Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 66




Khi Hắc Nhất Bằng đi vào phòng, Diệp Xuyên đang ngồi trên sô pha ăn khoai tây chiên, trên giường đặt song song hai cái va li hành lý, Hắc Lục đang phân loại những thứ mang đến bỏ vào vali đem về. Hắc Nhất Bằng làm như lơ đãng nhìn lướt qua hai cái vali đang mở ra, ngoại trừ quần áo, notebook, bên trong cư nhiên còn có khăn tắm, chăn và ga trải giường.

“Bộ cậu chưa từng ra khỏi nhà hả.” Hắc Nhất Bằng xem thường, “Ở khách sạn còn mang theo mấy thứ đó, sao không đem bồn cầu theo luôn?”

“Cũng định mang tới.” Diệp Xuyên nói mà mắt không chớp lấy một cái, Hắc Nhất Bằng hay có ý kiến đối với cậu không phải là chuyện lạ lùng gì. Lúc đầu cậu cũng không hi vọng việc cậu ấy và Hắc Lục sau khi giải hòa có thể đối xử lịch sự với mình. Hiện tại xem ra, dự cảm của cậu quả nhiên chính xác.

Hắc Nhất Bằng ngồi xuống bên cạnh cậu, bất mãn hỏi: “Sao cậu không thu dọn đồ đạc?”

Diệp Xuyên với vẻ mặt không biết nói gì nhìn hắn, “Thu dọn hành lý thôi mà, cái này cũng tính là khi dễ anh ấy sao? Nói gì thì đây cũng là chuyện nhà của chúng tôi, cậu quản nhiều như vậy làm gì a?”

Hắc Lục từ phía sau lưng xoa đầu cậu xem như an ủi, Diệp Xuyên theo thói quen nghiêng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, giống như một chú mèo con lười biếng đang phơi nắng. Hắc Lục bất giác mỉm cười, quay đầu nói với Hắc Nhất Bằng: “Hôm nay không đi đâu chơi à? Chẳng phải đã nói là muốn đi tham quan đập chứa nước phía sau núi sao?”

“Lười đi.” Hắc Nhất Bằng chú ý tới mấy hành động mờ ám của hắn và Diệp Xuyên, có chút rầu rĩ không vui, “Em định quá giang xe của anh cùng về.”

“Thế mấy bạn học của em về bằng cách nào?” Ở trong đầu Hắc Lục lướt rất nhanh nhóm nam nữ kia, “Em đi trước như vậy có kỳ không?”

Hắc Nhất Bằng cúi mặt xuống, “Quên đi, để em về chung với bọn họ vậy.”

“Về cùng với họ mới đúng.” Hắc Lục bỏ áo ngủ của Diệp Xuyên vào trong vali, “Sau khi trở về đến chỗ anh ở vài ngày. Anh dẫn em đi ăn cá viên ở Bình An cư.” Phụ huynh chính là nhọc lòng như vậy, người nào cũng cảm thấy nhóc con nhà mình hơi gầy. Hắc Lục bắt đầu cân nhắc có nên mời một người làm đến nấu cơm hay không?

Hắc Nhất Bằng thả lỏng thân thể dựa vào sô pha, “Đi nghỉ gì mà chẳng được mấy ngày.”

“Không có cách nào khác, bình thường các công ty đều bắt đầu đi làm từ mùng bảy, anh phải trở về chuẩn bị.” Hắc Lục hơi buồn cười quan sát biểu tình rầu rĩ không vui của cậu ta, trải qua vài ngày ở chung, Hắc Nhất Bằng ở trước mặt hắn cũng càng ngày càng thả lỏng. Đây là một hiện tượng tốt, điều này cho thấy rằng đã xóa bỏ đi hiểu lầm ngoài ý muốn và sự thân thiết cùng tín nhiệm đang từng bước được phục hồi.

Hắc Nhất Bằng nhìn hắn đầy vẻ mong chờ, “Không thể ăn xong cơm trưa rồi hẳng đi sao?”

“Không được.” Hắc Lục cười cười ra vẻ xin lỗi nhìn hắn, “Về tới thành phố còn có việc, không thể quá muộn.”

“Vậy được rồi. Chừng nào em về sẽ đến chỗ anh.” Hắc Nhất Bằng ủ rũ nói xong câu đó bỗng nhiên ý thức được sau khi trở về rất có khả năng sẽ gặp Diệp Xuyên ở nhà Hắc Lục, nhịn không được liếc xéo cậu một cái.

Diệp Xuyên cười xấu xa. Đối với cái liếc mắt này của Hắc Nhất Bằng cậu cũng hiểu được ý tứ ngầm ẩn chứa trong đó. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng tức giận của  thằng nhóc này khi bị mình kích thích, Diệp Xuyên đều sinh ra một loại cảm giác khi bắt nạt người khác... Đó là sảng khoái.

Hắc Lục ở phía sau vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Đứng lên đi, tới giờ rồi.”

Diệp Xuyên ném đồ ăn vặt trong tay xuống, mang giày xong chạy vào buồng vệ sinh rửa tay.

Ánh mắt Hắc Nhất Bằng dõi theo bóng dáng Diệp Xuyên rồi chuyển qua khuôn mặt Hắc Lục, trong lòng có chút rối rắm. Cho tới bây giờ, hắn vẫn có chút không chấp nhận được sự tồn tại của Diệp Xuyên, hắn cảm thấy rằng, Hắc Lục không nên sống như này... Cái kiểu sinh hoạt có khả năng sẽ bị người ta chỉ trỏ.

“Suy nghĩ gì vậy?” Hắc Lục chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, trong lòng hiểu rõ, bất quá hắn cũng không muốn Hắc Nhất Bằng đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Diệp Xuyên.

“Không có gì.” Hắc Nhất Bằng không muốn khuấy động lên đề tài khó chịu này nữa, hắn không muốn làm tổn hại đến tình cảm vừa mới hòa hợp của bọn họ.

Hắc Lục cười cười, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như anh không phải là anh của em, nhìn thấy anh và em ấy sóng đôi cùng nhau, em sẽ cho rằng người nào có trách nhiệm lớn hơn?”

Hắc Nhất Bằng ngẩn ra.

Hắc Lục không hề nhìn hắn, đậy hai cái vali lại, đem đặt ở cửa. Xoay người tìm một cái túi nilon, vừa đem mớ đồ ăn vặt ăn chưa hết nhét vào để dành cho Diệp Xuyên khi đi đường ăn cho đỡ buồn miệng, vừa không ngừng dặn dò Hắc Nhất Bằng chú ý an toàn. Hắc Nhất Bằng đã lâu không có nghe hắn dong dài như vậy, vừa cảm động lại có chút mới mẻ.

Diệp Xuyên vừa đi ra vừa vẫy bọt nước, trên vai khoác một cái ba lô nhỏ. Hắc Nhất Bằng nhìn anh của mình đi phía trước, mỗi tay xách một cái vali, tâm tình khó chịu, “Cái gì cậu cũng để cho anh tớ làm là sao?”

Diệp Xuyên không nói gì. Cậu rất muốn nói cho thằng nhóc này biết cho dù cậu có chủ động xách hành lý, Hắc Lục vẫn sẽ giành lại tự mình cầm. Bất quá nhìn biểu tình căm giận bất bình của hắn, Diệp Xuyên quyết định đổi cách nói tương đối uyển chuyển, “Kỳ thật hầu hết đồ trong hai cái vali đều là của anh cậu đó.”

Hắc nhất bằng: “...”

Diệp Xuyên cười hì hì đi ra phía trước tính tiền. Khi cậu cầm rau khô và nấm dại trên núi của ông chủ khách sạn tặng đi ra, Hắc Lục đã đem tất cả hành lý đều để vào cop xe, vừa ngẩng đầu thấy Diệp Xuyên giơ hai cái túi nilon lớn với vẻ mặt dương dương tự đắc, nhịn không được nở nụ cười.

Hắc Nhất Bằng sờ sờ cái mũi, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời. Hắn biết Hắc Lục nói đúng, cho dù mình không vừa lòng, thì đó cũng là cuộc sống của Hắc Lục và Diệp Xuyên, cùng người khác không có nửa phần quan hệ. Cho dù không quen nhìn mình cũng chỉ có thể chịu đựng. Kỳ thật, nếu như trong nhà không xảy ra chuyện kia, có lẽ Hắc Lục cũng sẽ chẳng biến thành như vậy. Mình là người của Hắc gia, chuyện này kỳ thật mình cũng có trách nhiệm.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, Hắc Nhất Bằng lại cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác không được tự nhiên, kỳ thật... Kỳ thật nếu nói thêm nữa thì mình lại trở thành người đạo đức giả mất.

“Đi đường chú ý an toàn.” Hắc Nhất Bằng ra vẻ trấn định vẫy tay tạm biệt hai người, lui ra phía sau một bước, chờ xe de ra đường. Hắn nhìn vào sườn mặt Hắc Lục trong kính chiếu hậu, cười với Hắc Lục ở trong gương, nhìn theo xe quay đầu, chậm rãi chạy ra cửa lớn của khách sạn.

Hắc Nhất Bằng nhẹ thở dài. Sự tình có thể phát triển đến bước này, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Còn chuyện sau này...

Vẫn là về sau rồi hẳng nói.

Buổi tối ngày hôm qua hai người nháo từ bể xông hơi cho đến phòng ngủ, ép buộc đến nửa đêm mới ngủ. Diệp Xuyên thắt lưng đau chân nhuyễn lên xe, còn chưa ra khỏi vùng núi liền ngủ mất. Mơ mơ màng màng ngủ được một giấc, lúc tỉnh lại xe đã sắp vào đường cao tốc. Diệp Xuyên nhìn đồng hồ, sắp 5h rồi.

Mùa đông ngày rất ngắn, mặt trời đã xuống núi, trên bầu trời bao phủ một màn sương màu xám, lại sắp hết một ngày.

“Tỉnh rồi sao?” Hắc Lục đưa tay xoa đầu cậu, “Trước dẫn đi ăn cơm, sau đó đưa em về nhà. Soạn xong đồ tôi còn phải ra ngoài nữa, có cuộc họp quan trọng.”

“Tối rồi còn họp sao?” Diệp Xuyên có vẻ đồng tình nhìn hắn, “Tham công tiếc việc vừa thôi.”

Hắc Lục mỉm cười, vô cùng trìu mến nhéo nhéo cái cổ của cậu, “Mở điện thoại ra xem, lúc em ngủ có điện thoại đấy. Tôi lại không rảnh tay, cũng chưa nhận.”

Diệp Xuyên bỏ mền trên người xuống, nhoài người ra phía sau lấy di động trong túi áo khoác ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của cùng một người gọi tới. Dãy số xa lạ làm cho Diệp Xuyên có chút nghi ngờ không biết có phải nhầm số hay không. Đang do dự, thì điện thoại ở trong lòng bàn tay lại ong ong vang lên, vẫn là cùng một số.

Diệp Xuyên ấn nút nhận, “Ai vậy?”

Trong điện thoại truyền đến một thanh âm mệt mỏi, “Là anh.”

Diệp Xuyên theo bản năng ngồi thẳng lưng, “Anh hai hả? Anh đổi số rồi sao?”

“Điện thoại của anh bị mất.” Diệp Thời Phi có chút bất mãn hỏi: “Ban ngày ban mặt, sao lại không nhận điện thoại?”

“Em đang ngủ.” Diệp Xuyên có chút ngượng ngùng, “Quả thật không có nghe được tiếng chuông reo. Anh về rồi hả?”

“Ừ.” Diệp Thời Phi thản nhiên lên tiếng, lại hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Em?” Trong lòng Diệp Xuyên không hiểu sao, bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm xúc kháng cự mạc danh kỳ diệu. Cậu nhìn ra ngoài cửa xe, hàm hàm hồ hồ đáp: “Em đi du lịch đã vài ngày, hôm nay quay về B thị. Bây giờ vẫn còn đang trên đường về.”

“Đi cùng Hắc Dực hả?” Diệp Thời Phi lại hỏi.

Xem ra mọi người trong Diệp gia đều biết chuyện của mình rồi. Diệp Xuyên hơi bất đắc dĩ nói: “Dạ, là đi cùng với anh ấy.”

Diệp Thời Phi trầm mặc một lát, ngữ khí chậm rãi nói: “Anh vừa trở về, trong nhà chẳng có ai, thật sự là nhìn không quen.”

Diệp Xuyên cũng hiểu không thể quen được. Bất quá chỉ có hai người bọn họ rời xa nơi phố thị huyên náo, chạy đến vùng núi đón năm mới, cảm giác cũng không tồi. Hơn nữa trên núi trống trải, Diệp Xuyên xem như đốt pháo đến nghiện. Tuy rằng thỉnh thoảng nhảy ra một Hắc Nhất Bằng mang đến cho cậu chút rắc rối do sự vụng về, nhưng nói tóm lại là, kì nghỉ này vẫn là quá mức vui vẻ.

“Anh có mua quà cho em.” Trầm mặc một lát, Diệp Thời Phi nói: “Ngày mai có rảnh không? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm. Cũng lâu lắm rồi anh không gặp em.”

Trong lòng Diệp Xuyên có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là thành thành thật thật đáp ứng, “Dạ, giữa trưa được không?”

Nói chung, ăn cơm trưa kiểm soát thời gian tương đối tốt, bởi vì buổi chiều mọi người đều có việc, bình thường chỉ khoảng một hai giờ là có thể xong xuôi. Nếu cùng nhau ăn cơm chiều sẽ thêm một ít phiền toái, vạn nhất Diệp Thời Phi đưa ra ý tưởng muốn dẫn mình đi đâu đó uống một ly, thật đúng là cậu không thể từ chối. Tuy rằng cậu cũng chẳng muốn đi tí nào.

“Diệp Thời Phi về rồi hả?” Nhìn cậu một bộ dáng không tình nguyện cúp điện thoại, Hắc Lục có chút ngoài ý muốn, hắn nhớ rõ buổi tối hôm trước trong điện thoại Tiếu Nam còn nói người Diệp gia không ai có động tĩnh. Nếu tin tức của Tiếu Nam đáng tin cậy, vậy Diệp Thời Phi có lẽ là hôm nay mới trở về. Mới về là đã tìm Diệp Xuyên...

Hắc Lục bỗng nhiên còn có điểm hoài nghi, tình cảm của hai người bọn họ tốt như vậy sao?

Diệp Xuyên gật gật đầu, “Em hẹn anh ấy ngày mai ăn cơm.”

Hắc Lục sờ sờ đầu của cậu, “Không sao đâu, cứ đi đi. Việc làm thêm của em tới mùng tám mới chính thức đi làm, ban ngày tôi không có nhà, em ở một mình cũng buồn chán, có dịp thì ra khỏi cửa một chút, giải sầu ấy mà.”

Diệp Xuyên miễn cưỡng gật đầu, niềm vui sướng tự nãy giờ bất tri bất giác giảm bớt một chút.

“Không muốn đi?”

Diệp Xuyên không biết nên nói như thế nào. Người kia là anh hai của cậu, nếu mình cố ý tránh né quá mức, người khác hẳn đều sẽ cảm thấy kỳ cục đi?

“Mệt mỏi không muốn đi sao? Thật sự không thích thì quên đi.” Hắc Lục an ủi, “Ở nhà nghỉ ngơi là tốt nhất.”

Diệp Xuyên lắc đầu, “Chắc em phải đi thôi.”

Diệp Thời Phi là anh hai, trên danh nghĩa là người một nhà. Tuy rằng Diệp Xuyên vẫn không làm sao hiểu được cảm giác mất tự nhiên trong lòng là như thế nào, nhưng mà tránh né hiển nhiên cũng không phải là biện pháp tốt.

Lúc xe dừng ở ngoài cửa khách sạn, Diệp Xuyên nhỏ giọng hỏi Hắc Lục, “Con người của em có phải đa nghi quá hay không, đối với người nhà của mình mà cũng như vậy... Như vậy...”

Hắc Lục cởi dây an toàn cho cậu, chuyện của Diệp Thời Phi hắn biết còn nhiều hơn so với Diệp Xuyên, bởi vậy một chút cũng không cảm thấy Diệp Xuyên lo nghĩ nhiều là không bình thường. Bất quá trước mặt tên nhóc này hắn không thể nói thẳng ra.

“Tôi cảm thấy đối với mỗi người chúng ta, trực giác luôn có một lý lẽ riêng.” Hắc Lục an ủi, “Cho dù loại trực giác này tạm thời không thể dùng lý trí để giải thích, thì cũng không nên vội vàng phủ nhận.”

Ý của Hắc Lục làm cho trong lòng Diệp Xuyên thêm kiên định, “Anh cảm thấy em nên đi sao?”

Hắc Lục thích nhìn thấy vẻ mặt cậu tràn đầy nét cười, nghĩ tới điều này không tự chủ được trên mặt hắn cũng hiện lên nụ cười tươi, “Cứ đi đi. Không có người ngoài, hai anh em cũng dễ tâm sự.” Hắn vẫn cảm thấy hai anh em này có hơi thiếu gần gũi, cũng không có cái loại tin tưởng sâu sắc như giữa Diệp Xuyên và Diệp Thời Tranh, vạn nhất lúc đó có người kiếm chuyện gây chia rẽ, với tính cách giả dối của Diệp Thời Phi, người chịu thiệt tuyệt đối là Diệp Xuyên.

“Vẫn là câu cách ngôn kia.” Hắc Lục nói: “Tâm hại người có thể không cần, nhưng tâm phòng người nhất định phải có.”

Đây là lần thứ hai Hắc Lục ở trước mặt cậu nhắc tới những lời này. Diệp Xuyên mẫn cảm ý thức được Hắc Lục nhất định đã dự đoán trước được gì đó... Những điều mà mình không dám nghĩ sâu, hoặc là nói không dám thừa nhận thì đúng hơn.

Diệp Xuyên hít vào một hơi thật sâu, “Anh yên tâm, em sẽ không ngu ngốc bị người ta lấy ra đùa giỡn giống như trước kia đâu.”

Hắc Lục nhẹ nhàng cúi đầu.

Theo như hắn thấy, ở lứa tuổi này của Diệp Xuyên, chỉ cần hiểu phải đề phòng người khác, có ý thức tự bảo vệ chính mình, hơn nữa biết được một ít thủ đoạn trong lúc phòng hộ là được. Hắn cũng không hy vọng cậu nhóc trong vòng bảo hộ của mình phải tiếp xúc với xã hội có quá nhiều chuyện dơ bẩn vào độ tuổi này. Những chuyện như thế, có mình để tâm là được rồi. Hắn cũng không hy vọng Diệp Xuyên giống như mình, từ một thằng nhóc ngây thơ, non nớt và ngang bướng trong phút chốc đã bị cuộc sống chẳng khác gì cái chảo rán khổng lồ vô tình biến thành than đen.

Quá trình trưởng thành, cách tốt nhất vẫn là để nó phát triển theo tự nhiên, từng bước một đi về phía trước.