Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 47: Giám đốc Thành




Tách trà dằn mạnh xuống mặt bàn gỗ khiến cho nước bên trong sóng sánh, tiểu thư Trương nhà Zeal Group mang gương mặt oán giận, bà cất lời.

“Con hầu đó đã cậy mạnh lên mặt với tôi như thế, anh trai tôi còn mù quáng bênh vực nó xem thường tôi, con trai của cô ta thì vì mới lên chức nên cậy mạnh ra oai. Thật khiến cho người ta bực mình, chắc chắn mẹ của nó đã dùng bùa mê thuốc lú gì với anh trai của tôi rồi!”

“Có thể lắm.” Người ở bên cạnh uống một ngụm trà, “Sống khổ cực quá nên dùng bùa ngải để mà câu mất đại thiếu gia nhà Zeal, chị phải cẩn thận đề phòng đấy, trước mắt thì nên kiểm tra xem anh trai của chị có thật sự dính ngải hay không.”

“Nhắc đến là rùng mình, chỉ sợ cô ta chơi ngải tôi vì quá ganh ghét thôi.”

Tiểu thư Trương vừa cất lời thì có người tiến vào nhà chào cả hai, người ngồi bên cạnh tiểu thư Trương lập tức niềm nở hỏi, “Thành Ý, về rồi đấy hả con?”

“Vâng, chào mẹ, đây là...” Thành Ý tò mò nhìn sang vị phu nhân trước mắt mình.

“À, đây là tổng giám đốc hệ thống Giáo dục Zealschool, là em gái của chủ tịch Zeal Group.” Mẹ của Thành Ý niềm nở giới thiệu.

Võ Thành Ý cảm thấy có chút hứng thú, cậu ta mỉm cười chào vị tiểu thư trước mặt rồi tiến lại giúp hai người rót trà. Biết rằng không tiện nên mới tránh đi, đợi đến khi vị giám đốc kia đi rồi cậu mới trở ra phòng khách hỏi mẹ.

“Con không ngờ mẹ lại có quen biết với người nhà Zeal đấy.” Thành Ý bắt chuyện

“Ừ, cô ta là tổng giám đốc nên mẹ cố ý lôi kéo mối quan hệ.” Bà Võ vừa dọn dẹp bàn vừa đáp, “Sao thế? Con tò mò sao?”

“Phải.” Thành Ý ngồi xuống ghế sô pha.

“Để không bị chèn ép thì phải làm thân với cấp trên, mẹ nịnh nọt vài câu là có cô ta giúp đỡ rồi. Nói là tổng giám đốc nhưng cô ta chẳng làm việc hiệu quả bằng mẹ cô ta trước đây, chỉ biết la hét và chỉ tay năm ngón, tuy nhiên vì gia thế nên người ta mới nhún nhường.”

“Vì bản thân là tiểu thư nhà Zeal Group nên cô ta mới được mẹ mình cho ngồi ở vị trí này?”

“Phải, từ lúc cô ta lên nắm quyền, Zealschool gặp rất nhiều khó khăn, trước đây thì không như thế, Zeal phát triển rất mạnh từ mầm non cho tới bậc đại học ZealUniverse, thậm chí còn mở trường trên vùng cao cho trẻ em. Đến đời cô ta thì cơ sở vật chất không được đầu tư và chăm sóc, lương bổng cũng bất ổn, việc tuyển dụng giáo viên không nghiêm chỉnh gây ra nhiều tai tiếng, đại khái là vấn đề nào cũng không tốt.”

Võ Thành Ý khẽ cười, đúng là Zeal Group không hào nhoáng như bên ngoài của nó. Mẹ của cậu ta lại tiếp tục nói, “Sắp tới sẽ cắt cử giáo viên lên vùng cao, mẹ không muốn đi nên đang cố ý nịnh nọt cô ta. Thế nên cô ta thường xuyên tới đây kể chuyện chị chồng và cả cháu trai mình, họ đang làm cô ta nổi điên lên vì không để cho đứa con trai bất tài của cô ta vào công ty làm việc.”

Nghe tới đây, ánh mắt của Thành Ý sáng rỡ, “Mẹ nói cháu của cô ta? Tức là tổng giám đốc hiện tại của Zeal Group, người tên là Trương Nam Thành có phải không?”

“Đúng rồi, bao lâu nay cô ta ngứa mắt thằng cháu trai đó, nó dám khinh miệt gia đình cô ta và từ chối thẳng lời đề nghị đưa con trai của cô ta vào công ty. Cô ta sắp phát điên rồi, vì con trai của cô ta ăn chơi, không đỗ được Zeal Uni cũng không thích học trường của gia đình nên vào một trường đại học thấp kém, cuối cùng vẫn không ra trường được. Tên cháu trai kia còn bảo là bốc bừa một nhân viên trong công ty cũng có thể giỏi hơn cả con trai của cô ta.”

Mẹ của Thành Ý dành cả buổi để kể cho Thành Ý nghe cô của Nam Thành giận dữ với hắn đến thế nào, càng nghe, Thành Ý càng cảm thấy hứng thú.

“Mẹ chắc là cô ta rất tức giận Trương Nam Thành?”

“Còn phải nói sao? Nếu không vì chẳng mạnh bằng cậu ta thì tiểu thư Trương đã lật cái ghế giám đốc của cậu ta lên vì tội xem thường từ lâu rồi.”

Võ Thành Ý gật đầu như đã hiểu, nụ cười thú vị trên môi cậu ta càng sâu.

Hẹn gặp Trí Nguyên vào chiều nay nhưng buổi sáng hôm ấy Nam Thành phải di chuyển gấp sang thành phố khác để giải quyết chuyện công ty.

Dự án tham gia vào ngành công nghiệp ô tô, xe điện của Zeal Group đang bắt đầu đi vào hoạt động những năm gần đây và là ngành kinh doanh mới nhất của tập đoàn, vậy nên thời gian đầu này Zeal Group phải tiếp tục tăng sử dụng nợ vay để đầu tư mạnh.

Buổi họp trước đây cũng đã nói lĩnh vực này dự kiến phải chịu lỗ trong giai đoạn đầu khiến các chỉ tiêu tài chính có thể sẽ kém khả quan hơn. Đây cũng là điều mà Zeal đã dự liệu sẵn từ trước, bởi vì vẫn đang trong giai đoạn đầu tư và chịu lỗ, chưa thể sinh lời ngay được.

Trương Nam Thành cùng các đổng sự đang đau đầu suy nghĩ về việc đưa những sản phẩm này tiếp cận gần hơn với thị trường quốc nội trước khi đưa ra thế giới. Cuộc họp hôm qua đã đưa ra chính sách về giá, không chi phí khấu hao đầu tư, không chi phí tài chính và không lợi nhuận kèm nhiều ưu đãi dành cho người tiêu dùng, nhằm cạnh tranh với các hãng xe khác.

Đêm hôm qua sau khi nói chuyện xong với Trí Nguyên thì phim cũng kết thúc, hắn lên đường đi đến thành phố khác ngay trong đêm. Trợ lý đặt cho hắn một khách sạn để nghỉ ngơi, trời vừa sáng không lâu cả hai đã đi sang nhà máy sản xuất để kiểm tra.

Hai sản phẩm xe đã được bàn giao vào cuối năm ngoái, hiện tại, Zealdustry đang tiếp tục khẩn trương thiết kế, dự kiến sẽ ra mắt 9 mẫu ô tô các loại và xe máy điện ngay trong cuối năm nay và năm sau.

Trời dần về trưa, Nam Thành sau khi kiểm tra 6 nhà xưởng của Zealdustry thì kiểm tra điện thoại, bây giờ cách giờ hẹn với Nguyên Nguyên còn 5 tiếng nữa. Trợ lý bảo hắn về nghỉ ngơi thêm, Nam Thành cũng không từ chối, cả hai thay quần áo trở về khách sạn.

“Trước khi về lại thủ đô sếp có muốn dùng bữa ở đây không?” Trợ lý đi theo hắn đến trước thang máy hỏi chuyện.

Nam Thành lắc đầu, “Tôi sẽ tự gọi bữa ăn nhẹ sau, hôm nay tôi có hẹn, một buổi hẹn quan trọng. Cậu cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, 1 tiếng nữa chúng ta xuất phát.”

“Vâng.”

“Trước khi đi nộp báo cáo ngày hôm nay cho tôi.”

“........ vâng.”

!!!

Vậy là có cho người ta nghỉ ngơi chưa? Tôi cũng phải chạy xe xuyên đêm đấy!

“Phải rồi, tháng này tôi vẫn quyết định thưởng thêm cho cậu, cảm ơn vì cậu đã vất vả giúp đỡ tôi chuyện của Trí Nguyên.”

Tổng giám đốc đẹp trai quá, chúc ngài sức khoẻ, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc, ngài muốn tôi làm bao nhiêu cái báo cáo nào?

“Vâng!” Trợ lý Thế Vỹ vui sướng cười tươi.

Trương Nam Thành trở về phòng của mình, hắn cởi áo vest để sang một bên rồi nằm xuống giường, dự định sẽ liên lạc với Nguyên Nguyên hỏi thăm em ấy. Hắn nhớ không lầm hôm nay Nguyên Nguyên sẽ đi chụp ảnh quảng cáo đồng phục, không rõ bây giờ đã kết thúc chưa.

Thế nhưng hắn lại phát hiện có người đang nằm trong chăn, ngay khi hắn đặt điện thoại xuống thì người kia đã tung chăn lao ra nằm đè lên hắn. Nam Thành chán ghét cau mày, nhanh chóng tránh đi khỏi nụ hôn của người kia, cậu ta còn không biết điều hôn lên yết hầu của hắn, cọ sát bên dưới của mình với hắn.

“Trương Nam Thành, tôi đang nghiêm túc cho anh một cơ hội nữa.” Võ Thành Ý mỉm cười.

Cậu ta mặc một bộ nội y tình thú màu đen đầy gợi cảm, ôm lấy da thịt trắng nõn. Tay vân vê cổ áo sơ mi của hắn, bên dưới nhẹ nhàng cọ sát.

Trương Nam Thành cười lạnh, hắn bóp chặt lấy hàm của Võ Thành Ý đè ngược cậu ta xuống, nằm lên tấm chăn bông mềm mại, “Cậu muốn chết?”

“Chết dưới thân anh cũng kí.ch thích đấy.” Thành Ý chịu đau đưa tay xuống thắt lưng của hắn, mở ra, “Muốn anh ch.ịch tôi đến chết, ư a cho anh nghe, thử đi Nam Thành, tôi tin chắc là tôi còn giỏi việc hầu hạ trên giường hơn Phan Trí Nguyên.”

Trương Nam Thành cười khẽ, hắn nghiêng đầu, “Câm miệng đi, cậu không xứng so sánh với em ấy.”

“Anh chắc ư?”

“Nguyên Nguyên không rẻ tiền như cậu.”

“Đều là diễn viên với nhau mà, cậu ta hôn cũng đâu ít người? Hôm casting cũng phải hôn tên đàn ông khác, anh nghĩ cậu ta không rẻ tiền như tôi sao? À, nếu còn được anh bao dưỡng thì anh nghĩ cậu ta trước đây không nằm dưới thân của thằng khác dạ.ng chân r.ên rỉ ư?”

Đôi mắt của Nam Thành lạnh đi, bàn tay hắn bóp chặt khớp hàm của Thành Ý hơn khiến cậu ta đau nhói, gương mặt như muốn nứt ra. Thành Ý hoảng sợ không nói được, cảm giác như hàm răng của mình sắp bị người kia bóp nát. Nam Thành nhìn chằm chằm vào cậu ta, nghĩ rằng mình có việc cần hỏi nên hơi buông lỏng.

“Sao cậu vào đây được?”

Đôi mắt của Thành Ý chảy lệ vì đau, nhưng cậu ta đã tới tận đây rồi, không thể bỏ cuộc được nữa, “Việc đó quan trọng ư? Quan trọng là ở anh thôi, anh tình tôi nguyện, sao anh cứ phải giữ mình làm gì?”

Trương Nam Thành không muốn nhiều lời với tên này, hắn cầm lấy bốn góc chăn bất ngờ gói chặt Thành Ý ở bên trong làm cậu ta sửng sốt, cố gắng giãy dụa.

“Nam Thành! Tên điên! Anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra!”

Trương Nam Thành không chút nương tình, hắn xách bọc chăn kia lên rồi mở cửa ném Võ Thành Ý ra ngoài hành lang, sau đó đạp một chân lên người cậu ta rồi dùng điện thoại liên lạc cho quản lý khách sạn.

Trợ lý ở phòng bên cạnh nghe tin nên chạy ra, quản lý thì biết tin giám đốc Zeal bị kẻ khác vào quấy rối ngay tại khách sạn của mình thì toát hết cả mồ hôi hột. Khi ông chạy tới nơi cùng các nhân viên thì càng kinh ngạc hơn, bởi ông thấy từ trong bọc chăn là cháu trai của mình đang ăn mặc vô cùng xấu hổ chui ra.

Vì hôm nay được tiếp đón giám đốc của Zeal nên ông rất vui mà đi khoe khoang với mọi người trong group chat dòng họ, chủ yếu là để vênh mặt. Không ngờ sau đó Thành Ý xuất hiện dúi cho ông một vài tờ tiền để xin ông một chiếc chìa khóa dự phòng.

Ngàn vạn lần không ngờ thằng cháu trai này lại chui vào đây làm trò đồi bại!

Bị ném như thế người của cậu ta vô cùng đau đớn, nhưng thấy xung quanh mình có nhiều người vây xem cậu ta xấu hổ tới mức đỏ mặt, trong lòng thầm rủa Trương Nam Thành chết tiệt.

Trương Nam Thành đã mặc lại quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, hắn dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vào thành tường, nhìn quản lý mặt mày đang tái mét kia, “Không có chìa khoá thì không thể vào phòng của khách. Quản lý, ông nói xem tại sao con gián này lại ở đây?”

Quản lý lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh, ông nhìn cháu trai của mình đầy ai oán, đành phải cúi đầu nhận lỗi, “Xin lỗi ngài, là do sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa cậu ta ra khỏi đây và đền bù tổn thất cho ngài.”

“Tôi hỏi là tại sao cậu ta có thể vào được đây?” Nam Thành kiên nhẫn lặp lại.

“Chúng tôi...”

“Nếu hôm nay không truy ra được kẻ đưa chìa khoá cho cậu ta vào phòng của tôi để quấy rối. Tôi sẽ liên lạc cho cảnh sát và cấp trên của cái khách sạn này.”

Nghe thấy báo cảnh sát, Võ Thành Ý dù đau cũng bị doạ cho ngồi thẳng dậy, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Quản lý khách sạn cũng rất sợ, ông nghĩ nếu như giải quyết riêng với vị VIP này thì có thể còn khả năng giữ lại công việc, ngược lại nếu như bị cấp trên biết điều này thì ông sẽ chết chắc.

Vì vậy ông cúi đầu nhận lỗi, lúng túng nói, “Là... là tôi thưa Trương tổng.”

“À?” Hắn khoanh tay nghiêng đầu.

“Cậu ta là cháu trai của tôi, cậu ta bảo có việc cho nên... tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra cớ sự này.”

Ông còn định sẽ hoà giải riêng với vị giám đốc trẻ dù biết là khó khăn, ông tuyệt đối không ngờ rằng tên giám đốc kia lại không giữ lời, hắn liên lạc ngay với cảnh sát và cả cấp trên của khách sạn. Giám đốc của khách sạn tức tối chạy tới xin lỗi hắn, yêu cầu tên trợ lý này bồi thường và sẽ đuổi việc thẳng.

Thảm nhất chính là Võ Thành Ý, cậu ta bị cảnh sát lôi đi, bằng chứng là bộ đồ cậu ta đang mặc trên người và cả trích xuất camera. Quản lý của cậu ta cũng đổ mồ hôi hột chạy sang thành phố này để lo liệu, đóng phạt thậm chí còn phải canh chừng báo giới.

Trước khi về thành phố, Nam Thành phải tắm rửa nhiều lần. Quản lý Trần nghĩ mà bật cười, vừa lái xe anh vừa nói.

“Tiếc là không thể đưa cậu ta lên mặt báo.”

“Ảnh hưởng đến cả Cát Anh và Trí Nguyên, chưa kể thanh danh của tôi nữa. Loại chuyện ô uế này không cần phải đưa lên mặt báo làm gì.”

Nam Thành nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Phá vỡ vài job của cậu ta là được.”