Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 62: Nhật Kí Chồng Đi Công Tác 7 Ngày






Anh ấy đi công tác 7 ngày.
Trong 7 ngày này tôi nên làm gì đây nhỉ?
Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ấy đi công tác và chúng tôi ở xa nhau, nhưng mà, lần này nó cứ lạ lạ sao ấy.
1.
Hôm nay, anh ấy xuất phát đi công tác.

Cách nhau nửa vòng trái đất.

Đưa tiễn anh ấy ra sân bay mà anh ấy cứ thút thít nói không muốn xa vợ.

Thế là bị vợ đánh cho mấy cái mới thôi đấy.

Cũng đâu phải lần đầu vợ chồng xa nhau.
Mới ngày đầu tiên không có anh ở nhà, cảm thấy vẫn bình thường như lúc tôi ở một mình thôi.

Chỉ là yên tĩnh quá nên có chút không quen, bình thường anh ấy ở nhà là cứ ríu rít gọi vợ thôi.
Ở nhà, chẳng biết làm gì, thôi thì lại lôi giấy bút ra vẽ, hình như bản thân gần đây lười vẽ đi nhiều rồi.


Cũng hên là cái thiên phú không có mất đi.
Quang cảnh, yên bình quá.
2.
Sang tới ngày thứ hai.
Bởi vì tối hôm qua thức đêm cày Phim tình cảm mà dramma căng quá nên không có ngừng lại được.

Kết quả, đến gần sáng mới chợp mắt, thành ra bây giờ không khác gấu trúc rồi.
Mắt thâm một mảng đen sì.

Nếu để anh ấy nhìn thấy, thế nào cũng cằn nhằn cho mà xem.
Ngủ một giấc say, khi bản thân bình minh thì bầu trời đã hoàng hôn rồi.
Lười nấu ăn, nên gọi đồ ăn ngoài.

anh nói đồ ăn ngoài không tốt, chỉ nên ăn đồ tự làm, đảm bảo vệ sinh lại ngon miệng.

Nhưng mà hôm nay ngoại lệ một chút thôi nhỉ.
Phải có đồ ăn và nước uống, thêm cả bắp rang bơ, mới gọi là đầy đủ để bắt đầu trận chiến cày phim chứ nhỉ.
3.
Tôi mơ mơ màng màng thức dậy từ sáng sớm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời vừa mới hửng sáng, thôi thì đã dậy rồi thì đi chạy bộ thể dục luôn, nếu không chắc thành con heo lười luôn quá.
Chạy bộ ra mồ hôi khiến cơ thể thật thoải mái, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, điện thoại tôi cũng vừa vặn rung chuông, chả ai khác ngoài anh ấy gọi cho tôi.
Anh ấy cứ xin lỗi vì cả ngày hôm qua không gọi cho tôi vì phải bàn việc với đối tác.

Tôi hiểu mà, công việc vẫn quan trọng hơn.
Quả nhiên là anh ấy phát hiện ra quầng thâm mắt của tôi, bởi vì tôi đã cày phim thâu đêm suốt 2 hôm liền.
Biết vậy dùng filter rồi.
4.
Hôm nay tôi nhận được một đơn đặt hàng mới.

Lấy bối cảnh là vườn trường.

Hoài niệm ghê.

Vậy là tôi trở về trường Đại học mà tôi đã từng dạy.
Giờ là kì nghỉ của sinh viên nên cũng thuận tiện hơn.
Mà khổ nỗi mỗi lần tôi đi vẽ, vì để an tĩnh nên đã tắt nguồn điện thoại.

Đó cũng là thói xấu của tôi.
Đến khi khởi động lại máy, rốt cuộc anh ấy cũng gấp gáp gọi cho tôi cả chục cuộc.

Lại bị anh ấy mắng.


Giờ thì tôi không biết ai mới là vợ, ai mới là chồng nữa rồi.
5.
Hôm nay Hi Văn rủ đi chơi, nếu không chán chết mất.
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, đúng là điều kiện thời tiết rất thuận lợi để đi chơi.
Ngày dành cho phụ nữ, chỉ được tận hưởng cho bản thân thôi, những chuyện khác không cần nghĩ đến.

Nói là làm, Hi Văn trực tiếp tịch thu điện thoại của tôi luôn.
Anh ấy gọi chắc chắn không thể bắt máy được rồi, thế nào anh ấy cũng giận dỗi cho mà xem.
Đã nói là không bận tâm đ ến mấy thứ khác, nhưng mà, Hi Văn cứ luôn miệng khoe khoang về chồng của cậu ấy thôi.
Quá bấy lực, tôi chỉ có thể vừa đi vừa nghe cậu ấy rải cơm chó.
Quả nhiên là khi nhận lại điện thoại, bị anh ấy giận rồi, dù tôi đã giải thích nhưng anh ấy vẫn dỗi.
Người ta nói phụ nữ khó hiểu, nhưng đàn ông cũng khó hiểu chứ bộ.
6.
Ngày mai là anh ấy trở về rồi.
Có chút nhớ.
Hôm nay tôi sang nhà mẹ, có chị Hạo Linh và tiểu Bảo ở đó.
Buổi sáng giúp mẹ đi mua đồ, nấu cơm, bán hoa, sau đó chơi cùng tiểu Bảo.

Tiểu oắt con này càng ngày càng thông minh, lanh lợi.
Đến buổi chiều, vì không để tôi cảm thấy buồn chán, nên chị Hạo Linh đã đưa tôi đi mua sắm.
Cảm giác hai chị em họ thật giống nhau.

Chính là mua đồ không nhìn giá.


Chỉ cần thấy cái nào thuận mắt, liền lôi ra chiếc thẻ đen không giới hạn " Mua "
Quá bá đạo đi.
7.
Ngày hôm nay anh ấy sẽ hoàn thành công việc và trở về.
Đáng lẽ là về từ sáng sớm, nhưng đột nhiên bận việc đột xuất nên đành ở lại.

Vậy là ngày mai mới về được nhỉ.
Mình đã hào hứng thế nào chứ.
Phát hiện bản thân gần đây đặc biệt dính người.

Cứ coi bản thân như con lười mà đu bám trên người anh ấy.

Nhớ ảnh quá.
Cả ngày chỉ nằm bò trên giường hết lăn bên này rồi lăn bên kia, chỉ chờ thời gian qua đến ngày mai.
Đến tối, vừa định chợp mắt đi ngủ thì nghe thấy tiếng cạch cửa.

Không lẽ có trộm ta ơi?
Tôi rón ra rón rén đi xuống dưới nhà.

Mới thở phào nhẹ nhõm là anh ấy chứ không phải trộm, dọa chết bé rồi.
Ơ, nhưng không phải là ngày mai mới về sao, hôm nay đã về luôn rồi?
" Anh sao về giờ này? em tưởng mai anh mới về? "
Anh ấy lao đến ôm chặt tôi.
" Anh nhớ vợ! Công việc vừa giải quyết xong liền đặt vé máy bay luôn, cũng may xó chuyến bay muộn nhất là tối nay.

Anh nhớ vợ quá à, Chỉ muốn nhanh chóng bay về ôm hôn vợ thôi ~ "
" Quỷ dính người ".