Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 10: Chương 10





Hạ Dương bị Taishi hỏi làm cho không biết trả lời như thế nào, cô khẩn trương nắm chặt hai tay mình lại, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

Lúc này người phục vụ mang thức ăn ra, Taishi cũng không hỏi tiếp mà chủ động đẩy một phần thức ăn về phía Hạ Dương.

“Cô ăn đi cho nóng.”
Hạ Dương lí nhí trả lời “Em cảm ơn.”
Taishi thấy dáng vẻ của cô như vậy chỉ khẽ gật đầu “Ừ”
Sau đó cả hai không nói thêm gì nữa.

Trong suốt buổi ăn, mặc cho Hạ Dương lén nhìn anh vài lần Taishi vẫn không có phản ứng gì.

Hạ Dương thất vọng, cô thở dài sau đó cúi đầu xuống tập trung ăn phần của mình.

Hạ Dương không biết khi cô cúi đầu xuống Taishi ở đối diện lại ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt của anh hiện tại còn tràn đầy sự bối rối.

Anh không phải lòng dạ sắt đá, cũng không phải không nhận ra tình cảm của cô, chỉ là anh và cô thật sự không cùng một thế giới, anh hiện tại không thể cho cô bất kỳ một cơ hội nào được.

Anh biết rõ bản thân anh cũng đang bị dao động, nhưng anh đang cố gắng khống chế nó, anh là người đã đính hôn, anh không thể làm một người đàn ông bội bạc, càng không thể làm tổn thương cô gái nhỏ này.

Taishi im lặng thu hồi tầm mắt của mình, trong lòng còn đang tự trấn an “Hết hôm nay thôi, ngày mai là ổn rồi.”
Ngày mai anh phải đi Osaka, Hạ Dương cũng sẽ trở về nơi cô ở.


Nếu sau này hai người còn gặp lại thì có lẽ anh đã kết hôn rồi, còn cô..có thể tình cảm đối với anh cũng sẽ phai nhạt đi, như vậy có lẽ… sẽ rất tốt cho cả hai người.

“Em ăn xong rồi.” Hạ Dương nhỏ giọng nói, cô khó hiểu nhìn Taishi đang ngồi thẩn thờ ở đối diện.

Taishi sực tỉnh, anh cũng buông đũa xuống gọi người phục vụ đến tính tiền.

Hạ Dương đưa tay vào túi quần của mình, sau đó lại hoang mang lục lọi trong túi áo khoác, sắc mặt cô vô cùng hốt hoảng.

“Làm sao vậy?” Taishi thấy cô như vậy thì lo lắng hỏi.

Hạ Dương ngẩn mặt lên nhìn anh, khuôn mặt cô vì hoang mang mà có chút tái nhợt, đôi mắt còn đỏ hoe như sắp khóc.

“Cái đó…hình như em quên mang theo tiền rồi.”
Lúc đầu cô chỉ định đi đến nhà bếp tìm thức ăn, không nghĩ là mình sẽ gặp Taishi, càng không nghĩ đến sẽ cùng anh đi ra ngoài ăn như thế này, vì vậy cô không mang theo tiền, cả điện thoại liên lạc cũng không mang theo, bây giờ muốn tìm anh họ mình cũng không biết tìm như thế nào.

Nhìn thấy cô lo lắng như vậy Taishi liền bật cười “Không phải tôi nói là sẽ mời cô sao, tôi cũng không phải người nhận ơn mà không trả, cô cứ xem như là tôi trả ơn cô việc lúc trưa đi.”
Hạ Dương xấu hổ, cô ngập ngừng nói “Hay là sau khi trở về em trả tiền lại cho anh nha.”
Nhìn thấy Hạ Dương cứ cố chấp như vậy, Taishi chỉ biết nhíu mày, giọng của anh tỏ vẻ hờn dỗi “Chẳng lẽ cô đến một cơ hội để tôi trả ơn cũng không cho sao?”
“Không có, không có.

Em chỉ cảm thấy chuyện kia là chuyện nhỏ thôi, bắt anh trả ơn thì thật sự không đáng.”
“Còn không thì tôi sẽ chỉ trả phần của tôi, cô ở lại rửa bát nhé.” Taishi nửa đùa nửa thật nói, anh còn đứng dậy như thể sắp rời đi.

“Đừng…đừng mà.” Hạ Dương khẩn trương đến sắp phát khóc, cô vội vàng đưa tay nắm lấy một góc áo của Taishi.

Sau đó vì bị Taishi nhìn mà ngại ngùng buông tay ra, Hạ Dương cúi đầu run giọng nói “Vậy thì anh mời em hôm nay đi.”
Khóe môi Taishi chậm rãi nhếch lên, nhưng lại bị anh kiềm chế lại.

Thật ra anh rất muốn cười bởi vì cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị, nhưng anh lại sợ mình cười xong sẽ làm cho cô ngại ngùng hơn nữa.

Vì vậy Taishi chỉ có thể hắng giọng, sau đó gật đầu nói “Vậy thì đi về thôi.”
Hai người vừa bước ra ngoài thì trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa bất ngờ ập đến khiến cho không chỉ hai người mà mấy vị khách còn lại trong quán nhăn mày.

“Sao lại mưa vậy chứ?” Hạ Dương lẩm bẩm, hai tay còn xoa xoa với nhau vì lạnh, ban nãy ra ngoài cô chỉ khoác vội một chiếc áo tay dài mỏng.

“Đây hình như là mưa đầu mùa.” Taishi nhìn mưa bên ngoài chậm rãi nói.

Nhìn thấy Hạ Dương hơi rút người lại vì lạnh, anh liền cởi áo ngoài của mình ra “Cô khoác tạm đi, tôi đi lái xe lại đây đón cô.”

“Nhưng mà mưa lớn lắm, anh đi như vậy sẽ bị ướt đó.”
“Không sao, xe cũng đỗ gần đây mà” Nói xong Taishi vội vàng bước nhanh ra.

Trong màn mưa dáng người của anh vô cùng nổi bật, Hạ Dương khoác áo, cô lo lắng nhìn theo hướng Taishi rời đi.

Khi hai người quay trở về, vừa vào đến cửa khu vực cho khách đã nhìn thấy Tuấn Vỹ và Thế Bảo từ đâu chạy đến.

Tuấn Vỹ tức giận kéo tay Hạ Dương lại.

“Em đi đâu vậy? Có biết mọi người đi tìm em cực khổ lắm không?”
Hạ Dương chưa kịp trả lời thì Taishi đã tiến lên nói “Cô ấy đói bụng nên tôi nhân tiện đưa cô ấy ra ngoài ăn luôn.”
Sắc mặt Tuấn Vỹ không tốt, anh nhìn thoáng qua Taishi sau đó quay lại nói với Hạ Dương “Em đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng.”
Lúc này Hạ Dương mới kịp phản ứng, cô gạt tay Tuấn Vỹ trên tay mình ra “Em đã nhắn tin rồi mà anh có trả lời đâu.”
“Em có cho anh cơ hội trả lời hả? Anh gọi điện thoại cho em, em cũng không bắt máy.

Em ngứa đòn rồi đúng không?”
Nhìn thấy Taishi còn đang đứng bên cạnh Hạ Dương xấu hổ vội vàng kéo Tuấn Vỹ đi.

Trước khi đi còn không quên gật đầu nói với anh “Cảm ơn anh về bữa ăn nhé, em có việc nên đi trước đây.”
Taishi đứng im lặng nhìn theo bóng dáng của Hạ Dương và Tuấn Vỹ, trong lòng anh không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu.

Nhìn thấy hai người kia vừa kéo tay vừa tranh cãi anh lại có cảm giác ganh tỵ, hình như đến bản thân anh còn sắp không biết mình đang nghĩ và muốn cái gì nữa rồi.

Vừa vào đến phòng của Hạ Dương, Tuấn Vỹ đã kéo cô lại nói “Tại sao em lại đi cùng Taishi?”
Hạ Dương khó hiểu nhìn anh “Không phải lúc nãy đã nói rồi sao, em đi tìm đồ ăn thì vô tình gặp anh ấy, anh ấy nghe em đói nên mới mời em đi ăn thôi.”
Đôi mắt Tuấn Vỹ nheo lại “Anh còn nghe nói lúc trưa anh ta đến tìm em"
“Là do máy tính anh ấy hư nên đến nhờ em kiểm tra giúp.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngời của Tuấn Vỹ, Hạ Dương liền khều khều anh “Này, anh đang nghĩ gì đó.”
Tuấn Vỹ chau mày “Em dám gọi anh họ em là ‘này’ sao? Có tinh anh đánh em không?”
“Em lớn rồi nhé, anh mà đánh em không khéo là em đánh lại đó.” Hạ Dương chống hai tay lên eo trừng mắt lại.

Thế Bảo đứng ở cửa mà lắc đầu nhìn hai người, hai anh em nhà này hiếm khi nào mà được an ổn trọn hết một ngày cả.

Tuấn Vỹ ngồi xuống ghế, anh tháo mắt kính ra rồi xoa xoa mi tâm “Taishi không phải là người em nên đi cùng đâu, anh ta có vợ sắp cưới rồi.

Sau này chú ý đừng dính vào nữa, để người khác nhìn thấy là không tốt.”
Hạ Dương cũng ngồi vào ghế đối diện anh, cô tò mò hỏi “Anh biết anh ấy đính hôn từ khi nào vậy?”
“Thì biết lúc anh ta đang tổ chức tiệc đính hôn.”
“Vậy sao anh không nói cho em biết.” Giọng điệu Hạ Dương đầy trách cứ.

Tuấn Vỹ khó hiểu quay sang nhìn cô “Nói cho em biết làm gì, em có liên quan gì hả?”
Nghe đến đây Hạ Dương liền xụ mặt.

Cũng đúng, chuyện Taishi đính hôn thì có liên quan gì đến cô chứ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Dương như vậy Tuấn Vỹ liền trầm giọng cảnh cáo “Anh đã nói rồi, em tốt nhất đừng va vào anh ta.

Đừng tưởng từ hôm qua đến giờ anh không biết ý đồ của em, trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông, em muốn loại người nào anh liền có thể tìm cho em được..ngoại trừ tên Taishi này.”.