Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 45




Cho dù về mặt tâm lý, Diệp Xuyên đã từng có bao nhiêu kinh nghiệm, thì ảnh hưởng từ trò đùa của thời gian nghịch chuyển lại khiến cho thân thể hiện tại ngây ngô vô cùng.

Lần đầu tiên bị tiến vào, cảm nhận đau đớn vẫn mãnh liệt như trước kia, khiến cậu chẳng thể xem nhẹ, chính Diệp Xuyên cũng không ngờ được, cuộc đời mình lần đầu tiên khóc thương tâm như vậy cư nhiên lại là ở trên giường.

Diệp Xuyên cảm thấy thân thể mình giống như một thùng nước, cái van khóa đột nhiên bật mở, trong khoảnh khắc rất nhiều cảm xúc được tích tụ từ trước tới nay trôi theo dòng nước mãnh liệt mà ra.

Theo nhịp điệu đưa đẩy của hai thân thể, từng chút từng chút một, trút xuống sạch sẽ.

Diệp Xuyên cảm thấy thân thể đang bị vét sạch, đồng thời ý thức cũng trống rỗng, chỉ còn lại một thể xác mới mẻ đang chìm đắm trong dục vọng.

Cảm giác như đang tham dự lễ truy điệu của chính mình.

Giờ phút này, cậu thật sự muốn buông tha cho bản thân, bàn tay vẫn gắt gao nắm giữ bây giờ hoàn toàn thả lỏng, tất cả những thứ từng có được chỉ còn là hư vô.

Diệp Xuyên cảm thấy mình lại lần nữa vượt qua giới hạn giữa cái chết và sự sống, vào giờ khắc mà tất cả mọi thứ hóa thành hư không, một số điều gì đó mới mẻ lại vô thanh vô tức tràn ngập tận đáy lòng.

Diệp Xuyên không thể phân biệt được đến tột cùng đó là gì, chỉ biết là cái điều mới sản sinh ra kia giờ phút này đang chìm trong dục vọng dâng trào, sự va chạm càng ngày càng mạnh mẽ của Hắc Lục thúc dục nó nẩy mầm, bằng tốc độ khiến cho người ta sợ hãi, nó phát triển thành một chùm lá xanh tươi sáng trong lòng cậu.

Khi cao trào đến trong nháy mắt, nội tâm Diệp Xuyên chợt sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ về sự giải thoát.

Tựa như ấu trùng giãy dụa một thời gian dài, rốt cục chui ra khỏi cái kén, lột xác và được tiếp thêm một đôi cánh, bay liệng vào bầu trời.

Tất cả đều đã kết thúc.

Và mọi thứ như vừa mới bắt đầu.

Diệp Xuyên được Hắc Lục ôm vào trong phòng tắm.

Cậu bám trên người Hắc Lục, cảm thấy các khớp xương toàn thân gần như long ra, chỉ mỗi động tác nâng tay thôi cũng đã phải cố hết sức.

“Anh là đồ cầm thú.”

Diệp Xuyên yếu ớt cắn lên vai Hắc Lục một cái.

Thân thể cậu từ đầu đến chân cảm thấy mềm mại, tâm tư lại như đang phiêu du ở trên tầng mây, thoải mái thầm nghĩ nhắm mắt ngủ một giấc.

Hắc Lục nhỏ giọng cười, hai tay dính đầy bọt xà phòng, nhẹ nhàng vuốt ve từ sau gáy của Diệp Xuyên, xuôi xuống phía dưới dừng lại ở cái mông vểnh lên.

“Đừng trêu chọc em nữa mà.”

Diệp Xuyên uy hiếp không có một tí khí thế nào, “Em khí huyết phương cương.

.”

“Em là đồ cầm tinh con vịt.”

Hắc Lục vỗ mông cậu, “Mềm nhũn như thịt hầm thế này mà miệng còn không thành thật.”

Diệp Xuyên áp sát lại cắn lên vai hắn, thân thể dính sát vào nhau làm cho cậu lập tức cảm nhận được tiểu Hắc không thành thật giật nhẹ một cái, “Nha, anh quả nhiên là cầm thú.”

Hắc Lục lại mạnh tay vỗ vào mông cậu, “Em yên chút nào.”

“Ngồi yên rồi đây.”

Diệp Xuyên bám trên người hắn lười biếng nở nụ cười, “Sữa tắm của anh có mùi rất dễ chịu, em thích mùi này.

Em thích nhất là sữa tắm mùi dưa hấu.”

“Vậy sau này chỉ mua mùi này.”

Hắc Lục cầm lấy vòi sen làm sạch bọt xà phòng trên người tên lười này, khi lia tới bờ vai nhịn không được cảm khái một câu, “Mới có hai năm mà em cao lên nhiều, hồi đó em đứng mới đến ngực của tôi.”

“Hồi đó?”

Diệp Xuyên sửng sốt, “Trước kia anh đã từng gặp em sao?”

Hắc Lục thực cẩn thận tắm cho cậu, miệng lơ đãng lên tiếng, “Hai năm trước, đi công tác ở N thị có gặp em một lần.”

“Gặp em?”

Diệp Xuyên kinh ngạc, “Sao em lại không nhớ gì cả?”

Hắc Lục cầm một cái khăn tắm lớn bọc lấy người cậu, nghe xong hắn xuy một tiếng bật cười, “Khi đó em đang bận dẫn người đi đánh nhau, chỉ lo tranh cãi, còn nhớ được gì đâu.”

Diệp Xuyên mở to hai mắt nhìn, “Thiệt hay giả vậy?”

Hắc Lục xoa xoa đầu của cậu, trong mắt ẩn nét cười, “Tôi đang yên lành tản bộ, em ở đâu chạy xẹt qua, đầu đụng vào ngực tôi.”

Hắc Lục chỉ vào ngực, “Khi đó em cao cỡ khoảng này.”

Diệp Xuyên hoài nghi nhìn hắn, “Có chuyện này nữa hả? Sao em không nhớ được chút gì vậy chứ?”

Hắc Lục không để ý đến câu hỏi của cậu, nhanh tay dội sạch bọt xà phòng trên người mình, “Đi theo em còn có hai cậu nhóc nữa, vội vội vàng vàng, ngay cả lời xin lỗi cũng không nói, nhanh như chớp chạy vào cái hẽm nhỏ bên cạnh.

Lúc đó tôi cũng đi theo, sau đó còn may mắn được chứng kiến ‘Cậu bé ngoan’ dẫn theo thuộc hạ hỗn chiến cùng vài tên lớn tuổi hơn.”

“Anh liền đứng một bên xem náo nhiệt?”

Diệp Xuyên cảm thấy thật khó tin, “Không phải anh đi công tác hả? Sao lại nhàn rỗi như vậy?”

“Chiều hôm đó tôi còn có cuộc họp, giữa trưa ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.”

Hắc Lục tắt vòi sen, cầm khăn quấn quanh người Diệp Xuyên lau khô tóc cho cậu, “Tôi nghe nhân viên khách sạn giới thiệu, ở gần đấy có quán phở là đặc sản của N thị.”

“Quán phở Trần Kí.”

Diệp Xuyên bĩu môi, “Kỳ thật quán đó hương vị không thuần túy, chuyên môn lừa gạt du khách ở nơi khác đến.”

Hắc Lục cảm thấy buồn cười, đem khăn đã dùng qua ném vào máy giặt, lấy áo choàng tắm mới bao lấy Diệp Xuyên ôm về phòng ngủ, “Đừng nằm xuống vội, để tôi sấy tóc cho em.”

“Lấy nước cho em uống trước đã.”

Diệp Xuyên kéo chăn ra phủ lên người, tiếp tục đề tài đang nói dở: “Vậy rồi anh liền đứng đó xem náo nhiệt? Rãnh dữ!”

Hắc Lục đưa cho cậu ly nước, tìm máy sấy làm khô tóc cho Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên chọt chọt hắn, “Ngày đó em đánh thắng phải không?”

Hắc Lục ừ một tiếng, “Đánh thắng.

Còn oai phong lẫm liệt dẫm lên lưng người ta, bắt mấy tên đó thề không được xuất hiện ở trước mặt mình.

Rất có dáng của cậu thiếu niên kiêu ngạo.

.”

Diệp Xuyên đắc ý dào dạt hỏi Hắc Lục, “Sau đó anh liền nhất kiến chung tình với em?”

“Làm sao có thể?”

Hắc Lục nở nụ cười, “Em cho tôi là mấy tên nhóc choai choai hả?”

Diệp Xuyên hừ một tiếng, trong lòng hơi hơi khó chịu, “Vậy sao anh nhớ về em kỹ như vậy?”

“Cùng một người, trong vòng một ngày lại xuất hiện hai lần giống hệt nhau ở trước mặt mình, nếu là em thì có thể không nhớ kỹ sao?”

Ngón tay của Hắc Lục đảo tới lui mái tóc của Diệp Xuyên.

Tóc của cậu có vẻ cứng, những phần dài hơn một chút rủ xuống.

Khi ngón tay trượt vòng quanh, có loại xúc cảm giống như lướt trên tấm lụa.

Hơi ngưa ngứa, cảm giác đó theo sự lay động của sợi tóc thoáng một cái đi thẳng vào đáy lòng Hắc Lục.

Diệp Xuyên bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, “Ngày đó em lại đánh nhau sao? Không thể nào.

Thời niên thiếu chẳng lẽ em mãnh liệt như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Hắc Lục phục hồi lại tinh thần, tắt máy sấy, đưa tay kéo cậu vào lòng, “Lại đánh nhau.”

Thân hình Diệp Xuyên cao cũng xấp xỉ mình, không có nhiều cơ bắp, làn da nhẵn bóng khi sờ vào có cảm giác mịn màng.

Hắc Lục vốn chỉ định xoa bóp lưng cho cậu, nhưng mà bàn tay ở trên người cậu vân vê xoa bóp, bất tri bất giác, dục hỏa trong lòng lại chậm rãi dâng lên.

“Anh nói rõ xem nào.”

Diệp Xuyên cố sức đẩy hắn ra, “Em lúc ấy.

Nè, tay của anh sờ chỗ nào vậy.

Ngày đó em lại đánh nhau ở đâu nữa?”

Hắc Lục trở mình, kéo cậu nằm lên trên người mình, hai tay để phía sau lưng tìm một tư thế thoải mái, “Buổi tối ngày hôm đó, tôi cùng bạn bè xã giao xong, hẹn nhau đi ăn ở chợ đêm.

.”

“Anh mà cũng ăn ở chợ đêm sao?”

Diệp Xuyên kinh ngạc.

“Lại ngắt lời.”

Hắc Lục vỗ mông cậu, cảm thấy độ đàn hồi thật tốt, nhịn không được lại vỗ thêm một cái, “Tôi đột nhiên phát hiện kỳ thật em mượn cớ ngắt lời là để quyến rũ tôi chứ gì.”

“Anh hiểu lầm rồi, tuyệt đối không phải.”

Diệp Xuyên luống cuống tay chân muốn lăn từ trên người hắn xuống, lại bị Hắc Lục giữ chặt lại.

Ngọ ngoạy hai cái liền cảm giác được tiểu Hắc ở dưới thân lại có xu thế ngẩng đầu, vội vàng thành thành thật thật nằm úp sấp ở trên người Hắc Lục, “Được rồi, anh nói đi, em không ngắt lời nữa.”

Tay Hắc Lục nhè nhẹ vuốt ve ở eo mông của cậu, cảm thấy dưới không khí như vậy thật sự là không thích hợp nhớ lại chuyện xưa.

Nhưng thân thể của Diệp Xuyên dù sao cũng là lần đầu, hắn không thể không kiêng dè.

Hiện tại cũng chỉ có thể tìm một đề tài khác để dời đi lực chú ý, “Phải, chính là cái chợ đêm ở phố Đông.

Bọn tôi kêu một đống đồ ăn còn chưa kịp ăn xong, thiếu gia em lại bất chợt xuất hiện.”

Miệng Diệp Xuyên há ra thành hình chữ O.

Đánh nhau trong ngõ nhỏ với cậu mà nói là chuyện bình thường, nhưng gây chuyện ở một nơi như chợ đêm thì thật là trái với nguyên tắc tối thiểu của cậu.

Bất quá nghe hắn rủ rỉ nói chuyện, trong đầu dường như có chút ấn tượng, rất mơ hồ, trong lúc nhất thời thật đúng là không nhớ rõ những chi tiết cụ thể.

“Đúng rồi, ngày đó em mặc áo sơ mi trắng, đi lướt qua bên cạnh tôi.

.”

Tay Hắc Lục dừng ở trên lưng cậu, nhìn người thanh niên đang nằm sấp trên người mình mà nhớ lại.

Hắc Lục nhìn thiếu niên áo trắng đi qua, dừng lại ở cái bàn bên cạnh.

Trong lòng đang nghĩ thì ra N thị cũng không lớn lắm, hồi trưa mới thấy cậu nhóc này cư nhiên giờ này lại gặp nữa, thì thấy thiếu niên kia không nói hai lời cầm lấy chai bia đập lên đầu người thanh niên đưa lưng về phía mình.

Chợ đêm nhất thời một mảnh gà bay chó sủa.

Hắc Lục không hề động, hắn nhìn thiếu niên áo trắng rất có khí chất nhằm cái người mặt đầy máu thi triển quyền cước, trong lòng thế nhưng lại có cảm giác kỳ lạ, cảm thấy cậu nhóc này.

Thật sự là xinh đẹp, ngay cả khi trên gương mặt cậu dính máu vẫn có cảm giác diễm lệ mê hoặc lòng người.

Hắn không biết hai cậu nhóc này có thâm cừu đại hận gì, nhưng đấu pháp của thiếu niên áo trắng rõ ràng rất liều mạng, làm cho hắn hơi lo lắng.

May mắn là mấy thiếu niên đứng xung quanh đều bị cậu nhóc làm cho kinh sợ, đến lúc bọn chúng kịp phản ứng lại, thiếu niên động thủ đánh người đã được kéo đi, xa xa cũng văng vẳng tiếng kèn xe cảnh sát.

Lực chú ý của Hắc Lục đều đặt ở trên người thiếu niên, đương nhiên cũng nhìn thấy hai người kéo thiếu niên đi.

Hắn đoán chừng ba người họ hẳn là quen biết nhau.

Vẻ mặt của thiếu niên tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng xoay người đi theo bọn họ.

Hắc Lục để ý thấy một trong hai người có ánh mắt vô cùng sắc bén.

Hắn có chút nghi ngờ hai người kia kỳ thật là vệ sĩ hay đại loại như vậy.

Có lẽ là tiểu thiếu gia nhà ai được nuông chiều quá mức, Hắc Lục khi đó nghĩ như vậy.

Tính tình thật đúng là không phải táo bạo bình thường.

“Em nhớ ra rồi.”

Diệp Xuyên gật gật đầu, “Mới vào đầu hạ, đúng không?”

Hắc Lục cũng gật gật đầu.

“Cái tên kia, khi đó thực nên giết chết hắn.”

Diệp Xuyên oán hận mắng: “Cái tên cặn bả này dẫn theo hai thằng đàn em đi thu phí bảo hộ ở khu phố phía sau trường học.

Bạn gái của thằng bạn thân đi ngang qua bị hắn thấy vừa mắt, dẫn theo vài tên lưu manh cướp người đem đi.

Mẹ kiếp, thiếu chút nữa là bị cưỡng bức.”

Người bạn thân mà cậu nói chính là Thiệu Khải.

Khi đó cậu ta rất thích cô gái này, bất quá tên của cô Diệp Xuyên đã quên rồi, hình như là Trần Băng hay Trần Tuyết gì đó.

Khi Thiệu Khải nói với mình chuyện này, thì cũng đã tìm được người trở về.

Nhưng cư nhiên ức hiếp đến chính bạn thân của mình, vô luận như thế nào Diệp Xuyên cũng không thể nuốt trôi được mối nhục này.

“Sau này có phiền phức gì không?”

Hắc Lục vẫn rất muốn biết những diễn biến phía sau.

“Không có việc gì.”

Diệp Xuyên ở trước ngực hắn thay đổi tư thế, cảm thấy không được thoải mái, lại trườn xuống dưới, gối đầu vào khuỷu tay của hắn, “Anh cả sợ em gây chuyện, vẫn kêu người trông chừng em.”

Hắc Lục gật đầu, có chút hiểu được sự sợ hãi của Diệp Xuyên đối với Diệp Thời Tranh từ đâu mà có.

Bất quá trong lòng hiểu được Diệp Thời Tranh quan tâm Diệp Xuyên là một chuyện, nhớ lại ngày đó bộ dáng lúi ríu của Diệp Xuyên khi bị Diệp Thời Tranh dẫn đi, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Về sau không cần hắn nữa, tôi sẽ bảo vệ em.”

Động tác của Diệp Xuyên tạm dừng, sau đó nhỏ giọng cười, “Vâng.”

Hắc Lục nhéo cằm cậu, “Tâm trạng tốt chứ?”

Diệp Xuyên gật đầu, xích lại gần hôn nhẹ lên cằm hắn, “Từ trước tới nay chưa bao giờ tốt như vậy.”

Hai người rúc vào nhau lẳng lặng nằm trong chốc lát, Diệp Xuyên lại hỏi: “Ngày đó đánh nhau ở quán bar anh đã nhận ra em rồi, đúng không?”

“Phải.”

Hắc Lục lười biếng lên tiếng, “Tôi đứng trên lầu, nhìn qua cửa kính thấy em giống như con báo non đấm đá người ta.

Một kiểu thể hiện sức mạnh, không có một chút nào gọi là võ thuật, toàn dựa vào sức mạnh tinh thần, chậc.

Lúc ấy tôi nghĩ, cậu nhóc này tới lui cũng chỉ có hai chiêu như vậy, không có một chút tiến bộ nào.”

Diệp Xuyên bất mãn đá vào chân hắn, “Đó là em tùy người mà thể hiện.”

Hắc Lục nở nụ cười, “Bất quá, vẫn xinh đẹp như vậy.”

Diệp Xuyên không thế nào quen với việc người khác nói mình xinh đẹp, đàn ông cũng không cần bộ mặt đẹp.

Nhưng khi Hắc Lục nói ra hai chữ này lại làm cho cậu cảm thấy thực.

Khoái trá.

“Nhận ra em.”

Diệp Xuyên dương dương tự đắc ôm cổ hắn, đôi mắt to trong sáng ướt nước nhìn chằm chằm vào mặt Hắc Lục, “Ngay lập tức yêu em luôn chứ gì?”

Hắc Lục bị cậu nhìn như vậy, cảm thấy trong lòng như muốn tan chảy, nhịn không được hôn lên cằm cậu, “Phải, yêu em ngay lập tức.

Lúc ấy tôi tự nhủ với chính mình: Cậu nhóc này, nhất định phải là của mình.”