45
Quản lý Trần nhìn hai người, anh thở dài, "Chúng ta nói chuyện đi, bây giờ Trí Nguyên nhận được vai diễn này rồi, nếu xảy ra chuyện gì...!tôi nghĩ là không hay lắm."
Trí Nguyên trèo xuống khỏi người của Nam Thành, cậu nhìn sang hắn, hắn cũng nhìn sang cậu.
Dường như vì câu "chưa xác định" của Trí Nguyên vừa rồi mà hắn không yên lòng.
Cậu dè dặt nhìn hắn, bàn tay chậm rãi muốn buông ra thì Nam Thành nhanh tay giữ chặt lấy cậu.
"Phan Trí Nguyên!" Hắn nổi giận nhìn cậu.
Trí Nguyên bị mắng nên sợ hãi, cậu lắc đầu, "Em không có ý gì cả."
"Vậy sao em định buông anh ra?"
"Em...! chỉ là em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại kĩ càng hơn về mối quan hệ này, dù sao thì anh cũng đã là người có gia đình rồi.
Cứ cho là mọi chuyện như anh nói...!nhưng mà..."
"Vậy đây là câu trả lời của em về việc có đồng ý ở bên cạnh anh hay không?"
"Không phải." Trí Nguyên rối rắm.
"Em yêu anh mà đúng không Nguyên Nguyên."
"Phải..."
Trí Nguyên thấy hắn lại không yên lòng, lúc nào hắn cũng vô thức để lộ rằng mình bất an, có lẽ là 6 năm qua cậu luôn khiến cho hắn như thế nên mới đau lòng ôm chầm lấy hắn, thật chặt.
Hôm qua lúc ôm cậu trên giường hắn cũng đã bảo, "Em có biết việc sắp đặt điều mình nghĩ là tốt nhất cho người khác nó tàn nhẫn như thế nào không? Tàn nhẫn ở chỗ đó là điều mà em nghĩ, họ nghĩ, không phải anh nghĩ.
Hậu quả là cả anh và em chúng ta đều khổ sở.
Thế nên nếu như em yêu anh, mong em, từ giờ đến sau này đừng bắt anh phải rời xa em.
Yêu em là quyết định của anh, em có đáng ghét, có không tốt thì nó cũng đã là quyết định của anh.
Nếu em yêu anh, hãy tôn trọng quyết định của người em yêu, vì anh đã là một con người trưởng thành rồi."
Mẹ của Nam Thành nói rời xa cậu là điều tốt nhất cho hắn, chính bản thân cậu cũng đã nghĩ như thế.
Nhưng tại sao khi Nam Thành đã sống trong cuộc sống tốt đẹp đó cậu lại thấy hắn đáng thương đến thế này.
Hắn luôn đi tìm cậu, tìm niềm vui ở cậu khi có thể gặp nhau trở lại.
Hắn kể cho cậu nghe 6 năm trời như đày đọa, hôn nhân tẻ nhạt, tuổi xuân trôi qua lãng phí của một người đàn ông tưởng chừng rất tài hoa.
Đêm qua nhìn gương mặt trầm lắng của Nam Thành, tiếng thở dài nặng nề bên tai và cái cách hắn ghì cậu vào lòng như sợ mất làm tim cậu đau nhói.
Hắn luôn muốn và luôn nỗ lực hàn gắn với cậu.
Có phải là 6 năm qua cậu cố chấp sai lầm rồi không? Cậu làm tất cả không phải để thấy người cậu yêu đau đớn thế này.
Nếu như trước đây cậu mạnh mẽ hơn, quyết định san sẻ và cùng hắn nắm chặt tay đến tương lai thì mọi thứ sẽ thế nào?
"Anh ơi, em biết sáu năm qua anh rất đau khổ, nhưng mọi chuyện vội vàng quá, em vẫn chưa thể nào nhìn nhận được.
Hơn nữa, 6 năm qua có thêm nhiều chuyện phát sinh.
Em nghĩ chúng ta cần phải giải quyết nó thật tốt trước khi nghĩ đến chuyện có quay về bên nhau hay không."
"Ý của em là, nếu như anh giải quyết tốt tất cả mọi chuyện của anh, em giải quyết tốt những chuyện của em, vậy thì chúng ta sẽ quay về bên nhau?"
"Phải."
"Trong thời gian đó, anh có thể gặp em không?"
Trí Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, cậu híp mắt cười, "Được."
Trí Nguyên cười, nhưng rất nhanh lại tắt đi.
Đúng thật là cậu có rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Chuyện của Lâm Bảo và cả chuyện...!tính chất nghề nghiệp.
Trợ lý Trần ở bên cạnh lại đen mặt.
Hai cái tên yêu nhau chết tiệt này.
Nhưng Trí Nguyên không thể nghĩ ra thêm được cái gì khác, cậu bắt đầu lo lắng về chuyện mình cần giải quyết với Lâm Bảo, quan trọng nhất là phải nói chuyện tính chất nghề nghiệp như thế nào với Nam Thành.
Cậu cứ ngơ ngẩn suy nghĩ mãi, lúc tới công ty nói chuyện với đạo diễn về việc nhận vai thì tỉnh lại, bàn xong lại ngơ ngẩn.
"Trí Nguyên, nhân vật của em có sức khoẻ yếu nên đạo diễn yêu cầu em ép cân xuống.
Mặc dù bây giờ em đã trông gầy rồi, chúng ta vẫn phải giảm xuống 4 kí nữa, từ ngày mai bắt đầu kiểm soát cân nặng cho tới khi đống phim xong nhé." Quản lý Trần vừa liên lạc cho chuyên gia dinh dưỡng vừa nhắc nhở Trí Nguyên.
Phan Trí Nguyên gật đầu, cậu không có ý kiến gì cả.
Nhưng những ngày sau khi Nam Thành gặp lại cậu, hắn tá hoả đi lại giữ lấy cậu, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt rồi bóp bóp mặt, "Sao em lại gầy đi rồi?"
"Em đang ép cân cho vai diễn." Trí Nguyên đáp.
"Ép cân? Vai chết tiệt gì vậy!"
"Vai ốm yếu vì bệnh, nhưng anh đừng lo, chỉ giảm 4 cân thôi, em vẫn khoẻ mạnh!"
"Em gầy đi thấy rõ mà 4 cân! Khoẻ mạnh ở đâu chứ!" Nam Thành rối rắm cầm tay nắn chân cậu.
Những ngày sau, hắn cảm thấy như huyết áp của mình cũng muốn tuột xuống.
"Em lại gầy đi rồi!" Nam Thành không kìm được lòng mình nữa.
"Anh biết em không ham thú với ăn uống lắm mà, em không kiểm soát được nên giảm hơi nhiều kí.
Nhưng mà em đang cố gắng lên cân lại, lần này sẽ lên chuẩn, anh đừng lo."
Nói Trương Nam Thành không lo làm sao được, Trí Nguyên của hắn là con người, đâu phải là một con búp bê muốn giảm là giảm muốn tăng là tăng.
Giảm cân đâu phải là chuyện dễ, thế mà đứa nhóc này còn giảm quá số cân quy định, rốt cuộc là bỏ bê bản thân tới bao nhiêu.
Nam Thành ôm lấy cậu vào lòng, cậu gầy đi thật nhiều, hắn ôm mà cảm thấy thật xót xa.
Thấy hắn như vậy, Trí Nguyên càng thêm lo lắng, bởi vì chỉ việc giảm cân thôi hắn đã bất bình rồi, nếu như hắn biết làm diễn viên sẽ phải đóng cảnh hôn, thậm chí là cảnh da thịt thì phải làm như thế nào đây?
Cậu muốn nói đây chỉ là diễn, là công việc thôi, không phải thật, cũng sẽ có trang phục bảo hộ, nhưng cậu biết Nam Thành rất hay ghen, cậu sợ hắn không chấp nhận được chuyện này, cậu cũng rất sợ hắn tủi thân.
Nhưng nó lại là tính chất công việc của cậu.
Những ngày này cậu suy nghĩ về nó rất nhiều, thật sự không biết phải làm sao.
"Anh ơi, hôm casting, chủ đề đạo diễn đưa cho em là hôn môi với bạn diễn.
Hôm ấy em đã hôn môi với người ta, nhưng chỉ là diễn thôi.
Tuy vậy khi em là diễn viên thì sẽ phải đóng thêm nhiều cảnh khác đôi khi khiến anh không vui như là phân cảnh tình cảm, cảnh nóng.
Đó là tính chất công việc của em, sau khi đạo diễn hô cắt thì mọi thứ vô nghĩa, nó không phải thật, anh có thể chấp nhận được không? Em biết sẽ làm anh tổn thương, thế nên em sẽ cố gắng bù đắp cho anh...!được không?"
Cậu sẽ phải nói như thế sao? Chỉ nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy sợ rồi.
Bây giờ cậu vẫn chưa thể tự quyết định kịch bản được vì cậu chỉ là diễn viên mới, cậu biết điều này sẽ khiến Nam Thành không dễ chịu.
Vì chuyện này mà Trí Nguyên ăn không ngon ngủ không yên.
Đến khi nhận được thông tin từ quản lý Trần, cậu nhảy dựng lên, kinh ngạc không dám tin vào tai mình.
"Đạo diễn nói như vậy sao anh? Sẽ có cảnh hôn ư?"
"Ừ, đạo diễn bảo việc để cặp đôi nam nam vào phim là một ý định táo bạo, nếu như không có cảnh hôn thì sẽ rất nhạt nhoà, cũng như không thể đẩy tình tiết lên cao trào được."
Phan Trí Nguyên mất ăn mất ngủ, lại như muốn sụt thêm vài ký nữa.
Nam Thành của cậu phải làm sao bây giờ...
Lâm Bảo cảm thấy rằng dạo gần đây anh không còn được gặp Trí Nguyên nhiều như trước, tần suất liên lạc của hai người cũng ít hơn so với trước đây.
Rõ ràng anh đã nói muốn hai người thân thiết hơn, kết quả sau ngày hôm ấy khoảng cách của hai người càng xa.
[Lâm Bảo]: Nguyên Nguyên, tối hôm nay đi ra ngoài dùng cơm với anh không?
[Trí Nguyên]: Xin lỗi tiền bối, em đang ép cân chuẩn bị cho phim mới.
[Lâm Bảo]: Phim mới ư? Chúc mừng em! Khi nào gặp nhau em kể cho anh nghe có được không?
[Trí Nguyên]: Là phim của đạo diễn Quang ạ, cảm ơn tiền bối.
Khi nào gặp nhau, chẳng có nổi một thời điểm cụ thể.
Sau khi kết thúc quay phim hai người ngày một xa nhau hơn.
Không cam lòng với điều ấy, anh quyết định tiếp tục hẹn cậu ra ngoài.
[Lâm Bảo]: Nếu không thể cùng nhau ăn cơm được, vậy chúng ta uống một cốc coffee được không? Gần đây anh mới phát hiện ra được một quán coffee rất nổi tiếng.
Phan Trí Nguyên ngẫm nghĩ một hồi cậu quyết định đồng ý.
Cho dù cậu và Nam Thành còn chưa đi tới đâu chăng nữa, nhưng cậu đã không có ý với Lâm Bảo thì cũng nên nói rõ cho anh một lời.
Lần đó đồng ý với anh là cậu sai, trong lúc không tỉnh táo và đau buồn nhất cậu đã không suy xét kĩ, cậu cũng muốn gửi một lời xin lỗi đến anh.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại, Lâm Bảo đặt điện thoại xuống vậy mà anh vẫn cảm thấy lòng mình không yên.
Anh nhớ cậu, tuy vậy vẫn chưa thể gặp cậu ngay được.
Đồng hồ tích tắc chạy trên tường, Lâm Bảo ngắm nhìn nó rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Giây tiếp theo anh đột ngột đứng dậy, vui vẻ mặc áo khoác vào.
Trí Nguyên không chủ động đến gặp anh thì anh có thể đến gặp cậu mà?
Lâm Bảo nhanh chóng chạy xuống ba tầng, đeo khẩu trang rồi vào xe đi thẳng tới chung cư của Dương Minh.
Tới nơi gõ cửa nhà, nụ cười vừa treo lên của anh tắt ngúm.
"Nguyên Nguyên dọn nhà đi rồi sao?"
Dương Minh ái ngại nhìn anh, cậu không nghĩ là Trí Nguyên lại không nói chuyện này với Lâm Bảo.
Anh luôn đối xử với cậu ấy rất tốt, thật lòng xem cậu ấy là người thân thuộc vậy mà Trí Nguyên lại ngó lơ và bám theo tình đầu đã có vợ.
Bạn của cậu quá ngốc nghếch.
"Em ấy dọn đi từ khi nào thế?" Lâm Bảo nở một nụ cười nhẹ như anh vẫn thường hay làm, anh biết Trí Nguyên không có việc gì phải nói với anh cả bởi vì dẫu sao anh cũng chỉ là đồng nghiệp, là tiền bối của cậu.
Theo đuổi cậu ấy mà đến việc cậu ấy chuyển nhà anh cũng không biết là do anh thiếu sót rồi.
"Cậu ấy dọn đi được một thời gian rồi, xin lỗi anh, vì Trí Nguyên không chủ động nói địa chỉ nên em cũng không thể nói với anh cậu ấy đang ở đâu được.
Hay là anh gọi hỏi Trí Nguyên đi? Hôm nay cậu ấy không có lịch trình nên chắc là sẽ rảnh rỗi đấy!" Dương Minh gợi ý.
"Ừ, anh biết rồi, cảm ơn cậu." Lâm Bảo gật đầu rồi bỏ đi.
Không liên lạc, trốn tránh, thái độ lịch sự phải phép không có chút bước tiến nào đó là cách mà Trí Nguyên nói cho anh biết cậu không hề thích anh.
Vì lý do gì? Vì cậu thật sự không có hứng thú yêu đương trong thời điểm này, hay là bởi vì cậu vẫn còn quá sâu đậm với tình cũ? Hoặc đơn giản là vì cậu chẳng thích anh thôi?
Lâm Bảo mất tinh thần trở ra xe, điện thoại của anh lại sáng lên, lần này là một người bạn có quen biết gọi.
Họ hỏi anh có hứng thú tới nhập cuộc với bọn họ hay không? Lâm Bảo đáp được rồi đánh xe rời khỏi chung cư.
Lâm Bảo là một thành viên quen mặt của đám bạn này, gần như mọi cuộc vui anh đều tham gia và sống khá phóng khoáng.
Đây là quán bar của Draco Quách Long, tuy chỉ mới mở chưa lâu nhưng hình thức chơi bời và rượu nào cũng có đủ.
Khi Lâm Bảo tới, đám bạn của anh đã tụ tập đầy ở bên trong phòng VIP, bên cạnh còn có thêm đám nam nữ phục vụ.
Lâm Bảo vừa ngồi xuống hai bên đã có một nam một nữ kề sát nịnh nọt và rót rượu cho anh, anh phất tay bảo cô gái bên cạnh tránh ra rồi ôm lấy cậu trai nhỏ bên cạnh, nhận rượu của cậu ta uống cạn sau đó hôn lên mặt của cậu ta.
"Rót thêm rượu đi." Anh nói.
"Vâng." Cậu trai nhỏ ngoan ngoãn rót rượu, Lâm Bảo lại tiếp tục uống cạn.
"Có chuyện gì sao diễn viên Lâm? Vừa tới đã uống như thế rồi?" Một người bạn của anh trêu chọc.
"Ừ, có chuyện phiền muộn." Lâm Bảo vân vê ly rượu, "Có một người...!tán mãi vẫn không đổ."
"Ai có mắt như mù vậy? Hay là kĩ năng của mày kém?" Một người bạn khác xen vào.
"Tao cũng chẳng biết, nhưng em ấy không mù, chỉ có điều..." Lâm Bảo nhìn hắn ta rồi bật cười, "Hay là vậy nhỉ? Hay là tao tấn công chưa đủ?"
"Ai chẳng bị mủi lòng bởi vật chất, mày tặng quà cho người ta chưa? Đối xử tốt, dắt đi ăn cũng chưa đủ đâu, mày phải tặng nhiều thứ đắt tiền lên." Một người nữa lại xen vào.
Lâm Bảo suy nghĩ, nhưng anh chẳng nghĩ ra được cậu đang thiếu cái gì, vậy phải tặng gì đây? À, cậu vừa mới thuê nhà mới, chắc là cần nội thất, Lâm Bảo lấy điện thoại ra để tìm kiếm sau đó chọn một chiếc sô pha đắt tiền.
Anh cất điện thoại đi, cậu trai trong lòng lại uốn éo, Lâm Bảo nghiêng đầu rồi cúi xuống giữ lấy cậu ta để hôn.
Hôn rồi trong người lại hơi khó nhịn, đã lâu rồi chưa làm tình, uống rượu vào cũng không thoải mái nên anh đứng lên dắt cậu ta rời đi trước.
"Tôi không có hứng thú chơi nữa, các người ở lại đi."
Gần đó không xa có một khách sạn, Lâm Bảo đeo khẩu trang đưa cậu ta vào gara rồi vào thang máy để đến quầy tiếp tân, "Có đem chứng minh thư không?"
"Vâng, anh đi trước, em sẽ đặt phòng." Cậu trai vô cùng chuyên nghiệp lấy chứng minh thư ra.
Lâm Bảo yên tâm tránh đi, anh đến một góc tường vắng tựa người nặng nề thở ra một tiếng.
Nhưng khi xoay đầu lại bị dáng vẻ của người kia làm cho giật mình vì cậu ta có thân hình khá giống Trí Nguyên.
Tuy vậy gương mặt lại khác, Lâm Bảo chậc lưỡi.
Phan Trí Nguyên, bóng hình em và cả cái tính tình thích tự quyết định của em khiến người khác phiền lòng thật đấy..