Mưa Hè Bất Chợt - Thất Duyên Lý

Chương 52: Vội gì chứ




Hành động trẻ con của cô không bị người bên cạnh cười nhạo, ngược lại còn nhận được một câu: "Được thôi, lần sau giao cho cậu."

Thời Thần nhìn anh, hình như anh chỉ nói bâng quơ, giây tiếp theo sẽ quên béng mất. Thời Thần tự nhủ không cần để ý, cũng không nghĩ sẽ có lần sau.

Ting ting…

Thời Thần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, theo bản năng đưa tay vào túi, nhìn thấy người gọi đến, cô quay sang nhìn Phương Lạc Tây, ra hiệu mình nghe điện thoại.

Màn đêm càng lúc càng sâu, những người ra ngoài hóng mát cũng ngày càng đông, con phố ẩm thực trở nên náo nhiệt hơn so với lúc bọn họ mới đến. Thời Thần bước nhanh về phía trước, tìm một góc tương đối yên tĩnh, nhấc máy.

"A lô, bố ạ." Thời Thần không biết phải đi bao xa mới đến ngã tư, cô không muốn để bố phải đợi lâu, bèn đứng dưới mái hiên của một cửa hàng.

"Con đang làm gì đấy?" Giọng nói trầm ổn, hiền từ và không thiếu phần cưng chiều vang lên từ đầu dây bên kia.

Thời Thần nghe thấy vậy, thần sắc tự nhiên thoải mái hơn, trong mắt lấp lánh nụ cười, giọng nói ngọt ngào, như một cô bé vừa tan học về nhà làm nũng: "Con vừa ăn cơm xong ạ."

"Giờ này mới ăn à, con ăn gì thế?"

Cuộc trò chuyện rất bình thường, chỉ là những câu hỏi thăm hàng ngày, nhưng Thời Thần lại cảm thấy có lỗi. Cô nhìn mấy miếng đậu phụ thối còn lại trong tay, có lẽ vì ngửi quá lâu nên mùi thối cũng không còn nồng nặc nữa.

Thời Thần liếc nhìn xung quanh, đối diện là bức tường gạch đỏ của cửa hàng, cô đưa tay ra đẩy bát đậu phụ thối mà cô đang ghét bỏ ra khỏi tầm nhìn, mím môi, hạ giọng: "Con ăn đại ở căng tin ạ."

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, Thời Thần cứng đờ người quay lại. Lúc nãy vì tiện, cô đã ngồi xổm xuống, không để ý Phương Lạc Tây đã đến phía sau lúc nào, khoảnh khắc nói dối hiếm hoi trong đời cô lại bị người ta bắt gặp.

Thời Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại tiếp tục nhìn bức tường sơn giả cổ trước mặt, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghe tiếng bố nói trong điện thoại: "Ăn no chưa? Ăn nhiều vào nhé."

Câu "con ăn no rồi" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cô đã nghe thấy một giọng nói hoàn toàn khác với giọng trầm ấm của Thời Quân vang lên từ trong điện thoại: "Nói với con bé, đừng có ăn đồ ăn vặt linh tinh nữa."

Nghe thấy câu này, Thời Thần thậm chí còn có thể hình dung ra được hành động và biểu cảm của mẹ, có lẽ bà đang ngồi bên cạnh bố, nghiêng đầu ghé sát tai nghe điện thoại, thậm chí còn trợn mắt.

Giọng nói của Thời Quân trở nên trầm ấm hơn qua điện thoại: "Nghe thấy chưa, mẹ con vừa nói đấy."

Thời Thần bỗng dưng cảm thấy cay cay sống mũi, cô chớp mắt mấy lần, nhỏ giọng nói: "Con nghe thấy rồi." Cô liếc nhìn bát đậu phụ thối ở góc tường, thêm một câu nữa, giọng nói còn nhỏ hơn lúc nãy: "Con không có ăn đồ ăn vặt linh tinh."

"Thôi được rồi, gọi điện cho con cũng không có chuyện gì khác." Thời Quân nói: "Bánh Trung thu bố gửi cho con, con nhận được chưa?"

Chân cô bị tê cứng, bàn chân và nửa bắp chân ngứa ran, cô đứng dậy dựa lưng vào tường, chân cô yếu ớt vì bị tê, cả người hơi loạng choạng, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay cô giúp cô giữ thăng bằng, đợi cô đứng vững rồi mới lịch sự rút tay lại.

Cô nhìn Phương Lạc Tây đang đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt không hề liếc sang cô, nhưng lại có thể dự đoán được hành động của cô. Tai cô vẫn áp sát điện thoại, nên cô không nói lời cảm ơn, tiếp tục trả lời bố: "Con nhận được rồi ạ, hôm nay con vừa mới lấy từ bưu cục về."

"Nhận được là tốt rồi, lúc nãy bố không mua được nhân hoa quế mà con thích, mấy hôm nữa bố sẽ gửi cho con thêm một lần nữa."

Thời Thần vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, hôm nay con nhận được một hộp to lắm rồi, không cần gửi thêm nữa đâu ạ."

"Ăn không hết thì con chia cho bạn cùng phòng cũng được mà."

"Con chia rồi ạ, vẫn còn nhiều lắm, bố mẹ cứ để lại mà ăn đi ạ."

Thời Quân cũng không để ý, nói tiếp: "Gần nhà cũng có bán, để lại đi."

Thời Thần lẩm bẩm: "Phiền phức chết đi được, tiền ship đắt lắm đấy ạ."

Cô còn nghe thấy tiếng "hừ" nhẹ từ đầu dây bên kia: "Để con bé chạy xa thế, ở nhà thì muốn ăn gì chẳng được."

Thời Thần nghe thấy giọng mẹ, liền im bặt, dù sao thì bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh đơn phương của mẹ, cô giống như một con mèo nhỏ bị dọa nạt, phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hồi còn dậy thì, Thời Thần cũng từng học theo người khác cãi nhau với bố mẹ, nhưng mỗi lần chưa kịp cãi nhau, cô đã bị dập tắt ngay lập tức.

Sau đó, Thời Quân đã nói với cô một câu, cô nhớ mãi: "Có thể cách giáo dục của mẹ con không đúng, nhưng bà ấy cũng không phải là người không nghe lời khuyên, có chuyện gì con cứ nói với bố, bà ấy cũng là lần đầu tiên làm mẹ, cũng có nhiều điều không biết, giống như học sinh tiểu học vậy, cần nhiều thời gian để học hỏi hơn."

"Thật ra bà ấy rất quan tâm đến con, con phải biết điều một chút, đừng khiến mẹ buồn."

Từ đó về sau, cô không còn phản bác, cũng không còn đưa ra ý kiến của mình nữa, cô cũng cảm thấy những gì mẹ nói cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Cô phải biết điều.

Ngoại trừ hai lần quyết định của riêng cô, một lần là thi vào Đại học Sùng Phố, và lần này.

Trước khi đi, cô vẫn đang chiến tranh lạnh với gia đình, cô muốn xoa dịu bầu không khí, trong lòng cảm thấy không thể để mẹ ép cô bỏ học. Nói chung, cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa này, hình như cô đã chiến thắng.

Chỉ là mẹ cô không muốn dễ dàng nhượng bộ, còn có ý định chiến đấu đến cùng.

Cúp điện thoại, Thời Thần cảm thấy màn hình điện thoại nóng ran, cô đổi tay cầm, còn ngây ngô quạt mấy cái cố gắng làm nguội chiếc điện thoại đang tăng nhiệt.

Chân cô đã hết tê, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, mới phát hiện Phương Lạc Tây đã không còn nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa, ngược lại còn nghiêng đầu nhìn cô, thư thái hơn cả cô.

Thời Thần chớp mắt, lại ngồi xổm xuống nhặt bát đậu phụ thối mà cô vừa đặt xuống đất, nhìn Phương Lạc Tây.

Góc tường mà bọn họ đang đứng đối diện với một tấm biển cổ điển, trên đó dán mấy tờ giấy thông báo, dòng người tránh ra khiến chỗ bọn họ đứng trở nên đông đúc hơn, Thời Thần thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, cô cũng không biết nên nói gì.

Liếc mắt thấy quầy bánh đậu xanh trong tủ kính cách đó không xa, Thời Thần như thể thuận miệng hỏi, muốn tìm chủ đề để nói chuyện: "Cậu có thích ăn bánh Trung thu không? Loại vỏ giòn ấy."

"Cũng được." Phương Lạc Tây nhìn sang, ánh mắt mang theo chút dò hỏi.

"À, vậy cậu có muốn thử bánh Trung thu quê tôi không, mới gửi đến hôm nay." Thời Thần nói với giọng điệu tự hào, như thể bánh Trung thu là do cô làm vậy.

"Tiện không?"

"Tiện mà." Thời Thần gật đầu trả lời.

"Vậy phiền cậu quá."

Thời Thần vẫy tay: "Không phiền đâu, không phiền đâu."

Đợi đến khi cô đi cùng anh đến cổng ra, mới phản ứng lại những gì mình vừa nói. Ban đầu cô chỉ là muốn tìm chủ đề để nói chuyện cho bớt ngại ngùng, cô chưa từng nghĩ Phương Lạc Tây sẽ đồng ý.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ anh không nỡ từ chối trực tiếp, sợ cô mất mặt nên mới miễn cưỡng đồng ý. Thời Thần thở dài, nói như vậy, cô lại gây phiền phức cho anh rồi.

Đến cổng trường, Phương Lạc Tây tiễn cô đến tận dưới tòa nhà ký túc xá, Thời Thần không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ anh thuận đường lấy bánh Trung thu thôi.

Phía sau là bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh, Thời Thần ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu đợi một chút, tôi lên lấy xuống cho cậu."

Phương Lạc Tây sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, giọng điệu có chút ẩn ý: "Không vội, hôm nay không lấy cũng được."

Thời Thần tưởng anh không muốn đợi, bèn vừa đi về phía cửa ký túc xá, vừa nói với giọng điệu vội vàng: "Phòng tôi ở tầng hai, nhanh lắm, cậu đợi tôi một chút."

Phương Lạc Tây còn muốn nói gì đó, nhưng cô gái kia đã nhanh như chớp chạy lên bậc thang trước cửa ký túc xá, chỉ để lại cơn gió nhẹ thoảng qua. Anh nhìn tòa nhà ký túc xá đèn được bật sáng choang, lắc đầu cười.

Chuông điện thoại vang lên, anh cũng không nhìn tên, trực tiếp trượt ngón tay nhấc máy: "A lô."

"Tây ca à, khi nào cậu về?"

Phương Lạc Tây nghe thấy giọng Tỉnh Lập Hàm, liền biết cậu ất sắp "xì hơi" gì rồi, lười biếng nói: "Sao thế, có chuyện gì à?"

"Chậc, có chút chuyện." Tỉnh Lập Hàm thản nhiên nói: "Nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tùy cậu quyết định."

Phương Lạc Tây ngẩng đầu nhìn dãy cửa sổ sáng đèn ở tầng hai, cười khẩy: "Tôi nói là không có chuyện gì, cúp máy đây."

Tuy miệng nói vậy, nhưng tay anh lại không có động tĩnh gì, vẫn giữ điện thoại bên tai.

"Đừng, đừng, đừng, chuyện lớn, chuyện lớn." Tỉnh Lập Hàm ở đầu dây bên kia hét lên, ồn ào như thể đang giết lợn, vội vàng đứng dậy, còn đạp phải ghế, Phương Lạc Tây thậm chí còn nghe thấy tiếng "loảng xoảng", không những không thấy ồn mà còn cười nhạo cậu ấy.

Phương Lạc Tây ngừng cười, hỏi: "Thôi được rồi, có chuyện thì nói đi."

Tỉnh Lập Hàm ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi muốn nói, nếu cậu còn ở ngoài thì mua cho tôi suất cơm về, nếu cậu đã về trường rồi thì phiền cậu đi bộ thêm mấy bước đến căng tin mua cho tôi suất cơm về, tôi không kén chọn đâu, dễ nuôi lắm."

"Cút." Phương Lạc Tây mắng: "Sai vặt ai thế?"

Tỉnh Lập Hàm hình như cũng nhận ra mình quá đáng, bèn chuyển chủ đề trước khi khiến Phương Lạc Tây nổi giận: "Cho nên tôi cũng thấy hơi quá đáng."

Phương Lạc Tây không nói gì, tiếp tục lắng nghe xem cậu ấy còn giở trò gì nữa. Không ai nói gì, Tỉnh Lập Hàm cũng không thấy ngại ngùng, tiếp tục nói, giọng nói nhanh hơn rõ rệt: "Tôi đặt đồ ăn ngoài rồi, phiền cậu lát nữa lên lấy giúp tôi nhé."

Phương Lạc Tây hiểu ra, cậu ấy căn bản không cần anh mua cơm, đã đặt đồ ăn từ sớm, anh chỉ là người chạy việc vặt thôi, anh cười khẩy: "Kiếp trước cậu là con lợn à?"

"Đừng nói thế, phòng tôi ở tầng sáu." Tỉnh Lập Hàm giải thích: "Tôi mà xuống dưới một lần cũng giống như đi căng tin vậy, đây gọi là tận dụng nguồn lực."

"Bây giờ tôi không về."

"Tôi có thể chờ thêm một chút." Tỉnh Lập Hàm vội vàng nói: "Đừng để nguội quá là được, lẩu mà nguội thì không còn ngon nữa."

Phương Lạc Tây lười nghe cậu ấy nói nhảm nữa, liền cúp máy: "Cút, cúp máy đây."

Tỉnh Lập Hàm nghe thấy vậy, liền nịnh nọt: "Cậu vất vả rồi."

Bên kia, Thời Thần chạy lên lầu với tốc độ như khi chạy 800 mét, mỗi bước chân băng qua hai bậc thang. Đến phòng ký túc xá, cửa vẫn khóa, cô lại mất một lúc mới mở được khóa.

Hộp đồ vẫn được đặt trên bàn cô, Thời Thần lấy một chiếc túi ni lông, bốc một nắm bánh Trung thu từ trong hộp ra. Nhìn chiếc túi ni lông trắng giản dị, cô lại ném sang một bên, lấy một chiếc hộp giấy tử tế từ trong tủ ra, lấy bánh trung thu từ trong túi ni lông ra, cho vào hộp giấy.

Thời Thần ước lượng chiếc hộp, thấy vừa đủ, cô cầm chìa khóa ra ngoài, chạy xuống lầu. Tốc độ không nhanh như lúc lên lầu, xuống lầu dễ dàng hơn nhiều. Bước chân cô như không kiểm soát được, băng qua mấy bậc thang một lúc, cô cúi đầu nhìn xuống sợ mình bước hụt rơi xuống cầu thang.

Lúc cô chạy ra khỏi ký túc xá, Phương Lạc Tây vẫn đứng ở vị trí cũ, như thể cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Thời Thần, chậm rãi bước về phía trước hai bước.

Thời Thần cũng xuống lầu, đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa bên tai, đưa túi giấy cho anh: "Tôi không biết cậu thích vị nào nên cho vào mỗi loại một ít."

Phương Lạc Tây nhìn chiếc túi trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn cô gái với khuôn mặt ửng hồng đứng trước mặt, vẫn còn đang thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt anh sâu thẳm.

Thời Thần thấy anh không nói gì, liền cắn nhẹ đầu lưỡi, tìm chủ đề để nói chuyện: "Hạn sử dụng còn khá lâu, cậu có thể để được một thời gian."

Lần này, Phương Lạc Tây không đứng im, anh đưa tay nhận lấy túi giấy, tay phải cầm chai sữa chua vừa mua từ máy bán hàng tự động ở cổng, đưa lên áp vào má cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Vội gì chứ, tôi có chạy đâu."

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà