Phan Trí Nguyên cảm thấy dường như linh tính của mình là đúng.
Tuy rằng cậu không thể thẳng thừng đuổi ông chủ của Zeal đi, nhưng nhìn hắn thuần thục chiên trứng, quét bơ và chiên thêm xúc xích, còn tự tay nướng bánh mì mà không cho cậu động vào kia...
Cậu bây giờ mới ngốc nghếch nhận ra mình không chỉ bị gạt để lấy số điện thoại, hôm đó hắn cũng giả vờ vụng về và mất giấy tờ để cậu ở lại, thậm chí là đút cho hắn ăn!
Cái tên chết tiệt này!
Liệu sau khi ăn sáng xong hắn có chịu đi hay không? Cậu không cần biết, nhất định cậu phải đuổi hắn về!
“Bữa sáng xong rồi, cùng ăn đi.”
Trong lúc cậu suy nghĩ thì hắn cũng đã dọn xong bàn ăn, Trí Nguyên đành ngồi đối diện hắn, nhưng chỉ vừa mới ngồi xuống cậu đã thẳng thắn nói ngay.
“Sau bữa sáng, tôi có việc phải đi.”
“Em đi đâu thế?” Nam Thành thản nhiên hỏi.
“Tôi...” Cậu đảo mắt suy nghĩ, “...!đi bàn việc phim mới.”
“Tức là?”
“Đi gặp đạo diễn hỏi về chuyện casting.”
“Là bộ phim mới của đạo diẽn Quang?”
“...!phải.”
“Cũng tốt, vừa hay anh cũng muốn gặp ông ấy, bàn chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em đoán xem? Nếu em tò mò thì anh đưa em cùng đi, tiện đường."
Phan Trí Nguyên im bặt, nhìn gương mặt của hắn chắc chắn là hắn muốn làm thật.
Còn cậu, cậu đâu có định đi gặp đạo diễn, chỉ là một cái cớ để đuổi hắn đi thôi.
Nhưng cho dù là thật thì cũng không thể, để cậu và hắn cùng đi thì quá khoa trương rồi, cậu không muốn bị chú ý, cũng không muốn bị mang danh dựa vào người khác để đi lên.
Nhắc đến đây, Trí Nguyên mới chợt nhớ tới một chuyện.
“Thành Ý không tham gia bộ phim này, anh vẫn chú ý đến nó ư?” Cậu nghiêng đầu, nhìn hắn.
Nam Thành hơi ngừng lại hành động rồi bình tĩnh nở một nụ cười.
“Có liên quan sao?” Hắn tiếp tục giữ ấm một quả trứng trên tay.
“Thì...! không phải anh thích diễn xuất của cậu ta sao? Tiếc quá cậu ta lại không tham gia bộ phim này, anh còn chú ý đến nó làm gì nữa?"
“Với Thành Ý chỉ là câu nói xã giao vì cậu ta xuất hiện quá nhiều mà thôi.
Còn việc anh quan tâm bộ phim sắp tới, đơn giản là vì muốn em có nhiều đất diễn hơn, em nói xem, khả năng của em tốt như thế nhưng mỗi lần anh xem phim của em lại chỉ thấy em xuất hiện ở một hai phân cảnh rồi biến mất, ấm ức cho anh tới mức nào kia chứ?”
Phan Trí Nguyên cứng họng, còn định bắt bẻ hắn nhưng lại phát hiện ra được một chuyện động trời khác.
Hoá ra hắn đã theo dõi các tác phẩm của cậu, vì vậy nên lần này mới muốn đồng ý chuyện đầu tư phim của đạo diễn Quang, nếu vậy lẽ nào chuyện Zeal đột nhiên đầu tư mạnh cho bộ phim vừa rồi cũng là vì lý do đó?
Trong khi nhà thiết kế Huỳnh tốt với cậu như thế vậy mà hắn lại dám lừa gạt cô để đầu tư vì mục đích riêng.
Phan Trí Nguyên chau mày tỏ vẻ tức giận, đột nhiên hắn lại đứng dậy đi sang, cậu còn chưa kịp giật mình thì hắn đã ngồi ở bên cạnh, dùng quả trứng được ủ ấm từ ban đầu tới giờ lăn lên vết bầm ở gò má cậu.
Trí Nguyên ngây ngốc nhìn hắn, cảm nhận được sự ấm áp và nhẹ nhàng này làm cậu vừa quen vừa lạ, cũng có hơi sợ hãi.
Lúc cậu định đứng dậy, hắn đã nhanh tay giữ lấy cậu trước, dịu dàng lăn trứng.
“Em định mang gương mặt xấu xí này đi gặp đạo diễn sao? Hay là cứ ở nhà một hôm đi?”
“Anh nói ai xấu chứ?” Trí Nguyên trợn tròn mắt, chọn sai trọng điểm.
Nói trắng ra thì cậu kiếm cơm cũng nhờ vào gương mặt đấy! Hắn nói vậy chẳng khác nào đá đổ bát cơm của cậu?
Không đẹp thì cũng...!đâu đến mức xấu, nhỉ?
“Ở đây chỉ có em với anh.”
“Ừ, tôi xấu đấy, làm sao mà đẹp bằng thằng nhóc anh hôn ở quán bar được!”
Trí Nguyên tức giận thở phì phò nhưng sau đó lại tỉnh ra mà mím chặt môi, nụ cười của Trương Nam Thành ngay lập tức cũng cứng đờ.
Trí Nguyên thấy rồi.
Bàn tay cầm trứng của hắn có chút gượng, sau đó hắn thành thật bảo, “Anh chưa hôn, anh chỉ là...”
“Anh ăn nhanh đi, tôi còn có việc.” Trí Nguyên định quay đi, không có ý sẽ nghe giải thích thì lại bị Nam Thành giữ lấy, cẩn thận tiếp tục lăn trứng cho cậu.
“Ngoan, yên nào.”
“Giám đốc Thành!”
“Hôm đó anh nghĩ cậu ta là em.”
“...”
“Cậu ấy có vóc dáng giống em, vì nhớ em quá thế nên anh mới gọi cậu ấy ngồi lại.
Lúc đó có lẽ anh điên rồi, vì muốn nghe một số câu nên đã che mặt của cậu ta lại, nghĩ đó là em.” Nam Thành nhìn thẳng vào mắt cậu, tay vẫn đều đặn lăn trứng, “Xin lỗi, anh không biện minh, anh chỉ muốn thật lòng với em.”
Phan Trí Nguyên cũng nhìn hắn, không đáp vội bởi vì cậu vẫn đang suy nghĩ.
Mãi một lúc sau mới có thể nhỏ giọng bảo, “Anh cứ như vậy thì vợ của anh phải làm sao đây?”
“Anh——"
Lời còn chưa dứt, hai chữ Cát Anh bỗng xuất hiện trên điện thoại của hắn cùng với tiếng chuông reo.
Trí Nguyên vô tình trông thấy, gương mặt cậu tái đi vội vàng gạt tay hắn xuống.
Cậu sợ hãi giống hệt như làm chuyện sai bị phát hiện, trái lại Trương Nam Thành thì trông rất thản nhiên, hắn nghe máy ngay trước mặt cậu, thậm chí còn bật loa ngoài.
Tiếp đó vừa lăn trứng vừa đáp, “Chuyện gì?”
Trí Nguyên giật mình muốn tránh đi nhưng không được, chỉ biết cam chịu để cho hắn lăn.
Huỳnh Cát Anh ở bên kia dường như cũng không phát hiện, thật ra cô cũng không rảnh rỗi để phát hiện, cô còn đang có điều hoảng loạn hơn cần phải chất vất Trương Nam Thành.
“Tên khốn khiếp, mẹ của anh vào viện, thậm chí còn...!phát hiện mang thai mà anh lại không báo cho tôi một tiếng? Anh định để tôi mang danh là cô con dâu thế nào đấy hả?”
Nam Thành chậc lưỡi, “Quên mất, hôm qua tôi uống say.”
“Bây giờ anh đang ở công ty có phải không?” Đầu dây bên phía Cát Anh có tiếng đóng cửa xe, “Tôi đến đó, chúng ta cùng về thăm mẹ.”
“Ừ, nhưng tôi đang không ở công ty, cô tới đó đợi một lát tôi sẽ tới ngay.”
“Anh đang ở đâu vậy?”
Tiếng cười nhỏ của Nam Thành phát ra, “Việc lớn.”
“Ồ?” Cát Anh đợi một lúc mới hiểu ra nên bật cười rồi nghiêm giọng, “Nhưng vẫn phải nhanh lên đấy.”
Phan Trí Nguyên hoang mang nhìn Trương Nam Thành, đến lúc này cậu mới nhận ra một chuyện nên ngây thơ hỏi hắn, “Hôm qua anh đi qua đêm, cô ấy không hỏi sao?”
“Cô ấy không quản anh.” Nam Thành tắt điện thoại.
“Cô ấy tốt thật đấy.” Trí Nguyên hơi nắm chặt tay, áy náy dâng đầy trong lòng, “Cô ấy chắc chắn rất tin tưởng anh.”
Lần này tới lượt chân mày của Nam Thành lại chau.
“Nhưng mà, bác gặp chuyện gì vậy? Bác gái có thai sao?” Trí Nguyên lại hỏi, “Sao lại để bác ấy nhập viện khi đang mang thai? Khoan đã, bác mang thai sao?”
Trương Nam Thành lẳng lặng nhìn cậu, hắn lại chợt nhớ tới chuyện mẹ mình đã đến tìm Phan Trí Nguyên vào năm cậu 17 tuổi.
Hắn không cần hỏi cũng biết mẹ mình đã dùng những lời lẽ thế nào để nói với Trí Nguyên.
Năm đó cậu vẫn còn ít tuổi, chẳng biết đã phải mạnh mẽ thế nào cũng như phải dành nhiều tình cảm vì hắn ra sao mới nghĩ cho hắn như vậy.
Lúc nói những lời ấy với hắn, trong lòng của cậu đã đau đớn biết bao nhiêu? Hắn có thể tuỳ ý bộc phát với cậu bất cứ khi nào hắn gặp, nhưng Nguyên Nguyên thì vẫn phải đeo lên gương mặt giả dối.
Hắn có thể dõi theo Nguyên Nguyên trên mạng xã hội vì em ấy là diễn viên, nhưng Nguyên Nguyên chỉ có thể trốn mất và giữ nỗi đau cho mình, vì em ấy không thể gặp hắn.
Hắn cũng từng có lần xuất hiện trên truyền thông, thế nhưng đó là những lần nào? Lần hắn đính hôn, lần hắn kết hôn và lần nhậm chức.
Có lẽ em ấy cũng chẳng dễ chịu gì khi thấy những loại thông tin ấy xuất hiện.
Chỉ biết cam chịu mang danh một kẻ tệ bạc chạy trốn khỏi hắn.
Vậy mà hắn lại ôm hận đi kết hôn, nếu như hắn nghĩ nhiều hơn một chút, nếu như khi đó hắn tỉnh táo, có lẽ hai người đã không đi đến bước đường này.
Hắn chỉ muốn biết bây giờ Nguyên Nguyên có còn yêu hắn không, nếu không cũng không sao, hắn sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu.
Bù đắp cho cậu những thiếu hụt trong suốt thời gian qua, cả việc hắn đã kết hôn, để nó không làm cậu đau khổ nữa.
Thấy Nam Thành không trả lời, Trí Nguyên nhận ra là mình hỏi thừa rồi, cậu biết mình không có thân phận gì để hỏi nên lại xoay đi ăn sáng.
Không ngờ rằng Nam Thành lại vươn tay xoa nhẹ tóc cậu, “Anh chọc giận mẹ, bà ấy ngất xỉu vào viện mới biết mình đã có thai.”
“Sao anh lại chọc giận bà ấy?” Trí Nguyên sửng sốt.
Nam Thành phì cười, “Ăn đi, nguội rồi, buổi tối phải lăn trứng nữa đấy.”
Trí Nguyên nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của hắn, cậu cúi gằm mặt để ăn sáng, Nam Thành lại bảo, “Thẳng lưng lên em.”
Anh đến đây để làm thầy giáo của tôi đấy à!
Sau bữa sáng, Trương Nam Thành ngoan ngoãn ôm áo khoác đi về, nhưng khi nhìn thấy thắt lưng đôi môi của hắn khẽ cong, “Hôm qua em cởi quần áo của anh sao?”
Trí Nguyên: “!!!”
Trương Nam Thành: “Còn lau người cho anh nữa đúng không? Anh thấy thoải mái lắm.”
Trí Nguyên: “Không có lau, anh đi về ngay.”
Trương Nam Thành vui sướng đi ra khỏi cửa, sau đó lại xoay đầu về ngắm cậu đang đi theo tiễn hắn, bàn tay cậu giữ lại cánh cửa đợi hắn đi.
Hắn mỉm cười, muốn đưa tay xoa đầu cậu thì cậu lại tránh, ánh mắt nghiêm nghị.
“Anh về.” Hắn nói.
Trí Nguyên không đáp, như chỉ cần hắn xoay người là cậu sẽ đóng cửa ngay lập tức.
Nhìn thấy cậu như thế hắn lại càng muốn trêu cậu.
Hắn cười, “Em đừng có cau có như thế, xấu xí chết đi được.”
Trí Nguyên hơi nhăn mặt nhưng không đáp, cậu cứ đáng yêu như vậy làm hắn không nỡ đi, hơn nữa, hắn còn chưa nói được gì với cậu.
Với lại, còn chưa tính sổ với cậu chuyện đã lừa dối hắn trong suốt thời gian qua.
Hai người cứ nhìn nhau mãi như thế cho đến khi Trí Nguyên phát ngượng rồi hắn mới nói, “Diễn viên Phan, em xinh quá.”
Thật ra trước khi gặp Nguyên Nguyên, hắn không và cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng từ xinh để miêu tả một chàng trai, nhưng cục cưng của hắn xinh quá, mắt hai mí to, lông mi dài, mũi cao nhỏ bên trên đôi môi hồng cực kỳ đáng yêu.
Trước đây cậu luôn làm nũng bảo hắn đẹp trai, nhưng hắn lắc đầu, cùng cậu đối thoại trẻ con.
“Em xem, mắt anh không có hai mí lại còn nhỏ, không đẹp bằng em.”
“Em vẫn cứ thích anh.”
“Vậy sao? Mắt anh nhỏ như thế chỉ nhìn được mỗi em thôi, cứ yên tâm thích anh đi nhé.”
Nguyên Nguyên của hắn là một chàng trai rất đẹp, nhưng không phải vì thế mà yếu đuối, cậu chỉ hiền lành, ấm áp với mọi người nhưng cực kỳ kiên quyết và mạnh mẽ với mọi chuyện hay là với bản thân.
Giỏi nhất vẫn là ở phương diện tự làm khó chính mình.
Trước đây hắn có không ít lần khen cậu xinh một cách bất chợt làm cho cậu giật mình, sáu năm rồi vẫn như thế, cậu vẫn rất ngạc nhiên.
Đang lắp bắp định mắng hắn thì hắn lại cười.
“Anh không rời mắt khỏi em được, hay là, chúng ta ngoại tình đi, vừa hay vợ của anh không quản chặt.”
“!!!”
“Có muốn ngoại tình với anh không? Hay là, để anh theo đuổi được em đã nhé?”
Sau khi bị Trí Nguyên giận dữ đuổi đi rồi đóng sầm cửa, Trương Nam Thành thoả mãn đi về.
Trước khi đến công ty thì vẫn phải trở về nhà tắm rửa qua, quả nhiên khi vừa tới đã bị Cát Anh ném giỏ xách vào người.
“Anh làm cái gì ở nhà Nguyên Nguyên mà tới giờ mới đến! Anh bắt nạt cậu ấy có phải không!”
“Vậy thì sao?” Nam Thành chụp lại túi xách, đưa cho cô, “Cô quản à? Định đóng vai người vợ yêu chồng sao?”
“Nghe có vẻ hay đấy, đợi hôm nào tôi sẽ đóng vai người vợ khốn khổ bắt quả tang hai người, doạ cục cưng Nguyên Nguyên một trận.”
“Vậy à?”
“Ừ đấy, cục cưng đáng yêu như thế, không biết khi sợ hãi sẽ còn đáng yêu đến mức nào.” Từ lúc nhìn ảnh cô đã thích cậu trai này rồi, theo dõi cậu ấy khi cậu ấy trở thành diễn viên cô lại càng say mê hơn, dạo gần đây cô cũng thường xuyên là fan cứng theo dõi những bài đăng và lịch trình mới của cậu.
Cục cưng đáng yêu như thế, quả thật làm dấy lên tấm lòng làm chị, làm mẹ của phái nữ!
Đột nhiên Trương Nam Thành lại lấy điện thoại của mình ra gọi cho ai đó, cô tò mò hỏi, “Gọi ai vậy?”
“Gọi cho bạn trai cô, khoe anh ta rằng chúng ta hạnh phúc như thế nào.”
“Này Trương Nam Thành anh điên à!”
“Cô thử doạ Nguyên Nguyên xem?”
“Fuck! Anh còn chưa theo đuổi được người ta mà đã muốn phá hoại hạnh phúc của tôi à? Mẹ nó, tôi cứ trêu cậu ấy đấy, anh dám gọi cho cục cưng của tôi đi!”
“Cô nghĩ tôi sợ à? Tôi gọi thật đấy! Cũng chẳng phải lần đầu tôi và cậu ta đánh nhau!”
“Mẹ nó, tên khốn này!”
Thư ký đang ôm tài liệu đi sang thì trông thấy vợ chồng của tổng giám đốc đang đánh nhau, cô giật mình vội vàng quay đầu về phòng, không dám ở lại thêm nữa..