Hôm sau, Hạ thúc thúc đã quyết định đưa Thủy Miên ra nước ngoài điều trị. Một phần vì ở lại đây, tốc độ bình phục của cô ấy rất chậm rãi, hơn nữa khi tỉnh lại, cô ấy lại không biết đối mặt ra sao với người kia. Hắn lưu luyến nhìn cô ấy được đưa đi, tâm tình cũng dần dần bình phục trở lại.
Hạ thị tuy đã không còn trong tay Hạ Vĩnh Cường, nhưng lăn lộn trên thương trường biết bao nhiêu năm, nhân mạch của ông ta cũng không tệ. Huống hồ tuy Nam Cung Lãnh đang nắm quyền to, nhưng 21% cổ phần trong tay ông ta cũng không phải ngồi không. Nếu hắn sơ suất, ông ấy hoàn toàn có thể lấy lại Hạ thị. Hoặc trong tình huống tồi tệ nhất, gia đình ông dựa vào số cổ tức khổng lồ kia cũng có khả năng sống thư thả cả đời.
Thế cũng tốt! Gã đàn ông thối kia đã khiến cô gái bé nhỏ đó quá mệt mỏi, cứ để em ấy đi thì tốt hơn. Mộ Dung Ngạo nghĩ bụng, không hề phát hiện ra khẩu khí của mình lại cực kì chua. Bình thường, hắn ta luôn kiêu kiêu ngạo ngạo, như hoàng tử đứng trên cao, mấy khi chịu biểu hiện ra cái bộ dạng trẻ con như vậy. Nếu người thân cận của hắn nhìn thấy một màn này, không biết có tròn mắt hay không đây!
Ngay lúc anh đang chuẩn bị trở về nhà, thì chuông điện thoại quen thuộc reo lên. Là cô em họ tinh quái của hắn đây mà. Quả nhiên, ngay khi vừa bắt máy, một giọng nói trong trẻo mang theo nhàn nhạt lo lắng vang lên:
- Anh họ, Thủy Miên sao rồi?
Hơi chán nản, hắn trả lời:
- Thủy Miên đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn không thể tỉnh lại.
Xem ra con bé vẫn còn biết quan tâm bạn bè một chút. Vì sợ Lí Thần mách lẻo Nam Cung Lãnh nên đâu ai dám cho Tuyết Băng đi thăm cô bạn xui xèo của mình. Thế là ngày nào, cô cũng điện cho hắn để hỏi thăm tình hình của bạn thân.
Ngay sau đó, hắn nghe cô thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang định cúp máy đã nghe cô nói rằng Nam Cung Lãnh vừa ép Tuyết Băng nói ra nơi ở của Thủy Miên. Cảm xúc trong người hắn như ngọn núi lửa phun trào, không cách nào kềm nén được. Thế nên, hắn vừa cười hả hê vừa nói với em họ mình:
- Chú Cường vừa hoàn thành thủ tục rồi, tiểu Miên sẽ qua nước ngoài trị bệnh. Anh không tin là anh ta thần thông quản đại đến mức có thể thò tay ra ngoại quốc mà điều tra một cách nhanh chóng đâu, em cũng không cần áy náy làm gì.
Thắng được đại cục thì đã sao? Thắng được tất cả mọi người thì đã sao? Cuối cùng, không phải anh đã đánh mất người mà mình yêu thích nhất, hả Nam Cung Lãnh! Ha ha, thì ra, không phải mình tôi là kẻ thua cuộc, mà chính anh, anh cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.
Hắn lại tức giận, và lái xe không điểm đến. Bất tri bất giác, Mộ Dung Ngạo lại có mặt tại cánh đồng hoa, nơi mà hắn lần đầu gặp Lam Vi. Cô gái đó vẫn ngồi lừa gạt lũ bướm đực tội nghiệp tại vị trí cũ, đôi mắt lam xinh đẹp nhìn chăm chăm bông hoa. Vậy là hắn chậm rãi bước đến phía sau cô.
Hứa Lam Vi đang tập trung nhìn bông hoa đợi lũ bướm đực, vô ý nở một nụ cười tươi tắn. Có lẽ hôm nay do tâm trạng cực kì tốt, nên tự dưng cô lại muốn cười. Cười tươi như lúc nhỏ được ba dẫn đi chơi công viên vậy …
Nghĩ thế, tâm trạng cô cũng hơi chùn xuống. Cô khẽ lẩm bẩm tiếng lòng của mình:
- Hôm nay .. anh Lãnh… đến tìm..Miên… về. Chắc… anh.. vui… lắm.
Lời nói vẫn đứt quãng như cũ, nhưng một tiến bộ đáng khen là câu nói đã dài hơn trước rất nhiều. Giọng nói cô hơi pha chút cô đơn vì nhớ lại chuyện cũ. Thế nhưng, giọng nói man mác ấy càng khiến gương mặt người con trai đứng sau lưng tối sầm đi:
- Em đừng mơ, chú Cường đã đưa Thủy Miên ra nước ngoài trị bệnh rồi. Anh ta sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ấy!
Lam Vi quay đầu lại, thì bắt gặp người con trai quen thuộc với biểu tình dữ tợn thì vô cùng hốt hoảng. Từ trước đến giờ, mặc dù Mộ Dung Ngạo hơi kiêu ngạo một chút, nhưng chưa bao giờ cô thấy bộ dạng đáng sợ như thế của hắn ta.
Ngay lúc cô đang sững sờ, chưa biết phản bác ra sao, theo bản năng cắn nhẹ môi thì đôi mắt đen của anh càng trở nên thâm trầm. Anh đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, không tự chủ tăng lực đạo, giọng nói chứa đầy sự bực tức:
- Em đang nghĩ gì mà mất tập trung thế? Có phải là đang rất hưng phấn, vì Thủy Miên đi rồi, em sẽ có cơ hội đeo đuổi anh ta phải không?
Gương mặt của Lam Vi trở nên tái nhợt, rồi nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng không chút cảm xúc thường ngày:
- Đồ xấu xa.
Vẫn chưa xua được cơn giận, bàn tay cô đánh thằng vào mặt Mộ Dung Ngạo, vang lên một tiếng “chát”. Cô và anh hai, làm sao có thể xấu xa như thế. Từ lúc biết sự tồn tại của Miên Miên, cô đã lui ra, thành tâm chúc phúc cho họ cơ mà? Uổng công vừa nãy khi bắt bướm cô còn nhớ đến anh ta, còn định đưa cho anh ta hai cái tiêu bản mà cô thích nhất mặc dù không nỡ xa chúng. Được lắm, bây giờ các bảo bối của cô không cần phải theo anh ta.
Ngay lúc Lam Vi chạy đi, Mộ Dung Ngạo đã nhận ra mình vô cùng quá đáng. Tại sao hắn lại không khống chế được cảm xúc, còn nói như thế với cô. Chắc cô đang cảm thấy bị tổn thương…
Nhìn cô gái đang chạy vội vả trên còn đường đê lắc léo, bất chấp đôi giày cao gót mình đang mang, hắn vội vả chạy theo. Trong quá trình “rượt đuổi” đó, Lam Vi không cẩn thận, bước hụt một nhịp, ngã người xuống ruộng hoa. Chân cô dường như bị trặc, khiến cô cảm thấy đau nhói. Bộ đầm màu vàng tươi như những bông hoa trong ruộng cũng lấm lem đất bùn.
Ngay giây phút đó, cô cảm thấy vô cùng uất ức. Nước mắt không tự chủ được mà không ngừng chảy ra, giàn giụa trên gương mặt nhỏ, khiến cô càng thêm vài phần chật vật. Mộ Dung Ngạo đang đuổi theo, đứng khom người thở hổn hển, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn cô nở nụ cười tươi, rồi chìa một tay ra:
- Nắm lấy tay anh để lên nè.
Bộ dạng bây giờ của cô thật sự quá đáng yêu, nhưng nghĩ đến bản thân khiến cô như vậy, trong lòng hắn càng dâng lên một cảm giác áy náy. Ngay khoảnh khắc này, hắn không khỏi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm cho cô cảm thấy ủy khuất bất kì một lần nào nữa.
Nghe lời nói của Mộ Dung Ngạo, lại nhìn lại tình trạng bản thân, nước mắt trên mặt Lam Vi càng nhiều hơn. Cô cất giọng nghẹn ngào, yếu ớt nói:
- Giận. Nghỉ chơi.