Khu phố mua ăn vặt sầm uất và đầy tấp nập. Đoạn đường này có khá nhiều đối tượng, nhưng đông nhất vẫn là giới trẻ. Thủy Miên như mèo nhìn thấy mỡ, đôi mắt sáng long lanh, nhanh chóng hòa vào dòng người, đến các gian hàng ăn vặt. Nhìn bạn thân vội vội vàng vàng, Tuyết Băng cũng đành cười trừ rồi nhanh chóng lao vào một gian hàng gần đó. Dĩ nhiên, trước lúc “ai đi đường nấy” thì hai người đã hẹn chỗ để hội ngộ sao khi mua thức ăn.
Nhưng đến trước gian hàng đồ ăn vặt, Thủy Miên lại một phen rối rắm. Hu hu, thật đông người, làm sao cô dám chen vào đây. Trong lòng cô không khỏi trách mình trăm vạn lần, Thủy Miên ơi, sao mi vô dụng thế, bệnh nhát gan lúc nào bộc phát mà lại bộc phát trong cuộc chiến tranh đồ ăn.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một cô gái nhỏ thân hình khẽ run, dường như đang sợ hãi, nhưng đôi mắt lại đầy ao ước nhìn vào thức ăn. Người ra rồi lại người vào, Thủy Miên vẫn không tài nào chen vào trong đó. Cô khẽ cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, cố trấn an bản thân. Bống, có một âm thanh trầm ấm, trong giọng nói tràn đầy bá đạo:
-Của em.
Cô chưa kịp ngẩn mặt nhìn đã bị khay đồ ăn thu hút. Uhm, có cả đồ chiên mà cô thích nhất, còn có nước ngọt nữa. Nhưng mà giọng nói này, thật quen a. Cô đỏ mặt, lí nhí nói:
-Cảm ơn.
Nhưng khi cô ngẩn mặt lên, khay đồ ăn trên tay cũng theo đó mà rơi xuống. Phần tương của đồ chiên và ly nước ngọt cũng theo đó mà dính lên váy cô. Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt đông đầy sợ hãi. Cô khẽ lắc đầu, giọng nói cũng run run:
-Tại sao lại là anh?
Nam nhân tuấn mĩ đối diện Thủy Miên vốn đang nở nụ cười tươi như ánh mặt trời nhưng khi nhìn thấy sự sợ hãi của Thủy Miên thì giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo:
-Em nói xem, tại sao không thể là tôi?
Hắn nắm chặt lấy cổ tay Thủy Miên, ngạo nghễ tuyên bố:
-Vật nhỏ không ngoan, trước đây em đã trốn được tôi một lần. Còn lần này, em đừng mong trốn nữa.
-Đau.
Thủy Miên khẽ hét lên, ra sức giãy dụa. Nước mắt không tự chủ được giàn giụa ra:
-Mộ Dung Ngạo, buông tôi ra.
Nhìn cô khóc, Mộ Dung Ngạo cũng nguôi đi cơn tức giận, bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay cô mơ hồ có chút thả lỏng. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo, đầy sắc bén vang lên:
-Buông Thủy Miên ra.
Một người đàn ông tuấn lãng khác nhanh chóng bước tới. Dĩ nhiên, đó không ai khác mà chính là Nam Cung Lãnh. Thủy Miên nhìn thấy anh, trên gương mặt đầy lo lắng cũng hiện lên nụ cười tươi:
-Tổng giám đốc, sao anh ở đây?
Thủy Miên gọi anh, trong lòng có chút tâm tình bất định. Dù sao cô cũng đã được nhận vào thực tập, gọi anh như vậy chắc cũng không sai đi. Gò má nhỏ bất giác ửng hồng. Trời ạ, một nhân viên quèn mới được nhận việc như cô đã bị sếp bắt gặp trong tình huống như thế này, không biết có khiến hình tượng của cô sụp đổ không nữa.
Mộ Dung Ngạo nhìn hắn, ánh mắt tưởng chừng như tóe lửa. Nam Cung Lãnh không hề quan tâm đến điều đó, cho tay vào túi, giọng thản nhiên:
-Tôi lặp lại lần nữa, buông tay cô ấy ra.
Từ trên người anh toát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ. Mộ Dung Ngạo không khỏi có chút hoảng hốt, tay cũng nới lỏng. Thủy Miên nhanh chóng rút tayvề, nhìn chỗ tay vì bị hắn dùng lực quá mạnh mà đã có chút bầm tím, lòng đầy ủy khuất. Thoáng thấy dấu bầm trên tay cô, Mặc Hàn ôn nhu nắm bàn tay nhỏ, khẽ kéo:
-Đi thôi, Miên Miên. Bạn em đang chờ em đó.
-Tổng giám đốc, anh biết Băng Băng ở đâu à?
Thủy Miên nhìn Nam Cung Lãnh, ánh mắt đầy kinh ngạc. Từ lúc gặp tên thối tha đáng chết này, cô đã nhìn xung quanh tìm kiếm Tuyết Băng nhưng không hề thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.
-Uhm.
Ánh mắt anh đầy ôn nhu, quan tâm nhìn cô gái nhỏ nhưng cô không nhận thấy điều đó. Nhìn cô gái mặt còn mang chút ủy khuất nhưng đã tươi tỉnh trở lại, anh bất giác bật cười, dùng bàn tay thô ráp lau mấy giọt nước mắt còn vươn trên bờ mi của cô. Thủy Miên như chiếm được sự trấn an, chút lo lắng cuối cùng cũng theo đó mà biến mất, nở nụ cười rạng rỡ, khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải thất thần
Mộ Dung Ngạo nhìn thấy cảnh hai người thân thiết, hai mắt xung huyết, tay nắm lại thật chặt, định đưa tay giữ cô gái nhỏ ở lại. Nhưng nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của cô, hắn không dám ép buộc. Lần trước, bắt ép cô đã khiến cô trốn đi gần bốn năm trời, nếu lần này cô mà trốn nữa không biết khi nào mới được gặp lại. Ít ra, giờ hắn đã biết cô ở đâu, ít nhất cũng có thể đứng từ xa dõi theo bóng dáng của cô cho đến khi cô chấp nhận hắn bước vào thế giới của mình.
Nam Cung Lãnh quan sát mọi biểu tình của “tình địch”, trong lòng ngập tràn tức giận. Hừ, tên nhóc còn hôi sữa này lại dám mơ tưởng Miên Miên của hắn. Trước lúc đưa Miên Miên gặp lại bạn cô bé, anh ác ý quay đầu lại, dùng khẩu hình nói với hắn: “Đừng bao giờ làm phiền bạn gái tôi nữa”. Dĩ nhiên, cô gái nhỏ Hạ Thủy Miên - nguyên nhân hình thành cuộc chiến giữa hai người đàn ông bất phàm này không hề hay biết, nhanh chóng rảo bước đi tìm bạn mình.