Mùa Đông Sẽ Về

Chương 47




Trong đêm tối, một bóng người chật vật chốn chạy. Không khó nhìn ra người đó là một người đàn ông trung niên. Trên người ông ta, nhiều vết thương lớn nhỏ thi nhau chảy máu, khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Cổ chân ông dường như đã bị trật khớp nên di chuyển cũng vô cùng khó khăn, hơn nữa trên đùi cũng có một vết thương do bị đạn xước qua.

Tiêu Lãnh xé một mảnh áo băng sơ lại vết thương, cắn răng bẻ lại phần khớp bị lệch, trong lòng ngũ vị tạp trần. Thân là Dạ Đế kiêu hùng không ngờ cũng có ngày rơi vào thảm cảnh như hôm nay. Ông trăm phòng ngàn phòng Hắc Long mà lại quên mất những người bên cạnh. Thân tín phản bội, thuộc hạ trung thành nhất cũng táng thân mới miễn cưỡng giữ lại cho ông cái mạng này, khiến ông không khỏi ngậm ngùi chua sót.

Ông cũng không phải không biết Mặc Hàn tính tình rất lạnh lùng, nhưng không ngờ nó tuyệt tình hơn cả ông nghĩ, dám bỏ qua cảm nhận của người mà nó yêu thương nhất để tiếp tục việc trả thù. Chẳng lẽ nó vốn không hề yêu Thủy Miên mà chỉ lợi dụng con bé hay sao?

Không đúng. Ông nhớ đến ánh mắt lo lắng dường như phát điên của nó khi tiểu Miên rơi vào tay ông. Điều đó chứng tỏ nó thật lòng với con bé, chẳng qua là cố chấp không chịu buông tay mà thôi. Ông thở dài. Ân oán của thế hệ trước kéo dài đến đời sau thì thôi, chẳng lẽ trời lại cố tình để bi kịch lặp lại một lần nữa hay sao?

Không được, ông không thể để bi kịch tái diễn. Sau một hồi do dự, ông lấy từ trong túi áo ra một đồng xu. Đây là vật mà Linh Linh tặng cho ông. Cô ấy đã nói đây là đồng tiền may mắn của cô ấy. “Yêu ai yêu cả đường đi” nên mặc dù ông không mấy tin tưởng thì vẫn không để nó rời khỏi người một phút nào. Không ngờ cuối cùng nó cũng phát huy tác dụng, bởi hiện tại ông không cách nào sử dụng tiền của Tiêu thị, đồng xu này xem như giúp ông một đại ân.

Mang theo hoài niệm cùng tiếc nuối, Tiêu lãnh đến trạm điện thoại công cộng, ấn số máy của Thủy Miên và gọi cho cô. Cũng may mắn là trí nhớ của ông rất tốt, trước đây lại xem qua tài liệu vô cùng chi tiếc do bọn thuộc hạ thu thập nên ông vẫn nhớ được số điện thoại của cô.

-- ----



Ở một nơi khác…

Thủy Miên vừa tan ca thì có một số điện thoại lạ gọi vào máy cô. Thoáng do dự, cô cũng ấn nghe máy, trong lòng không khỏi đoán già đoán non người bên đầu dây là ai. Cô bắt đầu cuộc gọi với những lời thăm dò quen thuộc.

-Alo, xin hỏi ai gọi cho tôi vậy?

-Tiểu Miên, là chú.

Từ bên kia truyền sang một giọng nói trầm thấp uy nghiêm, nhưng dường như có chút gấp gáp. Trong trí nhớ của cô dường như mơ hồ nhớ đến một người, bởi giọng nói này tuy không quen thuộc nhưng lại khá ấn tượng với cô. Sau khi so sánh cùng trí nhớ, cô cũng đưa ra được kết luận, chợt reo lên vui mừng:

-Là chú Tiêu đó hả?

Quả nhiên không có gì ngoài ý muốn, người kia nhanh chóng xác nhận suy đoán của Thủy Miên:

-Uhm, là chú. Chú có chuyện cần nói với cháu, hãy đến công viên lần trước đi. Việc này rất hệ trọng, liên quan đến nguy cơ của Hạ thị.

Chưa kịp hỏi thêm thì đã cuộc gọi đã ngừng lại, tiếng tút.. tút vô tình vang lên. Thủy Miên không khỏi nghĩ ngợivềcuộc hẹn bất ngờ này. Sao một hồi suy nghĩ, cô cũng đến công viên lần trước, nơi mình cùng người chú tốt bụng này từng gặp mặt. Cô tin chú ấy không phải là người xấu, hơn nữa chuyện liên quan đến Hạ thị, cô không thể không để tâm.

-- ----



Tại trạm điện thoại công cộng…

Tiêu Lãnh thở dài. Không biết cô bé đó có chịu đến gặp ông không nữa. Một đồng xu chỉ cho phép ông nói vài câu, cũng chưa kịp kể rõ tình huống thì cuộc trò chuyện cũng đã tự động ngắt rồi.

Mang theo một chút hi vọng, ông cũng rời khỏi trạm điện thoại đến nơi hẹn. Ông đã tận lực, mọi chuyện đành thuận theo ý trời vậy.

Trên đường đi, do trang phục của ông đã bị rách một vài mảnh bởi trận kịch chiến khiến người ta nhìn ông bằng ánh mắt kì dị. Hơn nữa do chân bị thương, dáng đi của ông trông cũng không ổn chút nào. Không ngờ một kẻ chỉ để người ta ngưỡng vọng như ông cũng có ngày trở thành đối tượng nhận được sự đồng cảm của người đời, thật quá buồn cười.

Mặc kệ ánh mắt thương hại và tiếng nghị luận của người đi đường, ông lê bước đến chỗ hẹn. Ông ngồi nơi ghế đá không lâu, đã có một người con gái mặc chiếc váy sọc ca-rô năng động chạy đến. Người đến còn là ai khác được ngoài Thủy Miên đây! Cô gái nhỏ vừa thở hổn hển, trên gương mặt mang theo áy náy:

-Xin lỗi vì đã để chú phải chờ.