Chỉ còn vài ngày nữa là đã đến buổi lễ tổng kết cuối năm, cũng là lễ tốt nghiệp khoá học của Khiết Tâm. Tối hôm đó còn có một buổi tiệc do trường tổ chức, gọi là tiệc chia tay hay còn có một tên gọi khác nữa là lễ trưởng thành.
Buổi chiều hôm nay Khả Phong đã bận việc ở công ty không thể đi đón Khiết Tâm được, chỉ có mỗi mình Cung Phi đứng đó đợi cô.
Ánh mắt hắn vẫn sắc lãnh như mọi khi, nhưng bây giờ càng lúc nó càng trở nên u uất hơn, tối tăm hơn.
Hắn thậm chí còn không dám nhìn Khiết Tâm quá lâu vì sợ không cầm được cảm xúc của bản thân. Nếu được hắn chỉ ước gì hắn không thể nhìn thấy, để không phải trông thấy cô, không phải trông thấy Khả Phong, càng không phải trông thấy hai người thân mật nhau trước mặt hắn.
Khiết Tâm chiều tan học trước khi ra khỏi lớp cô phải đem bài học lên phòng giáo viên. Cô nói với Triệu Bân về trước không cần đợi.
Triệu Bân thong thả đi chầm chậm ra cổng, vừa hay lại trông thấy Cung Phi. Hắn đứng dựa người vào cửa xe, mắt buồn nhìn xa xăm phía trước, từng cơn gió chiều lùa vào mái tóc nâu đậm của hắn khẽ làm lay động chúng bay nhẹ trên khuôn mặt lãnh đạm.
Triệu Bân bần thần đứng đó nhìn hắn, mọi thứ xung quanh cô lúc này như hoàn toàn lắng đọng, hai tay cô nắm chặt lại căng thẳng tột độ.
Từ sâu cõi lòng cô lúc nào cũng muốn được gặp hắn, được nhìn thấy bóng dáng của hắn, cả đôi mắt kia, đôi môi kia nữa. Tất cả những gì thuộc về hắn cô đều tham lam muốn thấy.
Nhưng khi trông thấy hắn rồi, cô lại chẳng biết phải nói gì, phải làm gì. Cả đầu óc cô rối tung cả lên, không thể tiết chế được xúc cảm trong người.
Bất chợt không biết ma xui hay quỷ nhập, chẳng biết từ đâu một động lực đẩy cô đi thẳng về phía hắn.
Phút chốc cô đã hoàn toàn đứng trước mặt hắn, tim nhỏ của cô sắp vỡ ra rồi. Không ổn, thật sự không ổn chút nào.
Cung Phi chậm rãi đưa mắt nhìn cô, "Bụp" - tim nhỏ của cô vỡ thật rồi. Làm sao đây?
-Chào!
Thiên địa thánh thần ơi, Cung Phi mở lời với cô, hắn ta chào cô! Quả là chuyện lạ có thật đây rồi.
Hắn mở miệng chào lấy Triệu Bân, nhưng nét mặt hắn vẫn sắc đá như băng.
Trái tim nhỏ của Triệu Bân như sống lại, rồi đập liên hồi không yên.
Cô cố hít thở thật đều, nhằm trấn an bản thân mình lại.
-Chào...chào..anh!
Triệu Bân khẽ gật đầu, cả khuôn mặt không giấu được ngượng ngùng mà đỏ bừng lên. Hai tay cứ không ngừng đan xen vào nhau.
Cung Phi đứng thẳng người dậy, giọng điệu trầm ấm của hắn càng khiến cô gái nhỏ trước mặt hắn thêm mê luỵ.
-Có phải đêm đó...là cô không?
Triệu Bân thoáng chốc sững người, vậy ra là Cung Phi có nhớ đến cô. Hắn thật sự nhớ đêm đó cô đã cùng hắn uống đến say bét nhè ra.
Hai mắt cô tròn xoe không dám nhìn hắn, bàn tay nắm chặt gấu áo như sắp xé rách nó.
Cung Phi thấy cô im lặng, đủ biết câu trả lời là thế nào thì hắn lại tiếp.
-Xin lỗi vì đã làm phiền cô! Thật ngại quá! Cô đừng để tâm gì, coi như qua đi.
Triệu Bân chợt thấy cõi lòng đau nhói, hắn nói vậy nghĩa là sao? Rõ ràng hắn biết cô thích hắn, nhưng lại mang những câu nói đầy ngụ ý kia mà nói với cô.
Hắn bảo cô "đừng để tâm" gì chứ, rồi lại "coi như qua đi" gì chứ. Ý là hắn muốn nói với cô rằng đừng nên để hắn trong lòng nữa, nên quên hắn đi sao?
Hai mắt Triệu Bân đỏ hoe, môi nhỏ khẽ mím chặt, cô nuốt nước bọt một cái, miệng cố gắng nhếch nhẹ tạo thành một đường cong.
-Không...không có gì.
Cung Phi không trả lời, chỉ gật đầu một cái rồi mắt hắn nhìn về phía cổng trường sau lưng cô. Hắn đang chờ một cô gái khác, hắn đang muốn trông thấy một cô gái khác.
Khiết Tâm nhỏ bé từ từ trong trường tiến về phía hắn, lập tức hắn quay qua chào lấy Triệu Bân lần nữa tỏ ý tạm biệt. Hắn mở sẵn cửa xe cho Khiết Tâm, chợt Triệu Bân cất giọng, nói với hắn một câu, giọng cô run run như sắp khóc.
-Chuyện cũ đừng nên giữ, có vậy mới sống tốt hơn. Chào...chào anh!
Dứt lời Triệu Bân ngay lập tức quay người bước đi thật nhanh, cô khóc rồi, cô thật sự đã rơi lệ rồi. Nhưng không thể để Cung Phi trông thấy, càng không thể để Khiết Tâm hay. Cô xoay người cố gắng rạo bước thật thật nhanh, nước mắt cứ thế ngắn dài hoen ra má phấn.
Cung Phi bị câu nói đó của Triệu Bân làm hắn ngạc nhiên, rồi lại thấy khó chịu tột độ.
Hắn thừa biết chắc chắn lại là do Khiết Tâm nói gì đó với Triệu Bân, nói gì đó về chuyện cũ của hắn.
Cung Phi hai tay nắm chặt, cả người hắn tức đến phát run lên. Khiết Tâm vừa đi đến chưa kịp chào lấy Triệu Bân thì cô ấy đa đi mất hút.
Khiết Tâm đứng ngẫn ngơ một hồi rồi nhìn sang Cung Phi, chợt bắt gặp ánh mắt hắn nhìn cô làm cô phải giật thót.
Đôi mắt vốn đã sắc lãnh của hắn hiện giờ lại càng đáng sợ hơn, và nó đang nhìn thẳng vào cô, như muốn xoáy sâu vào tâm can cô.
Khiết Tâm thoáng rùng mình, gì đây? Chẳng lẽ Triệu Bân nói gì với hắn? Hai người họ đã nói gì với nhau bởi nên thái độ của cả hai lại lạ lùng như vậy?
Khiết Tâm lồng ngực bị chèn ép đến muốn khó thở, cô hít một hơi rồi lẳng lặng chui vào trong xe.
Cung Phi lãnh đạm đưa tay đóng cửa một cái "Rầm" khiến cô toát cả mồ hôi. Sao anh em hai người này lại đáng sợ như vậy chứ?
Xe chạy một mạch về dinh thự, Cung Phi câm lặng suốt đoạn đường dài, về đến hắn mở cửa xe cho cô rồi cũng im bặt mà đi thẳng vào trong.
Khiết Tâm cúi gầm mặt không dám ngẩng lên, cô cứ cằm đầu dưới đất mà đi.
Lên trên lầu đi được vài bước đột nhiên Cung Phi phía trước bất thình lình đứng lại. Khiến đầu cô va vào lưng hắn một cái "Bộp".
Khiết Tâm hốt hoảng, cô xoa xoa đầu mình rồi từ từ ngẩng mặt lên.
Tiên sư làm cô hết cả hồn vía, Cung Phi đang nhìn lấy cô chằm chằm như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng.
-Cung..Cung..Phi...có phải anh lại giận tôi gì không?
Khiết Tâm khép nép cả người, miệng nhỏ cười gượng. Thật sự cô bị cái khí sắc đáng sợ này của hắn doạ cho sắp ngất đi rồi.
Cung Phi vẫn không trả lời, ánh mắt hắn vẫn nhìn sâu vào con ngươi đen láy của cô.
Thật sự hắn sắp phát điên rồi, hắn không thể chịu đuọc nữa. Khiết Tâm không hề biết đến thứ tình cảm tồn tại của hắn, không hề biết hắn nhìn cô ra sao, không hề biết hắn đã khổ sở thế nào.
Cô cứ nghĩ cô biết về hắn, cô chỉ biết quá khứ của hắn, nhưng hiện tại thì hoàn toàn trái ngược.
Tại sao? Tại sao rõ ràng cô không hề biết gì cả mà cô lại đi nói cho người khác về hắn. Hắn không hề muốn, thật lòng hắn không muốn cô đem hắn đi nói cho một cô gái khác mà hắn không có cảm tình, một chút cũng không.
-Phi...
Khiết Tâm vừa hé môi nói được một tiếng liền bị Cung Phi ghì lấy hai tay mà áp sát vào tường.
Hai mắt cô trợn tròn, thần kinh hoảng sợ tột độ, thật sự Cung Phi đã giận rồi. Hắn rất mạnh tay siết chặt lấy cổ tay cô đến đỏ ửng, hơi thở hắn nặng nề đến nổi cả cô còn nghe thấy được.
Khiết Tâm hoàn toàn bị Cung Phi làm cho chết khiếp, cô á khẩu không thể nói thêm lời gì.
Hắn không ngẩng mặt nhìn cô, hắn cúi gầm mặt xuống đất, vì nếu hắn ngẩng mặt dậy, sẽ chạm ngay đôi mắt kia của cô, chạm ngay đôi môi kia, rồi cả hàng mi cong cùng sóng mũi cao thanh thoát kia.
Hắn sợ, hắn sợ rằng nhìn thấy chúng hắn lại không thể kiềm chế được bản thân mà hành sự lỗ mãng.
Nhưng mùi hương trên người cô cũng đủ khiến đầu óc hắn điên dại, khiến hắn muốn cào nát cả tâm can mình.
Hắn thở hồng hộc từng cơn, hai tay hắn siết chặt lấy cổ tay Khiết Tâm, người hắn đang run lên bần bật.
Hắn rõ ràng đã quá chịu đựng, hắn đã quá kìm nén cảm xúc của bản thân.
-Chị.... chị không hề biết gì về tôi....thì đừng nên mang đi nói với người khác... tôi không cần...tôi không cần chị làm gì cho tôi hết....
Giọng hắn trở nên khàn đặc và nặng nề. Khiết Tâm đơn thuần không thể hiểu thấu được tâm can của hắn. Cô đang nghĩ hắn giận dữ vì cô đã mang chuyện quá khứ của hắn kể cho Triệu Bân nghe? Đúng là lần này cô sai thật rồi, đáng lý ra chuyện riêng của hắn cô không nên đem đi nói cho người khác biết.
-Xin...xin lỗi.....
Khiết Tâm giọng run run, tim cô đang muốn nhảy khỏi lồng ngục mà tìm nói khác trốn đi.
Cung Phi thả lỏng tay, rồi cùng buông cô ra. Tuyệt nhiên vẫn không hề đưa mặt nhìn lấy cô.
-Xin lỗi chị, dạo gần đây....tâm trạng tôi tệ quá...xin lỗi...
Nói rồi hắn quay lưng đi mất, Khiết Tâm đứng đó hai tay đưa lên vuốt lấy ngực mình.
Sợ! Thật sợ chết cô mất! Cô nhìn lấy hai cổ tay nhỏ của mình đã bị hắn mạnh tay làm hằn lên hai lằn đỏ ửng, cô xoa xoa vào nhau khẽ suýt miệng than đau rồi quay về phòng.
Cung Phi đóng sầm cửa lại, hắn ngồi bệt xuống nền nhà, hai tay vò lấy đầu tóc mình một cách điên cuồng.
Hắn không cầm được nữa, không chịu đựng được nữa mà cắn môi bật khóc. Thật sự tâm can hắn đang mỗi lúc mỗi vụn vỡ, tim hắn mỗi lúc bị nhàu nát sắp tan thành máu rồi.
Tuyệt nhiên lại cố gắng nghiến chặt răng không để phát ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn lăn đều trên mặt hắn, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Tại sao số phận hắn lại trở nên bi thương như vậy? Sao trời lại trêu hắn hết lần này đến lần khác? Sao không cho hắn chết đi trong những lần xông pha lửa đạn trước đây.
Nếu hắn chết đi rồi, ít ra bây giờ hắn sẽ không gặp cô ấy. Hắn sẽ không yêu thêm một lần nữa và cũng khong phải đau đớn thêm lần nữa.
Khiết Tâm tắm xong nằm ngã người ra giường, hôm nay cô cố ý mặc áo ngủ tay dài nhằm muốn che đi lằn đỏ trên cổ tay cô. Cô không muốn Khả Phong nghĩ nhiều về việc đó, dù gì cũng là cô nhiều chuyện mà đi kể đời tư người ta, chả hay ho gì mà để anh hay biết.
Đang nằm nghĩ ngợi lung tung lại nghe thấy tiếng vặn cửa <Cạch> một cái, ngay lập tức Khiết Tâm biết ngay là Khả Phong đã về, cô liền nhắm chặt hai mắt mà giả vờ ngủ say.
-Bà xã!
Khả Phong vừa mở cửa đã giở giọng ngọt ngào, chợt anh nhìn thấy Khiết Tâm đang nằm gọn trên giường. Anh bước đến khẽ nhìn lấy cô, thấy hai mắt cô nhắm nghiền cũng nghĩ cô đã ngủ say.
Anh đưa tay nhẹ vén đi vài sợi tóc vướng trên trán cô, rồi hạ mặt đặt lên môi cô một cái hôn nhanh chóng, nhẹ nhàng. Sau đó quay lưng mà đi vào phòng tắm.
Khiết Tâm lúc nãy cảm tưởng như nín thở, Khả Phong vừa vào phòng tắm cô thở hắc một cái, hai mắt tròn xoe, gò má nóng bừng.
Càng lúc Khả Phong càng làm những hành động mật ngọt, âu yếm đó với cô, khiến cõi lòng cô mỗi lúc dậy sóng càng nhiều.
Cô nằm đó một lúc rồi ngồi dậy cố hít thở thật sâu,rồi đưa tay rót ly nước ực một hơi.
Bất thình lình cửa phòng tắm mở ra, Khiết Tâm hoảng hốt nằm trở xuống vô tình lại va đầu vào thành giường một cái "Cốp" rõ đau.
Cô nhăn nhó cả mặt mũi, nhưng lại không dám đưa tay lên xoa đầu mình. Cô cố gắng nằm đó mà giả vờ ngủ tiếp, thật cái đầu kỳ này chắc sưng một cục không nhỏ rồi.
Khả Phong vừa mở cửa phòng tắm cũng vưa hay nghe thấy "âm thanh đau đớn" kia. Hai mắt anh hơi nhíu lại một cái, rồi anh bước ra nhìn lên ly nước trên bàn.
Anh là người tinh ý vô cùng, không khó nhận ra ly nước bị xê dịch vị trí ban đầu anh thấy lúc nãy. Đã vậy trong ly còn đọng lại một ít nước, rõ ràng là có người mới uống đây mà.
Khả Phong nhìn qua Khiết Tâm, liền không khỏi buồn cười. Cô vợ nhỏ này dám cả gan qua mặt anh.
Khả Phong miệng cười đầy thích thú, anh đi đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh Khiết Tâm. Bàn tay không ngừng vuốt ve gương mặt cô rồi trượt xuống cái cổ trắng ngần, rồi ve vãn xuống cái eo nhỏ của cô.
Khiết Tâm thật sự không chịu được, cả người cô bị anh làm nhột nhạt khó chịu vô cùng. Cô muốn cựa quậy nhưng lại không dám.
Thoáng chốc bàn tay Khả Phong lần mò đến cặp mông đẩy đà bên dưới, hết xoa nhẹ rồi bất chợt bóp mạnh một cái làm Khiết Tâm giật thót cả người mà ngồi bật dậy.
Xong rồi! Thật là xong rồi! Nhìn xem bộ dạng bây giờ của cô có tức cười không chứ? Khi không lại đi giả vờ ngủ rồi lại bị u đầu, giờ thì bị sàm sỡ đến tỉnh dậy.
Khiết Tâm hai má đỏ bừng, thật ngượng chết cô rồi còn gì!
Cô lén đưa đôi mắt tròn xoe nhìn qua Khả Phong, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lại vô cùng châm chọc, trên môi còn nở nụ cười đáng ghét.
Khiết Tâm liền muốn nằm ịch ra giường mà kéo chăn bông trốn đi. Xấu hổ không chịu nổi.
Bất chợt Khả Phong nắm lấy tay cô kéo mạnh một cái, cả thân người nhỏ bé của cô hoàn toàn ngồi lên trên người anh.
Hai tay anh vòng ra sau lưng ôm lấy cô, Khả Phong khẽ nghiêng đầu cuòi nhẹ. Thật sự đến khi nào tiểu đào thê này mới bớt đáng yêu đây?
Khiết Tâm hai má phúng phính đỏ ửng lên như hai cái màn thầu, lỗ mũi như nở to ra một chút, môi nhỏ không ngừng mím chặt lại nhau, rõ ràng là đang xấu hổ.
Khả Phong nhìn dáng vẻ này của cô rồi lại cười thầm trong bụng. Anh chỉ muốn đè lấy cô mà ăn sạch ngay lập tức.
-Đau lắm không?
Anh khẽ đặt tay lên đầu cô mà xoa nhẹ, nhìn anh ôn nhu như vậy, chu đáo như vậy khiến tim nhỏ của Khiết Tâm lại đuọc một phen làm loạn.
Cô không dám trả lời chỉ nhẹ gật gật đầu hai cái, hai bàn tay mảnh khảnh không ngừng cấu lấy áo ngủ của Khả Phong.
Anh nhìn xuống tay cô, rồi cười thành tiếng một cái.
-Ra là bà xã muốn xé rách đồ của anh sao hả?
Khiết Tâm bất thình lình bị câu nói này của anh làm giật mình, nhưng điều làm cô ngượng ngùng hơn đó là cách xưng hô thay đổi đột ngột của anh.
Hôm nay Khả Phong xưng "anh" với cô sao chứ?
-Chú...đừng đùa...
Khiết Tâm ấp úng, hai tay lại càng cấu chặt lấy áo của Khả Phong hơn.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, rồi miệng nhoẻn cười.
-Đùa gì chứ? Em cũng nên thôi gọi "Chú" được rồi đấy Tâm Nhi.
Khiết Tâm không thể bình tĩnh được nữa, cô căng thẳng lắm rồi mà Khả Phong cứ trêu chọc cô. Phút chốc cô giật đứt luôn mấy cái cúc áo trên người anh văng tứ tung.
Khả Phong hơi tròn mắt nhìn cô, gì đây? Khiết Tâm đang hồi họp đến vậy sao chứ?
Hai mắt Khiết Tâm tròn xoe không chớp, miệng cô gượng cười.
-A...haha..haha...xin..xin lỗi.... tôi sẽ khâu lại cho chú ngay....
Khiết Tâm vừa muốn tháo chạy liền bị Khả Phong vật ngã ra giường, nam nhân lực lưỡng kia lại ngự trị trên người cô.
-Đêm nay em đừng hòng trốn được anh!
Khiết Tâm "........"