Mùa Đông Sẽ Về

Chương 37




Tiêu Lãnh nhìn chồng sách đã được đặt trên bàn, ánh mắt không che dấu ý cười. Nhiêu đây sách chắc cũng đủ cho tiểu Miên đọc tạm vài ngày. Không bao lâu, tên kia cũng sẽ đến đón nó về thôi. Aiz, người già như ông, có muốn lưu lại con bé cũng không thể nào được với bọn thanh niên đầy nhiệt huyết đó.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Có chút bực mình, ông chau mày, nói vọng ra:

- Vào đi.

Ẩn bước vào, sắc mặt trầm trọng, đưa cho Tiêu Lãnh một sấp tài liệu:

- Chủ nhân, Nam Cung Lãnh đã trực tiếp tấn công phân hội số 3. Quan trọng nhất là đội tình báo của chúng ta lại không do thám được một chút tin tức gì, khiến phân hội 3 toàn quân bị diệt.

Tay Tiêu Lãnh run rẩy. Là do ông tạo nghiệt, nên bây giờ phải gánh chịu quả báo ư. Bỗng, bên tai ông bỗng vọng lại một giọng nói non nớt của thiếu niên năm nào:

- Cha à! Ân huệ mà hôm nay ông ban cho ta, sẽ có một ngày, ta sẽ trả đủ cho ông …cả… gốc .. lẫn ...lãi.

Lẽ ra ông nên tính trước đến điều này. Mặc Hàn tính vốn cao ngạo, chán ghét nhất là bị người khác khống chế. Bây giờ nó đã có năng lực chống đối ông, làm sao nó lại đồng ý thỏa hiệp với ông chứ. Ông lại tưởng rằng, khi thông báo cho nó tung tích của tiểu Miên là hai người có thể có một cơ hội giảng hòa. Thì ra, tất cả đều là ông vọng tưởng thôi.

Trong mắt ông không khỏi vang lên thật sâu hối hận. Ông đã nợ nó quá nhiều. Không phải chính ông đã bức nó tới đường cùng hay sao? Rõ ràng, ông đã hứa với Linh Linh sẽ chăm sóc nó thật tốt, nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt quật cường của nó giống hệt với Triệu Phong, ông lại đem tất cả cừu oán của mình trút lên người đứa trẻ kia.

Vẻ mặt trầm ngâm, ông nghĩ ngợi rồi nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Ẩn, liên lạc với Nam Cung Lãnh, nói với hắn ta sẽ giao người.

Ông đã đánh giá thấp cừu hận của Mặc Hàn. Vậy còn tình cảm của nó dành cho tiểu Miên thì sao? Ông vốn định mượn việc này để xác định lại vị trí của con bé trong lòng nó, nhưng thằng bé lựa chọn cách phản kháng, hơn nữa còn ác liệt hơn nữa so với ông dự định. Nhưng cũng rất có khả năng, sở dĩ nó làm lớn chuyện như thế là vì quá quan tâm tiểu Miên.

Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Lãnh thở dài vô lực. Một lần nữa đưa tiểu Miên về cạnh Mặc Hàn, không biết là đúng hay sai. Bởi cả ông cũng không biết nó có vì người mình yêu nhất mà buông bỏ cừu hận hay không.

- - - - - -

Tại một nơi khác…

Nhận được cuộc điện thoại của Tiêu Lãnh, anh nở nụ cười. Trên mặt Nam Cung Lãnh đâu còn nụ cười ôn hòa, cưng chiều khi ở với Thủy Miên mà đã thay bằng một nụ cười đầy tà khí. Quả như anh dự liệu, ông ta đã thỏa hiệp. Con người tham luyến quyền lực đó làm sao mà có thể để Dạ Tuyết Các chịu tổn thất nặng nề khi biết chắc rằng anh không thỏa hiệp đây.

Mục đích của ông ta khi bắt Thủy Miên, tám phần mười là muốn anh rút khỏi cuộc chiến của Hắc Long và Dạ Tuyết Các. Nhưng làm sao có thể cơ chứ? Anh đã vô cùng vất vả mới có thể gây dựng lên cuộc chiến này cơ mà! Mục đích của anh khi tham gia vào mớ hỗn độn này, không chỉ là vì muốn kiếm lợi nhuận mà vì một chuyện mà lòng anh ấp ủ từ lâu: báo thù.

Ngay khoảnh khắc đó, cả người anh đằng đằng sát khí, đôi mắt đẹp lóe lên sự tàn bạo, khát máu. Ám cũng cười theo, mặt đầy bất đắc dĩ. Đây mới là bản chất của Huyết. Lần đầu tiên hắn gặp anh, cũng là cái vẻ mặt này, lạnh nhạt ra tay giết hết người của Dạ Tuyết Các, đồng thời cứu hắn một mạng. Bất đắc dĩ, hắn lên tiếng nói với ai kia:

- Cậu còn không đi đón bảo bối của cậu về sao?

Nam Cung Lãnh nửa đùa nửa thật, nhìn hắn nói:

- Thật sự lần này giết còn chưa đã tay. Tôi chỉ ước gì lão cáo già kia không nhượng bộ.

Ám không khỏi toát mồ hôi lạnh về sự điên cuồng của anh, vội khuyên nhủ:

- Dạ Đế chịu nhường bước đã là tốt lắm rồi. Dù sao, việc chuẩn bị của chúng ta chưa hoàn tất, không thể nào xuống tay với lão được đâu. Huống hồ lão đã đồng ý trả tiểu Miên cho cậu, nếu cậu hành động bừa, e rằng cô gái nhỏ mới là người chịu thiệt

Nam Cung Lãnh lười biếng tựa người vào tường rồi nói:

- Cậu nói cũng phải, trước hết, tôi cần đón Miên Miên về đã.

- - - - - -

Khi Thủy Miên vừa tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Hình như trong lúc cô đi dạo, có một người nào đó đã dùng khăn chụp lên mặt cô, rồi sao đó cô bất tỉnh nhân sự. Cô cố gắng nâng mi lên, đôi mắt đẹp mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hồi lâu mới rõ ràng. Một giọng nói quen thuộc nhanh chóng truyền đến bên tai cô:

- Bé con, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi hả?

Trước mắt cô không phải ai xa lạ, mà là người cô yêu nhất. Cô nũng nịu ôm lấy anh, yếu ớt cất giọng hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

Nam Cung Lãnh vuốt mái tóc mềm của cô, khẽ hôn lên trán cô gái nhỏ, rồi đơn giản hóa chuyện cô bị bắt cóc kể lại:

- Em bị đối thủ cạnh tranh của anh bắt cóc. Nhưng do anh nắm được điểm yếu của ông ta, nên em được trả lại cho anh.

Cô cảm giác được mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Anh lại giấu cô thêm một chuyện nữa rồi. Trái tim cô bất giác đau đớn.

Chợt nhớ đến mình đã mấy hôm không về nhà, cô hốt hoảng:

- Em chưa về nhà, chắc ba mẹ lo lắng lắm.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt vì hoảng sợ của người thương, anh đau lòng, vòng tay ôm lấy cô lại càng siết chặt hơn:

- Em yên tâm, anh đã gọi cho ba mẹ em, nói là chúng ta đi công tác.

Thủy Miên tròn mắt ngạc nhiên:

- Ba mẹ em không nói gì sao?

Anh nở nụ cười ôn hòa:

- Ngốc à, mẹ em chỉ hận không thể sớm gả em đi cho anh đó, làm sao phản đối được.

Cô chợt hiểu ra. Trong nhà, thoạt nhìn thì ba cô là người nắm quyền, nhưng ba cô lại vô cùng thương mẹ cô, nên mọi chuyện quan trọng đều do bà quyết định. Thế nên, nếu mẹ cô đã đồng ý cho cô “đi công tác” thì ba cô làm sao có ý kiến gì đây.

Ngay lúc cô đang nghĩ ngợi, một tô cháo thơm nức mũi đã được Nam Cung Lãnh bưng lên cho cô. Là anh nấu vì cô sao? Cô chậm rãi ăn từng muỗng, trong lòng tràn ngập ấm áp. Anh thật có thiên phú nấu ăn. Khoai lang nướng anh làm đã cực ngon, giờ đến món cháo cũng ngon không kém. Cô thật sự muốn anh làm đầu bếp cho mình cả đời rồi.

Nhìn cô gái nhỏ vui vẻ ăn cháo, nỗi lo trong lòng anh như cất bớt. Lúc giao người, thấy cô gái nhỏ còn đang bất tỉnh nhân sự, anh chỉ hận muốn giết hết bọn người đáng ghét đó, nhưng vì Ám ngăn cản và lo lắng cho tình trạng của cô, anh trước hết đành mang cô trở về. Giờ nhìn cô an an ổn ổn, anh đã triệt để yên tâm. Dạ Đế, ông ta dám đụng đến cô, anh nhất định sẽ không để ông ta có một ngày yên ổn.

Nhìn mèo nhỏ vừa ăn xong còn liếm mép tiếc rẻ, anh bật cười, gõ đầu cô:

- Bộ tên lão già họ Tiêu chết tiệt đó bỏ đói em hay sao mà lại tham ăn như thế?

Thủy Miên trừng mắt nhìn anh, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi. Họ Tiêu, tại sao cô nghe cảm thấy quen quen. À, anh cũng họ Tiêu mà. Và chú tốt bụng mà cô gặp lần trước, hình như cũng họ Tiêu nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, Thủy Miên chỉ có thể than thở, bản thân mình vô cùng có duyên với mấy người họ Tiêu. Dĩ nhiên, cả thiện duyên lẫn nghiệt duyên đều kết đủ.

Anh nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, rồi nở nụ cười với cô:

- Muốn về nhà chưa, anh đưa em về. Nếu không muốn, em cũng có thể ở lại với anh thêm vài hôm cũng được.

Nghe giọng mập mờ của anh, mặt cô ửng đỏ. Cô cười gượng:

- Em muốn về nhà.

Và cuối cùng, cô cũng trở về Hạ gia sau khi trả “phí” đưa đón cho ai kia là một nụ hôn nóng bỏng.