Có lẽ là không cam lòng, có lẽ là luyến tiếc, Lâm Dực vẫn quyết định gọi đến văn phòng Sở Tâm Kiệt.
Có được câu trả lời, tâm Lâm Dực như càng thêm nguội lạnh. “Thật ngại quá, Sở tổng đang trong thời gian nghỉ phép”.
Lâm Dực, mày rốt cuộc còn muốn rước thêm bao nhiêu nhục nữa? Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Muốn dứt bỏ một đoạn cảm tình, một trăm người sẽ có những cách thực hiện khác nhau. Lựa chọn của Lâm Dực là phương thức đơn giản nhất, không ngừng nhắc nhở bản thân, người kia chưa từng xuất hiện trong đời mình.
Thích một người, có đôi khi chẳng liên quan gì tới khoảng cách và thời gian. Yêu một người, có khi chỉ là chuyện trong một giây đồng hồ mà thôi, mà có người thì chính là số kiếp cả một đời.
Lâm Dực không biết liệu mình có thể làm được hay không.
Thời điểm màn đêm buông xuống, Lâm Dực chôn mặt trong gối, lén lút rơi một giọt lệ. Cứ tự nói với chính mình, nếu như không gặp phải hắn thì tốt rồi, thật ra đều là lừa gạt. Muốn quên đi nam nhân này cũng là tự lừa mình. Kỳ thật, gặp được hắn là chính Lâm Dực quá may mắn. Nếu không phải là hắn, cuộc đời Lâm Dực sao có thể trọn vẹn?
Buổi tối hôm ấy, Lâm Dực mơ thấy Lý Tề. Lúc tỉnh lại, giấc mộng kia vẫn thực rõ ràng.
Là một buổi chiều nào đó, ánh mặt trời len qua song cửa, hắt vào bóng lưng hai người. Ngày ấy, Lý Tề nói với Lâm Dực, anh có bạn gái, muốn cùng cô đến tứ Xuyên dạy học.
Lâm Dực nhớ rõ, ngay lúc ấy bản thân cậu không có phản ứng gì.
Cậu kinh ngạc vì Lý Tề đã có người mình thích. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác như bị thương. Khi đó Lâm Dực nghĩ, đây chính là thích.
Đến lúc nhìn thấy Lý Tề và bạn gái đứng chung một chỗ, Lâm Dực chỉ có thể cảm khái, rất xứng.
Nhưng sau khi quen biết nam nhân kia, Lâm Dực mới nhận ra, mình đối với Lý Tề là tâm lý không muốn xa cách một người anh trai, còn đối với Sở Tâm Kiệt lại là yêu ngày một đậm sâu.
Lâm Dực không rõ vì sao Lý Tề phải rời khỏi mảnh đất Giang Hải này, tới cái chỗ xa lạ thiếu thốn kia.
Lâm Dực muốn nối bước Lý Tề, muốn đi tìm kiếm. Cậu muốn điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đến cuối cùng nên nắm lấy hay là từ bỏ nam nhân kia.
Trước khi đi, Lâm Dực chỉ nói với Đỗ Vũ.
Cậu nói muốn đi gặp người, cụ thể là ai thì không nói rõ, Đỗ Vũ cũng không hỏi nhiều.
Lâm Dực tắt điện thoại, cậu không muốn trong khoảng thời gian này có bất cứ ai quấy nhiễu tâm tình cậu.
Lâm Dực đáp chuyến bay đêm rời đi. Đến nơi thì bắt một chuyến xe đi về phía tây thành phố. Đó là một thị trấn rất nhỏ, Lâm Dực dừng lại ven đường ăn chút điểm tâm, bị sặc đến đỏ hết cả mặt, đồ ăn nơi này thực sự là không quen.
Chủ quán bật cười, không có ý gì giễu cợt, mang cho Lâm Dực một chén nước, hỏi. “Tiểu tử, muốn đi đâu thế này?”
Lâm Dực bộ dáng anh tuấn thanh tú như vậy, vừa nhìn đã biết là người từ nơi khác đến.
Lâm Dực lấy ra một tờ giấy. “Xin hỏi, tới chỗ này phải đi như thế nào?”
“Đường Dương trang không tốt lắm. Xe công cộng chỉ đi đến thị trấn thôi, những nơi khác phải đi bằng máy kéo mới đến được. Cậu đi theo đường này, ít nhất cũng phải mấy tiếng mới tới nơi”. Ông chủ lấy điện thoại ra, nhìn nhìn. “Oi gù, một ngày chỉ có 2 chuyến xe thôi. Đến đến, tiểu tử, tôi đưa cậu đến bến xe. Không đi chuyến này thì phải chờ đến chiều mới có”.
Rốt cuộc Lâm Dực cũng kịp bắt xe ở phút cuối cùng.
Lâm Dực dựa vào cửa xe, vẫy tay với ông chủ quán lúc nãy. “Cảm ơn!”
Nam nhân hàm hậu cười. “Không có gì!”
Lâm Dực ngồi trên chiếc xe cũ nát, trong không khí trôi nổi các loại mùi, trộn lẫn với cả mùi gia cầm từ chiếc lồng đặt phía sau xe.
“Tiểu tử, đi làm à?” Nhân viên bán vé chủ động bắt chuyện.
“Đến Dương trang”. Con người nơi đây đặc biệt nhiệt tình, Lâm Dực bị sự thuần phác của bọn họ cuốn hút.
“Ố!” Nhân viên bán vé hướng về phía một nam tử trung niên đang ngủ gật trong góc, lớn tiếng hô. “A Căn!”
“Gì hả?!” Nam nhân vốn dĩ đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị quấy rầy nên tâm tình cũng không tốt.
“Không được gọi anh à!” Nhân viên bán vé hí hửng đi đến trước mặt nam tử. “Nói chính sự đây. Lát nữa anh đưa cậu nhóc này đến Dương trang”. Vừa nói vừa chỉ Lâm Dực.
Ánh măt nam tử từ người bán vé chuyển sang Lâm Dực.
Lâm Dực xấu hổ gật gật đầu.
Nam tử lập tức tươi cười. “Tiểu tử, lát nữa cứ đi theo tôi là tới”.
Lâm Dực lần đầu tiên được ngồi máy kéo, cảm giác như mông không chạm ghế, bên tai là tiếng động cơ ầm ĩ.
Lâm Dực nắm chặt tay vịn bên ghế, gắng sức nghe người bên cạnh nói chuyện.
“Đến Dương trang làm gì?” Nam nhân một bên điều chỉnh tay lái, một bên tò mò hỏi.
“Gặp bạn”. Lâm Dực há miệng nói to.
Rốt cuộc đến một con đường nhỏ thì máy kéo dừng lại.
“Đi dọc theo đường này là đến Dương trang”. Nam tử chỉ chỉ con đường nhỏ, Dương trang là một thôn trang nhỏ sau núi.
Đã là giữa trưa, khói bếp từ các nhà lượn lờ bay lên.
Nếu không phải mây mù tiêu tan, Lâm Dực còn tưởng mình đang đi trong cõi tiên.
Ai mà ngờ được nơi đây đã từng xảy ra thảm hoạ, là nơi chôn cất người bạn thân nhất của cậu.
Lý Tề ở nơi này hai năm, cuối cùng ngay cả sinh mệnh cũng giao phó cho nó.
Thôn trang xinh đẹp này từng xảy ra sạt lở đáng sợ, cuối cùng ngay cả thi thể Lý Tề cũng bị chôn luôn trong đống đổ nát, Lâm Dực cảm thấy thật quá khó mà tin tưởng được.
Lâm Dực đi tới ngôi trường tiểu học ngay đầu thôn, cách một bức tường chỉ thấy vô cùng yên tĩnh. Có lẽ ở bên trong, bọn trẻ đang nô đùa rất náo nhiệt. Liệu bọn chúng có còn nhớ rõ một người gọi là Lý lão sư hay không?
“Ca ca, anh đang làm gì vậy?” Phía sau có một thanh âm non nớt.
Lâm Dực dừng bước, xoay người nhìn lại.
Quần áo của đứa trẻ rất giản dị, chiếc áo phông đã bạc màu dính ở trên người, cái quần rõ ràng là bị chật, dưới chân đi một đôi dép cao su, chỉ có đôi mắt là sáng rỡ như được gắn sao vào đó.
“Anh bạn nhỏ, xin hỏi ở nơi này có ai là Lý lão sư không?” Lâm Dực ngồi xổm xuống, cầm tay đứa nhỏ.
“Lý lão sư sao, em đưa anh đi”.
Tiểu hài tử kéo tay Lâm Dực đứng lên.
Lúc này, Lâm Dực đang đứng trước từ đường.
“Lý lão sư ở ngay bên trong”. Tiểu hài tử tự mình đi qua cánh cửa.
Trong từ đường u ám, linh vị của Lý Tề được đặt ở một nơi cao rất bắt mắt.
“Lý lão sư vẫn nói với bọn em, nam nhân đổ máu chứ quyết không rơi lệ”. Tiểu hài tử đốt một nén hương, cắm trước linh vị Lý Tề. “Chỉ cần nhớ Lý lão sư, chúng em sẽ đến nơi này, trong lòng cũng sẽ vui vẻ”.
Giữa hương khói lượn lờ, Lâm Dực cảm giác như có thể nghe được giọng nói và tiếng cười của Lý Tề.
“Ca ca là bạn của Lý lão sư sao?” Đứa nhỏ ngoẹo đầu tò mò hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tiểu Miêu, biết ngay là em ở trong này!” Theo sau thanh âm nhu hoà, một nữ tử tuổi còn trẻ đi đến. “A! Cậu là…. Lâm Dực!”
Lâm Dực nhìn người rất quen mắt này, nhất thời nhớ không ra đã từng gặp ở đâu.
“Cậu tới gặp Lý Tề à”. Nữ nhân nhìn linh vị Lý Tề, ánh mắt ôn nhu như nước.
Trong đầu Lâm Dực chợt loé lên. “A, là Trịnh Tuệ!” Bạn gái của Lý Tề.
Chị ấy vẫn ở nơi này.
“Cậu tới gặp anh ấy, anh ấy nhất định sẽ rất vui. Lúc nào anh ấy cũng nhắc tới cậu, thật sự là khiến người khác hâm mộ”. Trịnh Tuệ lấy khăn tay lau linh vị Lý Tề.
“Đi ăn cơm trước đã!”
Trịnh Tuệ vẫn ở nhờ nhà tiểu Miêu.
Mẹ Tiểu Miêu nghe nói có bạn của Lý Tề tới, người phụ nữ chất phác này liền luống cuống hết cả lên, muốn tới sau vườn bắt con gà mái duy nhất làm thịt.
Lâm Dực vội vàng ngăn cản.
Cuối cùng, mẹ Tiểu Miêu không lay chuyển được Lâm Dực, nhưng vẫn nhất định phải đi chiên mấy quả trứng, miệng còn không ngừng áy náy. “Ở nông thôn chẳng có gì ăn cả”.
Bữa cơm rất đơn giản, khoai tây xào, đậu ngâm muối.
Lâm Dực nhìn căn nhà trệt đơn sơ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Mấy quả trứng này ngày thường nhất định là không nỡ lấy ra ăn.
Lâm Dực gắp một quả trứng vào bát Tiểu Miêu. Tiểu Miêu cầm bát tránh đi, nhưng trong mắt lại tràn đầy ao ước.
“Ăn đi!” Lâm Dực xoa đầu Tiểu Miêu.
Mụ mụ Tiểu Miêu gật đầu, lúc này cậu nhóc mới dám ăn.
Xong bữa cơm đơn giản, Trịnh Tuệ đưa Lâm Dực đi dạo quanh thôn.
Mấy thôn dân đang vác cuốc cày đất, thấy Trịnh Tuệ thì lập tức hô. “Chào Trịnh lão sư!”
“Người ở đây đặc biệt tôn trọng lão sư, bọn họ cũng hiểu được chỉ có tri thức mới có thể giúp họ đổi đời. Chính là điều kiện chỗ này cậu cũng thấy đấy, người nguyện ý ở lại đây thực sự quá ít”.
“Chị vẫn sẽ ở lại đây sao?” Nữ nhân này là lưu luyến đám trẻ, hay Lý Tề?
“Sẽ ở đây! Lúc trước là vì muốn hoàn thành chuyện mà anh ấy chưa làm xong. Hiện tại thì càng thêm yêu nơi này, yêu con người ở đây. Tình yêu đối với anh ấy đã chậm rãi chuyển thành cảm giác tình thân. Không phải tình yêu đã phai nhạt, mà là một loại thăng hoa”.
Vài ngày sau đó là khoảng thời gian an nhàn nhất của Lâm Dực.
Ánh mặt trời len lỏi qua tàng cây, loang lổ hắt lên người Lâm Dực. Lâm Dực híp mắt nhìn lên không trung, một màu xanh thăm thẳm, hết thảy đều vân đạm phong khinh như vậy.
Trong rừng có rất nhiều quả dại màu đỏ không biết tên. Lâm Dực hái được một quả, không thèm để ý nhiều mà bỏ luôn vào mồm. Mới đầu có chút chua chua, về sau quen rồi thì lại là vị ngọt tinh khiết, chậm rãi từ trong miệng tản ra, lan đến toàn thân.
Lâm Dực nằm trên bãi cỏ, đầu gối vào lòng bàn tay, tuỳ ý tô vẽ hình dáng mấy bông hoa dại.
Ngắt một bông hoa đặt ở chóp mũi, cánh hoa nhỏ hơi toả ra mùi thơm. Không ngọt lịm, mà tươi mát.
Tiểu Miêu mang Lâm Dực đến khe suối dưới chân núi bắt cá.
Lâm Dực xắn quần, đi chân trần nhảy vào trong dòng nước, giống như chính mình đã được trở về thời thơ ấu. Vô lo vô nghĩ cười vui, cũng ngây thơ vốc nước tập kích Tiểu Miêu.
Tiếng cười truyền đi xa, dẫn tới càng nhiều trẻ con lại chơi đùa.
Cuối cùng, cá thì chẳng thấy đâu, người nào người nấy đều ướt sũng.
Quen biết với đám trẻ mới, Lâm Dực cùng chúng đi săn thỏ.
Đám nhóc kia đứa nào cũng rất giỏi, phát hiện ra hang thỏ là đốt luôn bụi cỏ trước cửa hang, thỏ chịu không nổi phải chạy ra, vừa lúc chui luôn vào bẫy.
Có mấy đứa nhỏ đi kiếm củi về, dựng thành một cái giá đơn giản. Cũng không biết là ai mang theo diêm, quẹt lửa nướng thỏ.
Chẳng mấy chốc, mùi hương đã tản ra bốn phía. Lâm Dực còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của đám nhóc.
Bọn nhỏ còn rất lễ phép đưa cho Lâm Dực con thỏ to nhất.
Lâm Dực gặm một miệng. Theo sau, mấy đứa nhỏ cũng lập tức ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Lúc này, Lâm Dực đã có thể hiểu được tâm tình của Lý Tề.
Nơi này tuy khổ, nhưng có thể khiến cho người ta thoả mãn từ sâu trong nội tâm. Quên đi tranh đấu, quên đi được mất, mà cái gọi là đau đớn cũng sẽ từ từ tiêu tan.
Lâm Dực mang theo túi hoa quả mà mẹ Tiểu Tiêu bắt cậu phải nhận, lên đường trở về.
Trái ngược với khi vừa tới đây, lúc này tâm tình Lâm Dực thoải mái hơn rất nhiều. Khi đã hiểu được chính mình cần gì, mọi thứ đều sẽ trở nên rất đơn giản.
Lâm Dực đối với việc mình được tiếp đãi như vậy không biết phải báo đáp thế nào. Tiền không thể bày tỏ hết được lòng cảm ơn, nhưng cũng chỉ có tiền mới trực tiếp thể hiện được sự cảm động của mình.
Lúc trở về, Lâm Dực đi tàu hoả.
Ngồi bên cạnh cửa xe càng có thể cảm nhận được nét xinh đẹp của thành thị này.
Lâm Dực hy vọng, một phần tốt đẹp này sẽ còn theo cậu tiếp nối.