Đã được hơn một tuần từ ngày Khiết Tâm trở về nhà. Mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua trong sự câm lặng, sự chịu đựng.
Khả Phong lúc nào cũng đứng ở một góc nào đó mà cô không thấy được anh, lặng lẽ quan sát cô.
Cung Phi đôi lúc còn có thể nói chuyện được với cô với khoảng cách khá gần. Còn anh, anh hoàn toàn nhìn cô một cách trực tiếp thôi cũng là điều không thể!
Đôi lúc chính bản thân anh, anh cũng không thể biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa!
Thôi thì đến khi nào sức cùng lực kiệt, mắt này nhoà đi, hơi thở yếu ớt, tâm can vụn vỡ không thể hàn gắn, thì anh vẫn sẽ nhìn theo cô.
..
..
..
Triệu Bân hôm nay lại phải làm ca nguyên ngày, mọi việc nhắc nhở Khiết Tâm uống thuốc đều phải cậy nhờ vào Cung Phi.
Một viên thuốc, rồi hai ba bốn viên được hắn lấy ra để lên tay.
-Tôi biết chị rất ghét việc này, nhưng....vẫn phải cố! Vì bản thân mình đi!
Cung Phi tay đưa mớ thuốc ra trước mặt Khiết Tâm.
Đúng là dù có mất trí hay không, bẩm sinh bản tánh vẫn không hề thay đổi.
Cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, đẩy lấy số thuốc trên tay hắn ra xa.
-Chị nhất định phải uống
Cung Phi thở dài nhìn cô.
Khiết Tâm ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương thật khiến cõi lòng hắn phút chốc dao động không yên!
Hắn khẽ ho vài cái, nhằm muốn đè nén xúc cảm bản thân.
-Nếu chị sợ, thì chị có thể sau khi uống thuốc xong rồi ngậm kẹo này vào, sẽ khá hơn!
Cung Phi tay cầm lấy một hộp kẹo bằng thuỷ tinh, mỗi viên lại mỗi màu sắc trông bắt mắt vô cùng.
Khiết Tâm nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, Cung Phi mắt nhìn sang nơi khác.
-Là của Khả Phong nhờ tôi đưa cho chị!
Khiết Tâm vừa nghe đến hai từ "Khả Phong", ngay lập tức mặt cô biến sắc, đồng tử đen co lại.
Cung Phi nhìn cô, hắn đau lòng chứ! Nhưng hắn cũng đau cho Lão đại của hắn không kém!
-Anh ấy rất lo cho chị! Chị đừng như vậy nữa....
Hắn ngồi xuống ghế đối diện với cô cách nhau chỉ một sải tay. Mắt hắn chăm chú nhìn cô không rời.
Khiết Tâm thoáng ngượng khi nam nhân trước mặt cứ nhìn cô như vậy.
-Được được rồi....anh để đó đi...tôi sẽ uống!
-Không được! Tôi phải tận mắt nhìn thấy chị uống mới yên lòng.
Cung Phi ngã người ra ghế, biểu diện vẫn như vô tình.
Khiết Tâm thật sự hết cách, cô đành phải đưa tay nhận lấy số thuốc từ tay hắn. Khổ sở từng chút một khi phải nuốt chúng xuống họng.
Mặt mũi nhăn nhó đến tội, tay vỗ mạnh lên lồng ngực từng cái.
-Ngậm vào đi!
Cung Phi tay gỡ lấy sẵn một viên kẹo đưa trước mặt cô, cô nhíu mắt nhìn hắn, hắn lại đưa mắt cười nhìn lấy cô.
Khiết Tâm cầm lấy viên kẹo cho vào miệng, mùi hương cam thảo dịu nhẹ lan toả lắp đầy cổ họng. Xoá tan mọi cảm giác khó chịu vừa rồi khi uống số thuốc đó.
-Như vậy có phải ngoan hơn không?
Cung Phi đứng dậy, bàn tay hắn vô thức đặt nhẹ lên đầu cô một cái.
Khiết Tâm phút chốc như ngây ngốc, hai má phấn đỏ bừng.
Hắn vô ý hành động, rồi lại nhận ra. Hắn lập tức thu tay về rồi lãng sang chuyện khác.
-Tôi ra ngoài đây! Cần gì thì chị cứ gọi chị Minh hoặc ai đó lên giúp.
Dứt lời hắn quay lưng đi khỏi phòng, cánh cửa đóng lại. Khiết Tâm vẫn còn mơ hồ vì cảm giác lúc nãy! Cung Phi hắn tỏ ra như vậy với cô là sao? Chẳng phải hắn là em của Khả Phong sao?
Cung Phi đứng dựa vào tường, hai tay siết chặt lại.
Hắn thở dốc từng cơn, cố gắng định thần. Hắn suýt chút nữa lại hành động lỗ mãng rồi còn gì. Lòng dạ hắn tiếp tục mâu thuẫn dằn xé nhau không ngừng, khiến hắn cau có cả mặt.
Thật chẳng thể biết cõi lòng vốn đã không còn nguyen vẹn của hắn có thể gòng gánh được bao lâu nữa?
..
..
..
Khiết Tâm quanh quẫn mãi trong phòng cũng đến lúc phát chán!
Dù gì trong không gian này cô vẫn không thể lụm nhặt được một phần ký ức nào. Thôi thì xuống dưới, thong thả ra ngoài hít thở khí trời, biết đâu laii nhớ ra được điều gì đó.
Nghĩ vậy cô chậm rãi ló đầu ra khỏi cửa, thật sự cô vẫn chưa quen với tình cảnh hiện giờ cho lắm. Nên cô đối với tất cả mọi thứ vẫn còn khá e ngại.
Khi không thấy có ai, Khiết Tâm mới chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Bước chân nhỏ xíu của cô từng bước từng bước đi xuống cầu thang, mà cô có ngờ đâu phía sau lưng cô, luôn có một người nữa cũng âm thầm bước theo cô, nhìn cô không rời dù một phút một giây.
Khiết Tâm đi ra khỏi cửa lớn, cô nhìn xung quanh. Rồi lại trông thấy bờ hồ mặt nước trong vắt, cô liền vô thức đi đến đó.
Đầu óc lúc này tự dưng thoáng qua những hình ảnh mờ ảo.
Một cô bé mặc bộ hồng y, đội chiếc nón vành rất to. Chạy nhảy lung tung rồi lại va phải một người....
Người đó...người đó là ai? Cô không thể nhớ ra được khuôn mặt người đó?
Chỉ biết đó là một nam nhân, dáng dấp cao ráo, lịch lãm.
Nhưng đến khi mường tượng đến khuôn mặt ngũ quan thì cô không tài nào nghĩ ra được.
-Là ai...là ai đây?
Khiết Tâm vẫn bươc đi vô định về phía trước, đầu óc càng nghĩ lại càng đau nhức khó chịu,
Bỗng dưng mọi không gian trước mắt mờ mờ ảo ảo, như thể có một màn đen kịt phủ trước mắt cô.
Cô không thể nhìn thấy được trong phút chốc, tay bắt đầu đưa lên quờ quạng loạn xạ trước mặt.
-Sao..sao thế này?...không..không thấy gì cả!
Khiết Tâm hoảng hốt tột độ, cô vốn lại mắc bệnh sợ bóng đêm, sợ một mình mà không gian xung quanh lại không thể nhìn được.
Khoé mắt bắt đầu ngấn nước, chóp mũi ửng đỏ, môi nhỏ kêu la thảm thương.
-Ai đó...ai đó làm ơn... tôi không thấy...không thấy gì cả!
Khả Phong vốn đang chậm bước theo sau cô, anh thất thần khi trông thấy cô như vậy.
Mặc kệ cô có sợ anh hay không? Mặc kệ khoảng cách an toàn quái quỷ khốn kiếp gì đó!
Anh co chân chạy thật nhanh đến đỡ lấy cô trước khi cô té nhào vì trượt chân dẫm phải cục đá.
Khiết Tâm nhỏ bé gói gọn trong tay anh, đầu cô vùi vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận rõ nhịp tim nơi ấy, cô thoáng bất ngờ khi nhịp tim này lại từ....bên phải!
Hai mắt cô tròn xoe, phút chốc không gian trước mắt mờ ảo ẩn hiện trở lại.
Cảm giác lúc nãy là sao? Nhịp tim đó? Trái tim nằm lệch một bên khác như thế tại sao cô lại thấy quen thuộc như vậy?
Khả Phong hai tay vẫn ôm chặt lấy cô, đã bao lâu rồi anh mới có cơ hội ôm cô như thế này đây? Cảm giác này đã bao lâu rồi anh thèm khát đến cỡ nào hôm nay mới cảm nhận được!
-Em sao vậy Tâm Nhi?
Anh lo lắng cất giọng, bàn tay áp lên má cô một cách dịu dàng.
Khiết Tâm như tỉnh hồn, nhìn ra người trước mặt là ai, cô liền lại không khỏi sợ hãi, cô đẩy mạnh Khả Phong ra một bên, rồi lại ngã xuống nền cỏ.
Cổ chân đã bị trật, đau nhức vô cùng.
-Tâm Nhi...
Khả Phong kêu lên đầy sững sốt, anh muốn đỡ lấy cô liền bị cô ngăn cản.
-Đừng...đừng chạm vào tôi!.....
Cánh tay anh khựng lại, từng lời từng chữ của cô như mỗi nhát dao ghim thẳng vào tim anh.
Cô thật sự không biết tâm can anh đau đớn đến mức nào!
Anh chỉ có thể cố nén đau thương xuống, lặng thu người đứng về một góc.
Khiết Tâm khổ sở đứng dậy, cô xoay lưng đi về phía trước từng bước một cách khó khăn.
Cô thật sự đang mâu thuẫn vô cùng.
Rõ ràng cô thấy sợ anh, luôn có một cảm giác đau thương mỗi khi nhìn thấy anh.
Nhưng khi cô được anh ôm trọn trong lòng, lắng nghe được nhịp tim của anh. Cô lại cảm giác ấm áp khôn cùng, cứ như là đã rất quen thuộc từ lâu.
Khả Phong nhìn cô chậm rãi đi vào nhà, mỗi bước đi khập khiễng của cô càng thắt chặt con tim anh đến đau xé.
Vào đến cửa lớn, vài người làm muốn đến đỡ lấy cô.
Tuy nhiên lại bị Khả Phong ngăn lại không cho động vào cô.
Anh cũng không hiểu cảm giác hiện tại là gì, anh xót xa khi nhìn cô đi đứng khó khăn từng bước như vậy, nhưng cô laii nhất quyết không để anh động đến để đỡ cô vào trong, thà cắn răng chịu đau như thế chứ không muốn anh động vào.
Cõi lòng Khả Phong kéo mây đen dậy sóng dữ dội, hai hàm răng nghiến chặt nhau. Cả bàn tay cũng siết lại sau túi quần.
Đến khi Khiết Tâm đi đến cầu thang, cô ngước mắt nhìn lên, phòng cô nằm tận lầu hai, chân thì đau bây giờ lại lết xác lên tận đó.
Cô không biết cô có đủ sức mà chịu đau hay không, nhưng lại cứng đầu mà cố gắng.
Một bước chân, rồi hai bước chân nâng lên một cách đau đớn.
Mày liễu cô cau có lại cả rồi, còn ráng chịu đựng?
Khả Phong lúc này thật sự không thể nhịn được nữa, cô rốt cuộc muốn hành hạ anh hay sao? Muốn đày đoạ tâm trí anh hay sao?
Vậy thì cô cứ việc hành hạ anh đi, anh không trách. Nhưng tại sao lại tự đày đoạ bản thân mình như vậy?
Khả Phong điên tiết, anh lao đến bế xốc cô trên tay mà mạnh mẽ đi thẳng lên cầu thang.
Khiết Tâm hai mắt trợn tròn, miệng nhỏ há hốc không kịp hét.
Bất thình lình bị bế bổng khỏi mặt đất khiến hai tay cô đành phải gắt gao siết chặt lấy cổ anh.
-Bỏ..bỏ xuống...!!!
Khiết Tâm cố vùng vẫy, nét mặt thoáng lấy một chút kinh sợ.
Khả Phong vẫn câm lặng như không hề để tâm đến, anh vẫn thẳng mặt hướng đi về phía phòng của cô.
Cô lúc này đột nhiên nhìn lấy nam nhân này, có phải anh đáng sợ như cô cảm nhận hay không?
Tại sao bây giờ lại làm cho cô cảm giác ấm áp, an toàn vô cùng.
Khả Phong bế cô lên đến tận phòng.
Chân đưa cao đạp mạnh một cái bật tung cửa phòng, khiến cô gái nhỏ trên tay phút chốc sợ xanh cả mặt, khẽ nuốt nước bọt một cái.
Anh ta đang nổi nóng hay sao?
Khả Phong nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống giường, lập tức cô sợ hãi muốn thu người lại, nhưng bị một tay anh giữ chặt một chân.
-Chú...chú muốn gì...buông ra..đi ra ngoài đi...
Khiết Tâm hoảng sợ hét lên khiến Cung Phi sững sốt chạy đến.
-Chuỵen..chuyện gì?
Hắn thở hụt hơi, nhưng rồi lại nhận ra tình cảnh trước mặt. Khả Phong một tay đang nắm lấy chân của Khiết Tâm, còn cô ấy thì hai mắt đỏ hoe, ánh lên tia sợ sệt.
-Lão đại....anh....
-Mở tủ lấy giúp tôi chai thuốc!
Khả Phong lãnh đạm cất giọng cắt ngang lời Cung Phi, hắn nhìn ánh mắt của anh, nhìn khí sắc của anh và cả giọng điệu của anh nữa.
Đoán chắc rằng anh đang rất khó chịu, vừa đau lòng, lại vừa bực dọc.
-Không phải tủ đó! Tủ bên này! Ngăn trên cùng.
Khả Phong tiếp tục cất giọng thâm trầm khi Cung Phi đang lục lội kiếm chai thuốc mà anh nói.
Khiết Tâm lúc này như quên mất nỗi sợ, cô lại thấy ngạc nhiên.
Khả Phong anh rất rành về căn phòng này sao? Ngay cả một chai thuốc nhỏ xíu mà anh cũng biết rõ nó nằm ở đâu?
Chẳng lẽ đúng như Triệu Bân nói, anh ấy đúng thật là chồng của cô. Hai người đã từng rất hạnh phúc trong căn phòng hiện giờ cô đang ngồi hay sao? Và cả chiếc giường cô đang ngồi, là nơi cô và anh từng ngủ cùng.
Nghĩ đến đây bỗng dưng hai má cô đỏ bừng, tim nhỏ đập thình thịch.
Cái gì đây? Cảm giác hồi hộp này là sao?
-Cũng may không bị bong gân! Xoa chút thuốc hạn chế đi lại sẽ ổn!
Khả Phong tay ân cần xoa nắn cổ chân nhỏ của Khiết Tâm, giọng nói anh cất lên bất giác khiến cô giật mình.
Cô liền nhìn anh với sự e dè nhất định, thật sự anh có đang sợ như cảm giác cô từng có hay không?
Bất chợt lúc này cô nhìn thấy ngón tay có đeo nhẫn của Khả Phong.
Chiếc nhẫn đó y đúc với chiếc cô đang đeo. Vậy chẳng lẽ là nhẫn cưới?
Khiết Tâm nghiêng đầu, thần trí mơ hồ vô định.
Cô vô thức đưa ngón tay chạm lên chiếc nhẫn của Khả Phong một cái.
Anh tròn mắt sững sốt, cánh môi run lên không ngừng. Khiết Tâm có phải cô ấy cảm nhận được gì từ anh không? Phải vậy không?
-Tôi...tôi đã quên điều gì... ở chú sao?
Câu nói xuất phát vô ý từ cửa miệng cô trong lúc tinh thần hỗn loạn khiến cả Khả Phong và Cung Phi sững người.
Hai tay Khả Phong bắt đầu không giữ được mà run lên từng hồi.
Anh đưa mắt nhìn Khiết Tâm, ánh mắt đau thương của anh nhìn cô, khiến cô như giật mình.
Cô thu tay lại, đồng tử dao động sang nơi khác.
Khả Phong thở nhẹ một cái, anh đứng dậy vén lấy vài sợi tóc rối trên đầu cô, ánh mắt ấm như nắng mai có thể làm tan chảy bất cứ ai.
-Xong rồi!
Khiết Tâm bỗng dưng không hề phản kháng hành động này của anh. Cô chỉ khẽ co người lại một chút vì sợ.
Rốt cuộc cô làm sao thế này? Tuy không thể nhớ được gì nhưng cảm giác lại thân quen vô cùng, khiến đầu óc cô càng nghĩ càng trở nên rối loạn.
Dứt lời Khả Phong luyến tiếc thu tay về, rồi xoay người bước khỏi phòng.
Cung Phi nhìn anh lướt nhẹ qua hắn, lòng dạ hắn phút chốc như chết lặng.
Có lẽ, đúng thật là tình cảm rất khó hiểu.
Một thứ độc được mà khi đã dấn thân vào thì sẽ không tài nào thoát khỏi.
Khiết Tâm tuy mất trí, tuy sợ Khả Phong, nhưng bây giờ chỉ một chút hành động của anh, liền đánh thức tình cảm vốn có ẩn sâu trong tâm thức của cô.
Cô căn bản là đã rất yêu Khả Phong, cho nên dù có nhớ được anh ấy hay không thì trái tim đó của cô vẫn chỉ rung động với một mình anh ấy mà thôi.
Hắn cố nuốt nước mắt, hít một hơi thật sâu nhìn lấy Khiết Tâm lần nữa rồi rời khỏi.
Khả Phong trở về phòng, anh ngồi thừ ra ghế sofa, tâm tư hỗn loạn không ngừng quấy phá anh.
Khiết Tâm có phải cô ấy sắp đi đến mù loà hay không? Lúc nãy cô đã nhất thời không nhìn thấy gì? Dẫn đến hoảng lọan tột độ như vậy.
Chỉ thầm cầu trời rằng không phải, nếu cô không thể nhìn thấy, thật sự cô chắc chắn sẽ gục ngã mất. Và cả anh cũng vậy!
-Bà xã! Rốt cuộc....em có nên nhớ lại hay là không?
Khả Phong mắt hướng về bức tường phía sau đó là Khiết Tâm của anh.
Lòng anh lúc này lại lo sợ, anh sợ rằng khi cô ấy nhớ lại tất cả. Nhớ lại những gì đau thương nhất của cuộc đời cô, thì liệu..... như hôm nay anh dù có bất chấp để động vào cô được hay không?
Hay là cô sẽ hận anh, đến cả nhìn mặt anh cô cũng không muốn!