Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 91: Hội ngộ cùng một lúc




Sau khi ăn cơm tối, trò chuyện hồi lâu nhìn lên đồng hồ cũng hơn mười giờ đêm.

Thuỵ Hi đứng dậy, đi đến phía bên kia bức tường mở chốt rồi đẩy chiếc xe lăn đến cạnh Khiết Tâm.

- Trễ rồi! Nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay mọi người cũng mệt rồi còn gì!

Khiết Tâm nhìn sang Lôi Mẫn, đưa tay vuốt nhẹ đầu của Tư Tư.

- Lôi Mẫn! Phiền anh dẫn Bánh bao nhỏ vô phòng giúp tôi.

Lôi Mẫn vẫn còn ghim cô vụ việc hôm nay, với cả lúc nào người đàn ông trong mộng của cậu ta cũng chỉ để tâm đến cô ấy.

Cậu ta đứng dậy, lườm Khiết Tâm ngoe ngoắt thật sắc rồi bồng lấy Tư Tư, cõng trên lưng, vừa đi vừa lượn qua lượn lại.

- Hây da! Để chú đem bánh bao đi hấp coi......

Khiết Tâm nhoẻn cười, mặc dù nhìn vẻ ngoài Lôi Mẫn hậm hực thế thôi, thật ra cậu ta là người tốt tính vô cùng. Làm vẻ mặt giận dỗi, nhưng có chuyện lại lo đến sốt sắng cả lên.

Thuỵ Hi lúc này nhìn cô, một tay đỡ lên lưng, một tay đỡ lấy cánh tay cô. Giọng điệu trầm ấm, từ tốn.

- Từ từ thôi!

- Được rồi! Để tự em.....

Khiết Tâm gạt tay Thuỵ Hi ra, cố gượng đứng dậy liền ngã ngay ngồi xuống ghế trở lại.

Nét mặt cô thoáng buồn, hiện rõ sự thất vọng với chính bản thân.

Thuỵ Hi nhíu mày, hai bàn tay ngự lại trên lưng và cánh tay của Khiết Tâm.

- Đừng bướng nữa!

Khiết Tâm im lặng không trả lời, đành chấp nhận để Thuỵ Hi bế cô để lên xe lăn, đẩy cô về phòng.

- Cảm ơn anh!

Cô không nhìn Thuỵ Hi, nhưng cất giọng dịu nhẹ, lẫn chút áy náy.

Thuỵ Hi sau lưng thoải mái đưa mắt nhìn lấy cô gái nhỏ trước mặt. Tuy thanh âm cất lên có vẻ rất bình thản, nhưng nét mặt thì không.

- Bốn năm rồi, còn cần gì phải nói những lời như vậy!

Cửa phòng mở ra, bày trí khá đơn giản, tông chủ đạo vẫn là màu trắng cô yêu thích.

Khiết Tâm cười trong lòng, tự thấy cảm kích cậu bạn tên Lôi Mẫn khôn xiết. Chu đáo đến không thể bàn cãi thêm điều gì.

- Được rồi! Anh về đi, cũng trễ rồi đó! Em tự làm được!

Cô ngẩng đầu nhìn lên, miệng nở nụ cười tươi rói rồi hai tay nhẹ di chuyển lên hai bên bánh xe lăn, chầm chậm tiến đến phía giường.

Thuỵ Hi vẫn đứng yên đó nhìn cô đăm đăm, ánh mắt có chùn xuống vài phần.

Khiết Tâm ngoảnh mặt, cười một lần nữa, tay đưa lên vẫy chào tạm biệt.

- Anh về đi! Được rồi mà!

Thuỵ Hi thoáng chốc thở dài, bản tánh cô thế nào anh vốn dĩ cũng đã biết rõ. Đành ngậm ngùi mà vẫy chào lại cô, cười thật nhẹ.

- Ngủ ngon! Có gì gọi cho anh!

Khiết Tâm môi vẫn nở nụ cười tươi, đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Cũng là lúc bao nhiêu xúc cảm bên trong mới được bộc lộ thật sự.

Nụ cười ngự trên môi lập tức vụt tắt, ánh mắt bi thương hiện lên rõ rệt. Cả khoé mi cũng ướt đẫm, nặng dần.

Cô di chuyển xe lăn đến bên chiếc bàn cạnh giường, có đặt một tấm gương khá to trước mặt, còn được lắp đèn rất sáng.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, Lôi Mẫn!

Cửa miệng vô thức thốt lên, vì cậu bạn kia luôn suy nghĩ thấu đáo cho tình trạng của cô hiện tại.

Cô ngồi sát vào bàn, tay lấy trong túi áo khoác một chiếc hộp đựng kính áp tròng.

Cô hất cao khuôn cằm, nhướng mắt rồi dùng tay thao tác dễ dàng lấy cặp kính áp tròng màu nâu ra khỏi mắt.

Tay chầm chậm cầm lấy hộp đựng kính rồi đặt cặp kính áp tròng vào đó, đóng hộp đặt sát đầu giường.

Mọi không gian trước mặt lúc này, cô hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy rõ.

Mờ mờ ảo ảo, như thể có một làn khói trắng dày đặt giăng ngang trước mắt.

Mắt của cô, hiện tại chẳng khác gì với một kẻ bị cận cực nặng, không có kính áp tròng hay kính cận, coi như cô mở mắt cũng như không mở. Nhìn thấy cũng như không thấy.

Khoảng thời gian đầu, quả thật trải qua điều này rât khó khăn, nhưng mấy năm trôi qua, cái gì không quen cũng buộc phải làm quen. Không muốn chấp nhận, cũng phải chấp nhận.

Dòng suy nghĩ đến đây, Khiết Tâm bất chợt đưa ánh nhìn mờ mịt hướng vào đôi chân của mình.

Cô cười, nụ cười xót xa, tiếc nuối vô cùng.

Bất giác cô nhớ đến sự việc sáng hôm nay, khi mà vừa trở về đã chạm mặt với Khả Phong.

Hình dáng của anh vẫn như vậy, chẳng hề thay đổi.

Vẫn dáng vẻ cao lớn, vững chãi, nam tính mạnh mẽ. Sự ngạo mạn, bất cần vẫn tồn đọng theo thời gian và lớn dần trên ngũ quan sắc sảo.

Suốt năm năm qua, cô biết chắc chắn anh đã sống khổ sở thế nào với vết thương cô đã gây ra.

Giây phút nhìn vào gương mặt anh, khi mà ánh nắng sớm phá tan được sự lạnh lẽo của màn sương tồn dự, cũng không thể làm tan đi chút nào nét lạnh lùng trên mặt anh.

Tia nắng yêu chiều góc mặt kiên nghị, đau thương gọt đẻo từng đường nét. Ở nơi anh, toát lên sự lạnh lùng đến xa lạ khi quay lưng đi khỏi.

Khiết Tâm chỉ kịp nhận thấy tim mình đau đến sắp nát ra thành môtk vũng máu đỏ.

Tâm can từng chút bị băm dằm đến vụn vỡ chẳng thể nào hàn gắn.

Kể từ giây phút nghe thấy thanh âm thâm trầm từ anh cất lên từ phía sau, cũng là giây phút cả người cô chết lặng. Lớp vỏ nơi đại não như thể bị đánh động đến rạn nứt, cơn đau xộc thẳng lên trí óc, nhói buốt vô cùng.

Vậy mà, Khiết Tâm cô đã thật sự làm rất tốt, khi mang cho mình một lớp mặt nạ hoàn hảo đến lạnh người.

Cô lại thêm một lần làm tổn thương anh.

Năm năm trước cô đã khoét một vết to trên tim anh, năm năm sau cô lại tiếp tục đục khoét vết tích ấy.

Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, giây phút được trông thấy nét mặt của anh.

Cũng là giây phút mà từ tận sâu thâm tâm cô phải đành chấp nhận một sự thật.

Một năm yêu nhau đến khắc tận xương tuỷ, năm năm xa cách đau thấu tận tâm can.

Vỏn vẹn đã sáu năm, cô vẫn chẳng thể nào buông bỏ dù chỉ là một giây một phút.

Vậy mà suốt thời gian qua, cô lại tự đi dối người gạt mình rằng....có lẽ tình cảm trong cô phần nào đã vơi đi bớt.

Đến lúc nhận ra chẳng hề bị mai một, chỉ còn thấy bản thân rơi vào tận cùng của thống khổ.

Vết thương nhìn thấy được thì còn có thể chữa trị và chóng lành.

Còn vết thương ẩn sâu trong tâm thức, thì hỏi ai có thể nào chữa được đây?

Căn bản là chẳng thể nào chữa khỏi, cùng lắm cũng chỉ là tự mình chôn giấu, cố gắng vờ như chẳng nhớ đến.

Để đến khi chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, cũng đủ khiến nơi vết thương nhức nhói đến kiệt quệ.

- Xin lỗi! Em thật sự xin lỗi!!!.....

Khiết Tâm đưa tay lên cổ, kéo lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo, tay cầm lấy cái mặt dây chuyền, là một thứ gì đó mà cô trân quý bằng cả mạng sống đem nắm chặt trong tay.

Cánh môi hé mở bật ra tiếng khóc đến thương tâm, nước mắt từng giọt thấm đẫm cả nơi hai chân như tàn phế.

Cô cố cắn chặt răng, chẳng muốn thanh âm thống thiết này cho ai nghe thấy, nhất là Tư Tư, nó rất sợ khi thấy mẹ của nó khóc.

Khiết Tâm đã từng hứa với nó, là cô sẽ không khóc nữa. Vậy mà, suốt bao nhiêu năm qua cô đã bao nhiêu lần lén nó mà thất hứa rồi cơ chứ!

..................

- Lão đại! Anh có trong đó không?

Cung Phi đứng ngoài cửa phòng, đưa tay gõ cửa và hỏi tận mấy lần. Vậy mà bên trong vẫn im bặt.

Tối qua, hắn thật sự cả đời cũng chẳng quên được hình ảnh đáng sợ đến đau lòng của Khả Phong.

Anh dường như trở nên điên dại, thất thần không nói một lời. Chỉ lẳng lặng mang hết rượu ở trong tủ ra mà uống cạn hết chai này đến chai khác.

Uống đến say khướt, chân đứng chẳng vững vẫn còn uống.

Cung Phi tự hỏi, đã năm năm trôi qua rồi. Dù biết là anh đau khổ vì Khiết Tâm, nhưng căn bản vốn dĩ hình ảnh này hắn đã thấy ở năm năm trước.

Cớ vì sao tối qua laii đột ngột tái lặp thêm một lần nữa.

Hắn thắc măc lẫn tò mò, có lẽ nào Khả Phong đã biết được thông tin gì của Khiết Tâm.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, chỉ càng khiến hắn thêm phần lo lắng. Hắn không biết cô ấy thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để Khả Phong phải hoá rồ đến vậy.

Giờ đây hắn đã đứng ngoài cửa hơn mười phút, vẫn không thấy anh trả lời.

Hắn nóng lòng, đưa chân đạp mạnh.

Cánh cửa bật tung, đâp vào mắt hắn là Khả Phong đang ngồi trên ghế, nhìn ra khung cửa sổ lớn trước mặt.

Bộ dạng thê thảm, đầu tóc rũ rượi, cả ánh mắt cũng vô hồn, đỏ hoe. Áo sơmi trắng còn vương đầy vết rượu, bung lấy vài nút.

Trên tay, điếu thuốc đang nhen nhóm tàn đỏ, nhìn anh, không muốn đau lòng cũng không được.

Chỉ mới một đêm, mà nhìn anh chẳng khác gì một kẻ đã chết.

- Lão đại!

Cung Phi bước đến trước mặt Khả Phong, đôi mắt cau có thương xót nhìn anh không rời.

Một tiếng gọi của hắn, anh không hồi đáp. Hai tiếng gọi, anh cũng im lặng không trả lời.

Cung Phi thở dài, xoay người bước đi để đến công ty thay anh giải quyết công việc.

Bất chợt, Khả Phong cất giọng khiến hắn khựng lại.

- Phi! Đặt cuộc hẹn cho tôi với Kình gia!

Cung Phi căng mắt ngoảnh mặt nhìn anh.

- Chẳng phải anh có ý định từ chối.....

- Tôi bảo làm thì cứ làm đi!

Cung Phi khẽ khép mí mắt một cái, rồi gật đầu lui ra ngoài.

Bên trong, Khả Phong ngồi đó một lúc. Điếu thuốc trên tay một chốc bị anh vò nát tàn lụi. Tia mắt hằn lên vệt đỏ đầy sát khí, cả hàm răng cũng vô thức cắn chặt đến cánh môi thoáng run rẫy.

Anh đứng khỏi ghế, một tay bứt đứt toàn bộ dàn nút áo sơmi, cởi bỏ quăn xuống nền nhà, lãnh đạm đi thẳng vào trong nhà tắm.

Có trời cũng chẳng biết được, trong đầu một kẻ đang điên hận vì tình như anh đang nghĩ những gì.

.................

Triệu Bân đang cầm bảng lương tháng này cho đám nhân viên kiểm tra lần nữa rồi lần lượt ký tên.

Bỗng dưng ai nấy đều đưa ánh nhìn ra cửa, tâpk trung cao độ khi tiếng giày cao gót của ai đó đang chậm rãi vọng xuống nền nhà vang dần vào bên trong.

- Sếp mới....

Một nhân viên khẽ lên tiếng, Triệu Bân ngạc nhiên ngẩng mặt, liền không khỏi trố mắt há miệng.

Hai vai cô run lên một cách vô thức, khoé mi nhanh chóng nặng dần. Cánh môi run run mấp mấy gọi lấy hai từ.

- Khiết Tâm!

Cô gái mái tóc màu nâu Tây, diện áo sơmi cảo trắng đen, kết hợp quần jean rách bụi bặm lưng cao ôm sát cơ thể đang bước về phía cô.

Thanh âm ngọt ngào, thoảng hương gió xuân khẽ cất lên.

- Lâu rồi không gặp! Quản lý Mã!

Nụ cười một lúc đồng loạt nở trên cánh môi của cả hai cô gái.

Triệu Bân tay run cầm cập đưa ra sờ lên bên má của Khiết Tâm, nước mắt tự tiện rơi xuống.

- Cậu thật là Khiết Tâm? Có nằm mơ không đây?

- Người thật việc thật! Thật hơn cả vàng!

Khiết Tâm cười nheo đuôi mắt, rồi cô bất giác ôm chằm lấy Triệu Bân, mí mắt khép chặt dồn ép hàng lệ nóng ấm hoen ra má phấn.

- Tớ nhớ....nhớ cậu lắm!

Triệu Bân trong phút chốc như vẫn chưa tin được, cô thất thần vài ba phút nữa rồi mới phản ứng lại.

Hai cô gái ôm siết nhau chẳng rời, không ngừng khóc lóc trước mặt bao nhiêu nhân viên.

Khiến họ tròn mắt ngạc nhiên nhìn nhau chẳng nói được lời nào.

............

- Đây! Mocha Java và bánh hoa quế của cậu!

Triệu Bân đặt trên bàn trước mặt, Khiết Tâm nhoẻn cười, chống cằm nhìn cô bạn của mình.

- Cảm ơn!

Tay nâng tách cafe nhấp nhẹ một ngụm, hai mắt như cười thầm, nét mặt cảm thụ vô cùng.

- Không ngờ! Tay nghề pha trộn của cậu xuất sắc! Không sai lệch một li nào cả! Quản lý Mã! Coi như tôi không giao nhầm người!

Khiết Tâm buông lời trêu ghẹo, rồi cả hai thích thú cười lên rôm rả cả một góc.

Bất chợt Triệu Bân đưa mắt nghi vấn nhìn Khiết Tâm, thanh âm hạ xuống.

- Cậu có thể nói cho tớ biết, về năm năm nay cậu đã trốn đi đâu không? Về chuyện thu mua nhà hàng này! Và cả...màu mắt kia là sao?

Khiết Tâm nhìn bạn mình, đặt tách cafe xuống bàn, hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.

- Chuyện dài dòng lắm! Hôm nào rãnh, qua nhà cậu, tớ kể cho nghe! Còn về màu mắt này hả! Kính áp tròng thôi!

Khiết Tâm cười gượng, tuy vậy Triệu Bân vẫn tinh ý nhận ra được nét bi thương trên mặt và cả trong ánh mắt của cô ấy.

- Cậu đã gặp Khả Phong?

Triệu Bân gằn giọng, nghiêng đầu.

Đôi tay đang cầm chiếc thìa nhỏ khuấy đảo tách cafe phút chốc liền dừng lại.

Khiết Tâm ngẩng mặt, ánh mắt nặng trĩu, khoé môi cong nhẹ cố tạo thành một nụ cười giả dối.

- Ừm! Gặp hôm qua!

Triệu Bân nhíu mày, mười ngón tay trên bàn vô thức hơi co lại.

Năm năm rồi, cô chẳng biết gì về Khiết Tâm. Giờ đùng một cái lại xuất hiện, chẳng biết phải nên vui hay nên buồn cho cuộc gặp gỡ định mệnh của cô ấy với người cũ.

- Lý do vì sao cậu thu mua nhà hàng này? Có thể nào nói ngay không?

Triệu Bân tiếp tục hỏi tới, lúc này Khiết Tâm đưa mắt nhìn tổng quát cả không gian trước mặt, lặng cười thật nhẹ.

- Vì thích! Thế thôi!

Câu trả lời ngắn gọn này của Khiết Tâm hoàn toàn để lộ tất cả tâm tư thật sự bên trong.

Cô nào có mang một lý do đơn giản đến vậy.

- Vì nó liên quan đến anh ấy? Có đúng không?

Câu hỏi này của Triệu Bân phút chốc làm nơi tim Khiết Tâm thoáng nhói lên một cái, kịp thời nhíu mày phản xạ với cơn đau.

- Không!

Khiết Tâm dửng dưng đáp, nhưng mắt lại không dám nhìn trực diện vào đối phương, chỉ đăm đăm nhìn vào tách cafe trên bàn.

Triệu Bân im lặng một chút, rồi xót xa lên tiếng.

- Vậy tại sao cậu cho xây sửa tất cả mọi nơi trong này, ngoại trừ phòng VIP 1 là không được động đến?

Khiết Tâm bàn tay lúc này run lên thấy rõ, vẫn cố nói dối.

- Không muốn sửa thì không động đến! Cậu đừng thắc....

- Cậu còn muốn lừa người dối mình đến khi nào đây?

Triệu Bân nóng giận cắt ngang lời Khiết Tâm, thanh âm có phần to tiếng khiến người xung quanh giật mình đưa mắt nhìn lén.

Khiết Tâm sững người, chưa kịp trả lời thì cô gái trước mặt lại tiếp tục.

- Phòng VIP 1 là nơi mà lần đầu tiên cậu gặp Khả Phong, cậu căn bản vẫn chưa quên được anh ấy! Cậu vốn dĩ vẫn còn rất yêu anh ấy mà! Vậy tại sao....tại sao cậu nhẫn tâm đến vậy! Năm năm rồi, đã năm năm rồi đó Khiết Tâm! Cậu có biết cậu đã dày vò tất cả mọi người đến cỡ nao không? Cậu đi không nói một lời, đến khi trở về cũng im hơi lặng tiếng. Rốt cuộc, cậu muốn sao đây? Cậu nói đi..... trả lời cho tớ biết đi!

Triệu Bân cáu gắt, to tiếng ngay trước mặt Khiết Tâm, cả giọng nói cũng run run, nét mặt vừa giận vừa thương. Đau xót vô cùng.

- Xin lỗi....Tớ còn có việc. Hẹn cậu hôm khác mình nói chuyện tiếp. Cảm ơn cậu suốt thơi gian qua đã trông coi nhà hàng giúp tớ. Ráng thêm vài hôm nữa.....đợi tớ ổn định một chút sẽ đến phụ cậu!.......

Khiết Tâm vội vã đứng dậy, thẳng bước đi ra khỏi cửa, ngồi vào trong xe không nhìn lại một lần.

Triệu Bân ngồi im bất động, cô giận đến run cả người. Dù vậy, nước mắt vẫn không ngừng rơi rớt, thấm đẫm cả gương mặt yêu kiều, đẹp đẽ.

- Tớ thật sự không hiểu! Tớ sắp không hiểu nổi cậu nữa rồi Khiết Tâm!

...................

Tối nay vào lúc 7h: 00, tại nhà hàng sẽ diễn ra buổi party nho nhỏ, mục đích như "tái khai trương" lần nữa khi Khiết Tâm trở về.

6h: 30 phút, cô đang cầm thỏi son màu đỏ cam thoa lên hai cánh môi mọng nước.

Bận một chiếc đầm body kim sa ánh bạc ngắn trên gối một chút, phần cổ kín đáo, khoét lưng khá sâu.

Tóc được bới phồng lên cao, rũ xuống vài lọn được uốn nhẹ lả lướt trên chiếc gáy gợi cảm.

Mày liễu chăm chút, dặm chút phấn, điểm chút má hồng. Không cần điểm trang đậm nét, Khiết Tâm vẫn đẹp mặn mà, quyến rũ theo một cách rất riêng.

- Mẹ!

Tư Tư từ phía cửa chạy vào, đứng nhún nhảy trước mặt Khiết Tâm.

Nó diện một bộ comple đen, tóc vuốt gọn ra sau, gương mặt bụ bẫm sáng bật, nhìn ra dáng một quý ông lịch lãm vô cùng.

Khiết Tâm mĩm cười nhìn nó, lòng bỗng nhớ đến một người.

Quả thật, cái nét điển trai, cao ngạo này rất giống, không lẫn đi đâu được.

- Xong rồi! Đi thôi!

Cô đứng dậy, nắm tay Bánh bao nhỏ đi khỏi phòng.

Lôi Mẫn chờ ngoài xe, cậu ta cũng diện một comple đen từ đầu đến chân. Mái tóc xoăn màu vàng nhạt được chải rối nhẹ, xịt thêm chút keo sương cho giữ nếp.

Nhìn cậu ta, cô gái nào mà không chết mê mới là chuyện lạ.

- Hai mẹ con cô....đi được chưa? Sắp đến giờ rồi?

Lôi Mẫn lại càu nhàu khó chịu, nhưng vẫn đi đến bế lấy Tư Tư trên tay, miệng khen nó không ngớt lời.

Ba người lên xe, bắt đầu đi đến nhà hàng.

Tại nhà hàng lúc này, mọi thứ đều đã được bày trí đâu ra đó.

Triệu Bân vốn dĩ chẳng muốn có mặt, cô từ sáng đến giờ chẳng hề có chút tâm trạng nào để mà nhập cuộc với bất cứ cuộc vui nào.

Đầu óc đầy rẫy khúc mắc, rối như tơ vò. Chỉ muốn gặp Khiết Tâm mà hỏi cho ra lẽ. Nhưng ngặt nổi chẳng biết bây giờ cô ấy ở đâu.

Bên ngoài, xe của Khiết Tâm đã đến.

Một nam nhân đậm nét Tây sắc sảo bước xuống, sau đó lại là một cô gái dáng dấp quyến rũ, thu huý gợi cảm đến chết người.

Tay dắt một đứa nhỏ, ăn vận bảnh bao chậm rãi tiến vào trong.

- Chị Joyce!

Tất cả nhân viên đồng thanh cúi đầu, hô to. Trong đó, có cả sự góp giọng của Triệu Bân.

Khiết Tâm đưa mắt nhìn cô ấy, lòng không khỏi có chút chua xót khi nghe bạn thân gọi mình như vậy.

Nhưng biết làm sao được, quả thật cô ấy đang rất giận.

............

Bữa tiệc lặng lẽ trôi qua được khoảng một tiếng, Tư Tư tự nãy đến giờ bị cả đám người bu lại thi nhau ôm ấp, hôn hít, véo má, xoa đầu. Làm nó nhiều phen muốn cáu gắt mà la lên rồi trốn sau lưng Khiết Tâm.

Cô cười khổ nhìn nó, rồi đưa mắt muốn tìm Lôi Mẫn nhờ cậu ta trông hộ thằng bé.

Nhưng chợt nhìn thấy cậu ta đang còn khổ hơn cả Tư Tư, khi mà một tiểu mỹ thụ như Lôi Mẫn lại bị cả đám con gái vây quanh kín bưng.

Nhìn ánh mắt hoảng sợ tột độ, sắc diện tái xanh của cậu ta vừa thương vừa buồn cười.

Tư Tư lúc này vừa hay nhìn thấy một chị nhân viên tay bê khay đồng, trên đó có mấy ly kem socola, đúng là món khoái khẩu.

Thế là nó liền lẻo đẻo theo sau, mục đích chỉ muốn ăn cho hết đống kem mát lạnh thơm lừng.

Buổi tiệc đáng lẽ sẽ diễn ra trong sự suông sẻ nếu không xảy ra tình huống kinh hoàng kế tiếp.

Bên ngoài cửa, một nam nhân dáng vẻ cao ráo, khí chất cao ngất, gương mặt lãnh đạm toát ra sự lạnh lùng đến rùng mình.

Anh tiến vào, bên cạnh là một cô gái đẹp đến rúng động lòng người.

Cô gái đó dễ dàng nhận ra, đó là cô người mẫu mới nổi, đang rất hot trên các bìa tạp chí và chương trình truyền hình - Kình Vỹ Kiều.

Còn nam nhân kế cạnh, khi nhận ra là ai cũng là lúc Khiết Tâm hơi choáng váng đứng không vững.

- Chào cô Joyce! Xin lỗi vì đến muộn!

Thanh âm thâm trầm quen thuộc cất lên ngay trước mặt Khiết Tâm, nhưng lại đầy sự khiêu khích, căm hận.

Khả Phong đang hiện diện ngay trước mắt cô, tay trong tay thân mật với cô người mẫu xinh đẹp.

Ánh mắt sắc lãnh ném thẳng vào cô cái nhìn thống hận khôn cùng.

Khiết Tâm cố bình tĩnh, cúi đầu chào lấy đôi nam thanh nữ tú nổi bần bật giữa đám đông.

Sự xuất hiện đột ngột và kỳ lạ này của Khả Phong phút chốc khiến cả Triệu Bân cũng sững sốt.

Có phải anh đau đến hoá điên rồi không? Tại sao lại trở thành thế này!

Bên ngoài, Cung Phi cũng bước vào, hắn như suýt chút nữa là chao đảo đầu óc khi nhìn thấy trước mặt hắn, khuất sau dáng người của đôi nam nữ là ai.

Chân hắn như chôn cứng tại chỗ, bả vai vô thức run từng cơn. Cửa miệng mấp mấy chẳng tròn câu.

- Khiết.....Tâm!

Khiết Tâm thoáng nghiêng đầu, đôi mắt màu nâu thẫm nhìn lấy hắn.

Cung Phi như bàng hoàng, khi đôi đồng tử đen tròn ngày xưa lại thay bằng một màu mắt khác.

Hắn chậm chân tiến thẳng đến, cả khoé miệng cũng muốn co giật. Nhất thời đột ngột thế này, hắn thật chẳng biết phải phản ứng ra sao.

- Chào anh! Cung Phi!

Khiết Tâm mở lời, cúi đầu cười nhẹ với hắn một cái.

Nhìn cô bây giờ trưởng thành, quyến rũ, cõi lòng hắn không khỏi thấy kỳ lạ.

Triệu Bân khép mắt thở dài, cuối cùng sau bao nhiêu năm, cảnh tượng không muốn thấy nhất cũng phải đến.

Cung Phi bất giác nhìn sang Khả Phong, đến bây giờ hắn mới hiểu hết tất cả.

Lý do mà tối qua anh nổi điên, rồi lại đột ngột đồng ý cuộc hẹn với Kình gia, tay trong tay với Kình tiểu thư này đây.

Mục đích chính của anh, là để trả đũa Khiết Tâm?

Anh từ lúc nào trở thành một kẻ như thế này? Rốt cuộc anh vì sao lại phút chốc chuyển yêu thành hận?

Cung Phi còn đang ngớ ngẫn, thì Khiết Tâm đưa tay vẫy vẫy như gọi ai đó đến.

Thoáng chốc, một thằng bé đã đứng trước mặt họ. Được Khiết Tâm âu yếm đặt hai tay lên vai.

- Tư Tư! Chào chú Phi đi con!

- Con chào chú!

Tư Tư cất giọng, rồi nhìn sang Khả Phong, lại tiếp tục cúi đầu.

- A...chào chú!

Nhìn thấy Tư Tư, cõi lòng Khả Phong càng thêm rối tung. Anh vừa có cảm giác rất lạ với thằng bé này, lại thấy nó có gì đó giống anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng gia đình nhỏ hôm đó, một vợ, một chồng, một con hạnh phúc. Lửa căm hờn trong anh không thể không nổi lên thiêu đốt cả lồng ngực.

Anh lãnh đạm chẳng thèm phản ứng lại với Tư Tư, khiến nó có vẻ buồn lòng, ục mặt chạy đi kiếm Lôi Mẫn.

Bầu không khí vốn đang căng như dây đàn, bỗng chốc bị phá tan bởi giọng của MC buổi tiệc, là một nhân viên lâu năm trong nhà hàng, dẻo miệng nên tranh mic làm dẫn chương trình.

< Mọi người! Giây phút cùng nhau tay trong tay đắm chìm trong những điệu nhạc lãng mạn đến rồi! Còn chờ gì nữa mà không nắm lấy tay một cô gái xinh, hay một chàng trai nam tính cùng nhau hoà nhịp! >

Câu nói vừa dứt, cũng là lúc một điệu nhạc du dương vang lên cả không gian.

Lãng mạn, da diết, nồng nàn là những gì điệu nhạc này mang đến.

Khiết Tâm bỗng chốc nhận ra, xung quanh cô, ai nấy cũng đều đã có đôi có cặp, đang trong tay nhau dìu bước ra giữa khu vực trống.

Đột nhiên một thanh âm lướt qua tai, nhẹ nhàng nhưng lại khiến màng nhĩ đau nhức vô cùng.

- Xem ra! Năm năm qua cô sống rất tốt! Mừng cho cô! Tử Khiết Tâm!

Thanh âm khàn đặc, sặc mùi căm giận văng vẳng trong đầu óc, Khả Phong tay ôm chặt lấy Kình tiểu thư, dìu dắt cô ta ra giữa trung tâm, ngay trước mặt cách Khiết Tâm chỉ chưa tới mười bước chân.

Triệu Bân, Cung Phi, Lôi Mẫn phút chốc như chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.

Tất thẩy bọn họ đều đứng như trời trồng, thoáng khiến Khả Phong lấy làm lạ. Khi chàng trai tên Lôi Mẫn vốn đã được Khiết Tâm giới thiệu là chồng, vậy mà giờ phút này lại đứng như tượng.

Anh đưa mắt nhìn sang Khiết Tâm, dù là dưới ánh đèn màu sắc mờ nhạt, vẫn đủ để anh nhận ra bả vai cô đang run lên từng cơn.

Khả Phong như sững người, thần trí hỗn độn không ngừng dằn xéo nhau.

Rốt cuộc, điều anh đang làm là đúng hay sai? Tại sao thái độ lần trước và lần này của Khiết Tâm hoàn toàn trái ngược nhau?

Cung Phi bất giác chuyển ánh nhìn từ Khiết Tâm sang Triệu Bân, vô tình bốn mắt chạm nhau khiến hai người họ giật mình.

Đối với Cung Phi, hắn đâu phải chưa từng rung động với Triệu Bân.

Hắn là con người, huyết mạch chảy đầy cơ thể, tim cũng có máu, cũng có xúc cảm.

Nhưng điều hắn lo sợ, là chính ở bản thân hắn.

Hắn sợ rằng, cảm giác đó chỉ là ngộ nhận. Hắn sợ bản thân chưa phân định rành mạch, rõ ràng giữa Triệu Bân và Khiết Tâm.

Hắn sợ, nếu hắn đến bên Triệu Bân, mà một ngày nào đó nhận ra tâm tư vẫn còn vướng bận người con gái khác. Vậy thì, Triệu Bân sẽ tổn thương hơn đến cỡ nào đây?

Cung Phi đứng đó suy nghĩ đến thẫn thờ cả người, đột nhiên một giọng nói dễ nghe, êm tai cất lên khiến hắn sựt tỉnh.

- Anh! Nhảy với em một bài! Được không?

Triệu Bân đang đứng trước mặt hắn, mở miệng ngỏ ý mời hắn cùng hoà chung nhịp nhạc.

Hắn sững người nhìn cô, nhìn ánh mắt thâm tình cùng nụ cười ưu tư trên môi mà cõi lòng hắn rung lên nhè nhẹ.

Cung Phi cười lại với cô, nụ cười trìu mến, ấm áp vô cùng khiến cả cô cũng bất ngờ đỏ mặt tai hồng.

- Không có lý do gì là không được!

Nói rồi hắn nắm lấy bàn tay mềm như nhung của Triệu Bân, nhẹ dẫn bước cô ra phía trước.

Cả hắn và Triệu Bân đều một lúc đưa mắt xót xa nhìn Khiết Tâm, chẳng hiểu nổi bây giờ cô ấy đang nghĩ gì.

Khiết Tâm đứng đó bất động, thần kinh căng ra sắp nổ tung, tim cũng thắt chặt từng cơn không ngừng. Khiến cô thở hỗn hễn, khó nhọc.

- Mẹ! Sao mẹ không nhảy! Hôm nay, mẹ là nhân vật chính mà?

Tư Tư níu tay cô, nghiêng đầu khó hiểu.

Khiết Tâm thoáng thấy Khả Phong đang nhìn cô đăm đăm, cô thật sự sắp không thở được nữa.

Quay sang nhìn Lôi Mẫn, ánh mắt u uất tệ hại.

- Đừng...đừng nha! Một lần là đủ rồi, tôi không muốn phát ốm!

Lôi Mẫn như ngầm hiểu ý của Khiết Tâm, cậu ta liền xua tay trước mặt, biểu diện lo sợ vô cùng, lùi lại ra sau.

Khiết Tâm khép mắt thở dốc, cô chẳng biết phải làm gì thì Khả Phong lại cất giọng.

- Co Joyce! Hôm nay cô là nhân vật chính, cớ gì lại lạc lõng thế kia?

Từng câu từng chữ của Khả Phong chẳng khác gì mũi dao sắc nhọn ghim thẳng vào tim Khiết Tâm, bật máu đau đớn đến tê dại.

Hai bàn tay mảnh khảnh siết chặt đến run rẫy, hít thở thật sâu cố nén xúc cảm xuống lồng ngực.

Bất thình lình lúc này, ngoài cửa lại thêm một người nữa xuất hiện. Người này thoáng chốc khiến cả Cung Phi, Khả Phong và Triệu Bân đều phải kinh ngạc.

Thuỵ Hi bước vào chậm rãi, diện chiếc áo sơmi trắng, vẫn đủ toát lên vẻ nam tính hút hồn.

Anh ta chỉ vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn xem xung quanh có mặt ai, diễn cảnh ra sao thì đột nhiên bị Khiết Tâm lao đến, tay kéo lấy anh ra gần khu vực khiêu vũ.

Những con người liên quan nhau đều đồng loạt căng mắt trắng dã, dường như không thể tin nổi vào sự việc đang diễn ra.

Thuỵ Hi lúng túng, khi bị Khiết Tâm nép sát vào người, cố gắng vùi đầu vào lồng ngực anh như đang muốn che giấu khí sắc của mình.

- Em làm gì vậy?

- Giúp....giúp em!

Thuỵ Hi thoáng ngẫn người khi nghe thấy giọng điệu run run như sắp khóc của Khiết Tâm.

Hai bàn tay rắn rỏi phút chốc đặt nhẹ lên bả vai cô, trấn an một chút.

Anh ta vô tình ngẩng mặt nhìn lên, ngay lập tức chỉ muốn bật ngửa khi va phải ánh nhìn sát khì nồng nặc của một người, khiến miệng anh ta mấp mấy vô thức.

- Khả Phong....!

Thuỵ Hi tự dưng thấy lạnh cả sống lưng, cái chuyện quái quỷ gì ở đây?

- Khiết Tâm...em...

- Làm ơn! Xin anh! Em sắp....không chịu được nữa! Em khóc mất...! Làm ơn đi!

Khiết Tâm vẫn kiên quyết gục đầu vào người Thuỵ Hi, mười ngón tay cấu chặt lấy áo sơmi của anh.

- Nhưng anh chưa muốn chết....!

Thuỵ Hi khổ sở lên tiếng, nhưng cũng đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu. Anh ta quay mặt sang một bên né tránh tia sát khí đang phóng thẳng vào mình.

Khả Phong bị sốc hết lần này đến lần khác, thế quái nào lại liên quan đến Thuỵ Hi? Anh ta rốt cuộc đã biết tung tích Khiết Tâm được bao lâu? Hôm nay khi không lại có mặt ở đây! Lại còn nhảy cùng với cô ấy?

Vô số câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Khả Phong cũng như Cung Phi và Triệu Bân.

Họ bị quấy cho rối tung cả lên, chẳng hiểu chuyện gì là chuyện gì!

Phút chốc Khả Phong lại điên càng thêm điên, lồng ngực nơi anh bị sóng cuốn đánh đến muốn vỡ toạt.

Anh thở mạnh từng cơn, ánh mắt sắc lãnh nhuốm đen màu u tối đến đang sợ.

Vừa lúc này, tầm nhìn của đôi nam nữ kia quay sang phía mình.

Khả Phong chẳng kịp suy nghĩ, anh ôm siết cô gái trong tay, gắt gao dán chặt lên môi cô ấy nụ hôn cuồng nhiệt, khiến cả cô gái đó cũng trợn mắt.

Khiết Tâm hoàn toàn thu gọn cảnh tượng đó vào đôi đồng tử vốn đã chẳng còn nhìn rõ.

Nhưng hiện giờ, nhờ kính áp tròng mà cô có thể thấy rõ đến từng chi tiết.

Cô thất thần, trơ như tượng không chớp mắt, khoé mi phút chốc bắt đầu ươn ướt.

Đột nhiên một vòng tay đưa lên, ôm ghì lấy cô vào lồng, tiện thể xoay mặt cô về phía khác, che đi tầm nhìn của cô.

Thuỵ Hi ôm siết cô vào lồng ngực rắn chắc, cũng đưa mắt khó chịu nhìn Khả Phong.

Khiết Tâm chẳng buồn phản ứng, như thể cô buông xuôi tất cả, mặc cho mọi việc diễn ra.

Khả Phong rời môi cô gái đó, yết hầu trượt dài cố nén cơn nóng giận. Anh thật sự không thể tin, có ngày, anh lại có thể nhẫn nhịn, chịu đựng giỏi đến mức này.

Nếu là bình thường, thì anh đã cho kẻ đó một phát đạn ăn ngay vào đầu.

Triệu Bân ngước mặt nhìn Cung Phi, nét mặt lo lắng vô cùng.

Cung Phi cũng nhìn cô, hắn cũng rối cả não, rốt cuộc mấy người này đang làm cái trò gì ở đây?