Tại nhà của Võ Loan Loan.
Một sắc hủ nữ nào đó đang vui vẻ gõ bàn phím lạch cạch thì bất ngờ, có tiếng gõ cửa vang lên thật đều đặn. Hơi kinh ngạc một chút, cô nàng vội mở cửa ra thì thấy một gương mặt đen như than. Không để ý đến biểu tình quái dị của hắn ta, cô nàng vui vẻ hỏi thăm:
- Chào Thần Hi, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?
Hắn nhìn cô gái vô..à không vô số tội này, khóe môi co giật liên tục rồi miễn cưỡng nói:
- Tôi đã đọc cái quyển tiểu thuyết mà cô viết…
Chưa đợi hắn nói hết câu, Loan Loan đã nhào vào, ngắt lời ngay:
- Anh thấy thế nào? Tôi viết hay lắm phải không? Thật ra anh không cần hâm mộ đâu, tôi biết mình viết rất sát với “thực tế”.
Một tràng tự khen mình của cô nàng càng khiến cho mặt của hắn càng thêm tối. Hắn đưa tay tì mạnh cằm cô:
- Ý em nói là tôi không có năng lực làm “chuyện đó” phải không?
Cái cằm nhói đau khiến cô bất ngờ biết phải trái. Trước con mắt kinh ngạc của Tây Môn Thần Hi, cô liên tục lắc đầu. Và ngay lúc hắn vừa buông tay ra, cô đã vội vả đính chính lại quan điểm của bản thân:
- Tôi chưa bao giờ nói anh không “được”. Chẳng qua là đối với đối tượng là phụ nữ, anh không có phản ứng mà thôi. Anh xem, độc giả của tôi ai nấy đều khen anh dũng mãnh, ăn tiểu thụ không còn miếng xương…
Nghe lời biện bạch của Loan Loan, Ám càng lúc càng thấy bực mình. Cô nói vậy, có khác gì khẳng định hắn “không phải đàn ông” chứ! Trong lòng hắn càng dâng thêm vài trận ảo não. Trước giờ chỉ có một kẻ không biết tốt xấu như cô mới dám “bôi nhọ” hắn như vậy.
Mà tệ nhất là hắn lại không nỡ bóp chết cô gái nghiện đam mỹ thời kì cuối này. Rốt cuộc, hắn cần làm gì để “cứu” lại danh dự của mình đây?
Khoan đã, nạn nhân trong vụ việc này hình như còn một tên chuyên ngành hacker– Nam Cung Lãnh nữa mà! Hắn chỉ cần báo mọi chuyện cho anh ta, đảm bảo những thông tin gây hại này sẽ biến mất khỏi hành tinh sau vài phút. Uhm, thế cũng được rồi, nhưng dường như quá hời cho “kẻ bôi xấu” hắn.
Hắn nhìn cô gái trước mắt vẫn vẻ mặt không sầu không lo thì bỗng nổi lên ý muốn trêu đùa. Thế nên, hắn dùng giọng cợt nhã nói với Loan Loan:
- Em có biết mình đã đụng chạm đến những người nào không?
Cô nàng ngu ngốc đứng trước mặt hắn lại lắc đầu. Hắn mới ung dung ngồi lên ghế rồi mới từ từ liệt kê:
- Người thứ nhất em đắc tội là tôi. Bật mí cho em biết, tôi là người thừa kế của hắc đạo, bản thân cũng là một sát thủ lừng danh. Thế nên, em nghĩ nếu tôi muốn em chết, em có thể sống không?
Loan Loan nhìn người đang cười như không cười trước mặt mình, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Hồi lâu sau, cô mới giương mắt dè dặt hỏi:
- Anh đang đùa với tôi thôi phải không?
Nhìn cô cẩn thận từ ly từ tí khiến Ám suýt không nhịn được cười. Đến giờ phút này mà cô ngốc này còn cho là hắn đùa được cơ đấy? Tuy nhiên, hắn vẫn làm ra vẻ bí hiểm, tiếp tục dọa cô gái trước mắt:
- Người thứ hai em đắc tội là Nam Cung Lãnh. Hắn ta vốn là một sát thủ, cũng là một hacker nổi danh. Anh cam đoan là tất cả mọi tiểu thuyết của em có thể “bay” ra khỏi hành tinh này trong vòng vài phút mà thôi.
Nghe đến đây, Loan Loan bắt đầu ý thức được tình hình nguy khốn. Không được, cô phải bảo vệ những đứa con tinh thần của mình. Không thể nào để chúng bị bọn hacker xấu xa phá hoại. Mặt cô nàng cũng vì thế mà tái đi.
Thấy trên gương mặt cô bắt đầu hiện lên nét hoảng loạn, Tây Môn Thần Hi mới đắc ý, đi đến thì thầm bên tai cô nàng:
- Còn người thứ ba, chính là tên ngốc Ngôn Thiệu – tên đáng thương bị đóng vai tiểu thụ trong truyện em đó. Hắn ta là kẻ xử lí công việc của tổ chức anh, tuy không có tham gia vào việc giết người nhưng lại là người lên kế hoạch giết người. Hắn ta nhận được chân truyền tự tên đại trưởng lão đa mưu xảo trá, nên bản thân cũng là một con hồ ly. Nếu em lọt vào tay tên kia, đảm bảo chết không toàn thây đâu, bé cưng.
Lại mất thêm mười phút, cô nàng chậm tiêu Loan Loan mới hiểu được hết những gì Ám nói. Cô nàng bắt đầu khóc lên:
- Hu hu hu. Tây Môn Thần Hi, coi như anh đại nhân đại lượng không chấp nhất kẻ tiểu nhân, hãy bỏ qua những sai lầm mà tôi phạm phải. Đừng cho đám người khủng khiếp kia biết về tôi, cũng đừng giết người diệt khẩu. Làm ơn đi!
Để cho lời van xin thêm phần chân thành và xúc động, Loan Loan không quên chớp mắt liên tục, hòng cho nước mắt chảy ra. Đáng tiếc, tuyến lệ của cô nàng không mấy phối hợp nên chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra cả.
Trò mèo của cô làm sao qua mắt được Tây Môn Thần Hi. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng hề vạch trần kĩ năng diễn xuất kém cạnh của cô nàng, ngược lại còn phối hợp diễn một phen, hòng thu về “lợi ích” lớn nhất.
Hắn phả hơi thở nam tính vào vành tai của cô, khiến cả người cô run lên. Hài lòng với biểu hiện của cô, hắn mới cất giọng nói khàn khàn:
- Muốn tôi tha cho em cũng được. Nhưng em cũng nên làm điều gì đó…
Chớp ngay thời cơ, cô quả quyết nói:
- Anh muốn tôi làm gì cũng được. Chỉ cần cam đoan tôi toàn mạng.
Nụ cười trên môi kẻ xấu là Ám càng lúc càng đậm. Hắn cười mị hoặc:
- Tôi muốn em dừng viết bộ tiểu thuyết nhảm nhí kia ngay.
Vậy là xong rồi, đưa con tinh thần đang đứng ở vị trí thứ hai và sắp đoạt được cái ghế đứng đầu sẽ bị drop vĩnh viễn. Vậy là lần này, cô phải thất hẹn với độc giả của mình thật rồi. Cô sẽ trở thành một kẻ vô trách nhiệm.
Tuy rằng trong lòng Loan Loan nghĩ thế, nhưng cô vẫn xác nhận trong nghẹn ngào:
- Được.
Dù gì mạng sống cũng quan trọng hơn mà…
- Còn một điều nữa là tôi muốn lấy lại danh dự.
Lần này cô trố mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn lấy lại danh dự, thì liên quan gì đến cô. Tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn nói:
- Anh muốn tôi làm gì?
- Tôi muốn em kiểm tra “khả năng” của tôi.
Ai đó đưa ra một yêu cầu vô sỉ, tuy nhiên mặt vẫn không hề đổi sắc. Tay hắn để trong túi quần, liên tục ấn lên chiếc smart phone và gửi tin đến một người quen.
- Không có khả năng.