Chương này đem hai cặp chính của truyện đi hầm xương cho ngọt nước:))))
[...]
Mặt trời lên cao khỏi mái nhà, từng tia nắng của buổi sớm mai khẽ len lỏi qua những tán cây, soi rọi mang chút hơi ấm phủ lấy không gian hiện tại.
Bên trên giường, Khiết Tâm chậm rãi mở mắt, đầu lông mày nhíu nhẹ vì thình lình tỉnh giấc.
Hết nhìn trần nhà, rồi lại đảo mắt nhìn quanh. Tay mò mẫm dưới chiếc gối nằm cầm lấy mắt kính đeo lên.
Bên cạnh cô không có ai, nhìn sang chiếc tủ nhỏ bên cạnh có một chiếc caravat màu xanh đen, cô đưa tay cầm lấy nó ngang tầm mắt, rãnh môi chợt cười.
Nghĩ đến đêm qua, quả nhiên Khả Phong làm đúng như lời mình tuyên bố. Rằng sẽ cho cô liệt giường mới chịu.
Tối hôm qua đến cả việc muốn bước xuống giường để đi vệ sinh, cô cũng bất đắc dĩ phải nhờ sự trợ giúp của anh. Thật là đôi khi, cô cũng muốn một phát đá cho nam nhân kia vài cái. Nhìn cô không đi được vì mình, anh cứ luôn miệng trêu chọc thoã thích.
Bây giờ, Khiết Tâm mới bắt đầu di chuyển, hai tay chống xuống nệm đẩy lấy thân người nhích nhẹ ra mép giường.
Đôi chân hoàn toàn không đủ sức để cử động. Cô thở dài mệt mỏi lẫn ngán ngẫm. Bỗng dưng từ phía cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc vô cùng, pha chút tự mãn kiêu căng.
- Tới sáng mà vẫn chưa thể xuống giường, xem ra anh cũng hơi đánh giá thấp bản thân mình rồi thì phải.
Khả Phong chầm chậm tiến đến trước mặt cô, hai tay để trong túi quần thong thả nghiêng đầu nhìn cô thích thú.
Khiết Tâm lườm anh thât sắc, hàm răng cắn nhẹ lên cánh môi tỏ vẻ tức tối, ấm ức.
- Có ông chồng nào mà hành hạ vợ mình thành nông nỗi này hay không đây? Thật nhiều khi em phải suy nghĩ lại về việc có nên cho anh trở lại làm chồng mình hay không!
Khả Phong nghe thấy câu nói cùng ngữ điệu có phần cao giọng của cô, tự hiểu cô đang cảm thấy thế nào. Đêm qua anh quá hăng hái và cuồng nhiệt, cứ cắm lấy cô vợ nhỏ chẳng chịu buông. Giờ thì gánh hậu quả, đối với anh, việc chọc giận một người phụ nữ luôn là việc làm sai trái nhất trên đời.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, nắm lấy hai bàn tay trắng muốt thon thả, thâm trầm cất giọng.
- Đã nói em mà bỏ qua anh là một mất mát lớn kia mà! Em thật muốn chịu tổn thất?
Khiết Tâm bĩu môi liếc mắt, tay dùng dằn trách móc.
- Tổn thất thì tổn thất, việc gì phải sợ! Anh xem em đã mất bao nhiêu thứ rồi, mất thêm anh thì có là gì!
Nói đến đây, tự dưng ánh mắt cô trũng xuống vài phần. Lời nói bông đùa vậy mà vô tình lại tự mình đào bới vết thương cũ. Khiến cõi lòng một lúc cũng cảm thấy đau nhói khó chịu.
Khả Phong nhìn biểu diện khác lạ của Khiết Tâm, cũng đủ biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Anh ngồi lên giường, kéo lấy thân thể nhỏ bé của cô gói gọn trong vòng tay. Để cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, nghe được nhịp đập nơi trái tim nằm lệch hướng. Nhưng tình cảm anh dành cho cô thì chẳng bao giờ trệch đi dù chỉ là một chút.
- Tâm Nhi, có lẽ em vẫn chưa biết. Sự thật là cho dù em có muốn bỏ qua anh, em có đánh mất anh đi nữa thì dù chân trời góc bể, anh sẽ vẫn tìm được em! Cả đời này của em, đã định sẵn là của anh chứ không của ai khác! Có muốn trốn cũng không được!
Khiết Tâm tròn mắt vài ba giây, nơi trái tim đỏ ngự ở lồng ngực bắt đầu lệch nhịp dần. Nam nhân này từ lúc bước chân vào cuộc đời cô, dường như đã mang hết tất cả những gì ngọt ngào nhất dành hết cho một mình cô. Càng lúc anh lại càng khién cô trở thành một kẻ phụ thuộc. Cô phụ thuộc vào anh, phụ thuộc luôn cả tình yêu này của anh.
Quả thật, những lời nói đùa vừa rồi cô nào khác gì tự dối bản thân mình. Cứ như tát thẳng vào mặt mình một cái thật đau khi mà nói "mất anh không là gì cả".
Đối với cô, điều cô sợ nhất đo chính là lạc mất nam nhân này một lần nữa. Sợ lạc mất hướng đi đúng đắn nhất của cuộc đời mình.
Cô vùi đầu vào lồng ngực rắn rỏi, hơi thở nhè nhẹ cảm thụ từng tấc mùi hương quen thuộc từ da thịt anh ở khoảng áo sơmi bị bung rộng. Vòng tay nhỏ bé ôm lấy cơ thể anh, tâm mi lay động, rãnh môi mĩm cười.
- Khả Phong, lúc nãy em nói như vậy chỉ là nói dối mà thôi. Em thật sự rất sợ mất anh. Em rất sợ tổn thất, em không thích bị tổn thất một chút nào.
Năm ngón tay ai đó khẽ đan xen vào nước tóc nâu mềm mượt, mùi hương hoa nhàn nhạt thoảng qua khứu giác, cúi mặt đặt lên nước tóc ấy một cái hôn thật nhẹ.
- Không cần giải thích anh cũng đủ biết! Em vẫn là...nói dối dở tệ!
Nói rồi Khả Phong đột ngột đẩy Khiết Tâm nằm ngã ra giường một cách dễ dàng. Bàn tay nhẹ nhàng lả lướt trên gò má ửng hồng như mận chín, cảm nhận da thịt mềm mịn, cảm nhận hơi thở quen thuộc suốt bao nhiêu năm qua.
Nơi đáy mắt Khả Phong bây giờ như chứa đựng hàng ngàn mảnh vụn của pha lê lấp lánh, sáng bừng như sao đêm. Đem hết mọi xúc cảm nhìn lấy cô gái bên dưới mình, rãnh môi lành lạnh cong lên hài lòng.
- Bà xã!
Khiết Tâm bật cười thích thú, bàn tay đưa lên quấy phá vài sợi tóc rũ xuống trên trán anh. Cánh môi anh đào hé mở cất giọng nhỏ xíu mà mang tính áp đảo cực mạnh.
- Ông xã!
Khả Phong khoé mắt như chợt cười, hạ mặt áp môi chiếm giữ vị ngọt trên cánh môi nhỏ nhắn.
Sắc diện dù lãnh đạm đến đâu dường như cũng phải tan chảy vì cô gái này. Mọi thứ trên người cô, từ ánh măt bờ môi, hay cả giọng nói hơi thở của cô, tất cả đều như một thứ gây nghiện vô hạn.
Hay có thể nói, Khiết Tâm cô còn nguy hiểm hơn cả những loại ma tuý trên đời này. Nghiện những thứ đó còn có thể cai được, nhưng anh ngay từ đầu đã lỡ dại nghiện cô mất rồi, thì xác định cả đời này muốn cai cũng không xong.
[...]
Chậm rãi mở nhẹ hàng mi cong, thứ đầu tiên Triệu Bân nhìn thấy đó là cái trần nhà quen thuộc. Đôi mắt vẫn còn khá đờ đẫn, cả đầu óc cũng có phần đau nhức. Còn cơ thể thì không cần nói đến làm gì, rã rời như phân ra từng khúc riêng biệt.
Cô nằm đó, mắt nhìn đăm đăm lên cái trần nhà mà không ngừng nghĩ ngợi. Đêm hôm qua, thật sự giữa cô và Cung Phi đã có một "bước nhảy vọt" xa đến không tưởng.
Cô lại càng không ngờ, chuyện đó hắn lại cuồng nhiệt đến vậy. Khiến cô bao phen khổ sở chỉ muốn kiẹt sức mà ngất đại cho xong.
Dòng suy nghĩ đến đây, cô mới chợt giật mình nhỉn quanh. Bên trong căn phòng không có ai ngoài cô.
Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Cung Phi đã về từ sớm. Quả nhiên do mất sức quá nhiều nên cô có vẻ ngủ say như chết. Đến cả hắn về mà cô cũng chẳng hay biết.
Cô ngồi dậy, mặt mũi khẽ nhăn khi hạ thân vẫn còn khá đau rát. Cùng cái cơ thể mỏi nhừ này nữa, nhất cử nhất động đều làm dây thần kinh cô căng như dây cung lên tên.
Đưa tay giở lấy chăn bông khỏi người, nhìn xuống bắp đùi lấp ló sau chiếc đầm ngủ bị xoắn lên cao dính thứ gì đó. Cô liền nhíu mày thắc mắc, vén nhẹ đầm ngủ lên trên thêm chút nữa mới tá hoả ngượng đến đỏ mặt.
Nơi bắp đùi trắng nõn nà là một vệt đỏ kéo dài đến tận gần đầu gối. Những dâu vết để lại mờ mờ do bị ma sát quệt ra thành nhiều đường.
Vết máu đỏ nổi bần bật trên làn da trắng muốt, hệt như một cánh hoa hồng rơi rụng ngay trên một lớp tuyết lành lạnh. Trông hút mắt vô cùng!
Triệu Bân chớp chớp mi cong, cánh môi mím chặt nhau bối rối chẳng biết làm sao. Liền bước xuống giường đi thẳng đến nhà tắm đưa tay mở cửa.
Một tiếng hét chói tai vang lên như muốn rung chuyển cả căn nhà. Triệu Bân hai mắt trợn tròn mấp mấy cánh môi mỏng mà giọng cũng run run.
- Anh...sao anh lại ở đây?
Cung Phi đang đứng ngay trước mặt cô, cả thân thể hắn hoàn toàn không có lấy một mảnh vải. Duói ánh đèn sáng trưng của phòng tắm, mọi đường nét trên vóc người như tượng tạc đó của hắn hiện rõ mồn một đập thẳng vào mắt Triệu Bân.
Hắn đứng dưới vòi sen, từng dòng nước trên cao lần lượt trượt trên đầu tóc, vài sợi rũ rượi vương ra càng làm tăng thêm nét cuốn hút, hoang dã cho con người hắn.
Quay mặt rãnh môi mĩm cười gian xảo, ánh mắt cũng chẳng kém cạnh mà lộ rõ hàm ý trêu ghẹo ranh mãnh.
- Em còn muốn đứng đó nhìn đến khi nào?
Giọng nói đó vô tình làm Triệu Bân tỉnh táo hoàn hồn, cô lúng túng dếnđộ cả thân người cũng run lên từng cơn. Cúi gầm mặt xuống đất xoay lưng chạy thẳng ra ngoài, mạnh tay đóng sầm cửa lại.
Cung Phi phì cười, chẳng hiểu từ lúc nào hắn lại có sở thích trêu chọc người khác thế này. Đúng hơn đó chính là mang người mình yêu ra mà trêu ghẹo mới là điều thú vị. Đến bây giờ hắn mới hiểu, lý do vì sao mà Lão đại đáng kính của hắn lại vì Khiết Tâm mà trở thành một con người rỗi hơi làm những trò không đâu.
- Ra là vui đến như vậy!
Bên ngoài, Triệu Bân ngồi co gối gọn trên giường, tay ôm lấy chăn bông mà gục mặt lên đó. Tình cảnh vừa rồi cứ nghĩ không khéo chỉ lỡ nhịp thở mạnh một cái cũng đủ làm tim cô vỡ tung mất.
Hoá ra Cung Phi ở đây cả đêm, hắn ngủ bên cạnh cô từ suốt đêm qua đến giờ chưa hề rời đi. Bây giờ tự dưng khi không mới sáng sớm đã gặp phải tình huống quái quỷ gì thế này.
- Ngượng chết mất...
Cô ôm chăn bông lắc lư qua lại như một con lật đật. Bất chợt nghe một tiếng "Cạch", Triệu Bân hoảng hốt kéo lấy chăn bông mà trùm kín cả người nằm co lại trên giường nhắm tịt hai mắt.
Cung Phi từ phòng tắm buóc ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần tây âu màu xám tro. Trên cơ ngực cùng cơ bắp cuồn cuộn kia vẫn còn đọng lại vài giọt nước chưa được lau khô.
Trước mặt hắn bây giờ là một cục chăn bông tròn trịa to đùng đang ở ngay trên giường. Hắn bật cười rồi bước đến gần. Triệu Bân cảm thấy được tiếng bước chân đang mỗi lúc mỗi tiến đến phía mình, tim nhỏ càng lúc càng nhảy loạn hơn. Thần kinh căng ra sắp đứt đến nơi.
Cô cựa quậy nhúc nhích muốn tháo chạy, nhưng ngay lập tức bị một tay Cung Phi nắm lấy chăn bông mà kéo mạnh một phát.
Chiếc chăn bông dễ dàng bị hắn giật bỏ ném sang một bên, Triệu Bân hệt như một con thỏ con bất thình lình bị bắt khỏi hang, co rúm thân người hoảng loạn vô cùng.
Nhận ra chiếc đầm ngủ bị đùng lên trên cao, lộ ra cả vết máu đỏ còn vương trên bắp đùi trắng nõn. Cô liền lúng túng lấy tay kéo phủ xuống rồi nhảy khỏi giường tháo chạy.
Nhưng thân thủ nam nhân kia lúc nào cũng nhanh hơn cô vài bước, chỉ mới chạy qua khỏi giường đã bị một tay hắn nắm lấy kéo ghì trở lại.
Cung Phi tham lam ôm trọn thân thể mảnh mai vào lòng, cảm nhận từng tấc da thịt nóng ấm, mềm mướt của cô ẩn mình sau lớp vải nhung lành lạnh của đầm ngủ.
Cằm tì lên hõm vai của cô, hít nhẹ mùi hương cơ thể thoảng nhẹ qua khứu giác, chậm rãi khép mi mà cảm thụ.
- Muốn tránh mặt anh đến khi nào?
Thanh âm trầm ấm lướt nhẹ bên tai, phút chốc làm nơi đại não của Triệu Bân như chấn động một lần. Cung Phi, hắn lại vừa thay đổi cách xưng hô với cô?
Tất cả mọi việc dường như xảy ra quá đột ngột, khiến cô chưa kịp thích ứng cũng chẳng biết phải phản xạ ra sao. Cô đứng im như tượng, mắt không dám xê dịch hướng nhìn. Nơi ngực phập phồng lên xuống vì từng nhịp thở dốc.
Cung Phi thấy cô im lặng, lại trông thấy biểu diện căng thẳng, hồi hộp pha lẫn chút ngượng ngùng đó của cô càng làm hắn thêm mê đắm chẳng muốn buông tha.
Hắn chủ động di chuyển bàn tay, trượt trên cánh tay thon thả mịn màng như sữa khiến Triệu Bân vô thức rùng mình nhắm mắt cắn môi chịu đựng.
Ngón tay của Cung Phi âm ấm, lại có phần hơi thô ráp cứ lần lượt động chạm trên da thịt trơn tru của cô, hệt như một thứ kích điện, đi đến đâu liền làm cô cảm thấy tê dại đến đó.
Bất chợt một bên dây đầm ngủ bị ai kia kéo xuống rơi rớt, một ngón tay chạm lên bả vai tinh tế, cất giọng trầm trầm mà đầy dụ hoặc.
- Nhìn xem, ở chỗ này có dấu gì đây?
Cung Phi vừa nói vừa chạm vào dấu hôn đỏ chót mà hắn lưu lại trên người cô đêm qua, ngón tay kia bắt đầu tham lam, ngông cuồng di chuyển đến cần cổ trắng ngần, cũng đầy rẫy dấu vết ái muội.
- Ở đây cũng có!
Triệu Bân nhắm tịt mắt cố gắng ngậm chặt cánh môi không để bât ra bất cứ thanh âm xấu hổ nào. Đến cả hai bàn tay cũng vô thức siết chặt tự bao giờ.
Cung Phi đưa mắt gian ý quan sát biểu diện của cô, khoé môi chợt cười đắc ý, rồi không hề báo trước, hắn áp lấy cánh môi lạnh đặt lên nơi gáy gợi cảm của Triệu Bân một cái hôn nóng rực như lửa đốt.
Nhanh như cắt hắn lại ra sức mút chặt một cái khiến cô gái nhỏ giât thót cả người mà mở mắt hé môi "Á" thật ngắn. Âm thanh vừa đáng yêu, vừa khơi gợi đó của cô khiến Cung Phi thích thú mà cười thầm.
Triệu Bân khẽ cựa quậy thân người, tuyệt nhiên vẫn chẳng biết nói gì cho đúng trong tình cảnh nhạy cảm thế này. Cô thật sự vẫn chưa quen với tất cả mọi việc.
Cung Phi lấy lại nét mặt lạnh toát, ánh mắt kiên định quay cô xoay người đối diện.
- Không đùa nữa! Anh bây giờ vẫn rất nghiêm túc! Bởi thế đừng trốn tránh anh nữa, có được không?
Triệu Bân phút chốc như bị hoa cả mắt, choáng váng đầu óc khi lại nghe phải những câu nói tình ý này của hắn. Tuy nét mặt vẫn lạnh tanh như vậy, sự cao ngạo vốn dĩ đã là thứ trời sinh cho hắn. Nhưng ẩn trong giọng nói đó của hắn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận đuoc những gì hắn nói đều xuất phát từ tâm mà ra.
Cô mím môi cố nén lại nụ cười đang dần muốn hình thành, giả vờ đanh mặt nhíu mắt nhìn Cung Phi mà lên giọng.
- Em không trốn tránh, anh dám không nghiêm túc?
Cung Phi hơi ngẫn người đôi chút, rồi hắn bật cười khanh khách, nụ cười hào sảng vô cùng bất chợt cũng khiến Triệu Bân ngạc nhiên. Nét mặt này của hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên cô mới được nhìn thấy. Quả thật, dù là trong trạng thái nào đi chăng nữa. Ngũ quan ngự trên gương mặt này của hắn căn bản đã là rất đẹp.
Cung Phi tặc lưỡi một cái, nơi đáy mắt hằn rõ sự thích thú tột cùng. Hắn một lần nữa đem cô gái nhỏ ôm trọn trong vòng tay rắn chắc. Đem gương mặt xinh xắn, trắng trẻo kia áp đặt vào lồng ngực hắn.
- Ra đây mới là bộ mặt thật của em sao? Cũng có vẻ đáng sợ đấy, anh thật sự không dám!
Triệu Bân cười khúc khích nơi ngực nam nhân, ngón tay nhỏ vô tình động chạm lên điểm trung tâm bên ngực trái của hắn, cô liền tròn mắt hốt hoảng thu tay về.
Nhưng Cung Phi nào có bỏ qua cơ hội, hắn mượn mọi lý do mà tạo cơ hội cho bản thân mình. Ngay khi ngón tay ấm của cô vừa động chạm đến hắn, hắn đã liền khép mắt thở hắc một cái.
- Em đang sàm sỡ anh một cách trắng trợn?
- Không...không có!
Triệu Bân lúng túng đẩy vào ngực hắn, hàng lông mày như trĩu xuống vài phần.
Cung Phi nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô, bất thình lình một ngón tay hư hỏng của hắn tự tiện đưa lên chạm vào hạt đào đang ẩn mình lấp ló sau lớp áo ngủ chẳng mỏng cũng chẳng dày.
Triệu Bân rùng mình né tránh, liền bị hắn níu giữ mà động chạm thêm vài cái nữa.
- Đừng....em còn chưa tắm...
Cô khổ sở lên tiếng cố gắng phản kháng khi hạt đào nhỏ bị khoan miệng ẩm ướt của nam nhân ngậm lấy, thoáng chốc lớp vải nhung bị ướt đẫm bởi nước bọt. Hắn buông cô ra, ngẩng mặt lãnh đạm phun lấy vài từ.
- Vậy thì đi!
- Đi...đi đâu?
- Đi tắm!
Dứt lời Cung Phi kéo lấy Triệu Bân đi thẳng về phía phòng tắm, mặc cho cô la hét vùng vẫy. Cửa phòng tắm đã đóng lại, vậy mà từng âm thanh ồn ào của cô gái nhỏ vẫn vang vọng khắp nhà.
[...]
Khiết Tâm được Khả Phong đưa đến nhà hàng, đôi chân tội nghiệp của cô đến tận bây giờ vẫn chưa đủ sức để đi lại quá nhiều. Đành phải ngồi tạm trên xe lăn thêm một chút.
Vừa đến trước cửa nhà hàng, cũng đúng lúc trông thấy cảnh tượng mà đến cả cô và Khả Phong cũng không tin được.
Triệu Bân bước xuống từ xe của Cung Phi, hơn nữa nhìn xem cử chỉ của họ dành cho nhau quả thật cũng rất lạ.
Vô tình bốn cặp mắt chạm nhau dưới cái nắng hửng hửng của buổi sớm. Người bối rối, kẻ ngạc nhiên. Triệu Bân ho lên vài tiếng rồi giả vờ đưa tay vẫy chào về phía gia đình nhỏ bên kia.
Cô quay sang nhìn Cung Phi với biểu diện mếu máo, hắn lại hờ hững cười nhẹ một cái.
- Trước sau họ cũng biết, hay em tính không công khai?
Cung Phi nói xong liền nắm lấy tay Triệu Bân đi đến trước mặt họ. Vẫn là một nét mặt lãnh đạm, kiêu căng. Hắn cúi đầu cung kính.
- Lão đại!
Hắn chợt nhìn sang Khiết Tâm, cô ngồi trên xe lăn, hình ảnh này vốn dĩ hắn vẫn chua quen cho lắm nên liền lên tiếng hỏi lấy.
- Chị..?
- Không sao! Lâu lâu lại bị ấy mà, chốc nữa sẽ hết!
Khả Phong nhướng mày thở nhẹ, rồi nhàn nhã xen vào với giọng điệu tự đắc.
- Chẳng qua chỉ là dùng sức quá nhiều, nên đâm ra mệt mỏi! Không cần lo!
Câu nói ẩn ý đó của anh dường như ai nghe thấy đều hiểu ra, Cung Phi hắn cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết thở dài ngán ngẫm vì độ nhây của Lão đại mình, lúc nào cũng thích mang vợ ra mà trêu chọc. Để khi vợ có giận thật thì năn nỉ đến gãy cả lưỡi.
Khiết Tâm ôm mặt né tránh, hàm răng nghiến chặt nhau tức tối vô cùng. Lúc này, cô chỉ ước gì đôi chân cô có sưc trở lại, để đá cho nam nhân ngang ngược kia vài phát vào mông cho hả giận.
Khả Phong nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hất nhẹ khuôn cằm ra trươc một chút.
- Được rồi! Cậu đến công ty trước, lát nữa tôi sẽ đến!
- Vâng!
Cung Phi gật đầu, trước khi đi hắn vẫn còn quay sang xoa xoa lên đỉnh đầu Triệu Bân hai cái, nơi đáy mắt tỏ rõ sự thích thú vì sự ngượng ngùng của cô.
- Tôi đi trước! Gặp lại sau!
Hắn cúi mặt với Khiết Tâm lần nữa rồi mới đi khỏi. Lúc này, Khả Phong đẩy lấy cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn vào trong, Tư Tư thì được Triệu Bân nắm tay dẫn đi ngay bên cạnh.
Khả Phong cùng Tư Tư ngồi ngay góc bàn quen thuộc, hướng mặt nhìn ra đuong phố qua lớp cửa kính. Trên bàn là một tách Mocha Java cùng một ly nưoc ép táo cho hai bố con.
Còn Khiết Tâm, đang bận rộn tra hỏi lấy cung Triệu Bân bên trong phòng làm việc.
- Nói đi, có phải cậu và Cung Phi....
Khiết Tâm nghiêng đầu cười phấn khích, chỉ tội cho cô bạn Triệu Bân, ngượng đến mặt mũi không biết giấu đi đâu cho được.
Bất chợt Khiết Tâm nhìn thấy một dấu vết đỏ ửng ngay trên cổ của cô bạn mình, liền tròn mắt cong môi mà reo lên.
- A! Thấy rồi nha!
- Thấy...thấy cái gì?
Triệu Bân giật mình ngẩng mặt lúng túng, liền bắt gặp biểu diện ranh mãnh của Khiết Tâm. Liền hiểu không giấu được nữa, đành nhắm mắt gật gật.
Khiết Tâm đập bàn "Rầm rầm" cười lên khoái chí, càng làm Triệu Bân xấu hổ muốn tự đào hố mà chôn mình cho xong.
- Chúc mừng chúc mừng! Phen này, để tớ nói với anh Phong mở tiệc lớn chiêu đãi nha!
Triệu Bân nằm gục mặt ra bàn, cầm lấy quyển sách ụp lên đầu mà muốn phát khóc cho rồi. Thật sự cô không nghĩ việc này lại khiến cô xấu hổ đến như vậy. Cộng thêm có cô bạn tốt đến phát tức, cứ không ngừng vỗ tay "bộp bộp" cười khanh khách.
Tiếng cười vang luôn ra ngoài nhà hàng, truyền đến tai Khả Phong. Anh đang nhấp ngụm cafe trên môi mà cũng phải lắc đầu chịu thua.
- Đúng là đôi lúc vẫn còn trẻ con như xưa!