Tuấn Vỹ đã không còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời Taishi như thế nào.Anh chỉ biết chuyện lần này anh cũng có một phần trách nhiệm, nếu không phải tại anh, thì có lẽ Hạ Dương ở hiện tại vẫn còn là một cô bé vui vẻ và hoạt bát.
Tuấn Vỹ vừa đến nhà của Hạ Dương đã gặp ngay ba của cô.
Tuấn Vỹ liền lễ phép gật đầu.
"Chú ba."
Ba của Hạ Dương vừa thấy Tuấn Vỹ đến thì vui vẻ, xong ông cũng lo lắng nói "Con đến rồi sao, mau vào trong xem con bé Hạ Dương đi kìa."
Tuấn Vỹ nhíu mày "Hạ Dương vẫn ổn chứ chú?"
Ba Hạ Dương lắc đầu "Chú ba cũng không biết, từ lúc nó trở về đã thành ra như vậy, ăn uống thì ít, cũng không nói chuyện cười đùa với ai.
Này, con với nó đi sang Nhật rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Tuấn Vỹ không trả lời mà chỉ cười nói "Để con vào xem em ấy?"
Tuấn Vỹ vào nhà, anh đi đến phòng của Hạ Dương gõ cửa, nhưng vài phút sau Hạ Dương mới chậm rãi mở cửa cho anh.
Mới có mấy ngày mà Hạ Dương đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cô còn không có sức sống.
Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy đã vô cùng đau lòng.
Anh xoa đầu Hạ Dương an ủi, đáp lại anh cũng chỉ là một nụ cười khổ của cô.
Tuấn Vỹ đi vào phòng sau đó đóng cửa lại, Hạ Dương cũng mặc kệ anh, cô im lặng đi lại giường của mình tiếp tục nằm.
"Anh đã biết mọi chuyện rồi." Giọng nói của Tuấn Vỹ vô cùng tự trách.
Hạ Dương nghe xong liền mở mắt ra, cô nhìn anh như thể muốn hỏi vì sao anh biết.
Tuấn Vỹ tháo mắt kính của mình xuống, anh vừa xoa xoa mi tâm vừa nói "Tối qua Taishi đã gọi cho anh."
Nghe đến tên Taishi, Hạ Dương liền ngồi dậy, khóe mắt cô ươn ướt.
Tuấn Vỹ nắm lấy tay của Hạ Dương, anh đau lòng nói "Cậu ta muốn chịu trách nhiệm với em."
Nước mắt Hạ Dương rơi xuống, cô khe khẽ lắc đầu "Em không cần đâu, em không muốn phá hoại hạnh phúc của anh ấy."
"Hôn lễ của cậu ấy đã bị hủy rồi."
Hạ Dương sửng sốt "Đã hủy rồi sao, là ai hủy?"
Tuấn Vỹ gật đầu "Ừ, hình như là bạn gái cậu ta hủy, có lẽ do nhìn thấy bài báo về em và cậu ta."
Hạ Dương lắc đầu "Chắc không phải đâu, chỉ là một tấm ảnh thôi mà, chẳng lẽ cô ấy không nghe Taishi giải thích."
Nếu nói như vậy, tối hôm đó Taishi say là vì bị hủy hôn sao?
Hạ Dương không biết mình nên vui hay nên buồn.
Taishi đã hủy hôn rồi, như vậy cô vẫn còn có cơ hội đúng không? Nhưng mà tối hôm đó...anh lại xem cô như Hiroko mà đối đãi.
Như vậy cô đối với anh, có thể có được một vị trí nào không?
Tuấn Vỹ thở dài, anh nói tiếp "Anh cũng không biết.
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ chính là em định nói với chú thím như thế nào?"
Hạ Dương cười khổ "Có gì mà đáng nói chứ? Chẳng lẽ nói với họ, con gái của họ đã đánh mất trinh tiết rồi sao?"
Tuấn Vỹ nắm lấy hai vai của Hạ Dương "Vậy còn em thì sao? Taishi nói hôm đó cậu ta rất say, giữa hai người hoàn toàn không có sử dụng biện pháp an toàn."
Ý tứ của Tuấn Vỹ Hạ Dương không phải không hiểu.
Cô cũng rất sợ, cô sợ bản thân cô sẽ mang thai, càng sợ hơn nếu đứa trẻ sinh ra mà không có cha.
Rồi cô sẽ phải đối mặt với ba mẹ và cả dòng họ mình như thế nào đây?
Tuấn Vỹ đưa tay lau nước mắt cho Hạ Dương "Em và cậu ta kết hôn đi."
Hạ Dương không tin vào tai mình, cô ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Vỹ.
Nét mặt anh rõ ràng rất sầu não, bởi vì không đeo kính, đôi mắt còn lộ rõ vẻ đau lòng hơn.
Tuấn Vỹ nói với Hạ Dương "Mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi.
Anh không thể để em xảy ra thêm chuyện gì nữa, dù sao thì em cũng rất thích cậu ta mà, gả cho cậu ta cũng vừa hay hoàn thành được tâm nguyện của em."
Hạ Dương cắn môi nói " Nhưng còn ba mẹ em, họ có thể chấp nhận được chuyện này sao?"
"Để anh nói chuyện với họ."
Hạ Dương và Tuấn Vỹ vừa xuống đến phòng khách đã nhìn thấy ba của Hạ Dương đang xem ti vi, mẹ của cô thì đang gọt trái cây.
Nhìn thấy hai người, mẹ Hạ Dương liền gọi.
"Hai đứa mau lại đây ăn trái cây đi."
Hạ Dương và Tuấn Vỹ nhìn nhau một cái sau đó mới tiến đến ngồi trước mặt hai vị phụ huynh kia.
Ba của Hạ Dương là người rất tinh ý, ông vừa nhìn đã biết hai người phía trước có chuyện.
Ông cầm ly trà trên bàn đưa lên môi nhấp nhẹ một ngụm "Có chuyện gì thì hai đứa mau nói đi."
Hạ Dương nhìn qua Tuấn Vỹ, thấy ánh nhìn khích lệ của anh, cô nuốt nước bọt chậm rãi lên tiếng "Ba mẹ, con muốn lấy chồng."
Ba của Hạ Dương vừa mới uống trà, ông còn chưa kịp nuốt thì đã bị câu nói của cô làm cho sặc.
Mẹ của Hạ Dương đang gọi trái cây, xém một tý nữa đã cắt luôn vào tay.
Bà vội vàng bỏ dao xuống, sau đó quay sang vuốt vuốt ngực giúp cho chồng mình.
Ba của Hạ Dương kinh hãi hỏi lại "Con đang nói gì vậy?"
Hạ Dương lo sợ nhìn ông, nhưng sau đó cô lại kiên định lên tiếng "Ba, con muốn kết hôn."
"Với ai?"
Hạ Dương nhỏ giọng nói "Anh ấy là người Nhật, lúc con còn ở đó chúng con đã xảy ra quan hệ..."
Hạ Dương chưa nói hết câu đã nghe chát một cái, ly trà trên bàn đã bị ba Hạ Dương ném xuống đất.
Ông gầm lên với con gái "Con nói lại lần nữa đi."
Tuấn Vỹ và mẹ Hạ Dương nhanh chóng bước tới giữ ông lại, cả hai người đều liên tục vỗ vỗ ngực để ông bình tĩnh lại.
Ba của Hạ Dương vô cùng tức giận, ông không tin được là con gái mình nuôi dạy bao nhiêu năm nay lại trở thành như vậy, mặt mũi của ông sao này biết để ở đâu đây.
Tuấn Vỹ cũng vội vàng tiến lên khuyên can "Chú, chú nghe con giải thích thích đi.
Trong chuyện này con cũng là người có lỗi, con không nên mang theo Hạ Dương sang Nhật.
Con bé xảy ra chuyện này con cũng có trách nhiệm.
Nhưng chú à, người kia cũng là một người đàng hoàng, có công việc ổn định, Hạ Dương còn rất thích cậu ta, quan trọng là cậu ta rất tha thiết muốn chịu trách nhiệm với con bé."
Ba của Hạ Dương vẫn chưa hết tức giận, ông nhìn Hạ Dương nói "Con đã suy nghĩ kỹ chưa, lúc con hành động con có nghĩ đến ba mẹ của con không?"
Mẹ của Hạ Dương vội vàng giữ ba cô lại, bà sợ chồng mình sẽ kích động đến sinh bệnh, dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã lớn rồi.
Chính bản thân bà sau khi nghe tin cũng rất đau lòng, bà không nghĩ đến con gái của mình sẽ trở thành như vậy.
Mẹ của Hạ Dương vừa giữ chồng mình vừa nhìn Hạ Dương.
Nhìn thấy cô cúi đầu, thần sắc rối loạn thì càng cảm thấy đau lòng hơn.
Bà vừa khóc vừa hỏi Hạ Dương "Con và cậu ta quen biết nhau bao lâu rồi? Lúc đó..hai đứa có dùng biện pháp phòng tránh không?"
Hạ Dương lắc đầu, cô cảm thấy lúc này không còn mặt mũi nào mà nhìn ba mẹ của mình nữa.
Ba mẹ của Hạ Dương đều suy sụp, họ không ngờ đứa con mà họ dành tâm huyết hơn hai mươi năm giáo dục, bây giờ lại làm ra chuyện như thế này.
Tuấn Vỹ cũng rất khó xử, anh biết gia đình chú thím mình đều theo kiểu truyền thống.
Con gái họ xảy ra chuyện này, họ không chấp nhận được cũng đúng thôi.
"Chú thím à, hai người tin tưởng vào mắt nhìn của con đi.
Cậu ta cũng là một người rất tốt, Hạ Dương gả cho anh ta sẽ không phải chịu khổ đâu."
Ba của Hạ Dương đã không còn nói chuyện nỗi nữa, ông tức đến độ bây giờ chỉ có thể tựa đầu vào ghế mà thở.
Mẹ của Hạ Dương vẫn còn khóc, bà than vãn nói "Bây giờ làm sao chuẩn bị đám cưới kịp đây, nếu không chuẩn bị kịp lỡ con bé...con bé có thai thì như thế nào.
Chúng ta sẽ phải đối diện với ông bà tổ tiên và dòng họ như thế nào chứ?" nói xong bà còn khóc nức nở.
Hạ Dương ôm lấy mẹ mình, cô cũng khóc và liên tục nói "Mẹ, mẹ ơi con xin lỗi."
Tuấn Vỹ nhìn gia đình ba người mà sầu não, anh suy nghĩ một chút rồi nói "Hay là cứ để hai người họ đăng ký kết hôn trước, chuyện hôn lễ chúng ta từ từ tính sau.
Cứ lấy lý do là Hạ Dương bận đi Nhật du học, nên chưa có thời gian tổ chức đám cưới."
Ba Hạ Dương lấy hơi lên nói "Vậy nếu nó có thai thì sao?"
Tuấn Vỹ nói tiếp "Hai người họ đã đăng ký kết hôn rồi nên chuyện có thai cũng bình thường thôi, đã là vợ chồng hợp pháp thì chuyện có con là chuyện hợp lý mà."
Thật ra Tuấn Vỹ muốn để cho Hạ Dương và Taishi đăng ký kết hôn trước, anh muốn để lại cho Hạ Dương một cơ hội để quay đầu.
Hai người họ cứ âm thầm mà đăng ký kết hôn, sau này nếu có chuyện gì thì cũng có thể âm thầm ly hôn.
Nếu tổ chức tiệc cưới hoành tráng, anh chỉ sợ Hạ Dương sau này quay đầu lại sẽ không chịu được sự gièm pha của người trong dòng họ..