Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 7: Chương 7





Hạ Dương xấu hổ bỏ chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa cô đã đụng ngay Thế Bảo, Thế Bảo thấy cô hốt hoảng vội vàng giữ cô lại “Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Bị Thế Bảo giữ lại Hạ Dương cũng bình tĩnh hơn, cô liên tục hít vào rồi thở ra, lúc nãy cô bất chấp hình tượng mà chạy hết sức ra ngoài, bây giờ dừng lại rồi mới thấy mệt đến độ thở không ra hơi.

Thấy cô mệt mỏi như vậy Thế Bảo càng lo lắng hơn “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy Thế Bảo lo lắng Hạ Dương vội vàng xua tay “Không có, không có chuyện gì đâu.”
“Không có chuyện gì sao em lại ra nông nỗi này?”
“Em đi thang bộ từ phòng xuống nên hơi mệt thôi, chẳng phải anh nói anh Vỹ tìm em gấp sao?” Hạ Dương vội vàng tìm lý do.

Nghe vậy Thế Bảo cũng không hỏi nữa, anh nói “Anh Vỹ đang chờ em ở văn phòng, để anh dẫn em qua đó.”
Hạ Dương tò mò “Có chuyện gì quan trọng hả?”
Thế Bảo lắc đầu đi phía trước “Anh cũng không biết nữa, anh Vỹ chỉ nói anh đi tìm em mà thôi.”
Lúc Hạ Dương cùng Thế Bảo đi đến văn phòng đã nhìn thấy Tuấn Vỹ đang ngồi nói chuyện với Genji và một người đàn ông trung niên nữa.

Thấy có người lạ nên Hạ Dương lễ phép bước vào, cô gật đầu thay cho lời chào với hai người đàn ông kia, sau đó mới quay sang hỏi Tuấn Vỹ “Anh tìm em sao?”
Tuấn Vỹ gật đầu kéo ghế bên cạnh mình cho cô “Em ngồi đi.”
Hạ Dương ngoan ngoãn ngồi xuống.


Người đàn ông trung niên lên tiếng “Xin chào cô, tôi là Shiyama, lúc nãy rất cảm ơn cô vì đã giúp đỡ khôi phục dữ liệu.”
Hạ Dương lễ phép bắt tay lại với ông “Không có gì đâu ạ.”
Tuấn Vỹ cũng cười, anh nói với Hạ Dương “Đây là phó chủ tịch liên đoàn, ông ấy có vài tài liệu quan trọng trước đó do máy tính bị hư nên vẫn chưa khôi phục lại được, em ở lại giúp đỡ ông ấy vài ngày nhé.”
Hạ Dương nghe xong thì kinh ngạc, cô vẫn chưa biết trả lời như thế nào thì ông Shiyama đã lên tiếng “Tài liệu đó cũng bị lỗi lâu rồi, nếu cô không khôi phục được thì cũng không sao đâu…” nói vậy nhưng khuôn mặt ông vẫn phản phất một nét buồn nhè nhẹ.

Tuấn Vỹ cũng lên tiếng “Em cũng đừng lo lắng quá, cứ thử xem có làm được không, anh sẽ sắp xếp việc ở lại cho em.”
Hạ Dương chỉ đành gật đầu đồng ý, dù không biết có khôi phục lại được hay không nhưng cô đối với mấy thứ công nghệ này cũng có hứng thú, thôi thì cứ giúp đỡ hết mình vậy.

Sau khi tạm biệt ông Shiyama, Hạ Dương và Tuấn Vỹ quay trở về phòng nghĩ của mình, trên đường đi Tuấn Vỹ nói “Anh có việc gấp nên ngày mai phải về nước ngay, ngày mai anh sẽ sắp xếp khách sạn cho em ở.”
Hạ Dương kinh ngạc “Em ở đây được rồi, sao phải chuyển ra khách sạn.”
Tuấn Vỹ lắc đầu “Hội thảo kết thúc rồi, hôm nay hoặc mai mọi người cũng sẽ rời đi hết, em ở đây một mình anh không yên tâm.”
“Vậy hả” Hạ Dương nhỏ giọng nói, khuôn mặt cô có chút thất vọng.

Vậy là kết thúc rồi sao, mọi người…bao gồm cả Taichi cũng sẽ rời đi sao?
Tuấn Vỹ không chú ý đến vẻ mặt của Hạ Dương, anh vừa đi vừa vỗ vai cô “Em về phòng nghĩ ngơi với sắp xếp đồ đi, ngày mai khi nào chuyển đi thì anh sẽ gọi.”

Hạ Dương gật đầu với anh sau đó ủ rủ đi về phòng.

Thế Bảo đứng phía sau nên nhìn thấy rất rõ biểu cảm của cô, anh chau mày nói với Tuấn Vỹ “Sếp, anh có cảm thấy Hạ Dương có vấn đề không?”
“Hửm” Tuấn Vỹ nghe thì nhìn theo hướng của Hạ Dương đang đi.

“Xảy ra chuyện gì hả?”.

Ch????????ê????‎ t????a????g‎ đọc‎ t????????????ệ????‎ ﹟‎ T????????????T????UYe????.Ⅴ????‎ ‎ ﹟
Thế Bảo lắc đầu “Em cũng không biết, thấy sắc mặt của em ấy không tốt lắm.”
“Chắc là không ăn quen đồ ăn ở đây hoặc là không có gì chơi nên buồn chán thôi, cậu đừng chìu con bé quá.” Tuấn Vỹ vỗ vỗ vai Thế Bảo rồi bước nhanh về phòng, anh còn rất nhiều việc phải xử lý.

Hạ Dương sau khi về phòng thì khóa chặt cửa rồi mệt mõi nằm trên giường, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Taichi, tay cô bất giác miết nhẹ qua môi mình một cái, cảm giác lúc cô chạm môi vào mặt Taichi vẫn còn rất rõ ràng.

Cô biết rõ đoạn tình cảm này của mình đối với anh sẽ không có kết quả, cũng biết nếu bản thân cứ tiếp tục thì sẽ càng lún sâu vào sai lầm, tự cô sẽ làm chính bản thân cô tổn thương.


Dù biết là vậy nhưng cô quả thật không thể kiềm nén được, tình cảm cô dành cho anh không phải ngày một ngày hai, nó kéo dài xuyên suốt ba năm nay rồi, từng ngày, từng giờ, từng phút nó đều đeo bám theo cô, thứ tình cảm mà cô chắc chắn ở hiện tại nó đã cắm rễ thật sâu vào tim cô.

Nhưng có thể sau hôm nay hoặc hết ngày mai, khi anh rời đi, có thể sau này cả hai cũng sẽ không gặp lại nữa hoặc cô sẽ chỉ được nhìn thấy anh qua màn hình.

Có lẽ đến lúc đó cô cũng sẽ phần nào khống chế được trái tim mình, không gặp anh nữa thì sẽ thôi nhớ mong anh, sẽ bớt đi hi vọng về đoạn tình cảm này.

Nghĩ đến đây Hạ Dương chỉ có thể thở dài buồn bã, cô cuộn mình vào chăn, trong lòng như có hàng vạn sợ tơ đang cuộn tròn lại đầy rối rắm.

Trong lúc Hạ Dương còn đang sầu não, Taishi bên này cũng đang đau đầu, anh đau đầu bởi vì tối hôm nay anh có một cuộc họp online với mấy người trọng tài khác nhưng tài liệu anh đã chuẩn bị trước đó bỗng nhiên biến mất.

Taishi nhớ rất rõ tối qua anh đã lưu số tài liệu này lại rồi, ban nãy trong lúc khởi động lại máy tính không biết có trục trặc gì không mà hiện tại anh không nhìn thấy tệp tài liệu của mình ở đâu nữa.

Taishi cầm điện thoại gọi cho Genji muốn nhờ một kỹ thuật viên bên anh ta giúp kiểm tra lại máy tính.

Genji đầu bên kia bối rối “Có một vài sự cố nhỏ nên tôi cùng với nhóm kỹ thuật viên đi ra ngoài rồi, buổi tối chúng tôi mới trở về được.”
“Là vậy sao, vậy anh có biết ai có thể giúp tôi chuyện này không?” Taishi thất vọng hỏi.

“Cái này sao..?” Genji ngập ngừng một chút sau đó như nhớ ra, anh ta vỗ đầu mình một cái nói “Anh biết trợ lý của Will không, cô bé lúc sáng nay đã khôi phục được máy chủ của buổi diễn thuyết ấy?”
Taishi lúc này cũng nhớ ra Hạ Dương, anh cũng nhớ lại chuyện ban nãy ngay cầu thang, cô nhóc kia có vẻ rất ngại ngùng, bây giờ anh đi tìm người ta nữa thì hình như không hay cho lắm.


Taishi lắc lắc đầu “Còn người nào khác không? Tôi tìm cô ấy không tiện cho lắm.”
“Không sao đâu, cô ấy cũng đã nhận lời ở lại thêm mấy ngày để giúp phó chủ tịch khôi phục tài liệu gì đó.” Genji im lặng như nhớ lại vài thứ rồi mới nói “Cô ấy ở phòng số năm trên cậu một tầng, lúc nãy tôi thấy nhóm người Will đi ra ngoài rồi nhưng không có cô ấy, bây giờ cô ấy chắc đang ở trong phòng, anh đến gõ cửa thử xem.”
Genji đang nói thì bị ai đó gọi, hình như có việc gấp nên anh ta vội nói “Vậy nhé, tôi tắt máy trước đây.”
Taishi im lặng nhìn màn hình điện thoại vài giây, mày anh chau lại, anh lướt điện thoại lên xuống vài cái trên danh bạ, muốn tìm xem có thể tìm được người nào khác không, nếu không có anh dự định sẽ mang máy tính của mình ra ngoài sửa.

Lúc này Hiroshi gọi đến, Taichi vừa nhấn nút trả lời thì đã nghe anh ta nói “Buổi họp chiều nay bị dời đến sớm hơn một tiếng, cậu đã chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa?”
Taichi nghe xong thì ủ rũ nói “Hiroshi cậu có biết ai sửa máy tính không, tài liệu tôi chuẩn bị trước đó không biết mất đi đâu hết rồi.”
“Cái gì??” Hiroshi đầu dây bên kia kinh ngạc.

“Tôi đã liên hệ với Genji nhưng hiện tại cậu ấy đang cùng với nhóm kỹ thuật ra ngoài rồi, tôi định mang máy tính ra ngoài để sửa đây.”
Hiroshi thở dài nói “Taishi à từ chỗ này đi vào thành phố cũng mất hơn ba mươi phút đấy, bây giờ cũng đã trễ rồi nếu cậu đi thì có quay về kịp không?”
Taishi vò vò tóc “Vậy phải làm sao đây?”
“À cậu tìm Will rồi nhờ em họ của cậu ấy xem sao, cô bé đó hình như rất giỏi về máy tính đó.”
Taichi thở dài một hơi, bây giờ ngoài cách này ra hình như cũng không còn cách nào tốt hơn.

Anh nhìn đồng hồ trên tay mình một cái, xác định không còn nhiều thời gian nữa anh liền vội vàng cầm máy tính đi ra khỏi phòng..