Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 72: Đối xử tốt




Phan Trí Nguyên dắt Trương Nam Thành tới một góc vắng người sâu trong đoàn phim, vừa tới nơi cậu đã ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Đôi môi Nam Thành nhẹ cong, bắt đầu giành lại quyền chủ động để hôn trả lại.

Ngón tay cái hắn vuố.t ve gò má trắng ngần của Trí Nguyên, cánh môi dịu dàng m.út mát đôi môi ngọt như mật quyến rũ hắn. Hơi thở ấm áp gây nghiện bao quanh, cậu mềm mại như gãi nhẹ trêu chọc nơi đầu quả tim của hắn.

Nam Thành đè Trí Nguyên hẳn lên tường, nghiêng đầu khiến cho nụ hôn của hai người càng sâu hơn. Hơi thở hòa quyện nơi đầu mũi rồi tựa như xâm nhập sâu vào cơ thể và tâm trí đối phương để đời này không thể nào quên được.

Trí Nguyên nhiệt tình đáp lại, cậu đưa tay choàng lên cổ Nam Thành chủ động đưa đầu lưỡi đỏ hồng ra trêu chọc hắn. Nam Thành không dễ buông tha cho cậu như thế, hắn dùng lưỡi bắt lấy cái lưỡi nhỏ hư hỏng kia, như binh sĩ công phá thành trì, hắn xâm nhập, cuốn lấy nó, m.út mát nó đem về phía mình.

Lưỡi bị nhấm nháp khiến Trí Nguyên khép mắt cau mày, tiếng hôn ngân xấu hổ vang bên tai làm cậu càng ôm chặt Nam Thành hơn. Miệng mở ra không thể khép khiến cho nước bọt bóng loáng chảy dài sang bên khoé môi trượt xuống cằm. Nam Thành nghiêng đầu liế.m sạch, thay thế tiếng hôn môi bằng tiếng hắn mú.t mát da thịt của Trí Nguyên.

Ngay lúc này điện thoại vang lên có người gọi tới, Trí Nguyên tiếc nuối tách ra khỏi hắn, đôi mắt xinh đẹp như vẫn còn mờ sương. Nam Thành rút khăn tay đưa cho cậu, hắn xoa nhẹ tóc của Trí Nguyên rồi lấy điện thoại ra, nghe máy.

“Nam Thành.”

Nghe giọng của mẹ mình, Nam Thành phải xem lại người gọi tới trên điện thoại một lần nữa. Hoá ra là mẹ, không nghĩ mẹ lại gọi cho hắn ngay vào lúc này. Khi Nam Thành đang bận nói chuyện, ở một góc gần đó, có một nam staff vừa lúc tắt đi quay hình.

Cậu ta xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi hiện trường với một bằng chứng chắc chắn sẽ gây chấn động trong tương lai. Vì vậy nên có hơi lo lắng và hồ hởi, đến khúc cua, cậu ta phấn khởi bước di nhanh hơn, không ngờ lại va phải Dương Minh khiến cho điện thoại rơi xuống văng ra xa.

“Ôi chết, tôi xin lỗi, anh không sao chứ!” Dương Minh đang vội đi tìm Trí Nguyên nên không cẩn thận va phải, thấy điện thoại của người kia rơi mạnh như thế làm cho cậu giật mình.

Đã vậy tên đó còn nổi sùng lên quát khiến cho Dương Minh vừa sửng sốt vừa sợ hãi, “Mày có mắt không? Mẹ kiếp nếu hỏng thì phải làm thế nào? Phế vật này ai tuyển vào trong đoàn vậy?”

Dương Minh hoảng hốt liên tục cúi đầu xin lỗi, tên staff đó chỉ chửi thề vài tiếng rồi nhặt điện thoại lên kiểm tra, yên tâm rằng điện thoại không hư hỏng nặng mới bực tức bỏ đi.

Dương Minh thì bị quát cho không dám nói năng gì nữa, cậu vội vàng chạy đi tìm Trí Nguyên thì thấy cậu đang ngồi với Nam Thành ở hồ cá ngoài trời, lúc cậu đi tới Nam Thành cũng vừa nói chuyện điện thoại xong.

“Chuyện gì thế anh?” Trí Nguyên hỏi ngay.

“Bà gọi anh về nhà.” Nam Thành đáp, nhưng chưa nói gì thêm Trí Nguyên đã phấn khích, “Sao ạ? Bà cho anh về nhà rồi sao? Tốt quá, anh mau về đi! Có lẽ là bà tha thứ và nghĩ về việc cho anh quyền thừa kế trở lại rồi. Anh về nói chuyện nhẹ nhàng một chút, đừng chọc giận người lớn nữa, không tốt.”

Nam Thành thì không vui nổi vì hơi lo lắng, hắn hôn lên trán cậu, “Nhưng nếu điều kiện là chia tay với em thì thế nào?”

Nụ cười của Trí Nguyên hơi cứng lại, rất nhanh cậu lại cười, tay nắm chặt tay hắn, “Vậy anh sẽ chia tay với em như lần đó em làm với anh sao?”

“Em muốn nếm thử một chút cảm giác đau đớn của anh ngày đó không?”

“... em xin lỗi.”

“Ngốc, anh sẽ không để em phải nếm trải, bởi vì anh biết nó khổ sở biết bao nhiêu. Anh không chia tay, anh chỉ muốn hỏi là ý của em như thế nào?”

“Em cũng sẽ không, em lớn rồi, em biết tự quyết định. Em không muốn Nam Thành của em phải khổ sở nữa, tương lai khó đi thế nào, anh cứ để em nắm chặt tay anh là được.”

Nam Thành cười, hắn nghiêng đầu định tiếp tục hôn Trí Nguyên thì bỗng dưng tiếng của Dương Minh chậc chậc lưỡi phát lên. Cậu ấy lắc nhẹ đầu đi lại, nhìn hai người bằng một ánh mắt đánh giá.

“Nổi hết cả da gà, hai cậu tiết chế một chút đi. May cho hai cậu ở đây là đoàn phim không có người ngoài qua lại đấy.”

Nam Thành xoay đầu nhìn Dương Minh rồi vươn tay vu.ốt nhẹ tóc Trí Nguyên, gió chiều hiu hiu thổi, Trí Nguyên mỉm cười nhìn cả hai. Bỗng dưng Dương Minh cảm thấy như bản thân mình đang quay về những năm học cấp ba. Khi cả ba cùng ngồi ở sân trường, Nam Thành lúc nào cũng nhìn Trí Nguyên bằng ánh mắt dịu dàng ấy, vì vậy mà tin đồn cậu ấy yêu đương lén lút với một nam sinh lan xa.

Hôm trước Dương Minh bảo thật tội nghiệp cho Lâm Bảo vì anh ấy thích Trí Nguyên, Trí Nguyên thật ra cũng cảm thấy có lỗi, nhưng tình cảm không thể ép buộc được.

Hơn nữa, hôm trước Trí Nguyên thấy anh đi vào khách sạn ôm hôn người khác khi đang theo đuổi mình, xem như đó cũng là lý do cậu từ chối sự theo đuổi của anh rồi. Anh có thể đi tìm tình yêu thực sự của mình, bởi chạy theo một tình cảm không được đền đáp thì vô cùng bất hạnh.

Bây giờ nhìn thấy hai người bạn của mình như thế này, Dương Minh cũng không định ngăn cản thêm gì nữa. Cuộc đời họ là quyết định của họ, nếu họ đã cương quyết chọn như thế thì cậu phải tôn trọng. Dẫu sao thì... cũng thật tốt khi hai người bạn của cậu có thể quay về bên nhau, hy vọng một cái kết trọn vẹn.

“Đúng rồi, Nguyên Nguyên, đạo diễn có việc muốn gặp cậu đấy.” Dương Minh chợt nhớ ra, “Ông ấy đợi lâu rồi, tớ quên mất.”

Trí Nguyên nhìn Nam Thành, “Em phải đi gặp đạo diễn, anh về lại thành phố đi.”

“Cục cưng, anh vừa mới chạy xe cả nửa ngày tới đây em lại nhẫn tâm đẩy anh đi ngay sao?” Nam Thành không vui.

“Nhưng bà gọi anh về mà...”

“Hôm đó bà dứt khoát đuổi anh đi như thế dù anh không làm sai khiến anh rất tổn thương, dẫu sao cả hai cũng từng thân thiết như thế. Bây giờ thì có lẽ bà muốn làm hoà và thương lượng với anh, anh phải giận dỗi một chút, không vội vàng về để dễ thương lượng về sau hơn.”

“Anh đang làm nũng với bà sao?”

“Tất nhiên rồi, đặc quyền của cháu đích tôn đấy.”

Trí Nguyên phì cười, cậu hôn lên môi hắn, dặn hắn liên lạc với quản lý Trần để tới khách sạn đợi cậu. Cậu thì đi theo Dương Minh để gặp đạo diễn Quang, ông có chuyện muốn dặn dò cậu, là về cảnh quay quan trọng ngày mai. Nơi này chỉ có một lối ra duy nhất nên cậu và Dương Minh sẽ đi trước.

Bên cạnh còn có Võ Thành Ý, cảnh quay là cảnh đối đầu giữa cậu và cậu ta.

Thấy cậu tới, Thành Ý khó chịu khoanh tay, không kiêng nể mắng chửi, “Sao bây giờ cậu mới tới? Làm mất biết bao nhiêu là thời gian của tôi. Đã vào đoàn thì phải có ý thức trách nhiệm chứ? Người như cậu liệu sau này có gây ảnh hưởng cho đoàn phim hay không đây?”

Mặc dù vốn không có thiện cảm gì với Thành Ý, thế nhưng lần này là Trí Nguyên chậm trễ thật. Cậu vội cúi đầu xin lỗi cậu ta và đạo diễn, đạo diễn Quang mỉm cười, ông bảo không sao rồi đi vào vấn đề.

Ngày mai là cảnh quay tâm lý nhiều nhất kể từ khi bấm máy tới bây giờ, nó đến từ Phan Trí Nguyên, Võ Thành Ý và diễn viên đóng vai ba của Trí Nguyên. Vì ông ấy là diễn viên gạo cội nên đạo diễn không cần nhắc nhở nhiều, tuy nhiên cả Trí Nguyên và Thành Ý đều là diễn viên trẻ nên ông phải cẩn thận hơn.

Ông dặn cả hai chuẩn bị tốt về mặt cảm xúc, nghiên cứu kĩ kịch bản và ông sẽ đẩy cảnh quay của cả hai xuống chiều ngày hôm sau để hai người có thêm thời gian chuẩn bị. Đây là cảnh đối đầu trực tiếp tỏ rõ hai bên đối lập trong bộ phim, phe thiện và ác và nó vô cùng quan trọng.

Bàn xong cũng đã trễ, đạo diễn dặn dò rồi bảo hai người mau về nghỉ ngơi. Thành Ý lập tức mở camera bắt đầu livestream, nhưng phía đằng sau vô tình lại có Trí Nguyên đang thu dọn đồ đạc cùng Dương Minh.

[Live rồi huhu, lâu rồi cậu mới livestream]

[Ơ Nguyên Nguyên kìa, Nguyên Nguyên phải không? Trông ngoan quá, hai người đang quay phim sao?]

[Thu dọn đồ cùng mọi người sao? Ngoan quá~]

[AAAA Thành Ý hôm nay livestream bất ngờ, không phải cậu đang quay phim sao?]

[Thành Ý đáng yêu quá, lâu rồi mới livestream, nhớ cục cưng quá đi mất~]

[Fan Nguyên Nguyên có thể đi chỗ khác chơi được không? Đây là livestream của Thành Ý mà?]

Thành Ý cố ý để lộ gương mặt chán ghét của mình khi nhìn Trí Nguyên rồi xoay máy quay đi, “Tâm trạng không tốt nên là livestream nói chuyện với mọi người thôi, trong đoàn có nhiều người đáng ghét quá.”

Mọi người có vẻ rất sốc khi Thành Ý tuyên bố thẳng thừng như thế, tuy nhiên từ trước tới giờ idol của họ luôn thẳng tính, có gì nói nấy nên chắc chắn là có người trong đoàn hành động không phải khiến cho diễn viên của họ giận rồi.

[Ai vậy? Cậu nói đi chúng tôi sẽ chửi cho người đó không thể ngẩng mặt lên, cũng không thể đi làm nữa!]

[Chọc giận Thành Ý của chúng tôi thì chắc chắn là người xấu rồi!]

[Ai vậy ai vậy? Cậu mau nói đi để tên đó khỏi đi làm nữa! Thành Ý đáng thương của chúng ta không cần phải chịu ấm ức!]

Thành Ý tỏ ra đáng thương, cậu ta thở dài, “Tôi bó tay thôi, chống lưng của cậu ta quá cao tôi không có cách nào khác. Nhưng giới giải trí là vậy, tôi nên chấp nhận, tuy thế thì ông trời có mắt, ác giả ác báo.”

Phan Trí Nguyên không nghe được, cậu mau chóng dọn dẹp rồi cùng Dương Minh về khách sạn ngay. Tiền khách sạn của Dương Minh đáng lẽ sẽ do cậu chi trả, nhưng Dương Minh đã bảo rằng cậu ấy có thể tự trả được. Vì thế cậu ấy đặt một phòng hạng sang rồi ở trong đó, dự kiến vài ngày nữa sẽ sang ở nhờ phòng của Trí Nguyên.

Phòng của Trí Nguyên do đoàn làm phim, còn phòng của anh Trần thì sẽ do công ty hỗ trợ. Nam Thành không còn quá nhiều tiền trong túi nên hắn ở nhờ phòng của Trí Nguyên, cho dù có tiền hắn vẫn sẽ ở phòng của Trí Nguyên. Thế nhưng khi Trí Nguyên mở cửa vào, căn phòng chỉ có một màu tối tăm, cậu gắn thẻ phòng lên để mở đèn, trước mắt là Nam Thành đang ngồi ở ghế sô pha lắc nhẹ ly rượu.

Cậu tò mò cởi áo khoác tiến lại, “Sao anh không mở đèn lên.”

“An Kỳ, con trai độc nhất vô nhị của lão chủ tịch HP group, không những yếu đuối, kém cỏi, không có bản lĩnh, đã vậy... còn yêu đương qua lại với một người đàn ông. Nhà HP xem như tuyệt tự, không thể có người kế nghiệp, công ty rồi sẽ trở thành miếng bánh ngon cho các cổ đông thi nhau cấu xé.”

Phan Trí Nguyên hơi nghiêng đầu, rũ mắt yên lặng một lát, cậu bảo, “Lo nghĩ cho công ty của ba tôi như thế, anh cũng chu đáo quá rồi.”

“Chỉ trách ông ta vô phước sinh ra cậu, an phận thủ thường không có thêm đứa con trai nào khác nên bây giờ rơi vào tình thế này.” Nam Thành cầm ly rượu đứng dậy, tiến lại đối diện với Trí Nguyên, “Việc ông ta cần làm bây giờ là để cho mình mạnh hơn ngay từ lúc này, bên cạnh đó đi tìm một người thừa kế thay cho cậu và đứa con sẽ mãi không ra đời của cậu. Vậy mà cậu đang làm gì? Cậu đang ngu ngốc đi giúp đỡ người đối đầu ba cậu sao?”

“Ba tôi, rõ ràng ông ấy đang đi nhầm đường và điều ông ấy cần làm là dừng lại! Nếu như ông ấy không thể thì với tư cách là con trai, tôi sẽ giúp đỡ.” Trí Nguyên nhìn thẳng vào mắt Nam Thành, khẩu khí và tư thế không chút yếu đuối sợ hãi dù bản thân đang mang bệnh khiến cơ thể gầy gò.

“Chính anh.” Trí Nguyên nhấn mạnh, “Chính anh là người đã giúp đỡ ba tôi làm tất cả những chuyện xấu xa đó! Tôi biết anh thèm khát vị trí thừa kế hợp pháp của tôi, nhưng tôi sẽ không để ba tôi sa lầy đâu.”

Nam Thành nhấp một ngụm rượu, gương mặt đang đầy châm biếm và xem thường đột ngột hoà hoãn lại, đôi môi vẽ ra một nụ cười hiền lành như cũ.

“Cục cưng, ngày mai em đóng cảnh này sao?”

Nét mặt giận dữ của Trí Nguyên cũng biến mất thành vào đó là một nụ cười tươi, “Em đang lo lắm, anh đọc kịch bản rồi sao?”

“Yên tâm, em sẽ làm tốt thôi.” Nam Thành hôn lên tóc cậu, “Chỉ cần Trí Nguyên cố gắng, ngày mai, tương lai, cuộc sống này sẽ ưu ái và đối xử tốt với em.”