Từ Giai Tuyền bật khóc.
Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì đây? Người đàn ông này là hung thủ giết chết mẹ cô. Anh ta đã giết mẹ cô. Vậy mà cô lại ở cùng anh, yêu anh đến vậy.
Cô đúng là đứa con gái bất hiếu!
" Sở Thần... " - Từ Giai Tuyền cười nhạt, nước mắt vẫn không ngừng rơi " Tại sao anh lại làm như vậy? "
Sở Thần ngẩng đầu, nụ cười lan ra tận khoé mắt:
" Nhớ rồi à? " - Anh cúi người vùi đầu xuống hõm cổ cô " Nhớ rồi thì về nhà thôi! "
" Về nhà? " - Từ Giai Tuyền không đẩy anh ra, hai mắt mở to đầy tuyệt vọng " Đây chính là nhà tôi "
Sở Thần hừ một tiếng, bàn tay tóm lấy eo Từ Giai Tuyền xoa nhẹ, giọng nói vẫn rất kiên nhẫn:
" Tôi là chồng em. Nhà của tôi chính là nhà của em "
Câu nói này nếu là trước đây lọt vào tai Từ Giai Tuyền thì chắc chắn cô sẽ ngu ngốc mà coi là thật. Nhưng hiện tại thì khác.
" Anh là chồng tôi sao? Anh chính là hung thủ giết mẹ tôi "
Từ Giai Tuyền giơ chân đạp một cước, Sở Thần không chú ý nên bị cô đạp ngã sõng soài. Anh ngồi dậy, ngỡ ngàng nhìn cô, trong mắt toàn là lửa giận.
" Từ Giai Tuyền em muốn chết à? " - Sở Thần lao tới tóm lấy cổ tay cô, quát lớn " Ai nói với em là tôi giết mẹ em? "
Từ Giai Tuyền bất cười, ngoảnh đầu không nhìn anh:
" Ai nói với tôi không quan trọng " - Cô gằn giọng " Quan trọng là bây giờ tôi không còn ngu ngốc như lúc trước, sẽ không bị anh lừa nữa đâu "
" Mẹ kiếp! Em dám có thái độ đó với tôi? " - Sở Thần không nhịn được giơ tay chặn cổ Giai Tuyền, cười lớn " Phải đấy! Chính tôi đã giết người đàn bà đó. Em có tin tôi giết luôn em không? "
Giọng nói anh không lớn, nhưng ngữ khí lại như muốn băm Giai Tuyền làm trăm mảnh. Cô hiểu! Nếu anh muốn thì có gì lại không thể.
" Ra tay đi. " - Từ Giai Tuyền nhắm mắt, mím chặt môi " Anh giết tôi luôn đi! "
Sở Thần trừng mắt, bàn tay giữ cổ Giai Tuyền tăng lực, siết mạnh. Giai Tuyền cảm thấy toàn bộ không khí trong phổi đều bị rút cạn, cô khó thở há miệng nhưng bất lực. Cánh tay Sở Thần găm ở cổ cô, cô đỏ bừng mặt, chỉ nhắm mắt đón chờ cái chết!
" Uỳnh "
Sở Thần đấm mạnh xuống giường, Từ Giai Tuyền mở mắt mới phát hiện gương mặt anh tối sầm lại, con mắt đen sâu thẳm vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô. Giai Tuyền thở dốc, che cổ thở hồng hộc.
" Sao tôi có thể để em chết dễ dàng được chứ? "
Sở Thần đứng thẳng người, chỉnh lại vạt áo sơ mi cười nhạt. Anh đã ổn định tâm lý, giọng nói đã khôi phục sự bình thản:
" Từ Giai Tuyền, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết! "
***
Cái mà Sở Thần gọi là " sống không bằng chết " quả là đúng. Anh bắt ép cô trở về biệt thự. Anh không nhốt cô trong lồng vàng, mà lại xích cô ngay trên giường mình.
Sở Thần điên rồi! Từ Giai Tuyền cúi đầu nhìn hai chân hai tay bị dây xích xích lại, đáy lòng nổi lên cuồng phong.
Hận! Cô hận Sở Thần. Hận anh năm đó hại chết mẹ cô. Hận anh dùng thủ đoạn lừa dối cô. Hận anh...khiến cô trông như con ngốc!
Sở Thần bước vào phòng, trên tay cầm một đĩa thức ăn. Anh ngồi xuống, quay đầu ra lệnh:
" Ăn cơm! "
Từ Giai Tuyền không trả lời anh, lạnh lùng quay đầu nhìn đi chỗ khác. Sở Thần không tức giận, anh vươn tay kéo cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:
" Giai Tuyền, ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Nếu không tôi không biết sẽ làm gì em đâu "
Từ Giai Tuyền run rẩy, nước mắt lã chã rơi. Cô không biết rốt cuộc người đàn ông này muốn gì? Anh yêu mẹ của cô như vậy, tại sao phải dùng phương thức này để hành hạ cô chứ?
" Sở Thần, vì sao anh phải làm thế này? " - Từ Giai Tuyền nhìn anh nức nở, tròng mắt đỏ hoe.
Sở Thần cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, quát nhẹ:
" Cấm khóc! "
Từ Giai Tuyền ngỡ ngàng nhưng càng kích động, nước mắt chảy nhiều hơn. Cô phát hiện, trước đây bản thân chưa từng mềm yếu thế này.
" Nói đi chứ? Vì sao anh làm thế này? Tại sao anh phải dồn tôi vào đường cùng hả Sở Thần?? " - Từ Giai Tuyền hét lên, căm phẫn nhìn Sở Thần.
" Vì em là con gái của người phụ nữ đó " - Sở Thần tức giận bóp cằm Giai Tuyền, gằn giọng " Tôi sẽ khiến con gái của cô ta chịu đựng đau khổ gấp trăm lần so với những chuyện cô ta đã làm "
" Mẹ tôi đã làm gì? Mẹ tôi là người tốt, mẹ tôi chưa bao giờ hại người... " - Từ Giai Tuyền há miệng quát " Anh dựa vào đâu vu khống cho mẹ tôi? Tại sao anh lại giết bà ấy? "
Sở Thần cười lạnh, bả vai hơi run lên, giọng nói giống như thú dữ lên cơn thèm khát:
" Em im miệng "
Từ Giai Tuyền phẫn uất gào lên:
" Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi. Sở Thần, anh vì sao phải hành hạ hai mẹ con tôi? Vì sao anh lại hận mẹ tôi? "
Sở Thần túm cổ áo cô dâng lên, hai mắt anh như toé lửa, giọng nói cũng đầy hàn khí:
" Từ Giai Tuyền, hình như em càng ngày càng không biết điều rồi đấy. "
" Anh bỏ tay ra " - Từ Giai Tuyền giằng co " Tôi không biết vì sao anh lừa gạt tôi. Nhưng Sở Thần, tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ trả thù "
" Haha trả thù sao? " - Sở Thần cười lạnh " Để tôi xem em làm được gì! "
Dứt lời, Sở Thần thả Từ Giai Tuyền ngã ra giường, vươn tay cởi cà vạt và sơ mi.
Từng kí ức vụn vặt ùa về. Từ Giai Tuyền cắn chặt răng, nước mắt trào ra. Tại sao lại như vậy cơ chứ? Tại sao lại là cô? Vì sao phải hành hạ cô?
Thắt lưng quần được Sở Thần nhanh chóng lột ra. Cơ thể hoàn mỹ của anh đang ở ngay phía trên Giai Tuyền. Cơ bắp rắn chắc, ngũ quan góc cạnh. Chỉ có điều, Từ Giai Tuyền căm hận anh biết nhường nào. Anh đã lừa dối cô.
Không hề có dạo đầu, anh tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Từ Giai Tuyền thét lên đau đớn.
" Bây giờ có thể hét được rồi. Hét đi. Tôi rất muốn nghe em rên rỉ " - Sở Thần cười lạnh, thắt lưng luân động.
Từ Giai Tuyền mở bừng mắt, nước mắt trân châu liên tục lăn dài trên má. Cái cảm giác uất hận cùng nhục nhã này khiến cô như muốn chết đi. Nhưng nếu như vậy chẳng phải cô đang thoả mãn lòng ham muốn của người đàn ông này hay sao?
Cô không được phép chết. Phải sống để giết chết người đàn ông khốn kiếp kia.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian. Ngay cả bây giờ là ngày hay đêm, Giai Tuyền cũng khó mà phân biệt. Cô hơi mở mí mắt, phát hiện một bàn tay to bản đặt lên eo cô, trước mắt là khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Sở Thần.
Từ Giai Tuyền khó khăn nhắm mắt. Cô mệt tới mức không còn sức gạt cánh tay bẩn thỉu kia ra. Cô thực sự hận sâu đậm Sở Thần.
Cô sẽ giết chết anh!