Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 75




Tàu điện ngầm sắp vào ga, Lâm Tử liền phát hiện mình đã làm mất dấu người cần bảo vệ.

Hai người đàn ông mặc tây trang giày da cãi nhau khi tàu sắp đến chỗ quẹo vào ga, vây xung quanh là một đám người rảnh rỗi xem náo nhiệt.

Cho dù giờ này không phải là cao điểm, nhưng vây quanh nơi này cũng không tránh khỏi rất nhiều người.

Căn bản là chen chúc ồn ào, khi Lâm Tử lần thứ ba bị người ở đầu đường xem náo nhiệt vô tình chắn tầm mắt, thì sự tức giận đã bùng nổ triệt để, một đạp dẫm lên mũi chân người nọ, thừa dịp hắn xoay người kêu gào thảm thiết, len qua giữa hai người đàn ông, dùng khuỷu tay thúc qua bên cạnh thì nhác thấy một bóng người, nhấc chân đạp vào một người đàn ông ục ịch thần sắc khẩn trương qua một bên.

Tên ục ịch bị mất trọng tâm đứng không vững, mặt ngước lên trời ngã về phía sau, trúng vào một thanh niên gầy teo nước da đen thui, đụng phải làm hắn cũng lảo đảo.

Lâm Tử không chút lưu tình đạp vào tên kia để đi qua.

Khi Lâm Tử trừ bỏ được mọi rắc rối người đã ướt mồ hôi.

Dòng người đổ ra sân ga, bên trong sáng sủa nhóm ngồi nhóm đứng, cơ hồ đều là những con người mỏi mệt khi tan tầm.

Đây không phải hướng Diệp Xuyên về nhà, lẽ ra cậu ấy vẫn còn đứng trong sân ga.

Lâm Tử nhìn quanh bốn phía, lui tới trong đám người cũng không có bóng dáng quen thuộc kia.

Chỉ trong khoảng năm phút ngắn ngủi, Diệp Xuyên bốc hơi khỏi nhân gian một cách khó hiểu.

Lâm Tử lấy di động ra gọi vào máy của Diệp Xuyên, điện thoại vang lên hai tiếng sau đó bị cúp.

Gọi thêm lần nữa thì tắt máy.

Đầu ngón tay của Lâm Tử vô thức run lên.

Một nửa là tức giận vì người biến mất ngay trong tầm mắt của mình, nửa kia là nổi sợ hãi mơ hồ.

Hắn phải ăn nói thế nào với Hắc Lục đây? Lâm Tử nhìn quét qua đám người đang đi lại một lần nữa, rồi không chút do dự gọi điện thoại cho Hắc Lục.

Diệp Xuyên vẫn cho rằng tàu điện ngầm là nơi rất an toàn, nhất là vào giờ cao điểm, ở mỗi một tay treo trong tàu điện đều có ít nhất hai người đứng, so với khu phố buôn bán còn náo nhiệt hơn.

Cho nên lúc sắp xuống tàu, khi người đàn ông đứng phía trước quay người lại nói chuyện với người đứng sau lưng Diệp Xuyên, kêu tên kia cho hắn tiền lẻ, Diệp Xuyên cũng không chú ý mấy, thậm chí cậu còn nghiêng người, để người đàn ông đứng phía sau thêm thuận tiện.

Nhưng chỉ trong nháy mắt này, một cánh tay khoác lên vai Diệp Xuyên, nhanh như cắt đem vật gì đó đặt ngay mũi cậu.

Một mùi gay gay xộc vào mũi làm cậu muốn ói.

Trước mắt Diệp Xuyên đột nhiên tối xầm, theo phản xạ tự nhiên lui về phía sau định tránh thoát, khuỷu tay lại bị người ta nắm lấy.

Cùng lúc đó, người đàn ông đứng phía trước đỡ lấy cậu, ai nha ai nha kêu lên, “Tớ biết cậu sẽ lại ngất đi mà, bị chứng tuột huyết áp còn bỏ bữa, chẳng biết trong cặp có chocolate không đây.

Chúng ta đỡ cậu ấy đến cái ghế bên kia trước đã.

.”

Diệp Xuyên biết mình bị trúng ám chiêu.

Nhưng tại sao lại như vậy? Sao lại chọn mình, có người nhằm vào Diệp gia? Hay là hướng về Hắc Lục? Đầu choáng váng nặng nề, thân thể càng ngày càng nặng, Diệp Xuyên dần dần chìm vào hôn mê.

Diệp Xuyên được thanh âm nói chuyện phiếm của hai người đàn ông đánh thức.

Tình hình trước khi hôn mê cậu nhớ rất rõ ràng, tỉnh rồi cũng không dám động.

Dưới thân là mặt đất bằng xi măng thô ráp, cứng rắn lạnh lẽo.

Đầu ngón tay chỉ cần nhẹ quét qua đã dính đầy bụi, cậu đoán nơi đây là tầng hầm hoặc kho chứa hàng.

Không khí tràn đầy mùi khói thuốc, thông hơi lại không tốt nên trong phòng đặc biệt ẩm mốc, nhớp nháp.

Vào mùa này, ở B thị sẽ không ẩm ướt đến vậy.

Diệp Xuyên nghĩ, chẳng lẽ đây là tầng hầm sao? Một người đàn ông hắt xì một cái vang dội, hùng hùng hổ hổ oán giận,“Tìm đâu được cái nơi quỷ quái.

.”

“Có tiền là được rồi.”

Trả lời hắn là thanh âm khàn khàn, rất giống với giọng của người hỏi tiền lẻ trong tàu điện ngầm,“Coi chừng người cho cẩn thận, đừng lười biếng.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Người đàn ông lên tiếng trước lẹp xẹp đi vào đá lên đùi Diệp Xuyên, “Này, tên tiểu bạch kiểm sao còn chưa tỉnh? Có cho nó ăn không?”

“Mày thiện tâm bất tử à, lão Ngưu.”

Người đàn ông trong tàu điện ngầm cười nhạo, “Thế nào? Thấy hắn có bối cảnh, bộ muốn gieo chút ân tình hả?”

“Nói như đánh rắm ấy.”

Lão Ngưu lại lẹp xẹp đi ra, “Tao chỉ là hơi tò mò, một tiểu bạch kiểm như thằng nhóc này, sao lại động chạm đến nhiều người như vậy chứ?”

Lỗ tai Diệp Xuyên lập tức dựng thẳng lên.

“Động chạm nhiều người là sao”? “Mày quản nhiều như vậy làm gì.”

Tên đàn ông trên tàu điện mất kiên nhẫn mắng, “Coi chừng cho cẩn thận, đừng gây ra rắc rối gì, ưu đãi không thể thiếu của mày.

Nếu mày dám.

.”

Lão Ngưu vội vàng nói: “Yên tâm đi, lão Triệu, tao biết mà, tuyệt đối không làm hỏng chuyện của mày và Trần đại ca đâu.”

Lão Triệu, lão Ngưu, Trần đại ca.

Diệp Xuyên đau đầu, mình đắc tội ai đây trời?!

Hai người đàn ông hạ giọng nói chuyện một hồi, lão Ngưu liền hối lão Triệu đi.

Diệp Xuyên lặng lẽ mở mắt ra, trên đầu là một bóng đèn đang phát sáng, tầng hầm không đến hai mươi bình, cửa sổ và lỗ thông khí đều không có.

Đối diện với Diệp Xuyên là một cánh cửa phòng chống trộm rất rắn chắc.

Trong phòng có một ghế sô pha cũ rách, cạnh bên tay vịn đặt một cái TV nhỏ, trên ghế có mấy tờ báo, kế bên còn để hai hộp thức ăn nhanh.

Người đàn ông quay lưng về phía cậu tiễn người gọi lão Triệu ra cửa, sau đó khóa kỹ cửa phòng chống trộm, rồi lẹp xẹp đi trở vào.

Người này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện, khuôn mặt chữ điền, màu da ngăm đen, râu tóc lôi thôi, giống như là dân vùng ngoại thành làm ở các công trường.

Người được gọi là lão Ngưu cũng không nhìn Diệp Xuyên, đi tới ngồi lên sô pha, vừa ăn cơm hộp vừa xem TV.

Chung quanh thực yên lặng, ngoại trừ tiếng động do lão Ngưu phát ra, không có thanh âm đặc biệt nào ở bên ngoài truyền vào, Diệp Xuyên thật sự nhận không ra ở đây rốt cuộc là nơi nào.

Cả người lạnh lẽo, cánh tay bị trói ngoặt về phía sau, không thể động đậy được chút nào.

Diệp Xuyên cảm thấy hình như thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, đầu nặng trịch, còn thấy choáng váng nữa.

Diệp Xuyên mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Diệp Thời Tranh ấn nửa điếu thuốc vào gạt tàn, vẻ mặt nóng nảy hỏi người đàn ông bên cạnh, “Một ngày một đêm mà chỉ điều tra được nhiêu đây? Bên phía cảnh sát nói như thế nào?”

“Cảnh sát nói họ sẽ làm hết sức.”

Trợ lý của anh vừa nói xong liền lui về phía sau một bước, như là sợ anh đột nhiên tấn công vậy, “Nhưng mà cũng không có chứng cớ gì cho thấy là bị bắt cóc.

.”

“Shit!”

Diệp Thời Tranh phát hỏa, “Họ Lâm là người sống sờ sờ ra đó còn không tính là chứng cớ?!”

Trợ lý tiên sinh vẻ mặt luống cuống lại lui về phía sau.

“Được rồi, được rồi, quát cậu ấy làm gì?”

Hắc Lục từ cửa sổ quay người lại vỗ vỗ vai Diệp Thời Tranh, “Ngay từ đầu đã nói rồi, chuyện này không thể trông cậy hoàn toàn vào cảnh sát.

Tiếu Nam đã phái người đi thăm dò phố Mười Ba, anh kiên nhẫn chút đi.”

Diệp Thời Tranh quay đầu lại, nhìn Hắc Lục cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh, hai tay đan lại trên mặt bàn thở dài, “Thằng nhóc này cũng đâu có đắc tội người nào.

Chuyện này không quan hệ tới anh thì là tôi.

Tôi cũng chưa dám nói với cha mẹ.

.”

“Đừng cho họ biết.”

Hắc Lục an ủi anh, “Tiền đã chuẩn bị xong, Tiếu Nam cũng tìm người chuyên nghiệp, chỉ cần điện thoại gọi tới là bắt đầu định vị.

Anh yên tâm, tôi sẽ không để em ấy gặp chuyện không may đâu.”

Diệp Thời Tranh không lên tiếng, duỗi cánh tay hít thật sâu, lại cúi đầu kiểm tra di động một lần nữa, sợ bọn bắt cóc gọi điện tới mà mình không nghe được.

Theo bản năng bàn tay Hắc Lục đút trong túi áo khoác nắm chặt lại thành quyền.

Lúc đầu khi nhận được điện thoại của Lâm Tử, trong lòng Hắc Lục tràn đầy giận dữ, hận không thể lật tung đất lên mà tìm người, bắt lấy tên dám can đảm thách thức mình, sau đó bằm nát hắn.

Nhưng cứ mỗi một giây trôi qua, lo lắng, âu lo, thậm chí là sợ hãi đều ập đến.

Hắc Lục bắt đầu cầu nguyện trong lòng đây chỉ là bắt cóc mà thôi, là bọn bắt cóc bình thường, đối phương chỉ cần lấy được tiền, thì có thể đem con tin còn đủ tay chân thả ra.

Nhưng mà.

Vạn nhất nếu chúng không chỉ cần tiền thì sao? Hắc Lục bỗng nhiên hối hận, tại sao trước kia không nghĩ đến chuyện gắn thiết bị định vị trên người Diệp Xuyên chứ?