Khả Phong tự cầm lái, ấn ga phóng nhanh như điên. Theo sau vẫn là đoàn xe của anh gắt gao bám sát không một phút lơ là.
Khiết Tâm ngồi trên xe, tay ôm Tư Tư mà không ngừng cầu nguyện trong lòng. Cô thật sự sợ đến nổi cả hai hốc mắt cũng mỗi lúc mỗi trở nên đỏ rát.
Rẽ vào một lối nhỏ, dẫn lên trên một đoạn đường khá dốc, hai bên cây cối bao trùm, đèn đường ngọn tỏ ngọn lưu chẳng soi rõ.
Bất chợt cả Khả Phong và Khiết Tâm cùng nhau một lúc như nín thở, ánh mắt thất thần khi nhìn thấy trước mặt là xe của Thuỵ Hi.
Bóng đèn sau của xe vẫn còn nhấp nháy không dừng, Khả Phong mở cửa bước xuống, tiếp đến là Khiết Tâm.
Cô giao Tư Tư lại cho một tên đàn em trông giữ, hít một hơi thật sâu chầm chậm tiến về phía trước.
Từng chút, từng chút đi lên, lướt nhẹ qua thân xe của ai đó, rồi bỗng chốc cả bầu trời đêm nay như một lúc đổ sụp xuống, đè lên thân ảnh nhỏ bé của Khiết Tâm.
Cô choáng váng cả đầu óc, mắt nhoè đi vì hai hàng lệ nóng đắng chát chúa vương dài ra má phấn.
Cửa miệng không khép được, hé mở nấc nghẹn từng tiếng đến não lòng.
Thuỵ Hi nằm dài dưới đường, cả người ướt đẫm một màu máu đỏ tươi, mùi tanh xộc thẳng vào khứu giác nơi cô. Khiến nơi tim đau thắt đến chẳng thể thở nổi. Mọi hoạt động của thần kinh dường như cũng bị tê liệt hoàn toàn.
Cô gục ngã quỳ xuống ngay bên cạnh thân ảnh nam nhân nằm nhắm nghiền hai mắt dưới lòng đường. Đau đớn dùng hai bàn tay mảnh khảnh sờ lấy gương mặt đã quen thuộc, thân thương với cô suốt bao nhiêu năm qua.
Từng ngón tay ấm nóng tham luyến lướt trên làn da dần tái nhợt của Thuỵ Hi, hàm răng cắn chặt cánh môi bật khóc.
- Thuỵ...Hi....anh sao thế này?.....làm ơn, đừng mà........em xin anh.....mở mắt ra đi..... Cố Thuỵ Hi....
Khiết Tâm ôm lấy thân thể nam nhân đầy máu gào khóc điên loạn, tiếng khóc đau thấu tận trời liệu có ai hiểu lấy?
Đối với cô, Thuỵ Hi còn hơn cả người thân ruột thịt. Cô ngẩng mặt, đưa đôi mắt vốn đã chẳng còn nhìn rõ thứ gì, nay lại còn bị nhoè đi vì nước mắt ngấn đầy khoé mi. Gào khóc đến đau xé cả cõi lòng.
Khả Phong đứng thất thần chẳng thể nói được gì, thần kinh nơi anh một lúc như bị đứt đoạn từng khúc, rời rạc không thể mường tượng được điều gì.
Thuỵ Hi - người bạn thân của anh suốt bao nhiêu năm trời, bây giờ vì anh mà phải chịu kiếp nạn này.
Bàn tay anh vô thức siết chặt đến run rẩy, nơi trán hằn lên từng đường ngang dọc, tâm can đau thấu đến rã rời.
Chẳng ai có thể đoán được mỗi giây mỗi phút tiếp theo của cuộc đời sẽ diên ra như thế nào. Khi mà chỉ mới đây thôi, anh cùng Thuỵ Hi vẫn còn đùa cợt, ganh đua nhau. Vậy mà, bây giờ lại trở thành kết cục thế này.
[...]
Khiết Tâm ôm Tư Tư ngồi thất thần như kẻ không hồn ngoài phòng cấp cứu.
Cô gào khóc đến cả nước mắt cũng cạn, khoé mi khô rát sưng lên đỏ ửng. Cổ họng chẳng nói được gì ngoài lẩm bẩm tên của một người.
Tư Tư ngồi trong lòng cô, ngây ngốc đưa tay lau đi gương mặt hoen ố của mẹ nó.
Khả Phong đi đến ngồi xuống trước mặt Khiết Tâm, nắm lấy hai bàn tay đang run lẩy bẩy của cô mà siết chặt trấn an.
- Thuỵ Hi.....cậu ấy không sao đâu. Sẽ ổn thôi mà....
Nhắc đến cái tên "Thuỵ Hi", một lần nữa nước mắt nơi cô lại mặc nhiên lăn dài trên má. Tuyệt nhiên lại chẳng hề bật ra tiếng khóc.
Có lẽ, khi đau đớn quá lớn, đến nổi chẳng cần phải gào lên vật vạ, mà nước mắt vẫn chẳng thể nào ngừng rơi.
Khả Phong khép mi thở dài, anh đứng dậy ôm lấy cô vào lòng, giây phút này anh chỉ muốn truyền tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô. Hơi ấm này của anh, nhịp tim này của anh, sinh mệnh này của anh, mọi thứ anh đều muốn dành riêng cho một mình cô.
Độ chừng thêm ba mươi phút sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Ngay lập tức, Khiết Tâm cùng Khả Phong đã lao đến hỏi lấy bác sỹ.
Vị bác sỹ già tháo khẩu trang, ánh mắt lẫn chút xót xa, giọng ngậm ngùi.
- Bác sỹ Thuỵ....bị đa chấn thương ở vùng đầu rất nặng, hơn nữa.....còn bị bắn nhiều nơi khác nhau trên cơ thể dẫn đến mất máu quá nhiều. Tuy không có nhát nào là chí mạng, nhưng hậu quả để lại là không thể tránh khỏi. Có thể....bác sỹ Thuỵ sẽ.....
Nói đến đây, khí sắc của vị bác sỹ kia như thêm tệ đi vài phần, câu nói ngập ngừng càng làm lòng dạ hai người kia thêm nóng như lửa đốt.
Khiết Tâm lay lấy cánh tay bác sỹ, sợ hãi cất tiếng.
- Anh ấy sẽ thế nào.....bác sỹ ông nói đi...Thuỵ Hi anh ấy thế nào?
Khả Phong phải ôm lấy bả vai của cô, giúp cô bình tĩnh lại đôi chút dù anh lúc này cũng chẳng khác gì cô.
Vị bác sỹ kia hít một hơi thật sâu rồi tiếp lời.
- Có lẽ...sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Hoặc nếu tỉnh lại, cũng có thể sống đời thực vật. Xác suất hồi phục....là rất thấp!
Câu nói vừa hết, Khiết Tâm và Khả Phong chỉ kịp nhận thấy nơi màng nhĩ đau nhức đến khó chịu. Lớp vỏ đại não như thể bị ai dùng búa giáng một đòn thật mạnh, làm vết nứt lan rộng, đẩy lấy cơn đau lan truyền khắp mọi tế bào thần kinh.
Đôi chân Khiết Tâm phút chốc chẳng còn hơi sức nữa mà ngã khuỵ. Khả Phong hoảng hốt đỡ lấy người cô, bế lấy Tư Tư đưa qua tay cho một tên đàn em trông giữ.
Chỉ vừa mới buông bỏ Khiết Tâm ra một chút, xoay mặt vừa lúc kịp thấy thân ảnh nhỏ bé của cô dần dần ngã hẳn, Khả Phong hai mắt căng ra, đưa tay ôm lấy thân người cô.
- Tâm Nhi.....em sao vậy? Tỉnh lại đi.....
Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào bên mặt Khiết Tâm, cô lúc này mệt mỏi, đau thương bức đến sức lực nơi cô cũng dần cạn kiệt. Không thể nào gắng gượng, đành buông xuôi mặc nhiên trôi theo một nỗi đau vô tận.
Khả Phong bế lấy cô, tức tốc mang đến phòng hồi sức. Tại sao hết chuyện này đến chuyện khác liên tục xảy đến với họ. Rốt cuộc, đến bao giờ mới thật sự chấm dứt hẳn những bi kịch này đây?
[...]
Cung Phi chậm rãi mở mắt, ánh đèn trong phòng làm hắn phải nhăn mặt cau mày. Hơn nữa, đó chính là cơn đau nơi lưng một lúc xộc lên trí óc khiến hắn co người kêu lên một tiếng.
- Anh tỉnh rồi...
Triệu Bân đang ngã lưng trên ghế, vừa nghe thấy tiếng hắn liền lật đậ ngồi dậy chạy đến bên cạnh.
Tay không ngừng áp lên gương mặt hắn, dồn dập hỏi han.
- Ở đây là bệnh viện?
Cung Phi ngớ ngẫn hỏi, đầu óc quả nhiên vẫn còn ê ẩm sau một giấc ngủ vì thuốc mê.
Triệu Bân cố nén nước mắt, mĩm cười gật đầu. Lúc này, Cung Phi như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn ngồi bật dậy khi cơn đau vẫn còn đang hành hạ.
Hắn nhăn mặt, thở dốc khó khăn, cố gắng lên tiéng.
- Khả Phong, anh ấy và Khiết Tâm.....họ ổn chứ? Có chuyện gì không?
Nghe thấy câu hỏi này của hắn, nét mặt Triệu Bân liền thay đổi. Rãnh môi đang mĩm cười lập tức chùn xuống buồn bã. Ngay cả ánh mắt cũng u tối vài phần.
Biểu diện này của cô, càng làm Cung Phi khẳng định chắc chắn rằng lại có chuyện chẳng lành.
Hắn nắm chặt tay cô, căng mặt hỏi tới.
- Nói đi, họ gặp chuyện gì sao?
Triệu Bân hít một hơi, thu lại dòng nước mắt đang sắp trực trào. Cố gắng giữ giọng.
- Họ không sao.
Cung Phi thở nhẹ, khép mắt một cách mệt mỏi. Nhưng rồi Triệu Bân đột nhiên lại lên tiếng, khiến hắn ngồi không yên.
- Nhưng mà......
- Nhưng thế nào?
Cung Phi lại thấy căng thẳng, hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy sau cơn đại nạn vậy mà còn sắp phải hứng thêm hung tin gì nữa đây?
Triệu Bân mím môi, ánh mắt nhìn xuống đất, thanh âm nghẹn ngào.
- Nhưng người gặp chuyện.....là Thuỵ Hi.
- Thuỵ Hi?
Cung Phi kinh ngạc, sững người. Tâm mi thoáng chốc không dao động một lần. Hô hấp kịch liệt đẩy lồng ngực cũng nhấp nhô không ngừng.
Mặc cho vết thương nơi hắn vẫn còn đau dai dẳng, hắn vẫn kiên quyết bước xuống giường.
Triệu Bân biết rõ chẳng thể ngăn cản, đành đỡ lấy hắn đi đến nơi hắn muốn.
[...]
- Thuỵ Hi....Thuỵ Hi....
Khiết Tâm ngồi bật dậy, cả thân người ướt đẫm mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt trắng dã thất thần không chớp. Từng nhịp thở dốc cứ ra vào liên hồi không ngừng nơi cửa miệng.
- Em sao rồi....
Khả Phong ngồi xuống bên cạnh cô, ân cần vuốt lên mái tóc có phần rối nhẹ.
Khiết Tâm suy nghĩ gì đó, rồi bất chợt nắm lấy cánh tay anh, sợ hãi hỏi lấy, lại vừa như trông mong một điều gì đó trái lại với những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu.
- Khả Phong, Thuỵ Hi...anh ấy tỉnh chưa?
Khả Phong phút chốc không trả lời, ánh mắt nghẹn lòng nhìn cô. Anh biết, đối với cô thì Thuỵ Hi đóng vai trò quan trọng như thế nào. Nhìn cô bây giờ gần như muốn điên loạn, càng khiến anh tan lòng nát dạ.
- Em phải bình tĩnh....Thuỵ Hi cậu ấy....
- Sao hả? Có phải không sao không? Anh nói đi.....
Khiết Tâm vùng vẫy lay mạnh cánh tay anh, cả giọng cũng cao lên một chút.
Khả Phong khép mắt lắc đầu, ngay lập tức Khiết Tâm không thể tự lừa dối bản thân, cô bật khóc thành tiếng.
Từng tiếc nấc nghẹn nơi cổ họng đã khô khan vang vọng cả phòng bệnh, mỗi tiếng khóc hệt như mỗi nhát dao cứa vào nơi tim Khả Phong thật sâu, chảy máu chẳng thể cầm lại.
Anh ôm thân thể nhỏ bé đang run lên bần bật, ra sức siết chặt. Hai mắt anh nhắm lại đầy đau đớn, nỗi đau của anh là một thì nỗi đau của cô bằng mười.
Đau thương, bi kịch này liên tục tiếp diễn, đè nặng lên vai mỗi con người bọn họ đến hằn lên từng dấu vết. Giờ lại như một lúc vỡ tung, hoá thành hàng ngàn mảnh vụn sắc nhọn ghim thẳng vào da thịt, xuyên thấu cả tâm can. Đẩy cường độ nỗi đau vượt đến tận cùng chẳng gì sánh được.
[...]
- Thuỵ Hi, anh xem hôm nay người anh ốm đi nhiều rồi. Còn không chịu dậy thì anh sẽ thành bộ xương khô mất.
Khiết Tâm ngồi bên cạnh nam nhân vẫn chưa có dấu hiệu gì của sự hồi tỉnh, dây nhợ các thứ ghim trên người anh ngày qua ngày. Tâm mi chẳng động lấy một chút, hơi thở đều đặn mà chẳng thèm phản ứng lại với cô gái nhỏ mỗi ngày vẫn ngồi bên cạnh anh. Kể cho anh nghe về tất cả mọi việc diễn ra xung quanh.
Khiết Tâm nghiêng đầu nhìn Thuỵ Hi rất lâu, mỗi ngày từ lúc xảy ra chuyện, cô đều nhìn anh như vậy. Như thể trông chờ, chỉ cần hàng mi dài kia của anh mà rung nhẹ một cái, đủ cho cô nhận ra anh đang nghe thấy cô.
Lúc này, bên ngoài, Triệu Bân nắm tay Tư Tư đi vào, theo sau là Cung Phi. Hắn được lệnh của Khả Phong dù thế nào, ngày nào Trương Khả chưa chết, vẫn phải bám sát bảo vệ mẹ con cô không được khinh suất.
Suốt thời gian qua, sau khi chuyện bi thương này xảy ra, Khả Phong đã ngay lập tức rào chắn mọi đường đi nước bước gắt gao hơn nữa. Quyết lục tìm lôi cổ tên Trương Khả ác đồ để trả cho hả cơn giận.
Tư Tư chạy đến bên cạnh Khiết Tâm, đôi mắt tròn xoe của nó ngây ngô nhìn cô.
- Mẹ, sao ba Thuỵ Hi ham ngủ quá. Không dậy dẫn Tư Tư đi ăn kem.
Câu nói vô tư vô nghĩ đó của thằng bé liền làm tất thẩy những ai có mặt đều không khỏi đau lòng, xót xa.
Khiết Tâm bế lấy Tư Tư ngồi trên đùi mình, bàn tay cô đặt lên ngực Thuỵ Hi vỗ nhè nhẹ.
- Ba Thuỵ Hi rất mệt, nên cần phải ngủ nhiều một chút. Bánh bao nhỏ ngoan, ráng thêm một lúc nữa ba sẽ dậy dẫn con đi ăn kem. Chịu không?
Từng lời từng chữ Khiết Tâm nói ra đều phải cố gắng kiềm nén nỗi đau thấu tâm can xuống lồng ngực. Cô dối gạt Tư Tư, cũng là dối gạt bản thân mình. Thật sự, chẳng có ai biết được Thuỵ Hi sẽ có thể mở mắt tỉnh lại hay không?
Anh đã nằm đây bất động chìm sâu vào giấc ngủ vô thức đã hơn hai tuần, hai tuần này ngắn ngủi, vậy mà với cô dài đăng đẳng chẳng khác gì hai năm ròng rã.
Mỗi ngày trước khi ngã lưng ra giường khép mi để cố gắng cho bane thân một chút thời gian để nghỉ ngơi, cô đều cầu mong rằng, biết đâu ngày mai ngủ dậy, sẽ đuoc trông thấy một thân ảnh nam nhân người khoác áo blouse trắng, gương mặt ngũ quan tinh tế có một cặp kính gọng đen quen thuộc cùng nụ cười ấm áp hơn cả ánh tịch dương của ban ngày.
- Thuỵ Hi, em và mọi người ai cũng đợi anh. Bởi thế, anh đừng ích kỷ mà ngủ lâu quá có được không?
Thanh âm nhỏ nhẹ nơi Khiết Tâm cất lên, thì thầm văng vẳng trong bốn bức tường nơi phòng bệnh. Càng làm lạnh thêm bầu không khí vốn chẳng còn hơi ấm.
Khả Phong bên ngoài bước vào, lặng người nhìn dáng vóc nhỏ bé gầy gò của Khiết Tâm mà buông ra một tiếng thở dài.
Anh đi đến bên cạnh, nắm lấy bả vai thon của cô xoa xoa, đem hơi ấm nơi anh lan toả hong ấm cõi lòng u tối, lạnh lẽo của cô.
Khiết Tâm ngẩng mặt, nơi khoé mi đã sớm đọng lại chút nước ươn ướt. Khả Phong đưa tay lau đi, ôn nhu mĩm cười.
- Cho cậu ta thời gian, rồi sớm muộn cũng tỉnh dậy thôi.
Khiết Tâm gật đầu, hít một hơi lấp đầy khoảng trống nơi lồng ngực. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, tay cân chỉnh lại cặp kính trên mặt rồi nắm tay Khả Phong, đong đưa nhè nhẹ.
- Chú mặt dày, lát nữa dẫn Bánh bao nhỏ đi ăn kem kìa.
Tư Tư chu chu môi, ôm lấy Khả Phong cựa quậy không yên.
Khả Phong khép mắt lắc đầu, bế lấy Tư Tư lên tay, véo vào chóp mũi nhỏ xíu khẽ mắng.
- Còn kêu chú mặt dày thì có mà ăn đòn.
- Mẹ....
Tư Tư ục mặt quay sang mách Khiết Tâm, ngay lập tức Khả Phong giả vờ đanh mặt gằn giọng.
- Đó là vợ của ba mày, khi nào đến lượt mày cứ giành giật thế này hả tiểu quỷ?
Khiết Tâm nghe vậy, liền đánh vào người anh một cái, khẽ liếc. Khả Phong nhướng mày kiêu căng, vẫn cố lên giọng.
- Không đúng sao. Kể từ lúc có cái cục bột này, em cho anh ra biên cương trấn thủ còn gì.
- Chú mặt dày, Tư Tư không phải cục bột.
Tư Tư nhăn mặt chu môi phản bác khi nghe mình bị gọi là cục bột gì đó. Khả Phong phét vào mông nó, rãnh môi cong nhẹ.
- Đúng rồi. Không phải cục bột, mà là cục nợ. Ba mày mắc nợ mày, bây giờ mày đến mày đòi. Mày cướp luôn vợ của ba mày, chiếm tiện nghi nhiều quá rồi đấy thằng ranh con.
Tiếng nhốn nháo lí nhí vang lên một góc trong phòng bệnh, Khiết Tâm nhìn lấy hai bố con kia đang ngồi huyên thuyên nơi ghế sofa, miệng không nhịn được phì cười.
Cô quay sang Thuỵ Hi, đáy mắt trong suốt long lanh nhìn anh. Cô đọng lại hình ảnh anh với thân thể mỗi lúc dần gầy gò, xanh xao.
- Bọn họ ồn ào như vậy, mà anh vẫn chẳng chịu tỉnh.
[...]
Cung Phi sải bước bên cạnh Triệu Bân dưới sân bệnh viện, từ lúc Khả Phong đến thì họ đã vội lui đi, nhường không gian riêng tư cho gia đình nhỏ.
Hắn im lặng đi bên cạnh cô, bước chân trải đều nhịp với cô. Vậy mà cõi lòng dậy sóng không ngừng. Nơi tim loạn nhịp chẳng chịu yên khiến lồng ngực nhiều phen tức tối đến nghẹt thở.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, hắn và cô hầu như tạm gác mọi chuyện cá nhân sang một bên.
Đến giờ phút này, khi tâm tư bình lặng lại được đôi chút, hắn mới muốn mở lời hỏi lấy cô một lần nữa. Câu trả lời nơi cô, hắn vẫn chưa một lần nhận được.
Về phía Triệu Bân, cô vốn dĩ đợi hắn tỉnh lại là sẽ nói cho hắn nghe. Liệu cô có cho hắn một cơ hội hay không.
Nhưng thình lình bao nhiêu chuyện không may một lúc ập đến, khiến tinh thần cô chao đảo, mệt mỏi vô cùng. Câu trả lời đã sẵn có, vậy mà một lần nói ra cô vẫn không đủ can đảm.
Cơn gió chiều thoáng lướt nhẹ qua nơi họ đang đứng, phần nào mang đi một chút ưu tư đang chất đầy nơi đáy lòng đã hằn lên bao nhiêu thương tổn.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng chẳng biết đến khi nào mới có hồi kết cho tất cả bọn họ.
Lúc này, bỗng dưng Triệu Bân là người lên tiếng trước, phá tan bầu không khí ngột ngạt dù là đang ở bên ngoài trời thoáng mát.
- Ngày mai, Vỹ sư huynh trở về Úc rồi....có lẽ, cũng sẽ rất lâu mới quay lại.
Cung Phi thoáng căng mắt ngạc nhiên, lòng hắn lúc này mơ hồ vô cùng khi mà một lúc nghe tình địch rút lui khỏi trận chiến.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể đắc ý, vì ngày nào chưa nhận được câu trả lời từ chính miệng của Triệu Bân thì ngày đó vẫn chẳng phải là người thắng cuộc.
Hắn thở mạnh một cái, bàn tay vô thức siết lại, phun ra một câu.
- Ngày mai, tôi cùng em đi tiễn anh ta.
Triệu Bân tròn mắt, ngạc nhiên nhìn hắn. Nhìn cái bộ dạng ghen chẳng ra ghen của hắn khiến cô buồn cười, không nhịn được bèn trêu ghẹo.
- Muốn đi tiễn tình địch sao? Cung Phi anh chắc đang tự đắc lắm đúng không?
Cung Phi sững người, rồi nhíu mày nhìn cô, giọng thấp xuống.
- Nói mới nhớ, đến khi nào em mới cho tôi câu trả lời xác thực đây Mã Triệu Bân?
Triệu Bân khoé môi cười như không cười, nhún vai một cái nhướng mày quay đi hờ hững đáp trả.
- Để xem....anh chân thành đến cỡ nào đã.
Cô quay đi, bước chân nhỏ nhắn thoăn thoắt sải nhanh muốn trốn khỏi nam nhân đang bám theo phía sau không chịu rời bỏ.
Thực chất cô đã định sẵn đáp án cho riêng bản thân mình. Ngay từ giây phút Cung Phi lấy thân đỡ cho cô viên đạn đó, tâm tư này của cô một lòng đã hoàn toàn xác thực....cô rất cần con người này, cô rất yêu con người này. Tình cảm suốt năm năm trời, rốt cuộc cũng không thể nào chối bỏ dù là một khắc một giây.
Cây cổ thụ héo khô như hắn cuối cùng cũng chịu trổ bông bởi một bàn tay của người chăm chỉ vun trồng sau những tháng năm ròng rã. Mảnh ghép còn sót nơi tâm hồn của mỗi người, quay đi ngoảnh lại cũng chẳng ai có thể thay thế được ngoài đối phương.
Yêu thương này chỉ mong rằng chẳng hoá mây, hoá gió mà vội bay đi mất. Nếu đã lựa chọn mở cửa bước vào nơi tim của nhau, chỉ còn một cách là khoá chặt nó lại, đem thương yêu giam cầm nơi tâm thất, không một lần đuọc trốn chạy khỏi cuộc đời nhau thêm một lần nào nữa.
[...]