Mùa Hè Định Mệnh

Chương 48




Phải mất rất nhiều thời gian mới chết được, Jeremy phát hiện ra điều đó sau nhiều giờ đồng hồ trôi qua trộn lẫn với nỗi kinh hãi bất tận. Không thức ăn, không nước uống, không ánh sáng, không có hồi kết cho cơn đau như búa bổ xuyên qua đầu mỗi lần nó cử động, nhưng nó vẫn sống. Bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày, bao nhiêu tuần đã trôi qua, nó không biết, nhưng dường như kể từ lúc nó bị nhốt trong cái bóng tối lạnh lẽo bốc mùi này đến giờ đã hơn một năm rồi, một mình, chỉ có giọng nói của mẹ nó bên cạnh.

Giờ đây Jeremy đã biết giọng nói đó là của mẹ, và điều đó an ủi thằng bé. Những ngón tay của nó bị trầy da và chảy máu vì nó đã cố tìm cách lách qua bức tường đá hay qua cánh cửa sắt mà lúc trước bóng ma đã đứng ở đó. Giờ đây, nó biết là không có lối thoát, và sự tuyệt vọng làm nỗi khổ sở của nó tăng lên. Nó nằm cuộn tròn người trên sàn đá, đầu nặng trĩu, những chấm tròn nhiều màu lóe lên trên hai mí mắt nhắm nghiềm, cả cơ thể run lên vì lạnh. Nó lúc tỉnh lúc mê, và khi cơn đau hay nỗi sợ hãi tăng lên, mẹ nó lại nói chuyện với nó. Jeremy giả vờ là nó đang được an toàn trên chiếc giường của mình với Jake nằm cuộn người bên cạnh, còn mẹ ngồi trên chiếc bập bênh ở góc phòng như mọi khi.

“Jeremy, con có nhớ lần mẹ cho con trốn học rồi mẹ con mình đi câu cá ở sông không?”

Có, mẹ ạ.

“Có nhớ Giáng sinh cách đây hai năm, khi ông già Noel tặng con chiếc xe mới không?”

Có, mẹ ạ.

“Có nhớ Halloween… Lễ Tạ ơn… sinh nhật con không?”

Có, mẹ ạ.

Đôi khi mẹ đọc những bài thơ mà nó nhớ từ hồi còn bé tí, đôi khi mẹ hát cho nó nghe, những bài hát vô nghĩa mà nó thích, cả những bài hát ru cho Jake ngủ nữa, đôi khi mẹ chỉ bảo nó là mẹ đang có mặt ở đây. Khi cơn khát làm họng nó khô cháy, mẹ là người bảo nó ngồi dậy dù đầu có đau đến mấy và mò mẫm quanh bức tường để tìm những giọt nước rỉ ra. Khi tìm thấy một giọt, nó thèm khát liếm vào tảng đá nhơn nhớt, và khi nước làm dịu đi cái lưỡi khô cong và cổ họng cháy bỏng, nó cảm nhận được niềm sung sướng của mẹ. Mặc dù rất muốn được đến chỗ mẹ, nhưng nó cảm thấy mẹ không muốn nó đến chỗ đó. Mẹ muốn nó còn sống.

Cơn đói lúc đầu là một nỗi đau cồn cào, những dần dịu lại thành một sự trống rỗng mờ nhạt, không còn đau nữa. Nó nằm cuộn người bên cạnh chỗ nước nhỏ xuống tảng đá, liếm nước khi cần, và nghe mẹ nói. Đó là cách duy nhất để đẩy nỗi sợ hãi đi xa.

Vì nó biết chẳng sớm thì muộn, bóng ma kia cũng sẽ quay lại tìm mình. Và lần này nó sợ rằng thứ đó sẽ không bỏ đi nữa.

Nghĩ đến con dao sáng loáng đó, nó nức nở. Và nó cứ thế nức nở, mặc dù mẹ đã nói chuyện với nó qua bóng tối để xua đi nỗi sợ.

“Dũng cảm lên, con trai. Dũng cảm lên.”