Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 121: "người thật , nhẫn thật. Em còn dám không đeo?"




- Ưm~... không được! Em thật sự....a~...

Khiết Tâm cả người ửng hồng như tôm luộc mới bóc vỏ, da thịt mềm mại lại trơn tru hút mắt đầy rẫy chằng chịt dấu hôn, dấu tay của Khả Phong. Từng thanh âm rên rĩ ái muội phát ra từ cánh môi xinh nhỏ nhắn càng khiến người khác chỉ muốn được trầm luân đắm chìm mãi trong biển dục vọng.

Khả Phong nâng cao cặp chân ngọc thon thả, cự vật vẫn cắm sâu chặt chẽ đến sát góc. Mang tất cả dục tính trong người toàn bộ phát tiết lên thân thể cô.

Mỗi lần thúc vào lại đem cự vật nóng hổi đỉnh sâu đến điểm cùng cực khiến Khiết Tâm bao lần phải ngốc đầu dậy mà rên la.

- Tốt nhất em vẫn nên nhỏ tiếng lại một chút. Bên dưới sẽ nghe thấy đấy!

Khả Phong hạ người thì thầm vào tai cô, cùng lúc lại rút cự vật ra khỏi hang thịt, đỉnh đầu vẫn còn ướt đẫm dịch thuỷ để cận kề ngay trước cửa huyệt.

Khiết Tâm thở hồng hộc, cảm giác được nới lỏng sau một khoảng thời gian bị gắt gao nông ép đến bí bách làm thần kinh cô giãn ra đôi chút.

Hai mắt vẫn khép hờ, hàng mi cong cứ thoáng chốc lại khẽ run. Khả Phong tinh ý, ngay khi nhận ra cô đang thư giãn vì được nghỉ ngơi, anh không hề báo trước lại đem thứ to lớn của mình một lần đẩy mạnh. Thúc sâu cự vật chạm đến cả tử cung, Khiết Tâm hốt hoảng mở trừng mắt, ngẩng đầu dậy mà kêu rên thống thiết.

- Phong...sâu quá! A~... không....!

Mười ngón tay cấu chặt tấm lưng tráng kiện của nam nhân, lớp mồ hôi cô đọng trên đấy cứ như một thứ mê dược. Mùi hương nam tính từ Khả Phong cứ lần lượt thoảng qua khứu giác Khiết Tâm, phần nào làm cô cũng phải muốn cùng anh thả mình trôi theo một dòng khoái cảm đang dâng cao trong người.

- Đã nói nhỏ tiếng kia mà!

Thanh âm trầm trầm khàn đặc mùi dục niệm văng vẳng truyền đến màng nhĩ, đầu óc Khiết Tâm hiện giờ thực chất chẳng thể mường tượng rõ bất cứ điều gì. Việc duy nhất cô biết hiện tại, đó chỉ là nằm đó bị cắm vào đến tê dại. Ngoài rên và la, cô hoàn toàn bất lực.

- Nhưng...ưm~...

Câu nói chưa thoát hết ý liền bị cánh môi nóng rực như lửa của Khả Phong ngăn chặn. Bàn tay to lớn nhào nắn thoã chí một bên trái đào căng tròn đang từng hồi rung chuyển lên xuống theo nhịp đẩy của anh.

Khiết Tâm cả tay chân co rút khi huyệt thịt bị anh nông sâu quá mức, bụng nhỏ nơi cô dường như càng lúc càng trở nên trướng hơn khi liên tục phải tiếp nhận cự vật cương cứng, nóng hổi từ anh.

Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Khả Phong vẫn chưa hề có dấu hiệu vơi sức. Ngược lại, càng hành sự anh lại càng hăng hái hơn, cắm vào kịch liệt hơn. Thực sự, toàn thân Khiết Tâm bị anh làm cho rã rời muốn đứt lìa thành từng đoạn. Phen này, đúng là lại thêm một lần liệt giường.

[...]

- Thuỵ Hi! Ngày anh tỉnh lại, chắc chắn sẽ không còn xa nữa!

Thanh âm lúc to lúc nhỏ của Hạ Du cất nhẹ bên cạnh Thuỵ Hi, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đan xen vào năm ngón tay gầy guộc của anh. Cảm nhận từng làn hơi ấm từ anh dù là anh có nhận thấy được cô hay không?

Kết quả kiểm tra lần này của Thuỵ Hi có một bước tiến mới, chỉ ra rằng nơi thần kinh đã bắt đầu có những phản ứng đầu tiên với tác động bên ngoài. Giây phút nghe được tin ấy, Hạ Du đã mừng đến rơi nước mắt.

Đến tận bây giờ, khi đã trời dần về khuya mà trong lòng cô mớ xúc cảm hỗn độn ngổn ngang đó vẫn còn chất đầy. Chỉ cần một tia gió lạnh khẽ luồn qua khe cửa, cũng khiến nơi tim cô rung lên một lần.

- Con chưa ngủ sao?

Giọng nói trầm ấm cất lên từ phía cửa, Hạ Du xoay lưng, mau chóng lau đi hàng nước mắt vừa mới trực trào.

Viện trưởng Cố bước đến, ân cần vỗ vai cô, nói với cô bằng tất cả sự quan tâm, lo lắng lẫn thương cảm.

- Hạ Du, bác không ép con! Việc gì con phải tự mình làm vậy?

Giọng nói đượm chút não lòng khó xử của viện trưởng Cố phần nào khuấy động màn đêm tĩnh lặng. Ông thừa biết, Hạ Du từ lâu đem lòng yêu thương con trai mình. Và ông cũng thừa biết, ngay từ đầu Thuỵ Hi chỉ coi cô gái này chẳng hơn gì là một cô em gái nhỏ.

Ông cũng biết được người mà con trai mình luôn luôn tâm niệm là ai. Có lần, Thuỵ Hi đã chính miệng nói vơi ông khi mà ánh mắt anh một lòng nhìn đăm đăm về phía hai mẹ con đang ngồi chơi đùa dưới hoa viên, rằng "Nếu được, con thực sự muốn cưới cô ấy!"

Giây phút đó, ông dễ dàng nhận thấy hằn sâu nơi đáy mắt của con trai mình là những vệt sáng trải dài cả con ngươi đen tuyền. Hình ảnh Khiết Tâm ngồi trên xe lăn đang ẵm bồng thằng nhóc chỉ mới hơn hai tuổi trên tay được đôi mắt Thuỵ Hi thu gọn cất giữ thật kỹ.

- Không cần bác phải ép, con cũng một lòng làm vậy!

Lời nói nhẹ nhàng mà đầy chua xót của Hạ Du nhanh chóng làm đứt đoạn từng dòng suy nghĩ trong đầu viện trưởng Cố. Ông lặng lẽ nhìn cô, rồi buông một tiếng thở dài.

- Thuỵ Hi, con biết rõ trong lòng nó thế nào mà! Việc này đối với con mà nói, hoàn toàn là một điều bất công...

- Bác không cần lo cho con, khi con quyết định trở về đây, con đã hạ quyết tâm rồi. Đối với Thuỵ Hi mà nói thì cái mà bất công với con có đáng là bao.

Hạ Du bình thản đáp lời, đôi mắt ngấn nước vẫn không rời khỏi nam nhân trên giường bệnh.

Viện trưởng Cố đủ biết bản tính cứng đầu của Hạ Du, dù ông có nói gì đi nữa thì với cô, cũng chẳng khác gì một màn sương bị ánh nắng làm cho tan biến không chút dấu vết.

Ông hiện giờ chỉ có thể cầu mong rằng, sau khi Thuỵ Hi tỉnh lại, thì anh có thể dành một chút tâm tư của mình đặt vào cô gái nhỏ này đây. Cuộc tình kia đã không có kết quả, ông không hề muốn cả con trai mình cũng phải mang bi luỵ vì một cô gái chưa từng bận lòng đến nó.

Ông cũng thích Khiết Tâm, thích cái tính ôn nhu, hoà nhã, biết đối nhân xử thế của cô. Thương sự kiên cường, nghị lực gánh chịu của cô đối đầu với bao nhiêu bất hạnh.

Ngày Thuỵ Hi đẩy Khiết Tâm ngồi trên chiếc xe lăn về nhà để giới thiệu cho ông biết mặt. Từ giây phút đầu tiên, ông đủ cảm nhận được tình cảm mà con trai mình dành cho cô gái kia không đơn thuần chỉ là sự thương cảm. Ông biết ngay từ đầu, con trai mình đã sai, sai khi đặt tình yêu ở một người đã mang một vết thương lòng quá nặng. Sai khi bản thân không kiểm soát được mà hoá đồng cảm thành yêu thương tình ái.

- Thuỵ Hi, cha chỉ mong con tỉnh lại rồi, thì hãy tự chọn cho mình một con đường đúng đắn để đi tiếp. Ở đây, vẫn có một người luôn sẵn lòng đợi con đi về phía mình. Con...có biết hay không đây?

[...]

- Em tính không xuống dưới nữa sao?

Giọng nói trầm lặng của Khả Phong cất lên, anh đang đứng ngay bên giường, cạnh anh còn có chiếc xe lăn chết tiệt mà anh đã bảo Lôi Mẫn chuẩn bị.

- Không!

Khiết Tâm quấn mình kín bưng trong lớp chăn bông dầy cộm. Cô bị Khả Phong cắm chặt gần hai tiếng đồng hồ, khiến thân thể mỏi nhừ, bao nhiêu sức lực đều bị anh một lúc rút cạn không sót miếng nào.

Đến cả đôi chân cũng trở nên "phế" luôn vì anh. Đứng thôi cũng đã khó khăn, cô nằm bẹp trên giường ôm lấy tấm chăn mà giận dỗi trách móc.

- Khi lên thì bình thường, khi xuống thì như bị liệt. Anh bảo em phải giấu mặt mình đi đâu đây?

Ngay sau đó, Khiết Tâm liền cảm nhận được bên nệm bị một lực đè nén trũn xuống. Cô còn chưa kịp giở chăn ra xem xét thì nơi cặp mông đẩy đà mặc đúng chiếc quần lót truyền lên một cảm giác nhột nhạt vô cùng.

Khả Phong nằm bên cạnh cô, một tay thuần thục luồn dưới chăn bông dễ dàng chạm đến cơ thể nuột nà chỉ có mỗi bộ đồ lót trên người.

Cánh môi mỏng lành lạnh ghé vào, phả lấy hơi thở nóng ấm lướt nhẹ qua vành tai thì thầm đôi ba câu đầy dụ hoặc.

- Tất cả mọi việc đều là do em khởi nguồn kia mà! Tự làm tự chịu...

- Anh....

Khiết Tâm uất ức giở chăn xoay mặt mà cắn môi gằn giọng. Vậy mà nam nhân kia vẫn mặt dày mĩm cười với biểu diện tự đắc.

Bất chợt Khả Phong nắm lấy tấm chăn mà giật mạnh, ném bừa xuống sàn. Đồng thời kéo cô ngồi dậy, bế cô trên tay đi về phía phòng tắm.

- Anh làm gì?

- Em tính để bộ dạng này xuống dưới gặp mọi người?

Khả Phong vừa nói ánh mắt vừa nhướng nhẹ, trên người cô toàn là dấu vết lẫn mùi vị hoan ái. Khiết Tâm chợt hiểu, cô đanh mặt lên giọng.

- Dù có tắm sạch thì sao? Đồ của em cũng bị anh làm rách hết còn gì...

Lúc này, nam nhân đang bế lấy cô bỗng nhoẻn cười tự mãn lẫn ánh mắt khó hiểu. Đem cô đặt vào bồn tắm, ấn nút xả nước. Anh đứng đó thong thả nhìn cô thêm lần nữa rồi lạnh nhạt nói.

- Tất cả đồ đạc của mẹ con em, đều được chuyển hết đến đây rồi! Không cần lo nữa chứ!

Khiết Tâm tròn mắt, rốt cuộc nam nhân này đã giở trò gì nữa.

- Em không cần phải thắc mắc, là anh cho người đến nhà Lôi Mẫn gom hết đồ của mẹ con về đây. Em yên tâm, sạch sẽ không bỏ sot bất cứ thứ gì. Giờ thì...tắm nhanh lên!

Nói xong, Khả Phong nở nụ cười nửa miệng rồi quay lưng đi khỏi. Khiết Tâm bị anh xoay như chong chóng đến hoa cả đầu óc. Nam nhân này tự bao lâu nay vốn dĩ đã ngang ngược, bất chấp như vậy. Lần này cô lại to gan dám chọc ghẹo đến anh, đúng là tự làm tự chịu, chẳng biết than vãn hay trách ai.

[...]

Mới đó mà cũng đã hơn một tháng nữa trôi qua, Khiết Tâm dạo gần đây vẫn lui tới thường xuyên để thăm Thuỵ Hi. Trước đó, khi cô nghe Hạ Du thông báo về tình trạng của anh, cô cũng chẳng khác gì Hạ Du lúc mới nghe tin, cũng nhảy cẫng mà hét lên sung sướng.

Hôm nay, Triệu Bân có hẹn với cô đi ăn một bữa cho thoả thích khi doanh số nhà hàng vượt mức giới hạn thường quân đặt ra.

Mặc dù cô muốn tổ chức ăn mừng với tất cả nhân viên, nhưng Triệu Bân lại nói để sau, tối nay chỉ có hai người cho thoải mái khi cô ấy bảo muốn ôn lại chút chuyện thời còn cắp sách đến trường.

8h tối, hai cô gái bước ra khỏi nhà hàng món Nhật. Khiết Tâm ăn đến bụng căng tròn vừa đi vừa lấy tay xoa xoa, miệng lại không ngừng khen tấm tắc.

- Công nhận, hôm nay cậu giới thiệu chỗ này chất lượng thật nha! Ăn đến quên cả trời đất luôn rồi!

Triệu Bân đi cạnh, nhìn bộ dạng kia của Khiết Tâm ai nghĩ là đã gái có chồng và làm mẹ của một thằng nhóc bốn, năm tuổi rồi không chứ?

Lúc này, chợt Triệu Bân nhìn lên đồng hồ trên tay, cô đưa mắt đảo xung quanh rồi vỗ vai Khiết Tâm hai cái.

- Ê, quên mất. Đi đến giao lộ Cửu Thâm với tớ một chút.

Chẳng đợi cô trả lời, Khiết Tâm đã bị một tay Triệu Bân nắm lôi đi một nước. Nhìn dáng vẻ của cô bạn mình, Khiết Tâm không khỏi hoài nghi, thắc mắc.

- Khoan...khoan đã! Đến đó làm gì? Đông người lắm!

Khiết Tâm níu níu, giao lộ Cửu Thâm là khu vực nổi tiếng ở thành phố, khi nơi đó hầu như là chỗ tập trung tất cả các nhà hàng lớn hay những cao ốc với đầy rẫy màn hình led được ốp trên đó. Nhưng lạ thay, đó là đêm nay dường như tất cả cao ốc có gắn màn hình led đều tắt tối om không hoạt động. Khác với vẻ rực rỡ mọi khi, thì bây giờ giao lộ này lại có phần bị trĩu xuống vài phần bởi sự bình lặng xung quanh.

. Hai cô gái nhỏ lọt thỏm giữa dòng người qua lại tấp nập.

Khiết Tâm còn đang ngây ngốc, thì bỗng dưng từ đâu có một cô gái lạ hoắc đi đến, đưa cho cô một cành hoa hồng trắng - loại hoa mà cô yêu thích nhất.

- Cảm...cảm ơn!?

Cô ngáo ngơ gật gù, tiếp sau đó, hàng loạt người tiến đến trao lên tay cô vô số những cành hoa hồng ấy. Khiết Tâm gật gù đến muốn mỏi cả cổ, cô còn chưa kịp định thần. Thì bấy giờ có một tốp người đứng chia thành hai bên, xếp thành một hàng người dài nối nhau ra đến giữa quãng trường lớn.

Cô nhìn sang Triệu Bân với đôi mắt ngây ngô, chỉ thấy cô bạn của mình mĩm cười chớp mắt rồi nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Đi đi.

Khiết Tâm mặc dù không hiểu là chuyện gì, nhưng cũng đủ làm cho nơi lồng ngực đánh trống không ngừng.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu chầm chậm nhấc từng bước chân đi giữa hai hàng người. Cứ đi đến đâu, là cô lại tiếp tục được nhận thêm một cành hoa từ người đó.

Đến cuối dòng người, khi đã nhận lấy cành hoa cuối cùng. Cũng là lúc bàn chân cô đứng ngay giữa quãng trường lớn nhất của thành phố.

Cầm trong tay gần cả trăm cành hồng trắng tinh khôi, Khiết Tâm hai mắt chớp chớp mà tim nhỏ cứ nhảy loạn. Cô đứng đó như bị chôn cứng chân tại chỗ.

Rồi trong vài giây bất động, giữa quãng trường rộng lớn thoáng chốc như muốn dọn chỗ cho duy nhất mình cô. Cô đảo mắt nhìn quanh, cảnh tượng lúc này cô hệt như một viên sỏi nhỏ giữa dòng đời mênh mông.

Khiết Tâm hai đầu lông mày hơi nhíu nhẹ, lòng chỉ muốn được giải đáp mọi thắc mắc về sự việc hiện giờ.

- Chuyện gì thế này?!

Cánh môi được tô dưỡng một lớp son hồng nhè nhẹ khẽ cất lên vài lời đủ để mình nghe thấy. Bỗng nhiên, tất cả màn hình led của toàn bộ cao ốc đều một lúc bừng sáng. Cả không gian thoáng chốc được thắp lên rực rỡ cả một khu vực rộng lớn.

Khiết Tâm xoay người nhìn tứ phương, rồi cả cõi lòng non nớt như nghẹn lại khi thứ cô nhìn thấy trên những màn hình cao cao kia không ai khác. Đó chính là cô.

Mọi hình ảnh của cô trong đời thường từ sáu năm về trước cho đến tận bây giờ đều được hiện rõ không chút thiếu sót. Từ một cô nữ sinh, cho đến khi trở thành một người phụ nữ chính chắn, và còn là một người mẹ như bao người mẹ khác trên thế gian.

Khiết Tâm đưa tay lên trên gương mặt đang dần bị ướt hoen bởi nước mắt, thanh âm run run xúc động không thể kìm nén mà bộc lộ.

- Mình...đã khác đến vậy?

"Tử Khiết Tâm!"

Giọng nói quen thuộc bất ngờ cất lên nhưng với tần số khá lớn làm cô thoáng giậ mình. Ra là sau một loạt hình ảnh của cô xuất hiện trên màn hình, là đến gương mặt của một nam nhân. Mà nam nhân này, đối với cô còn quý hơn cả sinh mệnh trên đời.

"Một trăm hoa hồng trắng mà em thích. Anh dành tặng cho em, em đã nhận đủ chưa đấy!?"

Khiêt Tâm lau nước mắt mà bật cười thành tiếng, dù là ở ngoài hay trên màn ảnh kia, Khả Phong anh vẫn giư một thái độ kiêu căng, ngạo mạn đến thế là cùng. Nhìn xem hai cánh môi lành lạnh kia đang nhoẻn cười mà cô chỉ muốn đưa tay chạm ngay vào chúng.

Câu hỏi đó của anh, cô gật gật thích thú. Rồi lại ngoan ngoãn đứng yên mà xem tiếp anh rốt cuộc còn trò gì chưa giở ra.

"Không chỉ là hoa hồng, trên đời này em muốn bất cứ thứ gì, Tô Mặc Khả Phong này đều có thể cho em! Trừ khi....thứ em muốn là nằm bên ngoài trái đất. Điều đó có thể... suy xét lại!"

Khiết Tâm không chịu được, ngay cả lúc này rồi mà Khả Phong vẫn còn trêu đùa cô cho được. Khiến cô chẳng biết khóc hay cười mới thành toàn cho cảm xúc của bản thân.

Khoé mắt nóng rát, tâm mi mỗi lúc mỗi nặng dần. Cánh mũi nhỏ nhắn bắt đầu sụt sịt nhiều hơn. Cô cứ vô thức mĩm cười mà chẳng cần biết lý do là gì.

Trên màn ảnh, nam nhân kia lại tiếp tục lên tiếng.

"Anh biết, thế nào em cũng lại cảm động mà đứng đó khóc cho xem...."

Câu nói dừng lại một chút, như thể Khả Phong muốn dồn hết mọi tâm tư của bản thân cho lời tiếp theo của mình.

Khiết Tâm vẫn ngẩng mặt chăm chú nhìn hình ảnh của anh đang trải dài trên khắp màn hình led to nhỏ hiện tại.

Khả Phong đưa tay vào trong túi áo vest, lấy ra một chiếc hộp màu đen bọc nhung sang trọng. Đặt nó trước mặt, anh lại trầm ổn mở lời.

"Tâm Nhi, lấy anh đi. Anh cam đoan cả đời này của em sẽ được khóc thoả thích vì hạnh phúc!"

Câu nói mang tính chất cầu hôn của Khả Phong nhưng lại làm Khiết Tâm buồn cười không chịu được. Ai đời đi cầu hôn người ta lại nói cho người ta cả đời khóc lóc?

Cô ôm mặt cười khục khục khổ sở vô cùng, rồi cố nén cơn cười xuống sâu trong lồng ngực, ngẩng mặt hất cao khuôn cằm mà trêu ghẹo.

- Nhẫn trên đó, người dưới này. Không đeo đuoc lấy gì mà đồng ý?

- Vậy thì đeo vào là được chứ gì!?

Giọng nói Khả Phong đột ngột phát ra từ phía sau lưng khiến Khiết Tâm hoảng hốt. Cô liền quay phắt người lại, nhưng chỉ thấy trước mặt là một rừng bong bóng trái tim màu đỏ rực rỡ được cầm bởi hàng loạt người lạ mặt.

Khiết Tâm nghiêng nghiêng người như thể muốn tìm kiếm ai đó. Thì bất chợt những chùm bong bóng đó đuoc thả bay lên không trung.

Trên mỗi chùm bong bóng, đuoc cột một mảnh giấy màu trắng khá to đề rõ dòng chữ "Will you marry me?"

Khiết Tâm ngẩng ngơ nhìn theo từng chùm bóng bay mới đuoc thả cao lên trời, miệng cứ cười vô tư không khép lại được. Nam nhân này của cô, quả là giỏi giở trò. Làm cho cô sắp không chịu được nữa mà muốn oà khóc mất rồi.

Lúc này, khi những chùn bong bóng đã được thả bay gần hết. Trên đầu cô, là cả một không trung được lấp đầy bởi sắc đỏ của những chùm bong bóng ấy.

Khả Phong chầm chậm xuất hiện, anh nổi bần bật giữa một rừng người đông đúc với thân ảnh tây trang quen thuộc cùng biểu diện lành lạnh nhưng lại dành riêng cho cô là cả một trời thâm tình sâu nặng.

Tim nhỏ của Khiết Tâm phút chốc như bị vỡ ra, cổ họng đã uất nghẹn vì từng tiếng nấc nghẹn đang dần hình thành. Vòng tay mảnh khảnh vẫn ra sức ôm chặt một trăm đoá hồng trắng, như thể ôm lấy tình cảm đó của anh không hề để rơi rớt dù chỉ là một chút.

- Người thật, nhẫn thật đang ở ngay trước mặt. Em còn dám không đeo?

Âm sắc trầm trầm nửa nghiêm túc lại nửa trêu đùa nhẹ nhàng vang lên. Trên tay Khả Phong là một chiếc nhẫn cưới có khắc tên của cô và anh trên đó. Vừa đưa ra phía trước vừa nở nụ cười nửa miệng.

Khiết Tâm mím chặt cánh môi, cố gắng không để bật ra tiếng khóc nào trong tình cảnh hạnh phúc lúc bấy giờ. Đối với cô, đến khi nào anh mới thôi lãng mạn, thôi chu đáo thế này đây?

Khả Phong cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh tiến gần hơn một chút, thu hẹp khoảng cách của cả hai chỉ còn cách nhau trong gang tấc.

- Nói! Một là em đeo, hai là anh có cách làm cho em phải đeo!

Lời nói này của Khả Phong bất giác gợi nhớ lại cảnh tượng của sáu năm về trước. Khi mà cũng là lần đầu tiên anh ép cô phải đeo vào chiếc nhẫn cưới lúc cô vẫn còn là một đứa học sinh.

Nghĩ đến đây, Khiết Tâm bật cười khúc khích. Vậy mà hai hàng nước mắt vẫn mặc nhiên tuôn ra không ngừng.

- Em không đeo! Anh làm gì được em?!

Khả Phong nhướng mày nhìn lấy cô gái nhỏ đang cao giọng thách thức. Anh thừa biết, cả cô và anh đều đang mường tượng lại những khoảnh khắc của những ngày đầu tiên gặp mặt.

Một tay khẽ nâng khuôn cằm nhỏ nhắn, tay còn lại áp đặt lên tấm lưng thanh mảnh. Nhẹ nhàng kéo sát cô vào người, mặt kề mặt thì thầm vài từ đầy dụ hoạc.

- Vậy thì anh đành phải làm cho em đeo!

Dứt lời, cánh môi của Khiết Tâm bị phủ lấy bởi nam nhân ngạo mạn. Lớp son dưỡng của cô dễ dàng bị anh nuốt mất không chừa sót lại dù chỉ là một ít. Rời môi cô một khoảng, anh lại bỏ nhỏ bên tai.

- Đeo hay không?

- Không!

Khiết Tâm cười khì, nơi đáy mắt ánh rõ sự mãn nguyện tột cùng. Khả Phong cười nhàn nhạt, đuôi lông mày hất cao.

- Tô phu nhân, em còn tính mình phải đứng đây hôn nhau đến khi nào?

Thanh âm nhè nhẹ cứ phảng phất trong không gian, đánh động cả cõi lòng của Khiết Tâm cũng từng hồi rung chuyển dữ dội. Cô đành cắn môi ngượng ngùng mà gật gật, ngay lập tức bàn tay mảnh khảnh, trắng muốt được một lực nâng đỡ, chiếc nhẫn từ tay nam nhân đã được đeo vào ngón áp út của cô một cách nhanh chóng.

Chợt Khiết Tâm nhớ ra điều gì đó, cô vội đưa tay lên cổ áo lấy ra một sợi dây chuyền, trên sợi dây chuyền đó còn có một chiếc nhẫn khác nữa.

Cô cầm chiếc nhẫn hướng về phía Khả Phong, miệng lại cười hí hửng.

- Anh xem, nếu em đeo một lúc hai chiếc nhẫn cưới có bị coi là tham lam quá không nhỉ?

Khả Phong khép mắt gỉa ý thở dài, nâng lấy chiếc nhẫn cũ kia trong tay, đôi nhãn khí lành lạnh có chút hoài niệm khó tả, lặng lẽ buông giọng.

- Đối với anh, em cứ tham lam tuỳ thích! Anh nhất định một lời cũng không than phiền!

Một cái hôn nồng thắm nữa Khả Phong dành cho cô, kèm theo đó là một loạt tiếng vỗ tay, hò hét chúc mừng của tất cả những người có mặt. Trong đó cũng có phần của Cung Phi và Triệu Bân, cả Lôi Mẫn và Tư Mỹ Thuần cũng đều hiện diện để mừng cho đôi vợ chồng "cưới" muộn.

Lúc này, Cung Phi mới chợt than thở, vừa nói hắn lại vừa day day tâm trán vài cái.

- Đây là màn cầu hôn mà Lão đại đã nói là "đơn giản" nhất!

Triệu Bân nghe thấy liền thúc tay vào người hắn khẽ lườm ngọt liệm, thực sự, để chuẩn bị cho công cuộc trọng đại này, cả hắn và Khả Phong đã phải lao lực, khổ sở đến cỡ nào chứ. Khi mà phải liên lạc với tất cả những chủ sở hữu của toàn bộ cao ốc nơi đây, rồi lại phải bàn bạc, bày mưu tính kế với bao nhiêu là con người để sắp đặt ra cái màn cầu hôn "đơn giản" này mà Khả Phong đã nói.

Đơn giản, nhưng phải mất gần cả tháng để chuẩn bị. Nếu không đơn giản, liệu có cả năm cũng không biết Khiết Tâm có đủ kiên nhẫn để đợi mà đeo nhẫn hay không? Suy nghĩ Lão đại nhà hắn, thì có trời mới biết được là anh muốn làm gì.