Mùa Đông Sẽ Về

Chương 81: Ngoại truyện 12: Thư kí nghiêm túc vs trưởng phòng lạnh tanh (3)




Cuộc sống của hai con người ấy vẫn tiếp tục một cách thật bình thường, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài tĩnh lặng của mặt hồ đang âm thầm dậy sóng. Lí Thần vẫn cứ vùi đầu để cho “Tuyệt” tái xuất, còn Trần Ly thì bắt đầu dành sự quan tâm cho hắn nhiều hơn. 

Bản thân Lí Thần cũng đâu phải kẻ ngu, sự thay đổi của cô gái nghiêm túc kia thì làm sao không thấy được! Tuy nhiên, hắn vẫn giả vờ cái gì cũng không biết, giữ vững mối quan hệ của hai người ở mức bình thường. Bây giờ vẫn chưa đến lúc để nói chuyện yêu đương, mặt dù bản thân hắn cũng rất thích tiểu Ly nhưng hắn không hề muốn người mình quan tâm dính vào những nguy hiểm và rắc rối.

Thái độ không mặn không nhạt của hắn cũng khiến Trần Ly âm thầm buồn bực, nhưng cô vẫn không nói gì. Dường như có một sợi chỉ vô hình đã lặn lẽ buộc lấy con tim cô, chỉ cần Lí Thần đối xử với cô lạnh nhạt vài lần thì sợi dây ấy sẽ siết chặt thêm một chút.

Trần Ly mang nụ cười treo trên môi, nhưng đôi mắt lại lộ ra một chút thê lương. Chẳng lẽ số mệnh cô đã định suốt cuộc đời này, những người cô quan tâm nhất sẽ chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến cô hay sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt. Ít nhất, họ sẽ không bị cô làm hại.

Có một bí mật, đã chôn vùi rất sâu, rất rất sâu trong kí ức của Trần Ly. Một bí mật thật buồn mà cô đã cố quên đi, và vô tình bị Lí Thần khơi gợi. Một bí mật mà cô chưa từng kể cho bất kì ai nghe, cũng không dám kể cho ai.

Thân phận thật sự của Trần Ly chính là một cô tiểu thư của Trần gia danh tiếng vang dội. Chỉ đáng tiếc, cô vốn không phải là con chính thất mà chỉ là một đứa con tư sinh. Lúc còn trẻ, mẹ cô cũng có chút tư sắc, nên bị cha cô để ý và đeo đuổi. Ông ta cũng chính là Trần Khải – kẻ thừa kế Trần thị giàu đến nứt vách đổ tường. Tuy chẳng tham gia tài bạc triệu của ông ta, nhưng trước sự đeo đuổi mãnh liệt ấy, bà cũng dần dần xiêu lòng và trao cả trái tim cho lão già đó. 

Chẳng bao lâu sau, bà mang thai Trần Ly và ngay lúc đó, ông ta biến mất. Mẹ Trần Ly trăm lo nghìn lắng, sợ ông ta gặp phải độc thủ của những người anh em đang chực chờ giành lấy Trần Thị, lại lo cho bản thân và con gái nên không dám liên lạc gì đến ông ta. 

Một tháng sau, khi bà nhận đi khám thai thì bắt gặp ông ta dùng ánh mắt ôn nhu, bước đi cùng một người phụ nữ khác. Thêm vài ngày nữa, bà thấy hàng loạt trang báo đăng tin về đám cưới của người thừa kế Trần Thị và thiên kim tập đoàn Lê thị. Đau khổ tột cùng, bà rời khỏi nơi thị phi đó, trở về nhà mẹ đẻ.

Mẹ cô trở về với cái thai không cha khiến bà con xóm làng xầm xì to nhỏ. Ông bà ngoại của cô cũng vì chuyện của mẹ mà bị bẻ mặt, bị người ta nói rằng không biết dạy con. Hai người lớn tuổi thương cho con gái dại dột, nhưng cũng nhiều lần kêu mẹ phá thai, bởi vì bà vốn bị bệnh tim nên nếu sinh con thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng mặc kệ ai nói như thế nào, bà vẫn kiên trì che chở cho đứa con trong bụng mình.

Ngày cô chào đời cũng là ngày bà nhắm mắt. Điều đó khiến một đứa trẻ không cha như Trần Ly càng phải nghe thêm nhiều lời ra tiếng vào. Đến lúc cô có ý thức, cô luôn luôn nghe người ta nhắc đến mình với giọng khinh khi. Không biết bao nhiêu cái tên đầy ác ý được đặt ra cho cô, từ “đứa con hoang”, “đứa trẻ khắc cha khắc mẹ” cho đến “kẻ xui xẻo”… 

Thậm chí kể cả người cậu ruột duy nhất của cô cũng chẳng ưa thích gì cô, bởi vì trong người cô có chảy một nửa dòng máu của kẻ phụ bạc, và cũng là hung thủ giết chết em ông. Thế nên, dù cô có ngoan ngoãn, hiếu thuận bao nhiêu thì ông vẫn vô cùng ghét đứa cháu ruột này.

Đến tuổi đi học, cô đi đến trường với bộ dạng ương bướng, hay gây sự. Điều đó khiến bọn trẻ trạc tuổi cũng kiên dè và chẳng dám bắt nạt cô, nhưng không có nghĩa là chúng không nói sau lưng. 

Đã rất nhiều lần, Trần Ly nghe được những lời nói không hay về mình. Cũng có không ít lần, cô âm thầm rơi lệ vì điều đó. Nhưng trước mặt những người khác, cô luôn là một Trần Ly cứng đầu và ngang ngạnh, chẳng biết sợ là gì. Cô biết, nếu mình yếu đuối, sẽ không có ai thương hại và an ủi cô, ngược lại tất cả bọn họ sẽ cùng nhau tấn công cô, khiến cô đau khổ hơn nữa.

Cũng may mắn cho Trần Ly là cô rất thông minh, học cũng rất giỏi. Từ thời tiểu học, cô đã giành được nhiều giải thưởng trong các kì thi. Số tiền đó cộng thêm tiền học bổng cho trẻ khó khăn mà cô xin được từ nhà trường tạo điều kiện cho cô tiếp tục học, học càng cao hơn nữa. Và vào năm lớp 12, do đoạt giải nhất toàn quốc trong một cuộc thi lập trình, Trần Ly đã nhận được một xuất học bổng du học dành cho học sinh xuất sắc.

Ở  trong một môi trường mới, khi không ai biết gì về thân thế bản thân thì lẽ ra Trần Ly cũng chẳng cần tỏ ra ương bướng làm gì. Nhưng ở độ tuổi đại học, bị vài nam sinh đeo đuổi, cuối cùng Trần Ly đành đeo lại cái mặt nạ nghiêm túc để tránh đi phiền toái. Ăn mặc thì toàn những thứ đồ lỗi thời, đôi mắt đẹp được che bởi một cặp kính mát, cuối cùng cô cũng được yên thân và bắt đầu một cuộc sống mới.

Khi cô vừa trở về nước, điều khiến cô bất ngờ là cậu cô thay đổi. Ông bỏ qua thành kiến trước đây, cũng rất mực thương yêu cô. Điều đó khiến Trần Ly vốn thiếu thốn tình thương vô cùng cảm động. Nhưng chưa được tận hưởng bao lâu thì chỉ sau ba tháng, ông bị chẩn đoán rằng mắc bệnh ung thư. Và chỉ thêm ba tháng nữa, ông đã rời khỏi Trần Ly mãi mãi.

Những chuyện ấy, mặc dù đã trải qua rất lâu nhưng nó vẫn là một vết thương sâu trong lòng của cô. Phải nghe những lời đồn đãi kia quá lâu, lại thêm rất nhiều sự trùng hợp khiến Trần Ly cảm thấy tự ti về chính mình. Mặc dù cô đã che giấu rất kĩ, nhưng cô luôn lo lắng rằng mình sẽ mang xui xẻo đến cho những người khác.

Có lẽ, trời cao đã định rằng Trần Ly cô phải chịu cô độc. Vậy thì cô sẽ chấp nhận điều đó, nhưng xin vận mệnh đừng làm hại những người cô quan tâm. Trần Ly thầm nghĩ, bước đi, đầu hơi cúi xuống.

Cô không hề chú ý, ở xa xa, có một bóng người đang lặng lẽ dõi theo, rồi lại thở dài. Người đó có thể là ai khác trừ Lý Thần cơ chứ! 

Hắn nhìn theo bóng lưng đã cách mình khá xa, đôi mắt đầy đăm chiêu. Có phải thái độ của hắn khiến tiểu Ly buồn hay không? Đôi mắt vốn hơi ảm đạm bỗng lóe lên niềm vui khó tả. Nếu trì hoãn khiến hắn và tiểu Ly khó chịu, thì chẳng bằng cứ nói ra để cả hai hiểu lòng nhau, thế chẳng phải tốt hơn hay sao!