- Cạn ly!
Một loạt âm thanh nhốn nháo, ồn ào của đám người đang ngồi tụ lại với nhau ở chiếc bàn tròn, trong không gian quán khá nhỏ.
Từng tiếng "Leng keng" của ly sành cụng vào nhau lần lượt vang lên.
Một thanh niên trong đám lên tiếng, nét mặt đang ẩn đầy hơi men.
- Triệu Bân, cô xuất sắc thiệt nha. Thắng cả đệ nhất ba năm liền của trường....Hảo nữ cường, hảo nữ cường!
- Lại say rồi, đã bảo uống vừa thôi mà.
Triệu Bân nắm lỗ tai thanh niên ngồi đối diện mà vặn vẹo khẽ trách.
Nhìn lên đồng hồ đã hơn 9h đêm, ngày mai còn phải nộp bài luận án, cả bọn đành giải tán sớm hơn dự tính một chút.
- Bân, cậu về một mình đuoc không?
Cô bạn trong nhóm khoác vai, tay chỉ trỏ tứ tung.
Triệu Bân khép mắt, vỗ vào mặt cô bạn kia hai ba cái.
- Câu này phải hỏi cậu mới đúng. Thiệt tình, uống chi cho lắm vậy chứ.
Luây huây một lát với đám bạn, cuối cùng mạnh ai cũng lên xe rời khỏi. Triệu Bân ngồi ngã lưng trên hàng ghế sau, tay xoa xoa thái dương mà mặt mũi nhăn nhó.
- Xem ra...mình uống cũng không ít.... nhức đầu thật!
[...]
Cung Phi ngồi ở nhà hàng hồi lâu, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đến khi đòng hồ điểm hơn 9h, hắn mới nhấc mông khỏi ghế mà đi khỏi.
Tay cầm điện thoại, gọi vào số máy của Triệu Bân. Bên kia đầu dây, ngoài những tiếng đổ chuông thì chẳng có lấy một lời hồi đáp.
Hắn ngước mặt nhìn quanh ánh đèn đô thị loè loẹt, dòng xe qua lại vẫn tấp nập. Lòng lại không thể thắc mắc mà tự hỏi lấy.
- Làm gì mà không nghe máy thế này?
Dòng suy nghĩ thoáng qua, hắn lên xe ấn ga lao đến một nơi hắn muốn đến.
[...]
Taxi chưa đến trước cửa nhà, Triệu Bân liền vội đập đập tay vào ghế trước muốn dừng lại.
Cô nhanh chóng thanh toán, rồi cầm túi xách lao khỏi xe, đi thẳng vào góc đường mà nôn thóc nôn tháo.
- Uống mấy thứ này...chẳng bao giờ là tốt! Ăn bao nhiêu nôn hết ra rồi....phen này đi ăn lỗ quá còn gì.
Triệu Bân khom lưng thở hồng hộc, cô đứng thẳng người, mở túi xách tính lấy ra một tờ khăn giấy để lau miệng. Bất chợt một bàn tay từ phía sau đưa lên bịt lấy miệng cô, thân người lại một lúc bị siết chặt không thể vùng vẫy.
Đôi mắt đỏ hoe hằn rõ sự kinh sợ, miệng muốn gào lên cầu cứu nhưng giữa đêm hôm, khu phố này hoàn toàn vắng lặng. Chỉ còn có thể bất lực phát ra từng tiếng "Ưm Ưm" vô nghĩa nơi cổ họng.
[...]
- Không có ở nhà?
Cung Phi đứng trước cổng nhà Triệu Bân, bên trong lẫn bên ngoài tắt đèn tối om, hắn tì lưng vào xe, đưa tay vuốt vuốt khuôn cằm đắc giá.
- Hay là ngủ rồi cũng nên.
Nghĩ đến đây, hắn luyến tiếc nhìn lấy căn hộ nhỏ trước mặt rồi lên xe.
Chạy thêm một đoạn, chợt hắn khẽ nhíu mắt khi nhìn thấy một thứ ngay trên vỉa hè bên tay mặt.
Dưới ánh đèn đường vàng rọi rõ, hắn hoàn toàn nhận ra được chiếc móc khoá hình con mèo màu vàng nhạt đính nơ trên đầu này là của ai.
Hắn đã từng thấy nó trên túi xách của Triệu Bân, không thể nào nhầm lẫn.
Cung Phi cúi xuống cầm móc khoá lên tay, một cảm giác lạnh người kinh khủng ập đến khiến hắn phải quay mặt đảo mắt mà nhìn khắp không gian tĩnh mịch.
Nơi thần kinh như căng ra đứt đoạn, gọi cho Triệu Bân thì cô ấy không hề nghe điện thoại, nhà thì tối om chẳng có sự hiện diện.
Hắn cầm điện thoại, gọi vào số cô lần nữa. Lần này hắn vừa nghe thấy tiếng chuông đổ được hai lần, liền dập máy cúp ngang.
Ngay thời khắc tiếng "tít tít" bên kia cất lên, cũng là lúc lòng dạ hắn cuộn sóng không ngừng.
Yết hầu trượt dài không đếm xuể, cánh mũi cũng phạp phồng theo từng nhịp thở mạnh.
Hắn lái xe đến nhà Triệu Bân lần nữa, đập cửa điên cuồng vậy mà hoàn toàn im bặt.
- Vẫn chưa về.....chưa về nhà sao?
Cánh môi Cung Phi run run mấp mấy vài chữ, hắn chạy dọc khắp con đường, chỉ cầu mong điều hắn đang lo sợ không phải thật.
Chợt hắn vừa lướt ngang một ngõ hẻm nhỏ, nơi đó tối om không một ánh đèn đường, ngay cả ánh sáng bên ngoài đường chính cũng không thể rọi vào vì bị che khuất bởi một tán cây cao um tùm.
Linh cảm mách bảo hắn như có gì không ổn ở đây, bước chân hắn vô thức rẽ vào ngõ hẻm.
Trong bóng tối, mọi hình ảnh trước mắt dường như là vô nhận định. Hắn không thể xác nhận rõ được điều gì.
Đi được vài bước, hắn nheo mắt nhờ tựa vào chút thị lực còn tốt, cố gắng nhìn rõ ra trước mặt là một cánh cửa bằng sắt, có phần đã gỉ mục cũ kỹ.
Hắn chầm chậm đi đến, đưa tay kéo nhẹ. Một loạt âm thanh "Ken két" của ma sát vang lên chói tai.
Bước vào trong, hoàn toàn tối như mực, đến độ cả hắn dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ được thứ gì.
- Triệu Bân......
Khẽ cất giọng gọi thầm tên người hắn cần tìm, lòng dạ hắn thực chất mơ hồ, không hiểu rõ điều đang nghĩ trong đầu là gì mà lại gọi lấy cô ở đây.
Không gian hoàn toàn im lặng đến đáng sợ, khi bước chân hắn mò mẫm trong bóng tối ảm đạm đi vào một góc tường, liền bị một lực đập mạnh vào lưng khiến hắn nhào người ra trước.
Cung Phi đứng dậy, nhận thấy có người đang lao đến, hắn vội né tránh. Trong không gian hạn hẹp tầm nhìn, hắn chỉ có thể tránh chứ không thể phản đòn.
Lúc này dường như có sự xuất hiện của tên thứ hai, khi mà một ánh đèn le lói soi rọi về phía ẩu đả.
- Mẹ nó! Tên nào phá đám.
Thanh âm gắt gỏng cất lên, ngay lập tức chẳng đợi thêm, khi ánh sáng từ tên kia soi sáng được một khoảng, Cung Phi nhanh tay nắm lấy bả vai tên đang động thủ, tay còn lại siết chặt cẳng tay mà bẻ ngược ra sau khoá cứng.
Dùng lực trấn một đòn mạnh bằng cùi chỏ ngay xương sống trên gần cổ, tên đó chỉ kịp "Hự" một tiếng rồi nằm sóng soài dưới nền đât.
- Con mẹ mày, thằng khốn!
Tên đang cầm đèn liền tức tối lao đến, vì ánh đèn leo lét di chuyển chớp nhoáng khiến Cung Phi không hình dung kịp tên đó trên tay còn cầm một con dao rọc giấy.
"Xoẹt" một đường, chỉ nhận thấy nơi ngực một vết cắt thật ngọt, cảm giác đau rát bắt đầu dâng lên từng chút từng chút.
Cung Phi điên tiết, chặt ngay khuỷu tay tên đó thật mạnh khiến con dao bị bật ra rơi xuống.
Chân đưa cao đá mạnh dứt khoát vào bên đầu của kẻ tấn công một phát, hai tay Cung Phi siết chặt đến run lên, cả ánh mắt đằng đằng sát khí như sáng lên giữa bóng đêm dày đặc.
Hắn chậm rãi bước từng bước áp đảo tên đang nằm lê lết dưới nền đất. Rồi khi ánh đèn trên tay tên đó vô tình soi vào nơi vết thương mà mình gây ra, sau lớp áo sơmi bị rách toạt nhuốm đỏ máu tươi là một mảng hình xăm to đùng ngự ngay trên ngực.
Cả người tên đó run như cầy sấy, vội quỳ lạy van xin không ngừng.
- Lão...Lão Nhị....tôi không biết đã đắc tội....Lão Nhị tha mạng.... đừng giết tôi....
- Mày còn nhận ra tao là Lão Nhị?
Cung Phi giọng như trầm xuống cực độ, nét mặt đáng sợ của hắn hiện giờ có lẽ tốt nhất vẫn là nên ẩn khuất sau bóng đêm này thì hơn.
Ngồi xuống trước mặt tên đàn ông đang run lẩy bẩy, Cung Phi chậm rãi cầm lấy con dao dưới đất, vừa muốn giương cao để xử đẹp thì một thanh âm gào lên khiến cả thần kinh hắn phút chốc như đông cứng.
- Phi.....
Hắn thoáng đứng dậy, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng gọi thất thanh. Trong thanh âm ngắn ngủi, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được người đó đang hoảng sợ đến mức nào.
Cung Phi khép mắt, hắn đang mường tượng ra một sự việc kinh khủng, bất hạnh đến tàn khốc.
Cả thân người hắn run lên bần bật, ham răng nghiến chặt cực độ, mở to mắt trừng trừng sát khí, hắn nắm lấy cổ áo tên đàn ông hạ tiện, đấm đá túi bụi chẳng nương tay.
Hắn điên cuồng xuống tay thật mạnh, từng âm thanh dẫm đạp không ngừng vang lên vọng cả căn nhà hoang cũ nát.
Mãi đến khi cô gái nhỏ bên kia cất giọng gọi lấy hắn lần nữa, hắn mới hoàn hồn mà dừng lại.
- Phi....đừng...đừng đánh nữa....
Cung Phi bỏ tên thối tha trong tay mình ra, từng bước chân hắn đi thẫn thờ đến bên góc tối bên kia cánh cửa đã mục nát, mỗi lần nhấc chân lê đi, hắn cảm thấy nặng đến khôn cùng.
Nếu cảnh tượng hắn suy nghĩ là thật, chốc lát hiện hữu ngay trước mặt, liệu hắn phải làm gì đây?
Tiếng khóc của cô gái nhỏ mỗi lúc mỗi gần hơn, dưới ánh nhìn mơ hồ trong bóng tối. Cung Phi hoàn toàn có thể nhận thấy bả vai trần trơn láng của cô đang run lên bần bật.
Khoé môi nam nhân phút chốc cũng giật giật, mấy mấy gọi lấy hai tiếng "Triệu Bân" đầy chua xót.
Hắn quỳ gối xuống ngay cạnh cô, Triệu Bân nằm co ro cả người cuốn lại như con tôm bị luộc chín quá lửa. Áo sơmi bị xé rách tơi tả chỉ còn sót lại vài mảnh vụn vướng nơi cánh tay.
Cung Phi quan sát liền nhận ra, mọi chuyện vẫn chưa tệ như hắn nghĩ. Cửa miệng vô thức thở mạnh, hàng lông mày cau có, cả hơi thở cũng trờ nên khó khăn.
Hắn cởi áo vest đắp lên người Triệu Bân, kéo lấy cô ôm cứng vào lòng. Ra sức siết chặt đến run rẫy, nỗi sợ kinh khủng này, chẳng khác gì nổi sợ năm năm trước khi hắn chứng kiến Khiết Tâm bị tai nạn.
- Vẫn còn kịp....vẫn còn kịp....không sao hết! Đừng sợ!
Thanh âm trầm ấm cất nhẹ vang vọng bên tai, xoá tan cả màn đêm u ám tĩnh lặng đáng sợ. Triệu Bân lúc này mới dám hé môi bật khóc, vòng hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thân người nam nhân.
- Cuối cùng.....anh cũng tới...!
[...]
- Đau không?
Bàn tay mảnh mai của Triệu Bân cầm bông gòn, chậm rãi nhẹ nhàng vệ sinh, sát trùng vết thương nơi ngực của Cung Phi.
Khi nãy hắn ôm cô, bình tĩnh lại liền nhận thấy cả người cô cũng dính đầy máu. Mới phát hiện hắn bị chém một đường ngay ngực, máu chảy khá nhiều.
Triệu Bân lúc đó luống cuống quên cả nổi sợ bản thân, chỉ mếu máo như mèo nhỏ.
Vạy mà Cung Phi hắn nhất quyết không chịu đến bệnh viện, bảo rằng "Vết thương nhỏ, không cần rườm rà", thế là cô kéo hắn vào nhà, mang dụng cụ y tế sơ cứu ra giúp hắn.
- Cảm ơn anh! Nếu không anh không đến kịp em thật sự không dám nghĩ....
- Vậy thì đừng nghĩ, mọi chuyện chẳng phải ổn rồi sao?
Cung Phi cắt ngang lời cô, Triệu Bân vẫn cúi đầu chăm sóc vết thương cho hắn.
Nơi tim cô lúc này bây giờ bao nhiêu xúc cảm thi nhau dẫm đạp lên đến tức tối.
Khoé mắt cay xè khó chịu, không cầm được mà rơi rớt vài giọt lệ nóng.
Cung Phi nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô không rời mắt. Bất giác hắn buộc miệng lên tiếng.
- Cô nên cẩn thận hơn, Trương Khả....đã trốn ngục. Ông ta sẽ tìm mọi cách để ra tay với tất cả những ai liên quan đến Khả Phong.
Triệu Bân ngẩng mặt, nơi khoé mắt vẫn còn ướt đẫm, ngây ngốc nhìn hắn.
- Nhưng....việc đó liên quan gì đến em? Em đâu có....
- Chẳng phải cô liên quan đến tôi sao?
Câu nói chẳng hiểu vô tình hay cố ý đó của Cung Phi thoáng làm cả bầu không khí vốn đã yên tĩnh càng thêm lắng đọng.
Triệu Bân cảm thấy tim mình đánh trống liên hồi không thể kiểm soát, cả bàn tay đang lau vết thương cho hắn cũng run run.
Cung Phi nhướng mày, cõi lòng hắn cũng phút chốc dậy sóng không ngừng. Hắn hất cao khuôn cằm, thu gọn hình ảnh cô gái nhỏ vào đáy mắt sâu thẳm.
Bàn tay to lớn ấm áp chợt đưa lên, nắm chặt bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đang run rẫy.
Rãnh môi không cười, nhưng thanh âm lại vô cùng ôn nhu.
- Nhưng điều đó, vẫn còn cần em xác nhận lại lần nữa!
Triệu Bân ngẫn người, cô vừa nghe thấy gì cơ? Cung Phi....hắn thay đổi xưng hô với cô? Câu nói đó, ngụ ý thật kỳ lạ. Ngay cả hắn cũng vậy, biểu diện lẫn âm sắc chẳng giống hắn chút nào.
Cô ngẩng mặt, đưa đôi mắt tròn xoe long lánh ngấn nước nhìn nam nhân mà cô đã đơn phương suốt hơn năm năm trời, rốt cuộc, cây đại thụ cổ sỉ tưởng như đã chết khô như Cung Phi cuối cùng cũng trổ bông rồi sao?
Cô còn đang ngây người chẳng biết phải phản ứng ra sao, thì Cung Phi hắn lại lên tiếng, lần này còn kèm theo một ánh nhìn rất thấu đáo, lạ lùng.
- Tôi cần em....xác nhận lại lần nữa!
Dứt lời, Triệu Bân chỉ kịp nhận thấy nơi sau gáy bị một lực kéo mạnh, làm cô nhào về phía trước.
Cánh môi mỏng như hai cánh hoa bị nam nhân chiếm đoạt trong giây phút. Triệu Bân cứng đơ cả người, đông đá luôn cả thần trí. Chẳng thể nghĩ được gì càng không biết phải làm gì tiếp theo.
Hai mí mắt giật giật không chớp, vậy mà đôi mắt nam nhân kia lại nhắm nghiền cảm thụ.
Cảm giác ấm nóng nơi môi càng lúc càng mãnh liệt, khi nụ hôn dường như sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.
Tim nhỏ của Triệu Bân như vỡ ra từng đoạn mạch máu, đến cả ngưng luôn cơ chế hoạt động. Đại não bị đánh động đến choáng váng, mặc nhiên để cho nam nhân kia tham lam ăn trọn mật ngọt trên môi cô.
Thần kinh mỗi lúc bị bức đến căng ra như dây đàn mỏng, cánh mũi nhỏ phập phồng thở gấp gáp, cả nơi ngực cũng kịch liệt hô hấp lên xuống không ngừng.
Cô chẳng để ý, mà vô tình siết đè tay ấn mạnh lên vết thương của Cung Phi, làm hắn nhíu mày, mới chịu buông bỏ cánh môi của cô.
Hắn cẩn thận quan sát cô gái nhỏ trước mặt, nhìn biểu diện cứng đơ vì sốc của cô khiến hắn phải phì cười. Rãnh môi hé mở, trầm mặc thâm tình cất giọng thì thầm.
- Mã Triệu Bân, liệu.......em có sẵn lòng tha thứ cho tội đồ ngu si này hay không đây?
Cô thừ người nhìn Cung Phi, nhìn lấy nụ cười nơi rãnh môi bạc lạnh lần đầu tiên cô thấy, ấm áp, nhẹ nhàng lại ôn nhu tình cảm khôn cùng.
Cô đặt tay lên ngực cố trấn áp tim nhỏ đang nhảy loạn, kiềm nén hơi thở dồn dập vì một loạt xúc cảm đánh mạnh vào lồng ngực đến tưng tức.
Bên ngoài sương đêm rũ xuống mỗi lúc mỗi dày, bầu không khí lạnh lẽo tịch mịch như bị loãng đi phần nào bởi hai tâm hồn đang dâng trào men nồng của tình ái.
Dường như cô kịp nhận thấy, hạt giống mà cô ấp ủ, vun trồng suốt bao nhiêu lâu.....bây giờ đã nảy mầm rồi.
[...]