Cách…
Cánh cửa mở toanh ra để lộ một bóng dáng cao to, quanh thân toát lên khí thế bức người. Anh quay sang hỏi quản gia:
-Tiểu Miên sao rồi?
Không biết cô bé nhỏ của anh giờ sao nữa. Trong đôi mắt của anh lóe lên sự lo lắng, rồi lại hóa thành bất đắc dĩ. Cô, có lẽ là đang rất oán hận anh đi. Nghĩ đến ánh mắt phiếm hồng tuyệt vọng của cô, con tim anh lại đau nhói, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh. Thà là cô hận anh, còn hơn côsẽở bên cạnh một người đàn ông khác.
Vị quản gia nở nụ cười:
-Dạ, Thủy Miên tiểu thư đang chơi cùng hai con mèo nhỏ.
Đáy mắt Nam Cung Lãnh nhanh chóng dấy lên sự nghi hoặc:
-Mèo, ở đâu ra?
-Cô ấy vừa nhặt được trước biệt thự. Mèo mẹ đã chết vì bị rắn cắn, dường như cô ấy đang có ý định nuôi hai con vật nhỏ kia.
Ngón tay anh gõ gõ trên mặt bàn, có chút do dự. Xem ra bé con của anh đã quyết địnhsẽnuôi hai con mèo nhỏ đó. Nhưng lông mèo ảnh hưởng không tốt đến hệ hô hấp, đặc biệt là cô lại bị suyễn nữa… Liệu anh có nên đem hai con mèo nhỏ đó cách ly với cô không? Đương nhiên, Nam Cung Lãnh có chết cũng không thừa nhận rằng anh sợ mìnhsẽbị hai vật nhỏ kia đoạt đi sự chú ý của cô.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, anh thấy hai cục bông mềm mại đang nằm gọn trong ổ ấm nho nhỏ của mình. Còn cô gái nhỏ đã nằm yên trên giường, chìm vào giấc ngủ. Cả người cô co lại thành một đoàn, rút trong tấm chăn. Gương mặt tinh xảo mơ hồ hiện lên sự hoảng loạn rồi vài tiếng nói trong mơ màng vang lên:
-Đừng… Hàn… Mi…Miên … đ..đau.
Từ động tác đến lời nói trong vô thức của cô đều thể hiện cô đang cảm thấy thiếu an toàn. Nam Cung Lãnh vội vả ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
-Ngoan, Miên Miên. Anh ở đây. Anhsẽkhông ép buộc em nữa đâu.
Mùi hương quen thuộc không những không khiến cô cảm thấy an tâm, mà còn trở nên kích động hơn. Những giọt mồ hôi không ngừng lăn trên mặt cô, trên cổ và trên trán nữa. Cô hoảng loạn, đẩy mạnh anh ra, thở hổn hển rồi mở mắt.
Anh cố kềm chế cảm xúc bản thân, nhanh chóng lấy khăn đến, dịu dàng lau mồ hôi cho cô. Dần dần, Thủy Miên cũng bắt đầu bình tĩnh lại, thay sự sợ hãi trong đôi mắt thành mỉa mai cùng lạnh nhạt rồi mới nhìn anh:
-Nam Cung tiên sinh, anh có thấy mình rất bất lịch sự vì gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác hay không?
Động tác của Nam Cung Lãnh thoáng khựng lại, rồi mở miệng:
-Xin lỗi.
Khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, tạo nên một nụ cười như có như không:
-Anh xin lỗi có thể để cho thời gian quay trở lại hay sao? Có thể bù đắp lòng tin của một cô gái dành cho người mình yêu nhất, đồng thời chữa lành vết thương trong tâm hồn cô ấy? Rõ ràng là không thể, bởi vì anh căn bản là không muốn bù đắp những gì mình đã làm. Tôi thật sự không chấp nhận một lời xin lỗi không chút thành ý như vậy.
Anh nhìn cô, đôi mắt chan chứa tình cảm:
-Miên Miên, hãy hiểu cho anh được không?
Thoáng chút ngập ngừng, anh lại nói tiếp:
-Anhsẽthực hiện mọi điều em muốn để chuộc lỗi, trừ việc trả tự do cho em cũng như không đánh sập Hạ thị.
Cô nhìn anh, đôi mắt ngấn nước:
-Anh đã tước đoạt những thứ quan trọng nhất đối với tôi, rồi bây giờ anh lại ra vẻ hào phóng bố thí lại một vài thứ vặt vãnh khác cho tôi ư? Anh yêu cầu tôi hiểu cho anh, vậy tại sao anh không hiểu cho tôi một chút nào vậy hả?
Thủy Miên càng nói càng kích động, gương mặt nhỏ nhắn vốn ửng hồng vì tức giận nhanh chóng trở nên trắng bệch. Hơi thở của cô càng lúc càng không ổn định càng làm Nam Cung Lãnh phải lo lắng. Anh nhanh chóng lấy thuốc giúp cô, cũng không phát giác là chiếc usb 3G gần đó không đã không cánh mà bay.
Khi thấy cô gái nhỏ đã bình phục, anh mới kéo chăn đắp cho cô, rồi ôn tồn dặn dò:
-Em mệt rồi, nằm nghỉ thêm một chút đi. Để anh làm cơm cho em.
Trong đôi mắt phượng chứa đầy sự lưu luyến. Anh hôn lên trán Thủy Miên đã không còn một chút sức lực phản kháng rồi mới rời khỏi phòng.
Cạch…
Tiếng cửa phòng đóng lại khiến Thủy Miên thở phào nhẹ nhõm. Cả thân hình nhỏ nhắn vốn run lên vì lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng. Lúc nãy cô thật sự rất sợ anh tasẽphát hiện. Nếu chuyện đó xảy ra, cô không biết mìnhsẽbị đối xử như thế nào nữa. Cô đòi chia tay, anh ta liền mang cô giam lỏng, vậy nếu anh ta bắt gặp được cô đang cố bỏ trốn, có lẽ côsẽbị trói lại cũng nên …
Ánh mắt cô rơi trên chiếc usb trên tay. Chỉ cần tìm được một thời cơ thích hợp, cô có thể liên lạc với ba để rời khỏi nơi này rồi. Con tim cô mơ hồ có chút thổn thức vì không nỡ, bất quá cũng nhanh chóng bị cô chôn giấu đi đến tận đáy lòng mình. Không phải vì quá tin yêu Trọng Thủy mà Mị Châu đã trao cả cơ đồ cho giặc, cũng khiến người cha mình kính yêu – An Dương Vương lâm vào bước đường cùng hay sao? Không được, cô không cho phép bản thân mình như thế, cô phải rời khỏi đây, phải cho ba cô biết âm mưu kinh tởm của anh ta.
Hoàng hôn cũng đã dần buông, báo hiệu một ngày lại sắp hết. Nào ai hay trong đêm khuya, trong lòng mỗi người lại có những ý nghĩ riêng …