko rời đi, anh thầm nghĩ có lẽ cô đã đồng ý bỏ cuộc.

Như vậy cũng tốt, hai người họ đều đã có hạnh phúc mới, sau này tốt nhất đừng gặp lại nhau, tránh cho xảy ra thêm nhiều chuyện khó xử.
Nhưng Hiroshi không biết, Hiroko sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.


Anh không nói nhưng mà cô có thể tự tìm hiểu, trước khi đến thăm anh, Hiroko đã biết Taishi vừa mới tham gia một trận đấu trên sân ở Việt Nam, cô đến hỏi bởi vì sau khi trận đấu kết thúc không thấy Taishi quay về Nhật.

Hạ Dương lại rời đi, theo như suy đoán của cô, hai người họ hiện tại có lẽ là đều ở Việt Nam.
Taishi và Hạ Dương ở Việt Nam còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi kết thúc màn trải lòng kia, Taishi đã không nhịn được mà áp Hạ Dương xuống phía dưới.

Sau bao nhiêu ngày xa cách, cơ thể của anh đã vô cùng nhớ nhung cô, hai người họ cứ như vậy mà quấn lấy nhau đến gần sáng.

Khó khăn lắm Hạ Dương mới chợp mắt được, lúc này điện thoại của cô lại reo lên.

Nhìn thấy cô đã mệt đến không nhấc nổi mí mắt, Taishi liền xoa đầu cô "Ngủ đi, anh nghe máy giúp em."
Hạ Dương lúc này đã mơ màng rồi, cô đâu còn quan tâm đến chuyện gì nữa, theo quán tính liền gật đầu với Taishi một cái.
Người gọi đến là Bảo Trân, điện thoại vừa kết nối đã nghe cô ấy nói lớn "Con nhỏ kia, mày đi đâu cả một đêm vậy? Bây giờ biết mấy giờ chưa mà còn không chịu về?"
Taishi nhíu mày đưa điện thoại ra xa, chờ cho Bảo Trân nói xong anh liền lên tiếng "Cô ấy đang ngủ ở chỗ tôi, cô không cần lo lắng đâu."
"Khụ..." hình như là Bảo Trân bị sặc.

Cô ho khan vài tiếng rồi im lặng, không biết là vì Taishi nói tiếng Anh nên cô nghe không rõ, hay là vì nghe được Hạ Dương đang ở chỗ anh.

Taishi không nghe thấy Bảo Trân trả lời, anh nói lại "Cô ấy đã ngủ rồi, chờ cô ấy thức tôi nói cô ấy gọi lại cho cô nhé?"
Bảo Trân lúc này mới định thần lại, cô ấp úng nói "Cái đó...cô ấy ngủ ở chỗ anh cũng được.

Nhưng mà tối qua cô ấy lấy xe của tôi đi, bây giờ tôi lại đang cần gấp.

Tôi đến chỗ anh lấy xe được không?"

Taishi nhìn thoáng qua Hạ Dương, anh gật đầu "Được, khi nào cô đến thì gọi điện thoại, tôi mang chìa khóa ra cho cô."
Bảo Trân nói "Được" sau đó liền tắt máy.

Cô thở ra một hơi, lúc nãy cô căng thẳng muốn chết, mặc dù cô biết Taishi không phải người hung dữ, nhưng dù sao trước đó cô đã từng nói xấu anh ta với Hạ Dương, vì vậy có hơi chột dạ một chút.

Còn con bé Hạ Dương nữa, tự nhiên đêm hôm lấy xe của cô chạy đến chỗ người đàn ông kia, đúng là "mê trai đầu thai không hết" mà.
Taishi đặt điện thoại của Hạ Dương lên đầu giường, anh cúi đầu hôn cô thêm một cái, sau đó mới thỏa mãn đi vào phòng tắm.
Bảo Trân nhờ mẹ mình chở đến khách sạn của Taishi ở lấy xe, cô vừa đến cũng là lúc Taishi đi ra, nhìn thấy cô anh gật đầu nói "Cô vào xem xe nào là của cô nhé."
Bảo Trân gật đầu rồi đi theo anh, hai người đi vào phòng giữ xe của khách sạn.

Sau khi Bảo Trân nhận dạng được xe của mình, Taishi giúp cô đẩy xe ra, sau đó đưa chìa khóa cho cô.
Bảo Trân nhận lấy rồi nói "Cảm ơn anh."
"Là tôi cảm ơn cô mới đúng! Cảm ơn cô vì đã chăm sóc cô ấy."
Bảo Trân nhìn Taishi, cô đoán tối hôm qua hai người họ đã làm lành, Bảo Trân lắc đầu nói "Cô ấy là bạn của tôi mà.

Sau này anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đó, theo hiểu biết của tôi, anh là người đầu tiên dám làm cô ấy ra nông nỗi như vậy."
Taishi gật đầu "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Sau khi Bảo Trân rời đi, Taishi liền nhanh chóng quay về phòng, anh cũng rất mệt, bây giờ được ôm vợ đi ngủ là niềm mong ước của anh.
Lúc Hạ Dương thức dậy thì đã là buổi trưa, nói đúng hơn là cô bị đói mà tỉnh.

Cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, Hạ Dương xoay đầu nhìn sang.

Taishi thật sự rất đẹp trai, hàng mi cong cong, chiếc mũi cao thẳng tấp, có lẽ thứ ấn tượng nhất chính là đôi mày "lá liễu" của anh, khụ...thật ra là mày hơi mỏng và nhỏ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai kia.

Hạ Dương mỉm cười, cô nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên chạm vào chóp mũi của Taishi, sau đó lại kéo một đường nhẹ xuống môi anh.

Đôi môi mỏng đang khép chặt, Hạ Dương nhớ lúc còn học đại học, không biết cô đã mơ ước bao nhiêu lần là được chạm vào đôi môi này.


Bây giờ thật tốt, anh là của cô, những thứ này gián tiếp cũng là của cô, nghĩ vậy nên Hạ Dương không kìm chế nữa mà cúi đầu hôn một cái lên môi Taishi.
Taishi hình như bị cô làm tỉnh giấc, anh khẽ ưm nhẹ một tiếng, đôi mắt hơi hơi mở ra, anh hôn vào môi cô rồi ôm cô vào lòng "Ngủ thêm một chút nữa đi."
Hạ Dương đẩy nhẹ anh ra "Em đói."
Taishi khẽ gật đầu "Vậy em "ăn" đi."
Ăn??
Hạ Dương ngớ người hỏi lại "Ăn cái gì?"
Taishi đã vùi đầu muốn ngủ tiếp, tối qua anh thật sự đã lao lực quá độ, chỉ nghe anh nhỏ giọng nói "Ăn anh."
Hạ Dương hết nói nổi, cô nhìn bộ dạng của Taishi, thật sự muốn giơ chân đạp cho anh một cái, nhưng mà cô lại không đành lòng.

Đang lúc Hạ Dương đấu tranh tư tưởng, không biết có nên gọi Taishi lần nữa không thì bên ngoài có người gõ cửa.

Cô nhìn qua Taishi đã ngủ sâu, cuối cùng đành gỡ tay anh ra, xuống giường mặc lại quần áo rồi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cả người bên trong và người bên ngoài đều sửng sốt.

Người đến là Diễm My, vốn dĩ cô muốn đến tạm biệt Taishi, hôm nay cô phải quay về rồi, không ngờ người mở cửa lại là Hạ Dương.

Nội tâm Diễm My đang gào thét, tốt hôm qua cô có đến phòng của Taishi, tuy rằng không được anh mời vào trong, nhưng phòng khách sạn không lớn, cô vẫn nhìn ra được ngoại trừ anh, trong phòng không có thêm người nào khác mà.

Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người vậy? Đã vậy còn là người vợ trong lời Taishi nữa.

Diễm My đưa mắt nhìn vào trong, đập vào mắt cô là Taishi đang ngủ giữa đống hỗn độn.

Hạ Dương nhìn theo mắt cô ấy...ừm hình như ngoại trừ chăn và ga giường có hơi nhăn một chút, quần áo của hai người còn vứt dưới nền vài cái...thì cũng không có hỗn độn lắm...
Hạ Dương ho một cái hỏi "Ừm...cô đến có chuyện gì sao?"
Diễm My thu lại ánh nhìn của mình, dù cô ngốc đến mấy cũng nhìn ra được tối qua hai người này đã xảy ra chuyện gì.

Nội tâm cô như bị sụp đổ, cô vẫn không chấp nhận được một người đàn ông mình thích ngủ cùng người khác, dù cho người đó có là vợ của anh ta..