Thủy Miên cũng không kể cho Băng Băng hay ba mẹ nghevềnhững gì đã xảy ra với mình. Cô không muốn họ lại vì cô mà “chủ trì công đạo”. Một cái danh hiệu hồ ly tinh đã quá đủ, cô không cần được thêm cái danh bình hoa đại tiểu thư. Tuy đã không còn thích thú gì đối với việc hàng ngày phải gặp những con người dối trá kia, nhưng thật lòng cô vẫn không muốn từ bỏ công việc này. Cô yêu lập trình. Thế nên, cô chọn kiên cường tiếp tục ở lạiĐông.
Mãi miên man suy nghĩ, Thủy Miên không nhận ra mình đã bước đến thang máy. Trong lúc cô đang chờ thang máy xuống thì cô cảm thấy một hơi thở nam tính quen thuộc phả vào người. Nhanh chóng, cô bước đi vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với Nam Cung Lãnh.
Nhìn thấy người con gái mình ngày nhớ đêm mong duy trì khoảng cách, hơn nữa còn nhìn mình bằng ánh mắt phòng bị, tim anh khẽ nhói. Cái cảm giác này, còn tệ hơn khi anh bị trúng đạn của kẻ thù. Đôi mắt phượng mị hoặc khẽ khép lại, Nam Cung Lãnh lấy lại bình tĩnh, nhìn cô nở nụ cười:
-Tại sao em lại trốn tránh tôi?
Không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhanh chóng đưa ra một cái lí do:
-Tôi không dám trèo cao. Không khéo người ta lại nói tôi quyến rũ tổng giám đốc.
Một chữ tổng giám đốc của Thủy Miên đã thật sự khiến anh tức giận. Chết tiệt, cô lại dám kéo xa quan hệ của bọn họ.
Bính … bong
Thang máy đã hạ xuống tầng cuối. Nam Cung Lãnh đã nhanh chóng bước vào trong. Cô cũng vô cùng bối rối. Vì chuyện hôm qua nên cô không đi làm sớm, tránh phải nghe lời gièm pha, nên nếu cô không đi chung thang máy với anhsẽtrễ giờ mất. Có chút xấu hổ, Thủy Miên khẽ nhíu mài, rồi cũng bước lên thang máy cùng anh.
Trong thang máy không có ai khác, cô bị buộc phải đối mặt với anh. Bầu không khí vô cùng trầm mặc, hai người họ lặng im đứng nhìn nhau. Một lát sau, Nam Cung Lãnh mới dùng ngữ điệu thản nhiên nói với cô gái nhỏ:
-Những người tạo tin đồn chết tiệt đó, tôi đã xử lí hết rồi. Em yên tâm, mọi người đã biết chúng ta không phải loại quan hệ kia. Từ hôm nay,sẽkhông có ai dám nghị luậnvềchuyện đó nữa.
Thủy Miên nhìn anh, đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ kinh ngạc. Anh cũng biết chuyện đó nữa sao? Không ngờ anh lại còn tự mình ra mặt hộ nhân viên quèn như cô nữa. Nhưng sâu trong trái tim cô lại dâng lên một cảm giác khác lạ. Là thất vọng hay sao, chính cô cũng không rõ.
Bỗng nhiên, đèn trong thang máy chợt tắt. Quạt lưu thông khí cũng dừng lại. Nam Cung Lãnh nhanh chóng quan sát xung quanh, rồi thở dài:
-Thang máy xảy ra sự cố rồi.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, nở nụ cười yếu ớt. Không ngờ loại chuyện không may đầy hi hữu này cũng có thể lọt lên người mình. Bệnh suyễn đã lâu không tái phát khiến hô hấp của Thủy Miên trở nên khó khăn. Cô tựa người vào thang máy, cố gắng thở thật đều.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô không đúng, Nam Cung Lãnh nhanh chóng hỏi cô:
-Em có mang theo bình SABA(*) không?
-Có, em để trong túi xách.
Nhanh chóng, anh lục tung túi xách, tìm được bình SABA và dịu dàng nói:
-Há miệng ra.
Tác dụng của thuốc khiến hơi thở của cô dần đều đặn trở lại. Anh cũng yên tâm, lấy điện thoại gọi vào số máy của nhân viên bảo vệ vốn được dán không một chút mĩ quan trên thang máy.
--- -- -
Tổ trưởng phòng bảo vệ là một kẻ mập mạp, thoạt nhìn bộ dạng có chút đáng khinh nhưng tất cả mọi người quen biết đều biết hắn tính tình rất thuần hậu. Như hàng ngày, hắn ta đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình thì có một số máy lạ gọi cho bản thân. Vừa bắt máy, hắn đã nghe một giọng nam lạnh lẽo quen thuộc. Hắn kinh ngạc, không hiểu vì sao mà boss lớn nhất củaĐônglại gọi cho mình. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh, tường thuật ngắn gọn sự việc:
-Thang máy đã xảy ra sự cố. Tôi cho các cậu năm phút thời gian.
Tên mập mạp sợ đến thất thần:
-Tổng giám đốc, thang máy chuyên dụng của anh xảy ra sự cố sao?
Nam Cung Lãnh có chút thiếu kiên nhẫn:
-Là thang máy của nhân viên. Các người mau tới đây.
Vừa tắt máy, biểu tình của tên mập trở nên nghiêm túc hẳn, quay qua nói với đồng nghiệp:
-Mọi người nhanh chóng cùng tôi đến chỗ thang máy nhân viên, có sự cố ở đó. Chúng ta chỉ còn bốn phút thời gian.
Toàn thể nhân viên phòng bảo vệ không khỏi co quắp miệng. Chỉ có bốn phút, làm sao đủ đây? Tên mập nhanh chóng mang theo dụng cụ, vừa nói vừa dẫn đầu chạy: Tổng giám đốc bị mắc kẹt trong thang máy. Nghe đến danh từ kia, tất cả bọn họ được một phen rùng mình rồi vội vả đuổi theo tên mập. Dù sao bọn họ cũng chưa muốn bị sa thải đâu.
-- - - - -
Mặc dù cơn hen suyễn của Thủy Miên đã tạm thời được khống chế, nhưng sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt. Nam Cung Lãnh nhanh chóng đỡ cô lên, để cô tựa vào người mình rồi thì thầm vào tai cô: Miên Miên, đừng sợ, chúng tasẽnhanh ra ngoài thôi.
Ngay lúc đó, sự cố của thang máy đã được khắc phục. Nam Cung Lãnh đỡ Thủy Miên ra ngoài, để cô ngồi tạm ở một chiếc ghế trống gần đó. Đội bảo vệ cũng nhanh chóng xuất hiện ở tầng 3 – nơi mà anh và cô vừa bước ra để báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Thấy bọn họ, anh nhíu mài:
-Trễ hơn yêu cầu của tôi 32 giây.
Trong cái nhìn căng thẳng của cả phòng bảo vệ, khóe môi anh nâng lên:
-Tuy nhiên, tôi biết mọi người đã làm hết sức. Lần này đã làm rất tốt.
Thoát khỏi nanh vuốt tử thần, bọn họ vội vả thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Nam Cung Lãnh nhanh chóng tung ra một quả bom, khiến bọn họ càng mừng rỡ:
-Tháng này tất cả mọi người được thưởng thêm 20% lương.
Cô gái nhỏ đã bình ổn hơi thở lặng lẽ quan sát anh. Người trước mắt cô đạt được thành công chắc chắn không phải là do may mắn mà bằng thực lực của mình. Cô cũng không nghĩ là thường ngày trông anh có vẻ rất lạnh lùng, nhưng đến hôm nay cô mới phát hiện ra anh rất có sức quyến rũ của người lãnh đạo.
Chợt nhớ đến lời nói khi nãy của anh “chúng ta không phải quan hệ kia”, trong lòng Thủy Miên không khỏi có chút chua sót, rỗi bất đắc dĩ cười. Được làm nhân viên dưới trướng anh đã là phúc phần của cô.
Nam Cung Lãnh không biết mình nhọc công lấy lòng người đẹp lại càng khiến con đường truy thê của bản thân vất vả. Thật lâuvềsau, anh mới biết được là lời nói vô tâm của bản thân lại khiến cô gái nhỏ nghĩ nhiều mà xa lánh bản thân. Tuy nhiên, đó cũng là chuyện của sau này.
(*): SABA: một loại thuốc xịt tác dụng nhanh để cắt cơn hen suyễn tạm thời.