Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 105: Phát hiện bất ngờ




Triệu Bân ngồi đực mặt, miệng cắn bút không ngừng lẩm bẩm.

- Làm sao đây.....mình phải làm sao đây....

Lẩm bẩm vài câu, cô lại ôm đầu nằm dài ra bàn, nghĩ đến đêm qua, thì cả lan da trắng trẻo trên gương mặt xinh xắn kia lại được một phen đỏ bừng, nóng hổi.

Đêm hôm qua, Cung Phi hôn cô như vậy, lại còn nói những lời như thế làm cô bối rối vô cùng.

Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn rằng "Có sẵn lòng tha thứ cho kẻ tội đồ" như hắn hay không.

Lúc đó cô căng đến nổi cả dây thần kinh chẳng khác gì một dây đàn mỏng dánh, mọi thứ như đảo lộn, cô hoàn toàn không suy nghĩ đuoc gì cho thấu.

Thấy cô im lặng, ngây ngốc nên Cung Phi hắn cũng chỉ cười, đêm qua, hắn ngủ ở lại nhà cô. Nằm trên chiếc ghế bông xốp ngủ ngon lành, còn cô ở trong phòng mất ngủ cả đêm, phải đến tận gần sáng cô mới có thể chợp mắt vì mỏi.

- Chết tiệt mà! Mình điên mất!

Triệu Bân mắt lờ đờ thì thầm, sáng nay mới 6h sáng đã không thấy hắn đâu. Lát sau lại nhận được tin nhắn điện thoại "Thấy em ngủ ngon, không dám đánh thức!"

Gì chứ, tên này cũng tự tiện thật, dám tự ý mở cửa phòng cô lúc cô đang ngủ hay sao?

Nghĩ đến đây Triệu Bân cắn môi, nhíu mày suy nghĩ.

- Đúng là.....tội đồ!

Dứt lời cô lại gục mặt xuống bàn, thật sự bây giờ Mặc Uy Vỹ cô đã không dám đối mặt rồi, còn thêm Cung Phi, phen này Triệu Bân cô phải lên rừng ở ẩn một thời gian cho bình yên một chút rồi trở về xem ra mới ổn thoã.

Hôm nay Tư Mỹ Thuần xin nghĩ phép một ngày, Khiết Tâm lại bận việc hệ trọng không thể đến tiệm.

Triệu Bân đành ở lại nguyên ngày, trông coi nhân viên cùng chất lượng sản phẩm đầu ra nơi quầy rượu khi thiếu vắng cái tên "Thần ngửi" chết tiệt.

————————

9h sáng tại sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.

- Anh để em đi một mình được rồi, cần gì phải phiền phức vậy?

Khiết Tâm mĩm cười với Khả Phong, hôm nay là ngày Hàn Lục đáp chuyến bay sang đây. Cô phải đích thân ra nghênh đón.

- Hàn chủ tịch dẫu gì cũng là người có ơn với mẹ con em. Thân là chồng không lẽ không cùng vợ ra đón tiếp người ta?

Khiết Tâm khép mi, đành cười cho qua. Nam nhân này, một khi quyết chuyện gì thì nào ai cản được.

Khả Phong một mực muốn theo cùng, còn dẫn theo rất nhiều đàn em đứng nên ngoài sân bay như thể có chuyện rất đại trọng.

Anh bồng Tư Tư trên tay, nó đưa mắt nhìn khắp nơi, không ngừng hỏi.

- Mẹ, sao chưa thấy bà ngoại?

Khiết Tâm nắm tay nó đong đưa nhè nhẹ.

- Chờ một chút nữa thôi.

Khả Phong lặng nhìn hai mẹ con, rãnh môi vô thức mĩm cười, hình ảnh một gia đình hạnh phúc này anh chỉ mong sao đừng bị tác động nào càn phá thêm nữa.

Nghĩ đến sự an nguy của hai mẹ con, hàng lông mày rậm cũng chợt cau có lại đôi chút. Yết hầu trượt xuống một cái, cơ mặt lập tức giãn ra như cũ.

Lúc này Tư Tư trên tay Khả Phong bỗng dưng cựa quậy, tỏ vẻ phấn khích mà reo lên.

- A! Bà ngoại...bà ngoại kìa mẹ!

Khiết Tâm và Khả Phong lần lượt nhìn theo hướng chỉ tay của Tư Tư, liền nhìn thấy một phụ nữ trung niên, mắt đeo kính râm, tóc được búi cao sang trọng, người vận một bộ tây trang màu nâu thẫm, theo sau là cả một đám người vận tây trang màu đen.

Ở người phụ nữ này, chỉ cần nhìn vào thôi cũng đủ cảm nhận được sự quý phái, cao sang cùng quyền lực ngất trời.

- Hàn chủ tịch!

Khiết Tâm cúi người chào lấy, Tư Tư lập tức đòi trèo sang người Hàn Lục, thấy vậy Khả Phong đành nhường thằng bé lại cho người mà nó muốn.

- Bánh bao nhỏ, ngoại nhớ con chết đi được!

Hàn Lục ôm hôn Tư Tư thắm thiết, thằng bé khoái chí cười đến tít mắt. Lúc này, bà mới để ý, ngoài sự xuất hiện của hai mẹ con Khiết Tâm, còn có một người khác.

- A, tôi quên mất. Giới thiệu với chủ tịch đây là....

- Tô tổng, lâu quá không gặp!

Hàn Lục chen ngang vào câu nói của Khiết Tâm, bất giác làm cô cũng ngẫn ngơ cả người.

Khả Phong rãnh môi cong nhẹ, mí mắt chậm rãi khép lấy một cái.

- Đã lâu không gặp, Hàn chủ tịch!

- Hai...hai người biết nhau sao?

Khiết Tâm sững sờ, mặt mũi ngáo ngơ nhìn qua nhìn lại hai cọ người đang thong thả đối thoại nhau.

Hàn Lục cười thành tiếng, quay sang nói với cô.

- Tô tổng là người thế nào, Hàn Lục tôi chẳng lẽ dám không biết đến!

Khả Phong thoáng cười, tay đưa ra vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô gái bên cạnh, làm cô cũng giật mình.

- Hàn chủ tịch không nên nói như vậy, hôm nay tôi ra sân bay đón bà với thân phận....là chồng của Khiết Tâm và là ba của Tư Tư.

Khiết Tâm lúng túng, cô đưa mắt tròn xoe nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, giọng nhỏ xíu.

- Anh làm gì vậy?

Khả Phong chẳng đáp lời, chỉ nhướng nhẹ hàng lông mày rậm đen rồi cười đắc ý.

Anh quay sang Hàn Lục, trịnh trọng cất giọng.

- Hàn chủ tịch, mời!

Sau câu nói, họ cùng nhau đi ra xe đang đợi phía bên ngoài. Sự xuất hiệ của một toáng người như họ, hầu hết thu hút hết mọi ánh nhìn của người xung quanh. Người thì trầm trồ, kẻ thì ái ngại lo sợ.

[...]

- Nè nè! Cẩn thận, cái đó mà bể thì mấy người xong đời với tôi đấy, nhẹ tay thôi!

Lôi Mẫn đang chuẩn bị cho cửa hàng thời trang sắp khai trương của mình, hôm nay, tiến độ cũng đã được hơn năm mươi phần trăm.

Không gian rộng hơn bốn trăm mét vuông, là khu để trưng bày tất cả các sản phẩm được chính cậu ta thiết kế và khâu may ráp nằm ở phía sau.

Phong cách mà cửa hàng Lôi Mẫn hướng đến chủ yếu là sang trọng, quyến rũ và lẫn chút phá cách, lạ mắt.

Tông nền chủ đạo của cửa hàng được cậu ta chọn ấn định là màu vàng hoàng gia, được ốp đá hoa cương cùng kính trải đều khắp không gian.

Nếu nói Lôi Mẫn là đại gia cũng không phải nói quá, khi mà cha của cậu ta là chủ sở hữu của một chuỗi khách sạn lớn nhất tại Singapore.

Lôi Mẫn là con thứ hai sau một người anh nữa, được cưng chiều hết mực. Muốn gì đuoc đó, sau khi thú nhận giới tính của bản thân với gia đình, chẳng những không bị mắng chửi, ghét bỏ. Mà còn được yê thương hơn, xem như bù đắp cho sự nghiệt ngã của con trai.

Giờ thì Lôi Mẫn muốn mở một thương hiệu thời trang, búng tay một cái đã được thành sự thật.

Cậu ta trên đời này cái gì cũng có, duy chỉ một thứ mà Lôi Mẫn có kiếm mãi cũng chẳng thấy.

Đó là tình yêu!

Lôi Mẫn hoa si Thuỵ Hi đã hơn sáu năm trời, khi một lần anh ta sang Singapore để dự hội thảo, chỉ là không biết vô tình hay cố ý, mà khiến cậu chạm mặt với anh chàng bác sỹ điển trai khi đưa ba đi khám bệnh.

Lúc ấy, Lôi Mẫn chỉ kịp nghe một tiếng sét nổ lớn vang lên trong đầu. Để rồi khi nhận ra, cũng là lúc biết bản thân tiểu mỹ thụ như cậu đem lòng yêu một chàng bác sỹ.

Bên nhau làm bạn bè một quãng thời gian, hầu hết Thuỵ Hi luôn xem những cử chỉ yeu thương mà Lôi Mẫn dành cho mình chỉ là đùa giỡn. Tuy anh ta cũng đủ biết giới tính của Lôi Mẫn, vậy mà vẫn chưa hề một lần xem đó là tình cảm thật lòng.

Lôi Mẫn đứng ngã người dựa lên một chiếc ghế sofa mới được chở tới, vẫn còn chưa gỡ bọc. Thẫn thờ suy nghĩ, lúc này, cậu ta tròn mắt khi nhìn ra ngoài cửa kính trông thấy một người. Cửa miệng vô thức thốt lên.

- Tư Mỹ Thuần!

Lôi Mẫn tò mò, tiến ra phía cửa, lặng người đứng đó quan sát.

Tư Mỹ Thuần bước xuống từ một chiếc xe rất sang trọng màu xám bạc, sắc mặt có vẻ khá tệ.

Từ trên xe, lại thêm một người đàn ông nữa bước xuống. Biểu diện tức giận vô cùng, còn liên tục quát mắng chỉ tay thẳng vào mặt của anh ta.

Tư Mỹ Thuần thì hoàn toàn trái ngược, mắt chẳng nhìn thẳng, hai tay bỏ trong túi quần, nét mặt vẫn lãnh đạm.

Bỗng dưng người đàn ông đó hét lên một câu gì đó, rồi thẳng tay tát vào mặt Tư Mỹ Thuần một cái rất mạnh.

Lôi Mẫn giật cả mình, đưa tay che lấy miệng. Đầu óc rối loạn chả hiểu cái quái gì đang xảy ra.

Tư Mỹ Thuần vẫn không thèm để tâm, anh ta đứng im như trời trồng đến khi người đàn ông kia lên xe đi khỏi, anh ta mới bắt đầu di chuyển bước chân.

Lôi Mẫn không rõ trong lòng đang nghĩ gì, chỉ biết rằng cậu ta không hiểu, lại càng không ngờ. Một nam nhân lúc nào hầu như cũng ra vẻ thần bí, cao ngạo lẫn biến thái cũng có lúc mang bộ dạng sầu thảm, tệ hại đến như vậy.

Lôi Mẫn cứ mãi đi theo bước chân của nam nhân trước mặt, rồi nam nhân đó rẽ lối vào một quán rượu nhỏ.

- Anh ta...vào đây giải sầu sao?

Lôi Mẫn cắn móng tay, ngước nhìn quán rượu trước mắt. Hàm răng cạ vào nhau, không do dự đi luôn vào trong.

Không gian quán khá nhỏ, nên vừa vào đã kịp nhìn thấy người cần tìm.

Tư Mỹ Thuần ngồi ở một góc trong cùng, xung quanh vắng người, như thể anh ta muốn yên tĩnh một mình, khép kín với không gian.

Lôi Mẫn đứng núp sau một cây cột, đưa mắt quan sát. Nhìn biểu diện lạnh lùng mà u uất của Tư Mỹ Thuần, tụ dưng cậu lại thấy khá đau lòng.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, Lôi Mẫn quyết định lấy hết can đảm bước đến phía nam nhân đang ngồi ủ dột.

Đặt ly rượu trên tay mình xuống bàn, khẽ cất giọng.

- Anh làm gì ở đây?

Tư Mỹ Thuần có vẻ hơi ngạc nhiên, nơi đáy mắt thoáng sáng lên đôi chút. Rồi ngay lập tức, lại lấy về biểu diện như thường lệ, ngạo mạn phun chữ.

- Vậy cậu làm gì ở đây?

Lôi Mẫn liếc mắt khó chịu, đúng là cái thứ kiêu căng khó ở nhất trên đời. Nói ra câu nào chỉ làm người khác bực dọc câu đó.

Lôi Mẫn chẳng câu nệ, kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh.

- Nhìn anh chẳng giống mọi khi, sao hả, có chuyện buồn sao?

Tư Mỹ Thuần không đáp, cầm lấy chai rượu nốc thẳng một hơi khiến tiểu mỹ thụ kia giật bắn cả người, lúng túng đưa tay chộp lấy.

- Anh điên sao, uống như vậy chết chẳng hay đấy!

Tư Mỹ Thuần sắc diện ửng hồng vì men rượu, đôi mắt hẹp sắc lãnh phút chốc cũng trở nên ma mị hơn.

Quay sang nhìn lấy tiểu mỹ thụ trước mặt, rãnh môi mỏng bạc lạnh nhệc nhẹ đầy gian tà. Ghé sát lại, phà hơi thở nóng hổi phảng phất chút hơi men vào vành tai Lôi Mẫn thì thầm.

- Cậu...thích tôi sao?

Lôi Mẫn sững sờ, vội né ra một chút. Đưa mắt căng thẳng nhìn nam nhân phát ngôn càn quấy.

- Anh say rồi hả? Nói năng lung tung.

Tư Mỹ Thuần cười khẩy, người nhoàng ra trước, tay chống lên bàn đỡ lấy khuôn cằm tinh xảo, nhíu nhẹ hàng lông mày gọn gàng.

- Hôn tôi đi!

- Hả?

Lôi Mẫn cứng họng, hai mắt trắng dã suýt rớt luôn ra ngoài. Nam nhân bên cạnh cậu ta, có vẻ say thật rồi.

Tư Mỹ Thuần vẫn một nét mặt, bình thản cất giọng.

- Tôi nói....cậu..HÔN..TÔI..ĐI!

Từng lời từng chữ như được nam nhân tóc xám nhấn mạnh thêm, Lôi Mẫn chớp chớp mắt, lồng ngực tức tối sắp nứt toạt.

Tiểu mỹ thụ còn chưa kịp phản ứng, liền bị một lực ghì kéo mạnh cả thân người ngã nhào về trước.

Tư Mỹ Thuần cưỡng ép hôn lấy cánh môi mềm mại của Lôi Mẫn một cách trắng trợn.

Lôi Mẫn nhăn mặt, cố gắng né tránh mím chặt môi, đẩy lấy nam nhân xấc xược kia ra. Tư Mỹ Thuần liền ghì chặt hơn, một tay bóp mạnh khuôn miệng của tiểu mỹ thụ khiến cậu chẳng thể khép môi mà hé mở.

Chẳng chần chừ thêm, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt của nam nhân bạc mạng xâm chiếm tiến công, tham lam nuốt lấy hương vị lạ lùng nơi tiểu mỹ thụ đang vẫn còn cố kháng cự.

Buông bỏ cánh môi ấy ra, Tư Mỹ Thuần nhếch nhẹ khoé miệng, đưa ngón tay lướt qua cánh môi dưới của mình một cái, biểu diện biến thái vô cùng.

- Mùi vị đúng là rất ngon! Quả là con mắt của Tư Mỹ Thuần này chưa bao giờ nhìn lầm!

Lôi Mẫn hoá đá trong vài giây, chẳng động chẳng nói đuọc gì. Rồi lát sau, cậu ta mới có thể thở được, nơi ngực kịch liệt nhấp nhô.

Quay sang tức giận cáu gắt.

- Anh biến thái vưa thôi, ở đây là đâu hả mà dám làm vậy. Đồ điên!

Tư Mỹ Thuần thư thả lắc đầu cười nhẹ nhàng, rồi nhướng mắt ngụ ý nói Lôi Mẫn hãy quan sát xung quanh.

Lôi Mẫn còn đang khó hiểu, nhưng rồi cũng đưa mắt nhìn bao quát không gian trước mặt.

Chợt nhận ra điều gì đó, cả cánh môi của cậu cũng lấp bấp run run.

- Ở đây....

- Là điểm hẹn của người đồng tính!

Tư Mỹ Thuần ngang ngược xen vào, rót lấy một ít rượu sóng sánh vào ly nâng lên uống cạn.

Lôi Mẫn yết hầu trượt dài, chậm rãi đưa mắt nhìn sang nam nhân tóc xám bên cạnh với vẻ mặt thắc mắc.

Biết tiểu mỹ thụ này đang nghĩ gì, Tư Mỹ Thuần liền lên tiếng, mắt vẫn nhìn vào ly rượu trên bàn.

- Tôi không đồng tính!

Lôi Mẫn lại thêm một lần tròn mắt kinh ngạc lẫn hãi hùng, miệng mấp mấy.

- Vậy....vậy anh...

- Tôi là lưỡng tính!

Tư Mỹ Thuần nhìn tiểu mỹ thụ đang bị mình làm cho hoảng sợ, ánh mắt tà mị xoáy sâu vào cậu ta chẳng rời.

Lôi Mẫn quay mặt sang nơi khác, khép mi thở dài nghĩ thầm "xem ra lần này chọc nhầm hạng nặng rồi. Lưỡng tính nữa mới căng".

Nghĩ đến đây, Lôi Mẫn liền run rẫy, vội diện cớ né tránh, mặt cúi cúi xuống đất.

- Tôi còn nhớ còn có việc....tôi đi trước! Tạm biệt!

Nhưng khi Lôi Mẫn vừa đứng dậy, laii bị một lực nắm giữ cổ tay kéo mạnh làm cậu phải đặt mông ngồi trở xuống ghế.

- Anh....

- Đã nghiện còn ngại!

Tư Mỹ Thuần thản nhiên buông ra một câu, biểu diện lạnh lùng đến rùng cả mình.

- Anh....anh...

Lôi Mẫn ấp a ấp úng chưa nói hết câu, thật sự thần kinh tiểu mỹ thụ này đã bị nam nhân kia doạ cho sợ chết khiếp.

Tư Mỹ Thuần chợt cười, nơi ánh mắt hiện rõ gian ý cực độ. Đứng dậy kéo lấy tiểu mỹ thụ trong tay đi về phía cửa.

- Anh làm gì vậy? Đưa tôi đi đâu...bỏ ra!

Tư Mỹ Thuần vẫn như không nghe thấy, đi ra khỏi cửa đã móc chìa khoá xe trong túi đưa ra bấm một cái.

Chiếc xế màu đen bóng đỗ ngay trước quán rượu liền nhấp nhấy chá đèn.

Lôi Mẫn ngạc nhiên, ra là anh ta đỗ xe ở đây? Vậy lúc nãy người đàn ông đi chung xe kia là ai?

- Bỏ ra....

Lôi Mẫn kháng cự khi thấy Tư Mỹ Thuần mở cửa xe, mặc cho cậu có chống đối cỡ nào, vẫn bị anh ta mạnh tay đẩy ngã luôn vào trong, đóng sầm cửa lại.

Lôi Mẫn hoan toàn sợ đến tay chân run như cầy sấy, nam nhân tóc xám cầm lái cứ mặc nhiên cho xe chạy đi, chẳng biết là đem tiểu mỹ thụ như cậu đi đâu.

Cảm giác của Lôi Mẫn bây  giờ chỉ có một. Đó là như kiểu bản thân đang bị bắt cóc chẳng bằng.

[...]

- Hàn chủ tịch, công việc làm ăn dạo gần đây ổn chứ?

Khả Phong rót rượu vào ly thuỷ tinh, đưa ra trước mặt Hàn Lục, bà nghiêng đầu cười bình thản.

- Vẫn tốt!

Lúc này Khiết Tâm vừa hay dẫn Tư Tư cho nó đi toilet, bên trong căn phòng VIP ở một nhà hàng món nhật lớn nhất Bắc Kinh, anh ngã lưng ra ghế, chân gác chéo lãnh đạm nhắn gửi.

- Hàn chủ tịch, tôi biết bà xem trọng Khiết Tâm, nhưng tôi cũng mong. Sau này nếu bà có muốn cô ấy đi ký kết hợp đồng cho bà, phiền bà trước hết hãy điều tra kỹ đối tác của mình là người như thế nào. Tránh để tổn hại không nên xảy ra.

Thanh âm nghe như rất nhẹ nhàng, nhưng lại nặng mùi ám chỉ và có phần không mấy vui lòng. Khả Phong sắc mặt cũng thay đổi, biểu diện như tối đi một chút.

Hàn Lục tự biết, ở con người đang ngồi đối diện không phải một người bình thường, mỗi một chữ anh ta nói ra đều phải hết sức cẩn trọng.

Bà cười khì, tay nâng ly rượu ánh đỏ nhấp nhẹ một ngụm, thong thả đáp.

- Tô tổng, sơ suất vừa rồi tôi thật lòng rất xin lỗi. Đối tác đó tôi cũng đã thôi, huỷ mọi giao kèo hợp đồng với họ. Hàn Lục tôi nhất định sẽ cẩn trọng hơn! Ly này, xem như tạ lỗi.

Hàn Lục đưa cao ly rượu, nhướng nhẹ đuôi mắt cười thiện chí.

Khả Phong cũng nâng ly, nghiêng đầu cười đáp lại. Cất giọng thâm trầm.

- Cạn!

Khiết Tâm lúc này dẫn Tư Tư trở vào, nét mặt xinh xắn tươi cười không ngớt. Xem ra, cô thật sự rất vui mừng khi gặp lại người phụ nữ tên Hàn Lục kia.

Cô ngồi xuống cạnh Khả Phong, đặt Tư Tư ngồi trong lòng mình.

- Hàn chủ tịch, thức ăn có vừa miệng không?

Hàn Lục gật đầu vui vẻ, tay vẫy vẫy sang phía Tư Tư, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, bà vội ngồi ngay ngắn.

- Phải rồi, bữa tiệc đêm nay hai người nhât định phải đến đó.

Khả Phong bắt lấy Tư Tư từ trong tay Khiết Tâm, ôm nó vào lòng vỗ về.

- Làm sao tôi dám không có mặt chứ Hàn chủ tịch!

Rồi anh cúi mặt nhìn xuống Tư Tư, tay xoa xoa hai cái má hồng hào.

- Cả bánh bao nhỏ cũng không được phép vắng mặt, đúng không?

Khiết Tâm và Hàn Lục bật cười, chưa bao giờ Khiết Tâm cô nhìn thấy bộ dạng này của Khả Phong, đối với cô anh dịu dàng, ân cần, nhưng đối với Tư Tư lại theo một khía cạnh rất khác.

Nơi đáy mắt trong suốt của cô, thu gọn lưu trư lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất bây giờ. Một gia đình hoàn hảo mà cô đã từng ao ước suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng trở thành sự thật.

"Cảm ơn anh, Khả Phong!"