Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 71




Lúc Hắc Lục mới nghe Diệp Xuyên kể chuyện, chỉ cảm thấy có điềm xấu, trong lòng lo lắng, bởi vậy mới sắp xếp Lâm tử âm thầm chăm nom.

Nhưng sau khi ăn bữa cơm ở Diệp gia vào ngày 15 – 1, hắn lại cảm thấy chuyện của hai người kia cùng công ty Lý Nghiệp và Diệp Xuyên có một sự liên quan không rõ ràng.

Tay Hắc Lục đã từng dính máu.

Ngoại trừ lúc ban đầu vô tình làm chết người, sau khi ra tù đi theo Hổ gia ở phố Mười Ba tranh giành địa bàn, cũng không thiếu thời điểm cận kề với cái chết.

Trực giác với các mối nguy hiểm so với người bình thường nhạy hơn rất nhiều, cho dù công ty Lý Nghiệp có xảy ra đấu đá vô tình dính dáng đến Diệp Xuyên, hắn cũng không thể không ngầm sắp xếp trong đầu mười hai vạn phần cẩn thận.

Không ai hiểu rõ hơn hắn cái gì là trong nháy mắt, trời sập xuống chôn vùi tất cả.

Bởi vậy, cho dù bị coi là đa tâm, hắn cũng phải đem tất cả sự phòng bị âm thầm triển khai.

Chuyện kể của Diệp Xuyên có một kết cục rất đáng sợ, hắn căn bản là không dám tính đến khả năng may mắn hoặc mong rằng nó không xảy ra.

Hắn biết mình không thể đánh cược việc này được.

Trước khi gặp được Diệp Xuyên, người có quan hệ huyết thống đều không nhìn nhận hắn, mặc dù trên danh nghĩa là người có gia đình, nhưng bên cạnh lúc nào cũng chỉ có một đám nịnh hót, thoạt nhìn thật náo nhiệt, trên thực tế vẫn là người cô độc.

Hắn là đàn ông, trong lòng có khổ sở cũng chỉ có thể tự chịu đựng, trước mặt người khác vẫn một mực dấu diếm.

Khuôn mặt lúc nào cũng giả bộ tươi cười, nhưng sự thực là trải qua một ngày như thế nào chỉ có chính hắn là rõ ràng nhất.

Sau khi có Diệp Xuyên, mới bị cậu nhóc này thúc đẩy, giải hòa cùng với Hắc Nhất Bằng.

Người này, không chỉ là người yêu, mà còn là người nhà của hắn.

Trong lòng Hắc Lục đã có chủ ý, đương nhiên là sấm rền gió cuốn bố trí cẩn thận.

Trong vòng vài ngày, tin tức có liên quan đến công ty Lý Nghiệp liền lục tục được báo về.

Hắc Lục dẫn theo trợ lý Tiếu Nam ngồi ở văn phòng xem báo cáo, vừa xem vừa nhịn không được cười lạnh, làm Tiếu Nam sợ đến nổi da gà, không biết hai vị thiếu gia của công ty Lý Nghiệp tại sao lại đắc tội lão đại nhà mình.

Khó khăn lắm Hắc Lục mới khôi phục biểu tình bình thường, lúc này Tiếu Nam mới nhớ tới một sự kiện sắp đến,“Lão đại, chuyện lão Từ đêm nay bày tiệc rượu ở Kim toản.

.”

“Sinh nhật của Từ Trình phải không?”

Hắc Lục sửng sốt một lát mới nhớ được, “Mấy hôm trước tôi vẫn còn nhớ kỹ, hai ngày nay bận rộn liền quên mất.

Chuẩn bị quà chưa?”

Tiếu Nam vội vàng nói: “Xong hết rồi.”

Hắc Lục gật gật đầu, trong mắt toát ra sự hài lòng.

Tiếu Nam do dự một chút lại hỏi, “Tiểu Xuyên có đi không?”

Hắc Lục liếc mắt nhìn hắn, “Sao lại nghĩ đến chuyện kêu em ấy đi?”

“Cũng không phải tôi nghĩ đến cậu ấy đâu.”

Tiếu Nam thầm nghĩ, ai mà dám nhổ lông của lão hổ chứ.

Hắc Lục nhướng mày.

Bình thường Tiếu Nam sợ nhất bộ dáng sĩ diện của lão đại nhà mình, lúc này đây lại có chút chần chờ, “Em nói anh cũng đừng nghĩ nhiều.

Vừa rồi ở phòng tiếp khách đụng phải Tiểu Quý, mới hàn huyên hai câu, là cậu ấy hỏi em như vậy.”

Hắc Lục khó hiểu, “Vậy có gì đâu mà suy nghĩ nhiều thế?”

Tiếu Nam gãi gãi đầu, “Anh cũng biết, em và người này luôn không vừa mắt nhau.

Cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, lúc nãy cậu ấy gặp em lại vô cùng khách khí, khiến cho em có chút nghi thần nghi quỷ.

Ai nha, dù sao chính là có chuyện như vậy đó, thái độ người ta chỉ hơi tốt một chút, em liền đem lòng nghi ngờ.

Anh muốn nói tiểu nhân thì em cũng đành chịu thôi.”

Hắc Lục mặt mày bất động, nhưng trong lòng cảm thấy hơi lặng xuống.

Tiếu Nam đem những điều bản thân mình nghi ngờ nói ra hết rồi, trong lòng cũng nhẹ nhàng lặng lẽ thở phào.

Từ vài ngày trước khi Hắc Lục an bài Lâm tử ở bên cạnh Diệp Xuyên, Tiếu Nam đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Tuy con người hắn xử sự hơi láu cá, nhưng đối với Diệp Xuyên vẫn thật lòng xem cậu là anh em.

Huống chi Diệp Xuyên và Hắc Lục lại là quan hệ như vậy, có chuyện gì thì Tiếu Nam đương nhiên nghiêng về Diệp Xuyên rồi.

Tiểu Quý là người của công ty, mặc dù không có thực quyền, nhưng lại có quan hệ thân thiết với rất nhiều cổ đông, trong công ty cứ mười cổ đông cao tuổi thì có bảy tám người thấy hắn đều vuốt đầu gọi hắn một tiếng cháu trai.

Tiếu Nam chỉ là một trợ lý nho nhỏ, nói trắng ra khó tránh làm cho người ta cảm thấy hắn đang châm ngòi cho quan hệ giữa Hắc Lục và Tiểu Quý, tội danh này hắn gánh vác không nổi, bởi vậy cũng chỉ có thể dùng phương thức có vẻ mơ hồ này mà bày tỏ một chút lo lắng của mình.

“Trong lòng tôi đều biết rõ.”

Hắc Lục cũng không trả lời vấn đề của hắn, vừa cúi đầu thu dọn báo cáo trên mặt bàn, vừa nhắc nhở hắn, “Tối nay cậu đừng uống rượu nhé.”

Tiếu Nam vội vàng nói: “Em biết rồi.”

Diệp Xuyên đem mấy hộp cơm ăn hết bỏ vào túi rác đặt ở cửa, kiểm tra một lần cuối cùng rồi tắt đèn khóa cửa.

Mấy ngày nay vì lí do tăng ca, Diệp Xuyên cũng bắt chước nhân viên trong công ty ăn cơm hộp, thời gian tan tầm so với bình thường trễ hơn một tiếng.

Vào giờ này đã không còn xe bus, Diệp Xuyên muốn về hoa viên Gia Đức chỉ có thể đi taxi.

Đang đứng chờ xe ở ven đường, thì Tiếu Nam gọi điện thoại tới.

Diệp Xuyên ấn nút nhận cuộc gọi thì nghe giọng Tiếu Nam ở đầu bên kia có vẻ quái gở, “Tiểu Xuyên, mau tới cứu mạng!”

Diệp Xuyên buồn cười, “Không phải anh đi theo Hắc ca đến Kim Toản tiêu dao khoái hoạt sao? Cứu cái mạng gì a? Bộ bị mấy con yêu nhền nhện bắt vào bàn ti động ứng phó không được hả?”

Ngữ khí của Tiếu Nam hơi gấp gáp, “Cậu đang ở đâu vậy?”

Diệp Xuyên nghe được trong giọng hắn có vẻ bất thường, vội vàng thu lại tâm tư đùa giỡn, “Tôi vừa tan tầm, đang định về nhà.

.”

Tiếu Nam cắt ngang, “Giờ cậu nhanh chóng đến Kim Toản đi.”

“A?”

Diệp Xuyên hơi sửng sốt.

Cậu biết tối nay Hắc Lục muốn đến Kim Toản uống rượu, bởi vì có Tiếu Nam đi theo, trong lòng cậu cũng không đem việc này để ở trong lòng.

Tiếu Nam hạ thấp thanh âm, giọng nói cũng rất nhanh, “Tôi đứng ở cửa Nam của Kim Toản – Cậu biết cửa Nam chứ? Tôi ở đó chờ, cậu nhanh chân lên nhé, nếu không Hắc ca nhà cậu thực sự bị đưa vào động bàn tơ.”

Diệp Xuyên chặn xe lại, không nói hai lời liền đến thẳng Kim Toản.

Tiếu Nam này mặc dù có lúc nói chuyện hay đùa giỡn, nhưng thực sự là không lấy chuyện này ra mà đùa giỡn, nếu không Hắc Lục là người nghiêm khắc như vậy cũng sẽ không dẫn theo Tiếu trợ lý bên người, mọi chuyện lớn nhỏ gì đều giao cho hắn làm.

Diệp Xuyên trong lúc nhất thời suy nghĩ không ra hắn nói động bàn tơ là có ý gì, nhưng hiển nhiên, có người muốn mượn tiệc rượu này đụng tay đụng chân nhằm vào Hắc Lục.

Khi Diệp Xuyên thở hồng hộc chạy tới cửa nam câu lạc bộ Kim Toản, Tiếu Nam đang đứng ở bên cạnh bảo an gấp đến độ giậm chân giậm cẳng.

Câu lạc bộ Kim Toản hạn chế thành viên, không có thẻ hội viên Diệp Xuyên chẳng dễ dàng đi vào đây.

Tiếu Nam cũng không rảnh cùng cậu nói chuyện, vội vàng đưa thẻ phòng cho cậu sau đó chạy đi mất.

Diệp Xuyên không biết Tiếu Nam đang nghĩ gì, đành phải tự mình vào thang máy lên phòng nghỉ trên lầu chờ.

Diệp Xuyên ở trong phòng đợi vài phút, không hiểu tại sao lại có chút bất an.

Phòng này là ai thuê? Hắc Lục? Hay Tiếu Nam tự ý thuê? Hay là.

Diệp Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây không phải là chủ ý của Hắc Lục.

Hắc Lục biết cậu tan tầm sẽ về hoa viên Gia Đức, nên không ngủ lại ở bên ngoài.

Cho dù uống rượu, đã có trợ lý Tiếu Nam bên cạnh, đưa ông chủ về nhà cũng là chuyện phải làm.

Hắc Lục không có ý này, đương nhiên Tiếu Nam cũng sẽ không.

Chuyện Hắc Lục và Diệp Xuyên ở chung hắn là người rõ ràng nhất so với bất cứ ai, hắn là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không cố sống cố chết làm việc không có ý nghĩa này, bởi vì chuyện ngu xuẩn này chỉ tổ thêm đắc tội với Hắc Lục hay Diệp Xuyên mà thôi.

Còn nếu là người ngoài.

Diệp Xuyên hơi đau đầu.

Công việc của Hắc Lục cậu không để tâm, người trong công ty ngoại trừ Tiếu Nam cũng chỉ gặp qua Từ Trình, Hác An và Quý Giác.

Diệp Xuyên nghĩ, chẳng lẽ phòng này là Từ Trình thuê, đề phòng có khách uống say thì lưu lại nghỉ ngơi? Nếu nói như vậy, sao thẻ phòng lại ở trong tay Tiếu Nam? Đang lúc đầu óc không ngừng trái lo phải nghĩ, thì nghe có tiếng gõ cửa, Diệp Xuyên vội vàng đi ra, cửa vừa mở, một thân hình cao lớn liền áp sát lại.

Diệp Xuyên vội vàng đưa tay ra đỡ lấy con mèo say này, nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt Tiếu Nam như vừa trút được gánh nặng, trán đẫm mồ hôi.

Diệp Xuyên ngửi dược mùi rượu nồng nặc, nhịn không được oán trách: “Sao lại uống đến như thế này?”

“Mọi người hùa nhau ép mà.”

Tiếu Nam giúp cậu đỡ Hắc Lục vào phòng, tay thì gấp gáp lau mồ hôi chân đã dợm chạy ra bên ngoài, vừa chạy đến cửa lại quay trở vào, “Thẻ phòng đâu?”

“Trên kệ giày.”

Diệp Xuyên cảm thấy khó hiểu.

Hắn lấy thẻ phòng để làm gì? “Thẻ phòng tôi cầm đi.”

Tiếu Nam thở dài, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai tôi sẽ giải thích với cậu.”

Diệp Xuyên gật gật đầu.

Mặc kệ nơi này có chút gì đó kì lạ, Tiếu Nam là người mà Hắc Lục tin tưởng.

Tiếu Nam tặng cậu một cái hôn gió rồi nhanh như chớp bỏ đi.

Diệp Xuyên giúp Hắc Lục cởi áo khoác, hắn say thành cái dạng này tắm rửa là không thể, đành phải vào phòng tắm nhúng một cái khăn nóng đi ra lau mình cho hắn.

Khăn ướt vừa phủ lên mặt, Hắc Lục liền mở mắt, mê man mở lớn mắt nhìn cậu, “Tiếu Nam đi rồi hả?”

“Đi rồi.”

Diệp Xuyên tức giận lấy khăn vỗ vào mặt hắn một hồi, “Chẳng phải anh hay huênh hoang tửu lượng của mình rất tốt ư, sao lại say như này?”

Hắc Lục đờ đẫn nở nụ cười, đưa tay kéo cậu đến bên cạnh mình.

Thân thể áp sát, Diệp Xuyên lập tức cảm giác được vật cứng dưới thân hắn đang vận sức chờ phát động, không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Uống rượu mà cũng thành ra như vậy? Bọn anh uống rượu gì vậy? Rượu tráng dương? Hay là.

Đừng.

.”

Một tay Hắc Lục ấn sau gáy cậu, tay kia thì vói vào bên trong áo len nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân thể Diệp Xuyên bị hắn chà xát nóng rực lên, không tự chủ được bắt đầu đáp lại.

Hắc Lục uống rượu, bị cậu đè nặng có hơi khó chịu, đơn giản ngồi xuống dựa vào đầu giường, túm hai cái cái gối chèn vào thắt lưng, ôm Diệp Xuyên ở trước ngực không ngừng hôn môi.

Diệp Xuyên lúc này cũng đã nhận ra, Hắc Lục không phải say rượu, cảm giác say nhiều lắm cũng chỉ là năm sáu phần, dục hỏa bên trong hai mắt mặc dù dầy đặc, thần sắc lại vẫn trấn tĩnh như bình thường.

Diệp Xuyên trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Có điều hai tay Hắc Lục đã cởi áo len trên người cậu ra, quả thật Diệp Xuyên cũng không kịp nghĩ thêm gì cả, cậu chẳng thể làm hai việc cùng một lúc.

Hắc Lục lấy gel bôi trơn từ tủ đầu giường ra, thở hổn hển khuếch trương cho cậu, ngón tay vừa rút ra liền khó dằn nổi vội vã giúp Diệp Xuyên ngồi xuống.

Diệp Xuyên biết lúc này tiền diễn làm không tới, bất quá nhìn ánh mắt Hắc Lục ửng đỏ, hiển nhiên đã nhịn đến thập phần vất vả, đành phải nhân nhượng, hai tay đặt lên vai hắn chậm rãi ngồi xuống.

Trán Hắc Lục mồ hôi ướt đẫm, không thể đợi Diệp Xuyên thích ứng liền thúc thật mạnh về phía trước.

Diệp Xuyên đau đến nỗi suýt hét lên, trước mắt biến thành màu đen.

Cùng lúc đó, cái cảm giác không thích hợp cũng trong nháy mắt trở nên sắc nét hẳn lên.

Diệp Xuyên mê man mở mắt ra, thấy gương mặt Hắc Lục đỏ bừng mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt so với vừa rồi lại phảng phất như tỉnh táo hơn một ít.

Trong lòng Diệp Xuyên mơ hồ đoán được điều gì đó.

Đúng lúc này, thì nghe phía cửa phòng truyền đến một tiếng động nhỏ, hình như là tiếng động của cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Theo bản năng Diệp Xuyên muốn quay đầu nhìn, thân thể vừa động, một bàn tay Hắc Lục đặt sau gáy kiềm lại, Diệp Xuyên không thể động đậy, dưới thân bị Hắc Lục dùng sức va chạm, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Tuổi của Hắc Lục lớn hơn cậu, thành thục ổn trọng, làm việc cũng không vội vàng nôn nóng.

Chuyện giường chiếu của hai người, cho tới bây giờ Hắc Lục đều nhẫn nại làm tiền diễn rất chu đáo, Diệp Xuyên chưa bao giờ gặp qua một Hắc Lục bá đạo như vậy, cưỡng bức thân thể của cậu, không quan tâm liều mạng đòi lấy.

Trong lúc đầu óc không tỉnh táo lại phảng phất thấy được vị Hắc lão đại lần đầu gặp trong trí nhớ, ánh mắt hờ hững, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ âm trầm.

Rõ ràng là người quen thuộc đến tận xương tủy, trong phút chốc này, lại khiến cho Diệp Xuyên có cảm giác xa lạ khó nói nên lời.

Thân thể trần trụi cao gầy của Hắc Lục mà hữu lực, toàn thân tản ra hơi thở cường hãn của mãnh thú, làm Diệp Xuyên có ảo giác như đang nằm trong vòng vây của mãnh thú.

Sự triền miên ôn nhu quen thuộc chợt biến thành khát vọng chinh phục gọn gàng dứt khoát và không thèm che dấu, khó chịu rất nhỏ đã bị chuyển động mãnh liệt kì dị trước đây chưa từng có làm cho tình triều dâng tràn ra toàn thân.

Diệp Xuyên bị sự va chạm rất nhanh của hắn kích thích đến tầm mắt mơ màng, hai cánh tay quàng trên đầu vai Hắc Lục cơ hồ hoàn toàn không còn sức lực.

Diệp Xuyên chưa từng kinh qua sự kịch liệt như thế này, bị người yêu lấy tư thái chinh phục mạnh mẽ cố chấp công thành chiếm đất, từ thân thể đến linh hồn đều bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

Diệp Xuyên ôm người yêu của mình, chìm đắm trong khoái cảm cực hạn.

Động tác Hắc Lục đột nhiên ngừng một chút, Diệp Xuyên chưa kịp phục hồi lại tinh thần, liền cảm thấy trên người choàng thêm một cái chăn.

Thì ra Hắc Lục móc chăn dưới chân lên, bao lấy phía dưới của hai người.

Diệp Xuyên không rõ xảy ra chuyện gì, khát khao trong thân thể khó nhịn, nhờ vào bờ vai của hắn lắc lắc thân thể, nhưng Hắc Lục lại không nhúc nhích.

Thần sắc Diệp Xuyên mê đắm, lại xen chút ủy khuất mở mắt ra nhìn, chợt thấy Hắc Lục đang nhìn chằm chằm nơi nào đó phía sau lưng mình, trong mắt mang theo thần sắc cảnh cáo rõ ràng, lạnh như băng.

Diệp Xuyên trong lòng hơi kinh hãi, đang định xoay người nhìn, Hắc Lục lại ôm sát sau lưng, rồi giữ nguyên tư thế lúc trước đặt cậu lên trên giường.

Dư quang khóe mắt Diệp Xuyên thoáng nhìn ra ngoài cửa phòng nhoáng lên một bóng dáng màu trắng, lại không biết có phải là mình hoa mắt, hay thật sự có người đi vào phòng.

Chưa kịp nghiên cứu cẩn thận, Hắc Lục đã kéo hai chân cậu quàng quanh eo lưng mình rồi mạnh mẽ tiến vào.