Bạn có tin vào nhân duyên không? Tôi thì không chắc lắm.
Nhưng tới ngày hôm nay, tôi thực sự tin rồi.
Buổi sáng ngày nhập học, bầu trời trong lành, cao vút, những cơn gió mát lành nhè nhẹ thổi qua.
Lớp học ồn ào những tiếng trò chuyện, vui đùa, chỉ có mình tôi là ngồi một mình ở cuối lớp, cạnh cửa sổ.
Tôi không có bạn, dù đã học chung với mấy người họ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có quen ai.
Cũng có vài người tới bắt chuyện, làm quen với tôi nhưng tôi lại không giỏi ăn nói, tôi rất ngại giao tiếp.
Điều tôi có thể làm tốt đó là học và vẽ.
Vì vậy, tôi tiếp tục cắm đầu vào sổ vẽ, tôi vẽ cậu ấy, suốt thời gian qua tôi vẫn luôn nhớ về ngày hôm ấy, nhớ về cậu ấy, tôi tưởng tượng ra hình bóng cậu ấy, tôi đã vẽ ra rất nhiều bức chân dung về cậu ấy.
Lớp học ồn ào nhanh chóng yên tĩnh khi cô giáo bước vào.
" Cô có một thông báo cho cả lớp! Năm nay lớp chúng ta có bạn mới! Em vào đi! "
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Một cậu trai bước vào, mái tóc đen mượt mà, cùng gương mặt quen thuộc ấy, đó, chính là người tôi đã tình cờ gặp được trên chuyến xe bus ngày hôm ấy.
Cậu ấy bước vào, đứng trên bục.
"Tôi tên Hạo Nam, rất vui được làm quen! "
Ánh nắng mùa hạ đã quay trở lại.
Hóa ra cậu ấy tên Hạo Nam, không chỉ người đẹp mà tên cũng đẹp nữa.
Ngoại ơi, có lẽ ngoại đã đúng, chúng con thật sự có duyên gặp lại.
Không những được gặp lại, cậu ấy lại còn học chung lớp với tôi nữa.
Lớp học như bùng nổ, các bạn nữ xôn xao bàn tán.
Tôi biết, với cái gương mặt đắt giá kia của cậu ấy, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều bạn nữ, không chỉ mình tôi.
" Vậy thì Hạo Nam, ừm....!Em hãy xuống ngồi chung với Lâm Hạ ở cuối lớp nhé! "
Cô giáo nhìn quanh một lượt lớp học.
Cậu ấy cũng không nói gì mà đi thẳng tới chỗ bên cạnh tôi.
Tôi cảm giác như tim mình đập rất nhanh, rất mạnh tới mức muốn nổ tung, tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên gò má của mình ngay lúc này.
Người tôi run lên từng đợt, miệng tôi bắt đầu mấp máy, có rặn ra từng chữ một cách khó khăn.
" Xin, xin chào....!tớ, tớ tên Lâm Hạ "
Giọng tôi rất nhỏ, nhưng có vẻ là đủ để cậu ấy nghe thấy.
Sau đó cậu ấy chỉ " ừm " một tiếng rồi lấy một cuốn sách ra đọc.
Tôi vẫn nhớ, đây cũng là cuốn sách cậu ấy đọc trên xe bus ngày hôm ấy.
Tôi len lén nhìn cậu ấy giống như lúc ngồi trên xe bus.
Nhưng lần này là với khoảng cách rất gần.
Mái tóc cậu ấy mềm mượt, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng lông mi dày và dài, sống mũi cao thẳng.
Cậu ấy trông giống như một nam thần bước ra từ truyện tranh.
Suốt cả buổi học hôm ấy, những lời cô giảng không một chữ nào vào đầu tôi, mà hai bên tai tôi chỉ ong ong lên tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.
Cứ chốc chốc, tôi lại len lén ngắm nhìn cậu ấy.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, mà đã nghe thấy tiếng chuông kết thúc buổi học.
" À, Lâm Hạ! "
Tôi giật mình khi nghe thấy cô giáo réo tên mình lên.
" Dạ, thưa cô? "
" Em có thể giúp cô dẫn Hạo Nam đồng học tham quan một vòng quanh trường để bạn ấy có thể làm quen được không? "
" A, vâng.
Được ạ! "
Tôi vội gật đầu trả lời.
" Được rồi, cảm ơn em! "
Cô giáo mỉm cười dịu dàng rồi rời khỏi lớp.
Thấy cậu ấy vẫn đang an an ổn ổn đọc sách, tôi dần hết sự can đảm vào lúc này, vỗ nhẹ lên vai cậu ấy.
" Tớ đưa câu đi tham quan trường! Sau đó tới phòng giáo vụ lấy hồ sơ....! "
Hạo Nam tỏ vẻ đồng ý, câu ấy đặt cuốn sách xuống bàn, rồi đi theo tôi.
Chúng tôi đi qua các phòng chức năng, căn tin, phòng y tế, phòng giáo viên, rồi dừng chân lại tại sân bóng của trường.
Đang có một trận thi đấu bóng rổ giữa các lớp, các bạn nam hăng hái thi đấu, các bạn nữ nhiệt tình cổ vũ.
Có vẻ như cậu ấy rất quan tâm tới trận đấu này.
Tôi có thể nhìn ra.
Cậu ấy thích bóng rổ.
" Cậu có thể đăng kí tại câu lạc bộ bóng rổ! "
Cậu ấy nhìn tôi, suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật.
Gương mặt cậu ấy vẫn một biểu cảm từ đầu tới giờ.
Cậu ấy vốn trông rất lạnh lùng thế này sao? Hay là câu ấy ngại, hoặc là không thích tôi, hay vì nguyên do nào khác, tôi cũng không biết!
Tôi chỉ biết rằng, cậu ấy là ánh nắng mùa hạ đầu tiên của tôi.
Ánh nắng mùa hạ mà tôi vẫn luôn tìm kiếm, bây giờ đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi thích cậu ấy, và cậu ấy trở thành mối tình đầu của tôi.
Dù tôi có là đứa ít nói, ngại giao tiếp, nhưng tôi cũng không phải con nhỏ đầu gỗ, ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra cảm xúc thật của mình.
Thời thanh xuân vườn trường của tôi không còn nhàm chán và tẻ nhạt nữa rồi.
Bởi vì sự xuất hiện của cậu ấy.
Ánh nắng mùa hạ của tôi..