Mùa Hạ Chớm Nở

Chương 1: 1: Chuyển Nhà





Mùa xuân đi qua kéo mùa hạ ùa về, những ngày nắng lại bắt đầu gõ cửa một ngày mới.

Thời điểm này chính là lúc đám học sinh được nghỉ ngơi sau bao ngày vùi mặt vào sách vở.
Nhìn bầu trời xanh trong không một gợn mây qua cửa kính xe buýt, tôi thẫn thờ nhớ tới một vài kỷ niệm nhỏ nhặt khi còn ở thành phố.

Qua mùa hè này, tôi sẽ bắt đầu nhập học tại một ngôi trường mới ở một vùng quê xa lạ.
Ba mẹ tôi đều là giáo viên dạy cấp hai, bởi vì xảy ra một số việc nên chuyển công tác từ thành phố về một miền quê để dạy học.

Thế là tôi cũng phải từ giã những người bạn cấp ba của mình để đi tới một vùng đất mới.
Ban đầu quả thật tôi không muốn chút nào, ai lại muốn từ một chỗ tấp nập hiện đại trở về một vùng quê yên tĩnh cơ chứ.

Thế nhưng có không muốn cũng vô dụng, bởi vì ba mẹ tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Trước khi đi hai người còn không ngừng an ủi tôi, tôi chỉ đang phóng đại mà thôi, thực ra không đến mức tệ như thế.
"Sắp đến nơi rồi, thằng Huy cầm va li lên đi, đừng quên cái gì đấy." Ba tôi ngồi ở hàng ghế trước ngoái đầu lại căn dặn.
"Con biết rồi." Tôi hơi uể oải trả lời, kéo chiếc va li lại rồi xách lên.
Va li này là của tôi, không lớn lắm, bên trong cũng chứa không quá nhiều đồ.


Chủ yếu là quần áo hằng ngày với một vài vật dụng cá nhân của tôi mà thôi.
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp một cái khiến cho tôi suýt chút nữa đã chúi mũi vào chiếc ghế đằng trước.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba và mẹ tôi đã lật đật đứng dậy.
"Tới nơi rồi, nhanh lên." Ba tôi thúc giục tôi một câu, sau đó là người bước ra đầu tiên.
Tôi xách hành lý của mình, thầm nghĩ việc gì mà phải vội như thế.
Gia đình chúng tôi vừa bước xuống xe, chiếc xe đã lập tức lao đi nhanh, vội vàng như bị ai đuổi vậy.

Tôi che mũi khỏi mùi khói khó ngửi, đảo mắt đánh giá vị trí đang đứng.
Nơi chỗ tôi dừng chân chính là một trạm để bắt xe, có lẽ bây giờ đang là buổi trưa nên không có mấy người qua lại.
"Chúng ta ở đâu vậy ba?" Tôi không nhịn được mà hỏi.
"Gần đây thôi." Ba tôi nhìn một lượt như để xác định, sau đó liền dẫn mẹ con tôi đi.
Ba người chúng tôi đi bộ một quãng khá vòng vèo, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà nho nhỏ vừa được tân trang lại.

Vừa đến đây tôi liền bất ngờ, hoá ra chỗ này còn giáp với mặt biển.

Tuy chỉ có thể nhìn thấy lấp loáng xa xa, thế nhưng cũng đủ để cảm nhận được làn gió tươi mát thổi vào.

Ánh mắt tôi dõi theo hướng biển, tâm trạng mệt mỏi cũng bay bớt, có lẽ đây là tác dụng thần kỳ của biển chăng?
"Thấy sao, hết bí xị chưa ông tướng?" Ba tôi cười trêu tôi, tiện tay vò rối mái tóc của tôi.
"Lại trêu con rồi." Mẹ tôi cũng bật cười.
Tôi ôm đầu xì một tiếng không đáp.
"Thôi vào nhà trước đã." Mẹ tôi lấy chìa khoá ra mở cửa, rồi mới đẩy vào.
Trước khi tới đây ba mẹ tôi đã thuê người dọn dẹp sạch sẽ một lần, vậy nên bên trong không có một lớp bụi nào.

Căn nhà này là căn nhà mua lại, vì vậy nên các gian phòng có hơi nhỏ so với chỗ ở cũ của tôi.

Tuy nhiên không thể phủ nhận nó tạo ra cảm giác thoải mái.
Trước nhà còn có một cái sân nho nhỏ được lát gạch, không rộng nhưng lại cân đối với căn nhà này.
May là căn nhà này có hai tầng, nghiễm nhiên tôi sẽ ở tầng hai.


Tôi xách va li đi lên trên kia, đối diện cầu thang chính là một khoảng trống dành riêng để cất đồ, ngay bên tay phải chính là phòng mới của tôi.
Tôi dùng chìa khoá lấy được từ nơi mẹ mở nó ra.

Bước vào bên trong, điều đầu tiên mà tôi ấn tượng chính là nó có một ban công nhỏ hướng về biển.

Đứng từ nơi này, tôi có thể nhìn rõ được biển hơn.

Thế này cũng coi như không tệ.

Tôi thầm nghĩ.
Ngoại trừ cái ban công này ra, căn phòng này cũng không có gì quá mới lạ.

Có lẽ do đồ dùng của tôi được chuyển tới và sắp xếp từ trước nên tôi không lạ lẫm nữa.
Cạch!
Đột nhiên căn phòng bên cạnh phát ra âm thanh mở cửa, tôi vô tình liếc mắt nhìn qua.

Người vừa mở có lẽ cũng không ngờ rằng lại nhìn thấy một gương mặt mới, thế nên biểu cảm hơi thộn ra.
Vị trí của hai chúng tôi chênh nhau không nhiều lắm, chỉ cần tôi cúi đầu một chút đã có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cậu ta.

Hai căn nhà này lại khá sát nhau, chỉ cách nhau một cái ngách eo hẹp vừa một người gầy bước vào.
Cũng khéo thật!
Hai đứa chúng tôi chỉ chạm mắt nhau một cái liền lảng đi.


Tôi không phải người thích bắt chuyện cho lắm, một phần cũng cảm thấy hơi ngại.

Cũng vì lý do này mà nhiều người thường trêu tôi là thích làm giá.
"Huy xem phòng xong chưa, nhanh xuống đây ăn trưa!" Giọng mẹ tôi từ tầng một vọng lên khiến tôi giật mình.
"Con biết rồi!" Tôi lớn tiếng đáp lại.
Nhà tôi vừa mới chuyển tới đây nên chưa kịp sắm sửa gì, bữa trưa chỉ ăn tạm vài món lót dạ, mẹ tôi bảo lát nữa còn phải chuẩn bị ấm nước bánh kẹo để mời các bác hàng xóm sang chơi.
"Mình vừa mới chuyển tới, phải làm quen dần với họ.

Lát nữa con thay mẹ đi mời đi." Ba tôi không biết đang bận làm gì trong bếp, chỉ nghe thấy giọng nói.
Tôi trợn mắt, sau đó mới đáp lời, "Nhưng mà con có biết phải mời những ai đâu."
"Những nhà vùng này thôi, từ nhà ta đi đến con đường cắt ngang là được."
Tôi đi ra bên ngoài ngó thử, trông thấy từ đây đến con đường kia cũng chán thời gian.

Thế nhưng ba mẹ tôi bây giờ đều đang bận cả, thế là tôi đành phải tự thân mà đi.
Trước khi đi mẹ tôi còn căn dặn, "Nói năng cho khéo khéo, đừng để họ cười."
"Con biết rồi." Mẹ tôi cứ xem tôi như trẻ con..