Mùa Đông Sẽ Về

Chương 56




Thủy Miên ngồi trước máy tính, nhanh chóng mở phần mềm lập trình quen thuộc, đôi tay không ngừng bay lượn trên bàn phím viết lên những chuỗi code vô cùng chăm chú. Người ám vệ đang theo dõi cô cũng thở phào, tuy vậy vẫn không hề có một chút buông lỏng. Sau hơn hai giờ ngồi trước máy tính, cô mới tạm ngưng phần việc còn đang dang dở, chuyển sang chơi đùa với mèo con.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác căng thẳng. Anh ta vẫn luôn cho người theo dõi mỗi cử động của cô, thì làm sao cô có thể liên lạc với ba mình được? Cô phải tranh thủ thời gian, không khéosẽkhông còn kịp nữa rồi.

Cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, Thủy Miên âm thầm tính toán. Mọi thứ đã sẵn sàng, bây giờ, cô chỉ còn thiếu một thời cơ. Nhưng rõ ràng, Nam Cung Lãnhsẽkhông cho cô cơ hội ấy. Như vậy, cô chỉ còn cách liều một phen, tự tạo ra cơ hội thì may ra...

--- - - -



Nam Cung Lãnh vừa trở nhà đã nghe mùi thức ăn cháy khét từ gian bếp toát ra, liền nhanh chóng bước vào và thấy Thủy Miên đang mang tạp dề đứng trước bếp. Phòng bếp đã biến thành một bãi chiến trường, món ăn trong nồi càng sớm không nhìn ra hình dạng. Anh bật cười xoa đầu cô:

-Ngốc, muốn ăn gì sau không kêu đầu bếp làm, hoặc đợi anhvềrồi nói với anh.

Cô trừng mắt nhìn anh:

-Tôi không muốn ăn đồ ăn anh làm, cũng không muốn ăn đồ do người của anh làm.

Chưa đợi Nam Cung Lãnh kịp hiểu chuyện, cô gái nhỏ đã lao ngayvềphòng, khóa chặt cửa lại. Anh nhíu mày khó hiểu. Rõ ràng hôm qua thì tâm tình cô đã tương đối ổn định, tại sao hôm nay lại đột nhiên trở nên thất thường? Ngay lập tức, anh quay sang hỏi quản gia:

-Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên, kết hợp với khí chất lạnh lùng của anh khiến người quản gia rùng mình. Sau một hồi dè dặt nhìn sắc mặt anh, quản gia cung kính trả lời:

-Lúc nãy Thủy Miên tiểu thư vừa xem một bộ phim truyền hình đang rất được yêu thích. Nội dung của đoạn vừa chiếu nóivềviệc nữ chính bị nam chính giam lỏng vì anh ta muốn có được lòng của người này, còn nữ chính lại dần dần nảy sinh tình cảm với hắn.

Đáy mắt anh hiện lên kinh ngạc. Tâm tình cô bé ngốc này trở nên thất thường như vậy sao cũng chỉ vì cô đang cố chứng tỏ rằng mình rất chán ghét anh hay sao? Bé con của anh thật đúng là mèo nhỏ ngây thơ và ngốc nghếch.

Nhanh chóng bước đến phòng cô, điều bất ngờ là cánh cửa vẫn còn mở. Có lẽ là vừa rồi không khống chế được cảm xúc nên cô đã quên đóng lại. Cũng tốt, như vậy thì việc anh có chìa khóa dự phòng của phòng cô cũngsẽkhông bị cô gái nhỏ biết.

Quả nhiên, khi anh vừa bước vào thì đã thấy gương mặt nhỏ nhắn trở nên ảo não vô cùng. Anh cố gắng nhịn cười, ra vẻ nghiêm trang hỏi cô:

-Em không muốn ăn thức ăn tôi nấu là vì muốn thể hiện mình ghét tôi?

Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rồi nhanh chóng thay bằng vẻ cố chấp:

-Từ khi anh giam lỏng tôi ở đây thì tôi đã ghét anh.

Ánh mắt của cô chợt lóe lên một vài tia chột dạ. Anh nhanh chóng ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng:

-Đừng cố đè nén tình cảm của mình nữa. Anh yêu em, và anh biết rõ em cũng yêu anh.

Thủy Miên bắt đầu khóc, nước mắt từng giọt rơi:

-Anh là kẻ xấu xa, chẳng những lừa gạt tình cảm của tôi mà còn muốn phá hủy gia đình tôi nữa. Làm sao tôi có thể yêu anh?

Nhìn Nam Cung Lãnh sững người, trong lòng không khỏi dấy lên chua xót. Ánh mắt của anh bỗng trở nên trống rỗng. Ngay từ lúc anh lựa chọn lợi dụng cô thì cũng đã biết được kết quả của ngày hôm nay rồi, thì tại sao con tim anh vẫn đau, vẫn nhói?

Anh đã từng muốn biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, còn bây giờ thì sao? Người con gái anh yêu đã chán ghét anh, thậm chí là hận anh nữa. Trong lòng anh không khỏi vang lên âm thanh tự hỏi: “Nam Cung Lãnh, mày vì báo thù mà đánh mất con tim của người mày yêu nhất, có đáng hay không?”

Vòng tay to lớn vốn đang siết chặt lấy Thủy Miên chợt buông lỏng. Cô ngước nhìn anh, chợt thấy đôi đen mắt sâu thẳm trở mơ hồ trở nên bóng loáng. Dường như, có một chút nước mắt đang đọng lại trong đôi mắt kia nhưng đã bị chủ nhân kềm chế để không hóa thành những giọt lệ tuôn rơi.

Anh xoay người, định rời khỏi phòng cô nhằm không cho cô nhìn thấy sự xúc động của mình, nhưng khi đến cửa phòng, anh bất ngờ dừng chân và nói vọng vào:

-Từ ngày mai, anhsẽkhông tiếp tục cho người giám sát em nữa, nếu như em đồng ý hứa với anh hai chuyện…

Vốn đang rối rắm với vô vàn cảm xúc trong lòng nhưng ngay khi nghe lời nói của anh, Thủy Miên trở nên kích động. Cô cố che dấu đi điều đó, nhỏ giọng hỏi:

-Anh muốn tôi hứa chuyện gì?

Giọng nói khàn khàn đầy từ tính vang lên:

-Không được nghi ngờ tình cảm của anh, và cũng không được rời khỏi anh.

Khoảnh khắc đó, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà Thủy Miên lại buộc miệng trả lời anh:

-Em hứa.

Ngay sau khi anh rời khỏi, cô mới nhỏ giọng nhìn theo bóng lưng đã xa:

-Có lẽ anhsẽgiận Miên Miên lắm, nhưng emsẽkhông thực hiện đúng lời hứa với anh đâu.

Một lần nữa, nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô không hề hay biết, người con trai kia chẳng hề rời đi mà đang đứng nép bên ngoài cửa phòng. Con ngươi thâm trầm không khỏi lóe lên một tia tàn nhẫn. Bé con, tôi cho em một cơ hội cuối. Nếu em dám rời đi, thì chuyện của Hạ thị… đừng trách tôi không niệm tình.

Trên tay anh cầm một sấp hồ sơ dày. Đó là 30% cổ phần mà anh đang nắm trong tay. Trong những tờ giấy ấy, dường như có một dòng với nội dung: “ Tôi là: Nam Cung Lãnh đồng ý chuyển nhượng tất cả cổ phần của mình cho cô Hạ Thủy Miên”.