Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 77: Ly hôn




Trời ngày hôm nay không đẹp, phiên tòa mở buổi ly hôn cho Trương Nam Thành và Huỳnh Cát Anh, bây giờ thì người ở bên trong tòa án đã hiểu lý do tại sao cả hai ly hôn, họ luôn nhìn Nam Thành với một ánh mắt xem thường và cảm thấy thật tội nghiệp cho Cát Anh.

Tuy vậy, hôm nay không có Đạt Khải ở đây, phụ nữ đang mang thai di chuyển phải cẩn thận, trời lại mưa, Nam Thành cũng không vô tâm bỏ mặc cô. Hai người di chuyển cùng xe, họ thấy Nam Thành mở ô đưa Cát Anh cùng vào bên trong tòa án.

Đường đi vào nhiều bậc thang, Cát Anh bám chặt lấy tay của Nam Thành để không ngã.

“Đứa nhỏ chưa sinh ra đời này chưa gì đã làm khó bác của nó rồi đấy. Sau này lớn lên phải nên người để không phụ lòng bác, biết chưa?”

“Có khi chúng ta không nên duyên được với nhau, nhưng đứa bé này lại nên duyên với em anh thì sao?” Cát Anh cười.

“Tùy vào quyết định của hai đứa thôi.”

Trời hôm nay mưa lớn, thủ đô và cả thành phố I mang một màu buồn ảm đạm. Trí Nguyên không có lịch quay nên lên xe trở về thành phố, hôm nay Nam Thành phải lên tòa, khi cậu đến có lẽ mọi việc đã hoàn tất nên cậu bảo quản lí dừng xe cho cậu xuống gần tòa án thủ đô.

“Trời đang mưa, em đến đó làm gì?” Quản lý Trần không an tâm.

“Em muốn gặp Nam Thành.”

“Không được, bây giờ em đang vướng scandal, nếu như bị người khác bắt gặp thì chịu không nổi đâu.”

“Em chịu được, em sẽ không sao. Sau khi phiên tòa kết thúc Nam Thành sẽ lên tiếng với báo chí nên em muốn được ở bên cạnh anh ấy, em và anh ấy sẽ cùng tới công ty, anh cho em xuống xe nhé?”

Dương Minh và quản lý Trần nhìn nhau, trông vẻ mặt thành khẩn của Trí Nguyên dù không muốn lắm nhưng anh cũng đành phải dừng xe lại gần tòa án. Anh dặn cậu cẩn thận, vào hiên đứng, đừng đứng ở ngoài mưa rồi mới chậm rãi lái xe đi.

Dương Minh nhìn theo Trí Nguyên bên ngoài ô cửa sổ, bạn của cậu sắc mặt xấu đi thấy rõ khiến cậu nhìn mà đau lòng.

“Bây giờ chúng ta sẽ đến trụ sở của đài tvA để tìm người.” Quản lý Trần nói.

Hôm trước anh và Dương Minh lục tung đoàn phim lên nhưng không thấy, chắc chắn là để an toàn thoát thân nên anh ta mới xin nghỉ, bây giờ chỉ còn cách đến thẳng trụ sở để tìm.

“Tìm cái tên đã quay lén đúng không ạ? Nhưng nếu tìm được chúng ta sẽ làm gì để hắn nhận tội đây? Em nghĩ là sau khi tung ra chuyện này với báo giới thì anh ta cũng đã xóa sạch sẽ bằng chứng rồi.”

“Em nghĩ nguyên do mà anh ta tung chuyện này lên mặt báo là gì?”

“Vì cảm thấy tin tức này sẽ gây chấn động và thú vị.”

“Nhưng anh ta không phải nhà báo, em không nhớ sao? Tòa soạn đăng video đã ghi hai chữ độc quyền, tức là video gửi tới riêng cho tòa soạn lớn này và chắc chắn sẽ kèm theo một khoản nào đó.”

“Ý anh là bây giờ anh ta đang có một số tiền lớn?”

“Động vào giám đốc của Zeal Group, số tiền đó không đủ cứu anh ta.”

“Tức là có người đứng đằng sau anh ta nữa?”

“Phải, và có thể là người này đã đánh hơi được mối quan hệ của Trí Nguyên và Trương tổng từ trước. Anh ta vô tình đi vào lối cụt đó để bất ngờ bắt gặp ư? Ngay khi các staff đang thu xếp trường quay khi quay hình xong? Anh ta cố tình theo dõi thì đúng hơn.”

Đã đoán được tới đây rồi, tuy nhiên, việc tìm ra người đứng đằng sau còn khó hơn là bắt người kia nhận tội. Quản lý Trần yên lặng trầm ngâm, có lẽ là bây giờ tên staff kia sẽ không dám đi gặp người sai bảo anh ta và nếu anh ta đang ở tvA thì anh và Dương Minh cũng không thể đến buộc tội.

Vậy thì phải làm sao đây?

“Khoanh vùng người có hiềm khích với Trí Nguyên trước.” Dương Minh nêu ý kiến, “Người khác thì chưa rõ nhưng người có hiềm khích chắc chắn ít nhiều cũng có động cơ.”

“Trí Nguyên mới đi diễn không lâu, không quen nhiều người để có hiềm khích. Tin tức dàn cast cho bộ phim lần này chưa được công khai, dự định công bố vào tuần sau. Nhưng tên kia đã cài người vào để theo dõi, vậy thì phần trăm cao là người trong đoàn hoặc cùng công ty.”

Quản lý Trần gõ gõ vào vô lăng, “Trước mắt, chúng ta vẫn nên tìm ra anh ta để theo dõi.”

“Được.” Dương Minh gật đầu.

Mưa bớt nặng hạt hơn những vẫn còn rả rích, Trí Nguyên cầm ô đứng cách tòa án không xa, cậu nhắn cho Nam Thành một cái tin, đợi mãi hắn không trả lời nên mới ghé tới cửa hàng tiện lợi gần đó.

Lúc cậu định mở cửa thì có hai nữ sinh vừa lúc đi ra, họ trợn mắt kinh ngạc nhìn cậu, Trí Nguyên hơi lúng túng, cậu nhanh chóng tránh sang một bên để nhường đường cho hai cô đi.

Họ cứ nhìn cậu mãi, không rõ vô tình hay cố ý mà một nữ sinh nói với bạn của mình, “Đồ cướp chồng của người khác kìa.”

“À, quyến rũ chồng của người khác khi họ đang mang thai, là anh ta có phải không?”

Bàn tay đang cầm ô của Trí Nguyên cứng đờ, gương mặt cậu sượng ngắt xoay đi, một nữ sinh lại tiếp tục nói.

“Mặt mũi đẹp như thế, bảo sao đi quyến rũ được chồng người khác, thật không công bằng.”

“Ba của tôi cũng vì loại người này mà bỏ đi đấy! Tiểu tam đáng chết! Vậy mà còn dám vác mặt đi đóng phim!”

Trí Nguyên bình tĩnh mở cửa của cửa hàng tiện lợi để bước vào thế nhưng đột ngột lưng lại bị ném vào một vật rất mạnh. Cậu sững sờ xoay người ra sau, chưa kịp nhìn đã bị ném một hũ sữa chua vào mặt làm trầy gần khóe mắt.

Cậu làm rơi ô, ôm lấy mắt mình, nữ sinh bên kia lại mắng chửi, “Mặt dày! Còn dám chườn mặt ra đường! Loại người xấu xa như mày tuyệt chủng hết đi.”

“Xin lỗi em ấy ngay.”

Thanh âm lành lạnh đầy giận dữ của Trương Nam Thành cất lên làm cho hai nữ sinh và đến cả Phan Trí Nguyên cũng giật mình. Hai người họ quay ra sau, Nam Thành đang đứng ở đó với đôi mày cau chặt.

Hai nữ sinh biết mình không nên động vào giám đốc Zeal Group, họ chỉ để lại ánh mắt chán ghét rồi kéo nhau đi, đương nhiên là sẽ không để lại lời xin lỗi nào

Nam Thành căm tức nhìn theo bọn họ rồi vội vàng đi tới xem vết thương trên gương mặt của Trí Nguyên. Trời vẫn mưa rả rích, người của Trí Nguyên ướt hết cả, nước mưa khiến cho vết thương trên gương mặt trắng trẻo của cậu càng thêm xót.

Trương Nam Thành cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹn, hắn xoay đầu, hai nữ sinh kia quả nhiên đã bị chặn lại bởi Đào Thế Vỹ, cậu trợ lý rút từ bên trong túi áo ra một tấm bưu thiếp.

“Đợi luật sư của chúng tôi liên lạc.”

“Cái gì chứ? Tôi mắng cậu ta là sai à! Hai người đó ngoại tình với nhau thì vẻ vang lắm mà đòi kiện chúng tôi! Nhìn là phát tởm rồi!”

“Chưa rõ thực hư ngoại tình ra sao, thế nhưng, pháp luật không xử việc ngoại tình mà sẽ xử lý việc xúc phạm danh dự nhân phẩm và sức khỏe của người khác đấy.” Nói rồi cậu ta chỉ về phía camera của cửa hàng, “Ghi lại hết cả rồi.”

Hai nữ sinh lúng túng nhìn nhau, biết Nam Thành nói là sẽ làm Trí Nguyên đành lên tiếng, “Để họ đi đi.”

“Sao?” Nam Thành không hài lòng.

“Để họ đi đi.” Trí Nguyên lặp lại, “Họ vẫn còn là học sinh thôi.”

Trương Nam Thành bất mãn xoay đầu, Đào Thế Vỹ hiểu ý nên tránh đường cho hai nữ sinh kia đi. Trí Nguyên hiểu cảm xúc của Nam Thành chứm vậy nên cậu đưa tay chạm vào gương mặt hắn, nhẹ nhàng cất lời.

“Họ không hiểu chuyện sâu xa nên hành xử như vậy cũng đúng, hơn nữa, ba của cô bé kia còn bỏ đi theo nhân tình, đó là một cô bé rất đáng thương và có vẻ trong lòng cũng đang đau khổ lắm.”

“Vì thế nên họ chọn tổn thương em?”

“Bởi vì họ đang không hiểu, thay vì kiện chúng ta sẽ nói cho họ hiểu.”

Cho dù vậy, từ khi đó tới tận lúc tới bệnh viện Trương Nam Thành vẫn không hề nói với cậu thêm bất cứ một lời nào. Gương mặt hắn lạnh lùng xa cách, một mực lôi cậu vào bệnh viện nhưng không nói chuyện.

Trí Nguyên được bác sĩ bôi thuốc và băng bó cho, khi lên xe cùng Nam Thành về nhà cậu không chịu được nữa mới xoay sang giữ lấy tay hắn.

“Anh mắng em cũng được, đừng yên lặng với em.”

“Anh biết mắng em làm sao khi lúc nào em cũng chọn bất lợi về phía mình? Em nghĩ cho người khác và luôn nghĩ mình xứng đáng bị đối xử tệ. Điều đó khiến anh cực kỳ tức giận, anh không chịu nổi khi người anh thương luôn ôm tủi hờn như thế. Sáu năm trước chọn mang danh xấu rồi chia tay anh, sáu năm sau năm lần bảy lượt tha cho những người làm khó em.”

“Họ. ..”

“Họ thế nào? Đáng thương nên có quyền làm em bị tổn thương? Bây giờ cái gì cũng chưa rõ, công ty chưa lên tiếng, Cát Anh và Zeal cũng chưa lên tiếng, dựa vào cái gì họ có quyền đối xử như thế với em? Em cướp chồng của họ ư?”

Trí Nguyên mím chặt môi, dần dần nước mắt của cậu nhẹ nhàng rơi khắp gương mặt. Cậu cũng biết buồn chứ, cậu cũng rất mệt mỏi và sợ hãi, cậu không dám cầm điện thoại để lên mạng thêm bất cứ một giây phút nào.

Sức mạnh của ngôn từ còn đáng sợ hơn cả bất cứ điều gì, nó hủy hoại tinh thần và tâm hồn bên trong một cách chậm rãi nhưng sâu sắc.

Nhìn từng câu chữ ác ý nhắm vào bản thân làm cậu đau đớn không thở nổi, cậu oan ức, cậu đau đớn nhưng cậu chỉ biết yên lặng.

Nam Thành thì luôn ở đây, là nguồn sức mạnh của cậu, không muốn cậu tổn thương dù chỉ một chút. Được ủi an ngay lúc chới với nhất này khiến cậu không kìm lòng được, cậu lao vào lòng hắn, nức nở òa khóc lớn như một đứa trẻ.

Dương Minh về đến nhà, hôm nay không thu hoạch được gì cả vì cậu và anh Trần là người của công ty khác mà cứ đi loanh quanh bên trong tvA ki không có hẹn nên bị đuổi ra. Lúc về cậu chỉ vừa lên mạng thì đã thấy ngay một topic hot mới thu hút rất nhiều lượt quan tâm. Topic có hai tấm hình của Trí Nguyên và Nam Thành đang đứng dưới mưa, khóe mắt của Trí Nguyên có một vết thương nhỏ, cậu đưa tay chạm vào gương mặt lo lắng của Nam Thành.

Bức ảnh đẹp như tranh, nhưng lời bình lại cực kì nặng nề.

[X]: “Hôm nay bắt gặp đôi cẩu nam nam ngoại tình này trước cửa hàng tiện lợi gần tòa án, ngứa mắt nên tôi chửi cho thằng hồ ly tinh cướp chồng kia vài câu nhưng mọi người biết sau đó xảy ra chuyện gì không? Giám đốc Z xuất hiện và còn bảo trợ lý kiện chúng tôi đấy ^^

Thằng hồ ly kia lại được dịp thể hiện đạo đức giả bảo để chúng tôi đi. Không phải là sợ chúng tôi làm to chuyện à? Đã vậy thì tôi làm to chuyện, tôi đây ghét loại người đi cướp chồng nhất trên đời!

Âu yếm nhau thế này thì còn giấu được nữa ư? Hôm nay giám đốc Z ở tòa án, chắc là ly hôn người vợ đang mang thai của mình để đến với thằng hồ ly này rồi.

Nhân cách thối nát cả đôi, chúc sớm phá sản và giải nghệ.”

[Thật à? Bị bắt gặp âu yếm nhau rồi, công ty có chối đằng trời.]

[Ly hôn người vợ mang thai, nhân cách thật sự thối nát.]

[Phan Trí Nguyên đúng là diễn viên, diễn nhân vật ngoan hiền tròn vai quá.]

[Bản thân không ra gì mà còn kiện ngược người khác?]

[Khi nào cậu Trí Nguyên này giải nghệ vậy? Tôi không muốn thấy gương mặt của cậu ta nữa!]

Dương Minh không dám đọc tiếp nữa, đổi lại nếu là Trí Nguyên đọc thì không biết sẽ thế nào, đó lý do cậu ngăn cấm cậu ấy động vào điện thoại.  

Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại từ Trí Nguyên gọi tới nhờ cậu gửi file ảnh đã chụp cậu ấy và Nam Thành sang.

“Hai cậu đang ở đâu vậy?” Dương Minh hỏi.

“Công ty của tớ, Nam Thành sẽ hợp tác cùng với công ty của tớ để lên tiếng với báo chí, bởi vì bây giờ không nhờ được Zeal Group.”

“Tớ hiểu rồi, tớ gửi sang ngay.”

Trên đường ra tòa Nam Thành cũng đã bàn lại kế hoạch thật kĩ với Huỳnh Cát Anh, ngày hôm nay Võ Đạt Khải không đi cùng được cũng là vì sắp xếp chuyện này.

Một giờ sau, trên khắp mặt báo xuất hiện tin giám đốc Zeal Group Trương Nam Thành và vợ là nhà thiết kế Huỳnh Cát Anh đã ly hôn với nhau, cả hai ly hôn trong êm đẹp và sẽ tiếp tục là bạn tốt, ủng hộ nhau trên con đường sau này.