Từ Giai Nhu bị giam trong lồng sắt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô bị sốt cao chưa khỏi, lại không uống thuốc nên bệnh mỗi lúc một nặng hơn.
Sở Thần đi vắng mấy ngày liền, Từ Giai Nhu ở nhà cũng chỉ có một người làm bên cạnh giúp cô chuẩn bị bữa ăn và quần áo. Ngoài lúc ăn và tắm rửa, cô đều bị xích lại và nhốt trong lồng.
Từ Giai Nhu không hiểu. Sở Thần làm như vậy là yêu cô sao?
Cho tới ngày thứ ba, bệnh của Từ Giai Nhu chuyển biến xấu đi. Cô liên tục chóng mặt, ngủ mê man, nôn mửa và ngất xỉu vì quá mệt. Cô không thể gọi người tới vì không thể nói, lại càng không thể chăm sóc cho bản thân trong tình trạng bị còng tay.
Sở Thần! Sở Thần! Anh ở đâu? Cứu em...
Khi người làm mang cơm vào cho Từ Giai Nhu thì cũng là lúc phát hiện cô ngất xỉu trong tình trạng sốt cao nghiêm trọng. Không dám báo cho Sở Thần, cô ta liền cho Từ Giai Nhu uống tạm viên hạ sốt, tháo xích rồi bỏ mặc ở đó.
Từ Giai Nhu uống thuốc xong, phải ngủ mất nửa ngày mới mơ hồ tỉnh lại. Đầu óc cô choáng váng, đau như thể có đá đè lên, toàn thân ướt đẫm toàn mồ hôi, gương mặt tái nhợt đến doạ người, hai cổ tay hằn rõ vệt đỏ thẫm của máu đông lại khi bị còng tay.
Đau! Khắp người cô chỉ toàn là đau đớn!
Từ Giai Nhu bật khóc, cố gắng ăn cơm rồi ngủ một giấc.
Bây giờ là ngày hay đêm cô cũng không rõ. Căn phòng mà cô đang ở lúc nào cũng tối như vậy!
Một bàn tay mát lạnh phủ lên trán khiến Từ Giai Nhu giật mình trong giấc mộng. Mở mắt ra đã thấy gương mặt băng lãnh của Sở Thần, Từ Giai Nhu oà khóc ôm chầm lấy anh.
Sở Thần! Cuối cùng anh cũng trở về rồi!
Sở Thần là con người thần bí. Ban ngày anh có thể là Tổng giám đốc Sở thị đầy quyền năng. Nhưng ban đêm anh lại biến thành một con sói đầu đàn toàn thân nhuốm máu và thù hận. Con sói này luôn ẩn nấp trong bóng đêm, nhìn con mồi bằng ánh mắt khinh thường và thản nhiên.
Từ Giai Nhu chính là con mồi mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Cô so với những gì anh nghĩ quả không sai. Gương mặt xinh đẹp như hồ ly kia không khác gì con đàn bà ti tiện đó. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó là anh chỉ muốn cắt cổ uống máu cô.
Nhưng mục đích của anh không phải vậy. Anh muốn cho cô biết, thế nào là cảm giác vừa yêu vừa hận một người. Như chính năm đó, người phụ nữ kia khiến anh yêu say đắm, cũng khiến anh hận tới tận xương tủy.
" Sao? Nhớ tôi à? " - Sở Thần vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, cười nhạt, giọng nói có phần châm biếm.
Từ Giai Nhu khóc tới mức hai mắt sưng húp, ngẩng đầu nhìn Sở Thần, gật nhẹ, sau đó lại vùi đầu vào ngực anh như con cún nhỏ.
Sở Thần lạnh lùng nhìn tới bát cơm ăn dở của cô, lại nghe người làm nói cô sốt cao mãi không khỏi, nhẹ giọng như trách móc:
" Ốm à? Sao không ăn cơm? "
Từ Giai Nhu khẽ lùi người ra cách anh một khoảng, nắm cánh tay anh, run run khẽ viết vài chữ:
" Sở Thần, em đau! "
Sở Thần nhìn theo cổ tay tím tái của cô, cười như không cười. Anh nắm lấy cổ tay Từ Giai Nhu, môi mỏng cong lên:
" Đau sao? " - Sở Thần vươn người tới nhằm đúng cái cổ trắng ngần của cô mà cắn.
Chỉ thấy cơ thể bé nhỏ của Từ Giai Nhu run lên bần bật, bàn tay vô thức túm chặt áo anh, nhăn mày đau đớn.
Sở Thần liếc nhìn biểu cảm cô, đáy mắt là tia hứng thú, bàn tay to lớn luồn vào váy, nắm lấy bộ ngực đầy đặn của cô dùng sức mà xoa nắn.
Từ Giai Nhu sợ hãi co rụt người, ngơ ngác nhìn Sở Thần, thở ra một hơi gấp gáp, gương mặt chuyển sang hồng nhuận.
" Hửm?? " - Sở Thần đưa tay vuốt má cô - " Sợ à? "
Từ Giai Nhu lắc đầu, viết lên tay anh:
" Sở Thần, em rất mệt! "
Sở Thần nhíu mày, trong kí ức lại hiện lên gương mặt người đàn bà năm đó...
***
" Thần, em mệt rồi! "
" Thần, chúng ta chia tay đi! "
***
Từ Giai Nhu trước mặt đã bị lu mờ, thay vào đó là gương mặt khiến Sở Thần căm ghét. Anh như nổi cơn điên, tóm lấy cằm Từ Giai Nhu, đáy mắt hằn lên tia máu:
" Mệt sao? Em nghĩ tôi không mệt à? Tiểu Nhu, em có biết tôi yêu em lắm không? Tại sao em lại phản bội tôi? " - Sở Thần càng nói càng kích động " Năm đó tôi yêu em, cho em mọi thứ, tôn sùng em, nhu nhược vì em. Vậy mà em lại làm một việc khiến tôi thất vọng...!
Từ Giai Nhu ngỡ ngàng, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay anh nhưng không thể. Sở Thần giống như trở thành một người khác, anh nổi giận mạnh tay đẩy cô ngã ra. Nền nhà hơi lạnh khiến cơ thể đang ốm dở của Từ Giai Nhu càng thêm đau đớn.
Thân hình cao lớn của Sở Thần trực tiếp phủ lên người Từ Giai Nhu, bàn tay to lớn của anh không hề kiêng nể ngao du trên cơ thể cô. Từ Giai Nhu sợ hãi trào nước mắt, vặn vẹo tránh khỏi sự đụng chạm mạnh mẽ của anh.
" Nhu Nhu... Tiểu Nhu, tôi yêu em.. "
Sở Thần lầm bầm, môi mỏng áp xuống môi Giai Nhu, điên cuồng gặm cắn. Từ Giai Nhu giống như phải bỏng, hốt hoảng giãy dụa, cắn mạnh một cái, vị máu tanh ngập tràn trong miệng.
Sở Thần hình như đã có chút tỉnh táo, nhưng ngay lập tức lên cơn. Anh trừng mắt, xé toang váy Giai Nhu.
Không hề có màn dạo đầu. Không hề có chút dịu dàng. Anh trực tiếp đem vật nam tính của mình tiến vào cơ thể cô.
Từ Giai Nhu có cảm giác như thân thể bị nghiền nát, móng tay găm chặt vào eo Sở Thần, cả người căng ra như dây đàn.
Cô ghét cảm giác này! Đau... Đau quá!
" Tiểu Nhu... "
Khi anh lấp đầy cơ thể cô, anh gọi tên cô một cách tuyệt vọng. Một Sở Thần đột nhiên yếu ớt khiến Từ Giai Nhu vừa lo vừa sợ.
Cô đưa tay lau mồ hôi giúp anh, hé miệng mấp máy môi:
" Sở Thần, anh sao vậy? "
Sở Thần ngỡ ngàng nhìn cô...