Nhưng khi cậu đến gặp cô giáo bé thì đã nghe cô giáo kinh ngạc kêu lên:
-Trước đây khoảng hai giờ, ba của bé đã đến đón bé rồi.
Gương mặt kiên nghị của Ryan hiện lên tia sững sốt, rồi nhanh chóng bình tĩnh trả lời cô giáo:
-Cảm ơn cô.
Anh rể đã đến đón bé Vân rồi sao? Ryan có chút tiếc nuối. Vậy là hôm nay, cậu không thể dẫn cháu gái nuôi của mình đi chơi rồi.
Trong óc cậu bỗng chợt nhớ đến, nếu anh rể đã đến đón thì chị Miên còn kêu mình đến đây làm chi nữa? Có chút khó hiểu, cậu cầm điện thoại, gọi đến cho Thủy Miên:
-Chị ơi, anh rể đã rước tiểu Vân rồi.
Lời tưởng thuật của cậu như sét đánh bên tai Thủy Miên. Động tác của anh ta đúng là vô cùng nhanh chóng, chưa bao lâu đã điều tra được nhà trẻ của tiểu Vân. Vẫn chưa tin tưởng lắm, cô gằn giọng hỏi lại:
-Anh rể ..rước.. tiểu Vân?
Cô đè mạnh từng chữ, khiến Ryan không khỏi kinh ngạc. Cậu hiểu rằng bà chị của mình đang vô cùng bực bội. Chẳng lẽ anh rể không có báo tin cho chị Miên hay sao?
-Tôi biết rồi, cậu nghỉ trước đi.
Thủy Miên nói một câu cọc lốc như thế rồi cúp máy. Lửa giận trong người cô phừng phừng nổi lên. Nam Cung Lãnh, anh thật sự rất quá quắt rồi, tự ý đón con gái cô đi mà chẳng cho người làm mẹ như cô hay một tiếng nữa. Trong lòng cô cũng cảm thấy hơi lo lắng. Anh ta vẫn chưa biết tiểu Vân là con gái ruột của mình, không biết có làm điều gì bất lợi với con bé hay không nữa.
- - - - - - -
Ở một quán kem…
Nam Cung Lãnh đang thong thả ngồi nhìn con gái cưng đang ra sức “chiến đấu”. Tiểu Vân đang vui vẻ ăn ly kem thứ ba, không chú ý hình tượng của bản thân một chút nào. Bất chợt, con bé ngước lên, nhìn thấy anh không hề ăn kem mới bễu môi khó hiểu:
-Kem ngon mà, sao ba không ăn?
Kem ở đây vừa mềm vừa mịn. Mỗi khi đưa một muỗng kem vào miệng, cảm giác lành lành và hương vị của trái cây lại lan tỏa ra khắp khoang miệng, vô cùng tuyệt vời. Vị béo của sữa, lại có thêm chút đậu phộng làm cho ly kem vô cùng quyến rũ. Bé không hiểu là kem đã ngon đến thế thì còn chỗ nào không hợp ý ba nữa đây.
Anh nhéo má con bé, rồi mới trả lời:
-Ba không thích ăn kem, con ăn đi.
Anh đúng là không thích ăn những thứ đồ vừa ngọt vừa lạnh như thế này. Thế nên trước đây, mỗi lần Thủy Miên muốn ăn kem, anh cũng chỉ ngồi chờ cô, như hiện tại anh đang chờ bé tiểu Vân vậy.
Cô bé nhìn anh, cảm thán:
-Ba không giống con và mẹ, cả con lẫn mẹ đều thích ăn kem.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng tiểu Vân vô cùng vui vẻ. Những khi đi ăn với mẹ, mẹ chỉ cho phép cô ăn một ly thôi, nếu muốn ăn thêmsẽbị mẹ la ngay. Còn ba thì cho bé ăn thả ga, thậm chí nếu bé muốn mua thêmvềnhà cũng được.
Nam Cung Lãnh bật cười trước cái nhìn của con bé. Anh đưa tay, định xoa đầu con thì điện thoại bất ngờ reng lên:
-Nam Cung Lãnh, anh đưa tiểu Vân đi đâu rồi?
Giọng Thủy Miên từ bên đầu dây truyền qua, gần như đang thét lên với anh. Nhưng Nam Cung Lãnh không hề vì vậy mà cảm thấy không vui, ngược lại còn vô cùng thoải mái đáp lời cô:
-Anh chỉ đưa con bé đi chơi một chút thôi. Hiện tại hai người bọn anh đang ở quán kem Night.
Chắc anh đã mắc căn bệnh cuồng tự ngược rồi. Chỉ cần được nghe giọng của cô, cho dù có mắng anh thì anh cũng vui.
Không một tiếng phản hồi, chỉ còn lại vài tiếng “Tút, tút” vang lên, khiến anh vô cùng bất đắc dĩ. Sau khi nở nụ cười khổ quen thuộc, anh xoay người sang nhìn con gái cưng, rồi nói:
-Con ăn nhanh đi, mẹ sắp đến.
Nghe nói mẹ đến, tiểu Vân càng tăng tốc. Chợt, bé nhớ đến hai ly kem đã rỗng trên bàn, vội vả kêu chị phục vụ mang đi, rồi mới quay sang giải thích với anh:
-Mẹ thấy tiểu Vân ăn nhiều kemsẽgiận tiểu Vân.
Con bé nhìn anh bắng ánh mắt năn nỉ như muốn xin anh đừng tiết lộ với mẹ bé là bé đã ăn nhiều kem đến thế. Anh cưng chiều xoa đầu con, rồi mới dùng ngữ điệu dụ dỗ nói:
-Mai mốt ba lại đến rước con đi chơi, con muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Ấn tượng tốt mà tiểu Vân vừa có với Nam Cung Lãnh lại lần nữa suy sụp. Ba à, đừng xem thường trí thông minh của con được không, tại sao lại dùng cái bộ dạng lừa gạt trẻ em ba tuổi đối với con gái cưng của mình chứ. Một lẽ dĩ nhiên là bé đã quên mất mình chỉ mới hơn ba tuổi được một chút thôi.
Ngay lúc này, Thủy Miên bước đến. Bắt gặp anh đang chờ bé tiểu Vân ăn kem, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng bớt đi phần nào. Cô đi đến bên cạnh con gái, trên mặt hiện rõ sự không vui:
-Tiểu Vân,vềvới mẹ.
Bé đưa mắt tiếc nuối nhìn ly kem vẫn còn một ít, rồi ợ một cái. Do ăn quá nhiều, nên bé không thể nào “giải quyết” ly kem ấy nhanh hơn. Bé nhanh chóng đứng dậy, chạy ra sau lưng Thủy Miên, nhưng mặt vẫn còn hơi buồn:
-Dạ.
Khi thấy con gái đã ngoan ngoãn nghe lời, cô mới xoay người sang nhìn Nam Cung Lãnh:
-Nam Cung tiên sinh, lần sau anh đừng tự ý dẫn con gái tôi đi nữa.
Tuy rằng thoạt nhìn anh ta không có ý định gì làm hại đến con bé, nhưng ai biết có khi nào anh ta lại phát rồ lên, anh ta lại mang con bé giấu ở một nơi nào đó để uy hiếp cô hay không?
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn tiểu Vân bằng ánh mắt ôn nhu, nhưng giọng nói lại hơi mang chút cảnh cáo:
-Miên Miên, anh biết em giận anh, nhưng con bé là con gái ruột của anh, anh đưa nó đi chơi thì có gì là sai.
Em đã không cho tôi một danh phận thì thôi, chẳng lẽ đến nhận con gái của mình em cũng không đồng ý nữa hả?
Sắc mặt của Thủy Miên nhanh chóng xấu đi. Làm sao, anh ta có thể tra ra chuyện đó nhanh như thế được. Nhưng cô không thể phủ nhận, lời anh ta nói cũng không phải là vô lí. Dù sao, trên vấn đề huyết thống, anh ta vẫn là cha ruột của tiểu Vân. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh:
-Cho dù là như vậy thì anh cũng phải thông báo cho tôi biết chứ!
Nam Cung Lãnh nhìn đôi mắt của cô có chút phiếm hồng, có lẽ là bởi vì lo lắng và tức giận thì cũng rất đau lòng. Anh hơi cúi đầu, đôi mắt đượm buồn:
-Xin lỗi, là anh quá nóng lòng muốn gặp tiểu Vân.
Ngay lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người:
-Mẹ ơi, tiểu Vân đau bụng quá đi.