Tiết Thanh minh hơi se lạnh, ánh mắt trời cũng khá dịu, không khí mang theo mùi hương ẩm ướt của cỏ và bùn đất. Bệnh viện A xây cạnh một cái đầm sen, thỉnh thoảng có vài con ếch nhảy trên tán sen, chăm chỉ kiếm ăn.
Trong phòng, cô gái kia từ từ mở mắt, hàng mi dài cong cong khẽ lay động. Đôi mắt đen láy lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên có chút không quen nhíu lại.
Diệp Quân Nhiễm thấy cô tỉnh lại thì vô cùng vui mừng. Anh nắm cổ tay cô, mỉm cười nhỏ giọng:
" Tỉnh rồi sao? Thật tốt! "
Từ Giai Nhu nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt hết sức bình thản. Cô nhìn một lúc, cuối cùng lạnh nhạt nói:
" Xin hỏi, chú là ai? "
Diệp Quân Nhiễm rõ ràng rất ngạc nhiên. Lần trước gặp Từ Giai Nhu, thái độ của cô với anh hoàn toàn giống như một đứa trẻ lạc mẹ, ánh mắt cô nhìn anh ngây thơ đầy bi thương. Vậy mà hôm nay cô lại lạnh nhạt với anh, nhìn anh như một người xa lạ. Mà vấn đề là cô... Lại có thể nói được! Điều này thật vô lý!
" Em không nhớ tôi là ai sao? " - Anh trầm giọng hỏi cô.
Từ Giai Nhu nhìn lại Diệp Quân Nhiễm, nghĩ ngợi một lúc lại tiếp tục lắc đầu, hơi day trán:
" Tôi không biết chú. Có cảm giác tôi đã ngủ một giấc rất dài. Đầu...rất đau! "
Diệp Quân Nhiễm ngây người. Anh cũng cảm thấy người con gái trước mặt vô cùng quen thuộc. Từng hành động, cử chỉ, ánh mắt đều giống Từ Giai Nhu - Người phụ nữ mà anh không thể quên.
Từ Giai Nhu ngoảnh đầu nhìn Diệp Quân Nhiễm, hỏi:
" Chuyện gì đã xảy ra với tôi? "
Diệp Quân Nhiễm ấp úng. Anh không biết phải giải thích sao với cô. Anh đã theo dõi cô tới tận biệt thự của Sở Thần. Biết cô ở đây nên anh đã cố gắng tìm cách tiếp cận cô. Hai hôm trước, đúng lúc Sở Thần vắng nhà, ban đêm lại ít người qua lại nên anh quyết định đột nhập vào bên trong. Không ngờ lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Nghĩ rằng cô đang tắm nên Diệp Quân Nhiễm ngồi đó đợi. Ai ngờ nước chảy liên tục không ngừng, bên trong lại không phát ra chút âm thanh nào khác, anh có chút lo lắng gọi nhỏ:
" Này cô bé, em sao rồi? "
Anh biết như thế là hơi bất ngờ nhưng anh thực sự lo lắng cho cô. Cô không trả lời, Diệp Quân Nhiễm lại gọi hai ba tiếng. Cuối cùng anh hơi hoảng sợ đẩy cửa mới phát hiện Giai Nhu đang thở thoi thóp trên vũng máu.
Lúc đó, Diệp Quân Nhiễm vô cùng hoảng sợ. Anh như nhìn thấy bóng hình cô gái năm nào. Cô cũng nằm trên một vũng máu, nhưng hơi thở đã không còn. Anh đã tới muộn!
Diếp Quân Nhiễm cuống cuồng ôm Từ Giai Nhu vào bệnh viện. Cũng may kịp thời, bác sĩ dặn dò anh yên tâm nhưng anh không hề. Anh cứ ngồi bên giường chờ cô tỉnh lại.
Bây giờ là một cô gái có chút yếu ớt nhưng xem ra đã khá hơn rất nhiều. Chỉ có điều ánh mắt cô bình yên không một gợn sóng.
" Tôi muốn xuất viện " - Từ Giai Nhu đột ngột lên tiếng.
" Em còn yếu, hãy ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày " - Diệp Quân Nhiễm thât lòng quan tâm nói.
" Không cần. Tôi có chuyện cần giải quyết! " - Từ Giai Nhu lạnh lùng ngắt lời.
Diệp Quân Nhiễm không có cách nào ép cô, đành giúp cô làm thủ tục xuất viện. Trước khi xuất viện, y tá vào thăm hỏi và xem lại bảng sức khoẻ giúp Giai Nhu.
" Từ Giai Nhu, cô thấy trong người thế nào? "
Từ Giai Nhu nhíu mày, trong mắt có chút sững sờ nhưng là ngay lập tức trở về bình thường. Cô lạnh nhạt:
" Tôi ổn rồi "
Diệp Quân Nhiễm đưa cô ra tới cổng bệnh viện, Diệp Quân Nhiễm chào cô:
" Giai Nhu, để tôi đưa em về "
" Không cần đâu. Hôm nay cảm ơn chú " - Từ Giai Nhu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu đưa tay ra trước mặt anh nói nhẹ " Hơn nữa, tên tôi không phải tên Từ Giai Nhu "
Diệp Quân Nhiễm gật đầu, đưa tay ra bắt lấy tay cô, lại thấy cô nói tiếp:
" Tôi tên Từ Giai Tuyền, Từ Giai Nhu là mẹ của tôi "
***
Sở Thần lại để Từ Giai Nhu biến mất. Anh như phát điên gọi người đi tìm cô. Nhưng lần này cô trốn rất kĩ, anh đã tìm cả 3 ngày nhưng không thấy bất cứ tung tích nào.
Bất chợt một hôm, anh nhận được điện thoại của Diệp Quân Nhiễm.
" Sở Thần, tôi biết Giai Nhu đang ở đâu! "
Anh trực tiếp mở lời, Sở Thần càng nổi giận.
" Diệp Quân Nhiễm, nói đi, anh giấu Nhu Nhu ở đâu? "
" Đừng tìm cô ấy nữa. Bây giờ cô ấy sẽ không cần anh nữa "
Dứt lời, Diệp Quân Nhiễm cúp máy. Sở Thần tức giận đập nát điện thoại, đạp đổ cái bàn trước mặt.
Anh... Sao Nhu Nhu lại không cần anh chứ? Anh nhất định...nhất định phải tìm cho ra cô.
***
Từ Giai Tuyền được Diệp Quân Nhiễm đưa tới mộ của Từ Giai Nhu. Cỏ xanh mọc um tùm, không khí ảm đạm đến thê lương, Từ Giai Tuyền lẳng lặng đặt bó hoa xuống, nhìn vào khung ảnh trên mộ. Người phụ nữ trên ảnh đang mỉm cười, nụ cười đong đầy gió xuân.
" Mẹ, con gái bất hiếu đến thăm mẹ " - Từ Giai Tuyền lúc này mới quỳ xuống bật khóc.
Diệp Quân Nhiễm cúi người vỗ vai cô, ánh mắt anh cùng nhìn vào cô gái trong ảnh. Đây mới đúng là Từ Giai Nhu mà anh yêu. Còn Từ Giai Tuyền, là con của cô ấy.
" Đừng khóc nữa " - Diệp Quân Nhiễm đối với Giai Tuyền lại có chút đau lòng.
Từ Giai Nhu là tên cô ấy, Từ Giai Tuyền lại là tên cô. Vậy còn ba của cô? Tại sao lại không theo họ của ba? Diệp Quân Nhiễm không hỏi vì anh biết. Nhu Nhu chắc chắn có nỗi lòng.
" Tôi là người đã hại chết mẹ " - Giai Tuyền ngẩng đầu nghẹn ngào nói.
Diệp Quân Nhiễm ngây người. Năm đó, anh biết! Sở Thần giết Từ Giai Nhu!
" Tôi đã chạy đi. Tôi không chờ mẹ, không đợi mẹ cùng chạy! " - Giai Tuyền tiếp tục khóc.
Diệp Quân Nhiễm lắc đầu:
" Không phải, em không phải là người hại chết mẹ em " - Diệp Quân Nhiễm lạnh lùng " Giai Tuyền, mẹ em là do Sở Thần giết chết! "