Vâng! Bằng tất cả những sự chờ đợi sau ba tháng trời ròng rã theo dõi bộ truyện của quý zị, thì hôm nay, ngay trong chương này, CoCo xin được trịnh trọng giới thiệu.
"Cảnh H quý hiếm nhất trong tập truyện Mua được tiểu đào thê"
:)))))) Mời mọi người tận hưởng "màn dạo đầu" nhé!
[...]
Triệu Bân hoàn toàn rơi vào tình thế bị áp đảo, trong một lúc dưỡng khí như bị hút cạn, cô thở hổn hễn, bàn tay đưa lên đẩy lấy lồng ngực rắn rỏi của Cung Phi nhằm muốn hắn chậm lại một chút.
Thoáng nhìn thấy đôi mày liễu của cô cau có, Cung Phi luyến tiếc rời khỏi cánh môi mật ngọt. Tuy vậy, khoảng cách của cả hai vẫn không có dấu hiệu giãn ra dù chỉ là một chút.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lấy bên mặt nóng bừng của Triệu Bân, cô chớp chớp mắt không dám nhìn hắn. Rõ ràng chính bản thân cô cũng tự cảm nhận được, dục vọng đang mỗi lúc mỗi dâng cao trong người hắn và cô. Đó là điều hoàn toàn không thể chối bỏ.
Cung Phi cẩn trọng quan sát cô gái nhỏ trước mặt, cả cánh mũi xinh xinh kia cũng kịch liệt phập phồng, nhịp thở gấp gáp nơi cô hắn đều có thể nghe thấy.
Điều này càng khiến hắn muốn một lúc mà ăn sạch sành sanh miếng mồi ngon lành này ngay lập tức.
Dù đã quen biết hơn năm năm, vậy mà hắn lại ngu si chẳng hề nhận ra, sau cái gương mặt đáng yêu này, sau những lớp vải từ bộ đồng phục học sinh cho đến những bộ cánh mang chất công sở, hay những lần áo thun quần jean thế kia lại là một cơ thể có sức hút mãnh liệt đến vậy.
Chỉ vừa động chạm lấy da thịt trơn tru, mướt mát của cô cách một lớp vải, cũng đủ làm cho đầu óc hắn bị dồn nén đến bí bách.
Không đợi Triệu Bân lên tiếng, vì hắn biết trong tình cảnh thế này, một cô gái như cô hẳn là rất ngượng. Ngoài việc im lặng, cô chắc chắn sẽ không thể nói được gì.
Đợi cô lên tiếng, có lẽ hắn cũng kịp chết vì kiềm chế.
Cung Phi luồn năm ngón tay ra sau tóc Triệu Bân, thâm trầm áp mặt cất giọng.
- Tôi thật sự không nhịn được!
Triệu Bân chầm chậm đưa mắt tròn xoe nhìn hắn, hàng mi cong khẽ rung động một cái thật nhẹ, cũng đủ làm thần kinh hắn rung chuyển đảo lộn.
Một lần nữa, đem nụ hôn nơi hắn cuồng nhiệt tấn công. Càn quét mọi giác quan, khơi dậy từng xúc cảm mãnh liệt bao lâu bị nằm sâu nơi lồng ngực.
Triệu Bân dần dần thích ứng, biểu diện cảm thụ hưởng lấy từng cử chỉ hành động của nam nhân.
Bất thình lình Cung Phi nâng lấy thân người cô lên, làm cô tròn mắt sững sốt.
Bế cô trên tay, nhìn biểu diện đó của cô, không cần hỏi cũng đủ biết cô đang rất hoang mang về mỗi nhất cử nhất động của hắn.
Cung Phi chợt cười, nụ cười này rất lạ, dường như Triệu Bân cô chưa bao giờ được nhìn thấy nó. Có chút gì đó tự mãn, có chút cao ngạo quen thuộc vốn có, nhưng lại rất đượm tình ý.
Một thanh âm nhẹ nhàng phun ra từ cánh môi bạc lạnh, thanh âm thâm trầm cất lên đầy dụ hoặc.
- Tôi không muốn em bị đau lưng! Tốt nhất vẫn nên lựa chỗ nào đó êm ái một chút!
- Hả...anh...anh nói gì..
Triệu Bân ngượng đến tay chân tá hoả luống cuống cả lên, cựa quậy vô ích trên cánh tay lực lưỡng của Cung Phi.
Hắn bế lấy cô, mang cô đặt xuống chiếc giường lười hạt xốp màu xanh thẫm nơi phòng khách. Triệu Bân còn chẳng kịp ngốc đầu ngồi dậy đã bị hắn nhoàng người chế ngự bên trên.
Cung Phi hai tay chống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô gái đang nằm dưới thân mình, biểu diện ngượng ngượng lẫn chút lo lắng, sợ hãi của cô càng kích thích hắn cực độ.
Cặp mắt sắc lãnh đảo một lần từ trên xuống dưới thân ngọc nhỏ bé, cổ họng cũng một lúc dần khô khốc khó chịu. Thanh âm bấy giờ đã trở nên khàn đăc.
- Tôi đúng thật là kẻ ngu nhất trên đời. Khi mà mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, cô gái như em lại có sức hút mãnh liệt đến vậy!
Triệu Bân chớp chớp mắt, đầu óc cô vốn đang căng ra sắp nổ nay bị thêm câu nói đó của hắn làm cho điên đảo.
Cung Phi nhìn lấy hai bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt nhau giữ trước ngực, nhận ra cả thân người cô đang run không kiểm soát. Khoé môi hắn mĩm cười ôn nhu, tách lấy hai bàn tay kia của cô, kiềm hãm giữ chúng xuống giường.
- Mã Triệu Bân, tôi nhất định không khiến em hối hận vì quyết định của mình!
Câu nói chẳng khác gì một lời cam kết phát ra từ hắn làm Triệu Bân thoáng chốc rung động cả cõi lòng. Trái tim đỏ thẫm sau bao nhiêu lần rỉ máu cuối cùng cũng được chữa lành.
Rãnh môi tinh tế khẽ cười mãn nguyện, nơi đáy mắt to tròn long lanh thu gọn thân ảnh nam nhân bên trên. Lưu giư lại biểu diện ôn nhu, nhã nhặn.
Cùng một giọng nói trầm ấm thâm tình tuyệt đối.
Dường như đối với Cung Phi, hắn xem nụ cười và ánh mắt của cô như một phát súng để báo hiệu cho một sự xuất chiến. Không thể đợi thêm bất cứ giây phút nào, hắn hạ mặt phủ lấy cánh môi mềm mại của cô lần nữa.
Lần này, hắn đã thật sự đem hết bao nhiêu xúc cảm mãnh liệt nhất trong người giải toả hết ra ngoài. Làm cho nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt không ngừng.
Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm động chạm vào da thịt , Triệu Bân rùng mình hứng chịu. Xúc giác từ những đầu ngón tay nơi hắn chẳng khác gì những viên than hồng đang cháy rực. Hơi nóng dễ dàng xuyên thấu qua cả lớp vải voan, truyền lấy thân nhiệt nóng hừng hực từ hắn sang cô.
Phút chốc những ngón tay kia thuần thục di chuyển lên trước phần ngực nhô cao đang kịch liệt trương phồng. Rút nhẹ một cái, nới bỏ dây cột hình nơ nơi đó.
Cung Phi nâng mặt, cả biểu diện của hắn dường như u tối đi vài phần vì cố kiềm nén từng cơn dục vọng cuộn trào như sóng.
Khoảng cổ áo một lúc được rộng ra, gò ngực căng đầy dễ dàng được nhìn thấy. Thần kinh Cung Phi căng đến sắp đứt, yết hầu hắn trượt dài không biết bao nhiêu lần. Bàn tay chầm chậm đưa lên kéo lệch cổ áo đắp chéo kia sang một bên.
Phần áo ngực màu đỏ thẫm viền ren màu đen gợi cảm ôm sát gò ngực đập ngay vào tầm mắt. Cung Phi thở hắc một cái, rồi đem đôi môi nóng như lửa thieu đốt mọi tấc da thịt trên cơ thể trắng ngần như tuyết.
Trêu đùa nơi cần cổ gợi cảm, rồi trượt dần xuống xương quai xanh tinh tế, tham lam liếm láp thưởng thưc hương vị đầy mê hoặc nơi gò ngực căng đầy.
Triệu Bân nhắm tịt mắt, đầu lông mày nhăn nhó căng thẳng tột độ. Cung Phi thừa biết cô gái nhỏ dưới thân hắn đang rất hồi hộp lo sợ. Khi hai bàn tay to lớn của hắn đang giữ chặt tay cô ghì xuống giường, vậy mà vẫn không ngăn đuocej sự run rẫy nơi cô. Nhìn hai bàn tay cô đang ra sức nắm chặt. Hắn ngẩng mặt ngưng mọi hành động. Dùng toàn bộ sự tỉnh táo còn sót lại nơi mình cố trấn an.
- Thả lỏng! Không cần quá căng thẳng!
Triệu Bân mím môi chớp mắt nhìn hắn, cô không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
Cung Phi hít thở thật đều, rồi dần dần hạ thấp người áp lấy đôi môi lên rãnh ngực quyến rũ, đầu lưỡi ẩm ướt liếm dọc khe hở một cái, liền khiến thân ngọc bên dưới rung lên bần bật.
Triệu Bân cố cắn chặt môi, ngăn không cho mình phát ra bất cứ âm thanh xấu hổ nào.
Vậy mà Cung Phi hắn vẫn làm tới, liếm láp rãnh ngực nơi cô, một tay đã vội kéo hẳn cổ áo trệt sang hẳn một bên. Để lộ ra cả một trái đào tròn trịa được bao bọc chật khít vừa vặn bởi một chiếc áo ngực.
Nhưng dường như sự vướng víu gò bó này thoáng làm hắn chướng mắt, hắn đột ngột ngồi thẳng người, kéo lấy Triệu Bân dậy, cô còn đang ngây ngốc chẳng hiểu gì, liền nghe thấy một câu hắn nhã ra, nhẹ nhàng mà có tác động mạnh đến khiến đầu óc cô choáng váng.
- Để tôi giúp em thoải mái một chút!
Nói rồi hai tay hắn giữ lấy gấu áo, một lực kéo cao hướng lên, Triệu Bậ chẳng kịp hiểu, chỉ theo phản xạ tự nhiên bị lực đẩy mạnh nên hai cánh tay cô cũng bất giác nâng cao đưa lên trên.
Khi nhận ra, cũng là lúc chiếc áo voan màu đen bị Cung Phi lột bỏ. Triệu Bân đỏ mặt né tránh, liền muốn lấy tay che chắn nhưng bị hắn nhanh hơn giữ chặt.
Đến bây giờ mà cô còn chơi trò rượt bắt với hắn thêm giây phutd nào nữa, hắn sẽ bị bức đến phát điên mất.
Không nói một lời, Cung Phi kéo lấy cô ghì chặt bởi vòng tay lực lưỡng. Đem môi lạnh áp chế môi mềm của cô. Bàn tay phía sau bắt đầu ve vãn nơi tấm lưng trơn nhẵn cong hút. Từng lần động chạm của hắn đều làm cho đầu óc Triệu Bân mỗi lúc mỗi mơ hồ vô định.
Thoáng chốc bàn tay kia trượt dần lên trên, dễ dàng tháo bỏ chốt áo ngực ở sau lưng. Kéo lấy dây áo trễ xuống khỏi vai, cánh môi kia hạ thấp dần rơi rớt lên bả vai thon gọn, cắn nhẹ một cái liền khiến Triệu Bân bất giác vô thức hé môi "Á~" một tiếng thật ngắn.
Tiếng kêu nhỏ xíu đầu tiên của cô trong đêm nay, hoàn toàn đã đánh động đến dục tính nơi hắn. Đẩy sự ham muốn dâng lên đỉnh điểm.
Hắn buông Triệu Bân ra một chút, nhanh chóng tháo bỏ áo ngực ném bừa xuống sàn nhà.
Tiếp tục ôm sát phủ lấy môi cô, lần này từng đợt da thịt nóng hổi ma sát va chạm vào lồng ngực hắn.
Cách một lớp áo sơmi khá mỏng, Cung Phi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đến mê đắm lòng người từ nơi gò đào căng tròn. Hơn nữa, lại cảm nhận đuoc cả hạt đào nhỏ đã sớm căng cứng.
Tiếp tục quấn lấy môi Triệu Bân, mang cô nằm ngã ra giường, hạ thấp thân người một lúc ngậm trọn hạt đào nhỏ vào bên trong khoang miệng ẩm ướt.
- Ưm~
Cô gái nhỏ cong lưng rên rĩ từng tiếng nhỏ xíu, cô hoàn toàn không đủ mạnh mẽ để giữ cho mình không phát ra những âm thanh ái muội. Thần trí nơi cô dường như bị trôi theo một dòng xúc cảm vô định.
Đầu lưỡi nam nhân hết liếm nhẹ thoáng chốc lại ra sức mút lấy, làm thân ngọc run rẩy không ngừng. Ngón tay điệu nghệ lả lướt trượt trên da dẻ trơn láng, xoa xoa nơi bụng phẳng lì, vòng qua eo nhỏ trượt xuống lưng quần.
Triệu Bân rùng mình, hai mắt nhắm chặt chẳng biết phải làm gì. Mở mắt ra bây giờ, chắc chắn sẽ làm cô xấu hổ đến chết mất.
"Roẹt" một cái, dây kéo quần jean nơi cô bị ai đó nơi lỏng. Triệu Bân hai tay đưa lên che lấy gương mặt đỏ bừng. Răng môi cắn chặt căng thẳng đến hoảng loạn.
Cô nào có biết, Cung Phi có khác gì cô, hăn bây giờ cũng căng đến thần trí bất phân phương hướng. Cả cổ họng khô khốc, cự vật bên dưới của hắn đã sớm căng trướng ngay từ đầu.
Yết hầu trượt xuống một lần, đưa mắt cẩn thận quan sát Triệu Bân, rồi nhẹ nhàng chậm rãi kéo hạ lưng quần thấp dần.
Thoáng chốc, trên thân ngọc trắng ngần kia chỉ còn độc chiếc quần lót nho nhỏ. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cả thân thể trơn tru, nhẵn bóng của Triệu Bân càng thêm nổi bần bật. Mềm mại, quyến rũ đến mê người.
Cô hai tay vẫn che kín bưng cả mặt, cả hai chân cô vô thức khép chặt, thân người gòng lên cứng ngắt.
Cung Phi phì cười, hắn không nói không rằng, một lần kéo mạnh khiến mảnh vải còn lại trên người cô rách toang.
Triệu Bân giât mình ngốc đầu căng mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt ngượng ngùng.
- Anh....
- Xin lỗi, lỡ tay!
Cung Phi cầm mảnh quần lót nhỏ bị rách của cô trên tay đong đưa, rãnh môi kiêu ngạo cười lên đầy trêu ghẹo khiến cô đỏ mặt tai hồng.
Cô còn chưa kịp nói thêm lời nào, Cung Phi ngay lạp tức cầm lấy hai chân cô tách rộng, chen ngay thân người vào giữa.
Triệu Bân thât sự bối rối, cô cảm tưởng như mình sắp lăn ra ngất mất. Khi mà trong một lúc cả cơ thể trần trụi nằm ngay trước mặt Cung Phi.
Không để cô có thời gian ngượng ngùng, Cung Phi nhoàng người hạ mặt ăn trọn dư vị mật ngọt nơi cánh môi anh đào, bàn tay khẽ luồn vào mái tóc mềm mượt ôn nhu âu yếm.
Cố dùng mọi cử chỉ nhẹ nhàng nhất xoa dịu sự căng thẳng nơi cô gái nhỏ. Dần dần khi thấy cô đã thích ứng, hắn lại tiếp tục cho môi mình di chuyển vị trí. Trượt qua cặp đào tròn trịa, lướt lên nơi bụng bằng phẳng đang kịch liệt lên xuống.
Trước khi tìm đến nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, Cung Phi vẫn đưa mắt nhìn lấy cô một lần nữa. Để đảm bảo rằng, điều hắn đang làm và sắp làm hoàn toàn không phải bắt ép.
Tuy biểu diện của Triệu Bân lộ rõ sự căng thẳng tột độ, nhưng xem ra vẫn chỉ là ngượng với ngượng. Không hề có ý định phản kháng hay gọi là bị bức ép. Đối với nam nhân này, với tình cảm này, cô hoàn toàn tự nguyện.
Sau khi đã xác nhận lại tất cả, Cung Phi chậm rãi di chuyển thân người ra xa một chút, tay giữ chặt hai bắp đùi nõn nà mềm mại. Nhẹ nhàng dùng cánh môi chạm vào trung tâm hoa huy*t.
Đám cỏ non thưa thớt chẳng làm cản trở, cánh môi nóng rực vẫn điêu luyện len lỏi liếm láp bên ngoài cánh hoa đang khép chặt.
Triệu Bân run rẫy, co rút cả tay chân khi hứng chịu một loạt cảm giác kỳ lạ. Thần kinh nơi cô dường như bị xoắn chéo với nhau chẳng thể mường tượng được điều gì.
Cô hé môi thở hồng hộc, tiếng rên rĩ phát ra mỗi lúc mỗi nhiều vang vọng khắp nhà.
Bất chợt Cung Phi ngậm lấy cánh hoa vào miệng, dùng sức mút nhè nhẹ làm Triệu Bân oằn người, giẫy giụa.
- A~... đừng....Phi...ngừng lại đi.....ưm~...
Bàn tay nam nhân ra sức kiềm chặt hơn, vòng qua ôm lấy cặp đùi trắng ngần, áp mặt dùng đầu lươi mạnh mẽ tách lấy cánh hoa thịt kia ra, tiến công đi thẳng vào trong mà không ngừng càn quét.
Triệu Bân cong lưng, co chân mà kêu la không ngừng. Hai tay cào cấu lên tấm nệm của chiếc giường đến "sột soạt" từng tiếng.
Cả nhục thân, nhục thể lần đầu tiên trong đời mới hứng chịu những trận xúc cảm hoan ái kịch liệt thế này. Khiến cơ thể nhạy cảm không tránh khỏi những phản ứng dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, nơi hoa huy*t đã sớm ướt đẫm dịch thuỷ. Cung Phi yết hầu trượt dài hàng vạn lần. Hắn nâng người nhìn cô gái nhỏ đang khép mắt đờ đẫn thở hổn hễn. Tự nhận biêt đã đến lúc chính thức lâm trận.
Khi mà đến cự vật bên trong lớp quần đang bị gò ép bó chặt đến căng tức khó chịu, chỉ muốn đuoc giải phóng vương cao ra ngoài.
Cung Phi đưa tay cởi lấy từng cúc áo sơmi, một khoảng ngực săn chắc với mảng hình xăm ngự ngay trên đó, cùng một vết sẹo rạch ngang mới được hình thành không lâu.
Triệu Bân dường như vẫn còn giữ đuoc một chút sự tỉnh táo, hai mắt cô chớp chớp nhìn lấy vết sẹo đó một cách mơ hồ. Cô không tự chủ đưa ngón tay thon dài trắng muốt lành lạnh chạm lên vết sẹo ấy.
Đây là dấu sẹo do cứu cô mà hắn vô tình đuoc ban tặng. Nơi hốc mắt của cô dễ dàng nóng hổi. Cánh mũi nhỏ sụt sịt từng tiếng.
Ngay lập tức Cung Phi áp tay lên mặt cô, ôn nhu xoa dịu mọi xúc cảm trong cô.
- Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những chuyện khác! Tôi cần em tập trung một chút về việc sắp tới tôi sẽ làm!
Câu nói mơ hồ đó của hắn thoáng làm Triệu Bân ngây ngốc, rồi nhanh chóng chuyển sang ngượng chín mặt.
Cô đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác khi Cung Phi đột ngột trút bỏ dần những chướng ngại vật còn lại trên người.
Ngay lập tức một thân hình tráng kiện với những cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc đập ngay vào mắt Triệu Bân. Thân ảnh hắn ngược chiều ánh đèn vàng bên trên, soi rọi phủ xuống tấm lưng mạnh mẽ, từng đường nét trên thân thể cường tráng càng thêm nổi bật.
Cô ngượng đỏ mặt, vội quay đi né tránh. Liền bị Cung Phi một tay nắm giữ khuôn cằm mà kéo về đối diện. Hắn lúc này dùng mọi chân tình nơi mình, mang hết bao nhiêu tâm tư từ tận sâu cõi lòng dành cho cô gái nhỏ bên dưới. Hắn muốn cho cô biết rằng, hắn thật sự trân quý cơ hội mà cô đã ban cho hắn.
- Mã Triệu Bân, tôi thật sự thầm biết ơn với tình cảm em đã dành cho tôi suốt hơn năm năm trời ròng rã, đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra đâu mới là thứ tôi cần. Tôi biết, dù có mở miệng nói ra bao nhiêu lời "xin lỗi" cũng chẳng thể bù đắp được những thiệt thòi em đã phải gánh chịu vì sự ngu dại của tôi. Hiện giờ, từ giây phút này, tôi chỉ có thể nói với em rằng, kể từ bây giờ người giữ lấy em sẽ là tôi. Người đeo bám theo em cũng là tôi. Người cần tình yêu của em.....vẫn là tôi! Tôi thật sự yêu em đến phát điên mất....
Triệu Bân tròn mắt Long lanh, cô không thể ngờ những lời mật ngọt, thâm tình này lại được phát ra từ một tên mặt lạnh, vô tình như Cung Phi.
Tâm mi rung động không ngừng, nhanh chóng nặng dần thấm ướt bởi nước mắt. Khoé môi cong nhẹ cười nói với hắn.
- Đến bây giờ em cũng mới biết, sự lựa chọn của em chưa bao giờ là sai! Yêu anh...là việc đúng đắn nhất mà em từng làm. Kể cả em đã dùng năm năm một lòng ngu si mang tình cảm một hướng, em cũng chưa từng cảm thấy hối hận!
Giây phút hiện tại, bầu không khí tĩnh lặng như thêm lắng xuống vài phần. Hai con người, bốn con mắt nhìn nhau chẳng rời.
Khi mọi giác quan như bị khơi màu bởi dục vọng lẫn tình ái, cũng là lúc mọi sự kiềm nén phút chốc đều trở nên vô ích.