Mùa Đông Lãng Mạn

Chương 2




Kỷ Đông Thiên phát hiện Trương Vô Tật nói dối cô vào ngày họ cùng đến gặp mẹ Trương.

Hôm đó họ đang chuẩn bị ăn trưa, chuông cửa vang lên, một người phụ nữ mặc đồ tây bước vào, tay xách một túi quà sang trọng, cô mỉm cười đưa túi quà cho mẹ Trương, dặn dò rằng dì Trương phải chăm sóc thân thể mình. Mẹ Trương khách sáo mời cô ăn cơm, cô trả lời đã ăn rồi, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại mỉm cười với Trương Vô Tật khi mang giày ở cửa, còn có ánh mắt đầy ẩn ý.

“Cô ấy là ai? Anh biết cô ấy không?” Sau khi đóng cửa lại, Kỷ Đông Thiên tò mò hỏi Trương Vô Tật.

“Không quen.” Trương Vô Tật đáp.

“Cô ấy cười với anh.”

“Người không quen.” Trương Vô Tật hoàn toàn không để ý đến nghi ngờ của bạn gái.

“Cô ấy còn nháy mắt với anh.”

“Người không quen.” Trương Vô Tật đang nghĩ cách sửa chữa một chương trình trong phần mềm.

“Em cảm thấy hai người biết nhau, nhưng sao không chào hỏi vậy? Có vẻ hơi cố tình.”

“Người không quen.” Trương Vô Tật hoàn thiện chi tiết sửa chữa chương trình trong đầu.

“……”

Kỷ Đông Thiên không có đáp án nên rất bất đắc dĩ, nhưng Trương Vô Tật khẳng định đó là người không quen nên cô không hỏi thêm, nhanh chóng quên chuyện này.

Ăn xong, Trương Vô Tật lái xe đi đón cháu trai đến chơi. Kỷ Đông Thiên ở trong bếp chuẩn bị một đĩa trái cây, nhân tiện trò chuyện với mẹ Trương.

“Cô ấy là Hiểu Linh, lớn hơn Vô Tật một tuổi, hiện tại làm công việc bán hàng. Những thực phẩm chức năng của cô ấy có hiệu quả bình thường, dì mua vì cô ấy có cái miệng ngọt, mỗi buổi trưa đều gọi điện thoại nói chuyện. Cô ấy và Vô Tật học cùng trường trung học cơ sở, lúc đó Vô Tật khá tốt với cô ấy, mỗi ngày đưa cô về nhà sau khi tan học. Thật ra dì biết hết nhưng dì giả vờ không biết, chừa cho nó chút mặt mũi, để xem nó cư xử thế nào.” Mẹ Trương chủ động nói tiếp, “Nhưng thật ra không có gì lạ, nó đưa người ta về nhà bất kể mưa gió. Có vài lần bị dì bắt gặp trên đường, dì thấy nó đi theo sau cô ấy, giữ khoảng cách giữa hai người, rất có quy tắc, còn đút tay trong túi quần.”

Kỷ Đông Thiên đặt đĩa trái cây xuống, nội tâm loạn như thủy triều, trên mặt không thay đổi, gật đầu nói: “Vô Tật thật đáng yêu.”

“Đương nhiên rồi, dì sinh ra nó mà, mọi người đều nói dì đáng yêu.” Mẹ Trương ăn một múi cam, sáng mắt vì vui vẻ, “Cam này ngọt quá, ăn ngon thật. Nếu dì ăn hai múi, lượng đường máu có cao lắm không?”

Kỷ Đông Thiên dường như không nghe thấy, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Khi về nhà với Trương Vô Tật, Kỷ Đông Thiên ngả bài với anh ngay lập tức: “Anh luôn nói từ nhỏ đến lớn chưa từng thích người khác, hóa ra là giả. Thật ra chuyện này hết sức bình thường, vì sao anh muốn nói dối em? Bây giờ em biết sự thật, trong lòng không khỏi có chút mất mát.”

Nói đến đây, Kỷ Đông Thiên thở dài.

“Hửm?” Trương Vô Tật khó hiểu, “Anh từng thích ai?”

“Hiểu Linh, mẹ anh kể cho em.”

“Cô ấy tên là Hiểu Linh à? Xuýt nữa thì anh quên.” Trương Vô Tật nhíu mày suy tư hai giây, “Đúng là tên Hiểu Linh.”

“……”

Kỷ Đông Thiên vô cùng bất lực, Trương Vô Tật vẫn còn giả vờ, vẫn luôn vọng tưởng giấu trời qua biển, bị mẹ ruột vạch trần mà mặt không chút thay đổi. Có thể thấy anh là một cao thủ nói dối, đến tận bây giờ cô mới phát hiện, hối hận cũng đã muộn. Cô không khỏi bắt đầu nhớ lại từng câu nói của anh, xem xét kỹ lưỡng tính chân thật của nó.

Trương Vô Tật vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, mở notebook bắt đầu công việc còn dang dở, cả tiếng đồng hồ sau không lên tiếng, tựa như sự im lặng chiến thắng mọi âm thanh. Kỷ Đông Thiên ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm anh, anh cũng không phát hiện cặp mắt xinh đẹp có chứa đốm lửa kia.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Kỷ Đông Thiên mệt mỏi, cúi đầu ngủ gà ngủ gật, trong lúc mơ màng thì được hai tay bế về phòng, đặt lên giường, đắp chăn, cửa phòng ngủ được đóng lại nhẹ nhàng.

Như thường lệ, anh tiếp tục làm việc thêm một tiếng nữa, để cô ngủ trước.

May mắn thay, Kỷ Đông Thiên là người hay quên, đã đánh mất tên của Hiểu Linh vào ngày hôm sau.

Hai người tiếp tục cuộc sống ngọt ngào, cho đến khi Kỷ Đông Thiên tình cờ gặp lại Hiểu Linh.

Đó là trong sảnh của một tòa nhà văn phòng, Kỷ Đông Thiên ngồi chờ kêu tên, đột nhiên nghe thấy một giọng nói bên cạnh: “Hình như cô là……” Quay đầu lại, hóa ra là một gương mặt quen thuộc.

“Cô là bạn gái của Trương Vô Tật? Đúng không? Nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp, ở nhà dì Trương đó.” Không biết có phải là do sự nhiệt tình của người bán hàng hay không, Hiểu Linh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Đông Thiên, đặt túi trên đùi, nhẹ nhàng chạm khuỷu tay vào Kỷ Đông Thiên để thể hiện sự thân thiết, “Hôm đó muốn nói chuyện với cô, nhưng sợ làm phiền mọi người đang dùng bữa. Cô thật sự đáng yêu như lời dì Trương, hiểu chuyện và ngoan ngoãn, chẳng trách Trương Vô Tật và dì Trương đều thích cô. Tôi thật sự rất mừng cho Trương Vô Tật, nói ra thì cô là mối tình đầu của cậu ấy đấy.”

Kỷ Đông Thiên không khỏi nhìn cô đầy nghi ngờ: “Mối tình đầu?”

“Theo tôi biết là thế, chẳng lẽ không phải?” Trên mặt Hiểu Linh có nét cười.

“Vậy cô thì sao? Ý tôi là, cô và anh ấy đã từng rất tốt với nhau phải không?” Kỷ Đông Thiên uyển chuyển nhắc nhở, “Những chuyện lúc tuổi dậy thì ấy.”

“Tôi?” Hiểu Linh kinh ngạc đến nỗi quên thu lại nụ cười.

“Dì nói với tôi, lúc còn đi học, cô và Trương Vô Tật từng ở bên nhau, anh ấy đưa cô về nhà mỗi ngày.”

Hiểu Linh không phản ứng.

“Không sao đâu, tôi hoàn toàn không ngại, đều là chuyện từ thời xa xôi, kẻ ngốc mới đi so đo.” Kỷ Đông Thiên cười rộng rãi, “Cô đừng xấu hổ.”

Vẻ mặt Hiểu Linh phản ứng lại, không thừa nhận hay phủ nhận, ngượng ngùng mỉm cười một cách lễ phép, lẳng lặng đứng dậy, đi tới chỗ ngồi cách vài ghế.

Kỷ Đông Thiên thắc mắc tại sao cô ngồi xa như vậy, một người đàn ông đi tới trước mặt cô, gọi Hiểu Linh rồi ngồi bên cạnh cô, hai người nhanh chóng thấp giọng giao lưu. Từ góc nhìn của Kỷ Đông Thiên, Hiểu Linh hẳn là rất quen với người đàn ông này, hai người có sự tiếp xúc chân tay rất tự nhiên.

Hiểu Linh xử lý mọi việc xong, rời khỏi cửa sổ, đi ra cùng với người đàn ông kia. Kỷ Đông Thiên ở phía sau một chút, đi ra sau mười lăm phút, ai ngờ cách cây cột, cô thấy Hiểu Linh và người đàn ông còn chưa đi, đang đứng đối mặt, nói chuyện phiếm trông thân thiết. Kỷ Đông Thiên đi ngang qua một cách tự nhiên, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Hiểu Linh.

“Thật oan cho tôi, Trương Vô Tật kia…… Tôi xuýt nữa không kìm được, sắp phá lên cười. Họ nói rằng tôi và Trương Vô Tật từng ở bên nhau, trời ạ, tôi sẽ thích cậu ta? Danh tiếng cả đời của tôi đó.”

“Thiệt hay giả? Gia đình buồn cười vậy?” Người đàn ông cũng cười.

“Đúng thế, tôi hoàn toàn không nói nên lời.” Hiểu Linh cười khẽ, “Lúc ấy cậu ta rất keo kiệt, thậm chí không mua nổi một lon soda cho các bạn nữ trong lớp, luôn không coi ai ra gì, kiêu ngạo và độc miệng, không có cô gái nào sẵn sàng làm bạn với cậu ta, ai yêu cậu ta quả thực là xui xẻo. Cậu ta chỉ có khuôn mặt là nhìn được. Không ngờ mẹ cậu ta chưa già mà trí nhớ lệch lạc nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ tiểu não bị teo rồi? Trông không giống vậy, thật ra như thế cũng khéo, thích hợp với thuốc bổ não mà anh đang phụ trách thúc đẩy. Hay là vầy, tôi giúp anh đẩy, nhất định có thể thành công, anh lén chia một chút cho tôi là được……”

“Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ.”

Hiểu Linh bất ngờ nghe thấy tiếng ho khan sau lưng, cô lập tức im tiếng, quay đầu lại nhìn.

“Tôi không có ý nghe lén, nhưng vô tình nghe được, nói chính xác là giọng cô quá to.” Kỷ Đông Thiên nói, “Tôi chỉ muốn nói với cô, có người sẵn lòng làm bạn với Trương Vô Tật, đó là tôi. Tôi rất may mắn, không có xui xẻo.”

Tay chân Hiểu Linh cứng đờ, vẻ mặt thất thần, nghĩ cách tìm lời khéo léo để đưa đẩy, Kỷ Đông Thiên đã rời đi.

Trưa hôm sau, Kỷ Đông Thiên đến nhà mẹ Trương một mình, khuyên bà đừng mua các thực phẩm chức năng mà Hiểu Linh giới thiệu, sau khi mẹ Trương nghe hiểu cũng thấy lạ, bà nói: “Trước kia là một cô gái tốt, sao lại trở thành như vậy…… À, dì còn một tấm hình, để dì đưa con xem.”

Rất nhanh, mẹ Trương đi lật album, tìm một tấm hình đưa cho Kỷ Đông Thiên xem, tự hào nói: “Đây là hình dì chụp lén, lúc đó Vô Tật đi phía sau cô ấy, trên đường đưa cô ấy về nhà.”

Kỷ Đông Thiên nhìn tới nhìn lui, ngượng ngùng xác nhận một sự thật: “Dì à, người trong hình là Hiểu Linh thật sao?”

“Đúng rồi.”

Kỷ Đông Thiên tự hỏi một lúc, dường như hiểu ra gì đó.

Sau bữa ăn tối hôm nay, Kỷ Đông Thiên hỏi Trương Vô Tật vấn đề này, Trương Vô Tật nói: “Đúng rồi, lúc đó anh và cô ấy đi cùng đường, bởi vì sau khi tan học anh đến chỗ chơi game, nhà cô ấy ở đối diện.”

Để được tới chỗ chơi game và không bị ba mẹ biết, tình nguyện bị hiểu lầm là đưa bạn nữ về nhà mà không hề giải thích.

“Nhưng mà, anh có nghĩ đến cô ấy không?” Kỷ Đông Thiên thăm dò.

“À, có hơn nửa năm, anh tưởng cô ấy là con trai.” Trương Vô Tật nhớ lại, “Bởi vì lúc đi học, cô ấy để tóc húi cua, nói chuyện rất to. Mãi đến một lần nghe cô ấy nói xấu người khác cách một cánh cửa, anh mới phát hiện cô ấy có thể vào WC nữ.”

“……” Quả nhiên là thế.

“Sao em hỏi về cô ấy?” Trương Vô Tật đặt công việc xuống, quay đầu nhìn vào mắt bạn gái.

“Không có gì, hỏi chơi thôi.”

“Em cho rằng anh từng thích cô ta?”

“Dạ, đúng vậy.”

“Thẩm mỹ của anh rất dễ bị thương trong mắt em à?”

“……”

“Trước em, anh chưa từng thích ai.”

“Em biết, đương nhiên tin anh, chưa từng thật sự nghi ngờ.” Kỷ Đông Thiên vòng tay qua cổ anh, lập tức tiến lại gần làm nũng, cảm thấy mãn nguyện, “Anh trong sạch nhất.”

Trương Vô Tật vuốt ve cánh tay cô, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt cô, đột nhiên hỏi: “Em có chuyện gì giấu anh hay không?”

“Em? Em có cái gì giấu anh đâu?”

“Em đã nói rồi mà, em có thích hai người trước anh.”

“Chuyện đó không có nghiêm túc, một người là bạn lớp kế bên thời trung học, một người là đồng nghiệp lúc đi làm, em đã giải thích, không có vấn đề gì cả.” Kỷ Đông Thiên lại thanh minh, “Người đầu tiên, em và cậu ấy đi uống nước với nhau sáu lần, đạp xe đạp ba lần, xem phim hai lần rưỡi, bởi vì có một lần màn hình đen thui. Người thứ hai chưa bắt đầu cái gì đã kết thúc.”

“Anh không quan tâm bọn họ, nhưng gần đây anh phát hiện còn có người thứ ba.”

“……?”

Trương Vô Tật lấy ra một quyển vở đã chuẩn bị từ lâu, mở ra trang thứ 55, chậm rãi đọc.

“Ngày 14 tháng 2, trời nhiều mây, tâm trạng chán nản. Món quà chuẩn bị hôm nay không có đưa, vì phải giúp em trai chuẩn bị bữa sáng, đi học trễ, bị phạt đứng ở cửa 30 phút, chocolate đặt gần bình thuỷ trong cặp đã bị chảy một nửa, nghĩ tới nghĩ lui quá xấu hổ không đưa được, tôi nghĩ ngày mai sẽ đưa cái mới. Cố lên, chờ ánh mặt trời rạng rỡ ngày mai.”

Kỷ Đông Thiên kinh ngạc lắng nghe, tự hỏi bản thân: “Em từng viết cái này à? Hoàn toàn không nhớ gì cả.”

“Đừng vội, chưa xong đâu.” Trương Vô Tật thong thả lật qua trang khác, tiếp tục đọc, “Ngày 15 tháng 2, sét đánh giữa trời trong. Biết được cậu ấy đã chuyển trường. Bốn tiết buổi sáng tôi học không vô, trong đầu chỉ hiện lên một giọng nói: Cậu ấy đã chuyển trường. Tôi không khóc, ráng đến giờ tan học, đến cửa hàng mua bánh trứng rán bỏ thêm gấp đôi thịt thăn để bù đắp cho tâm trạng của mình. Đáng tiếc là do hồn vía lên mây nên quên chan tương ớt. Bánh trứng rán mà không có tương ớt là mất đi linh hồn, giống tôi hôm nay.”

“……”

Cô nghĩ lại, đúng là do cô viết, nhưng cô không nhớ rõ tên của người mà cô muốn tặng chocolate.

Trương Vô Tật khép quyển vở lại, đẩy ra nửa thước, vòng tay qua eo Kỷ Đông Thiên, “Rõ ràng là em đã nói dối anh.”

“Em không có nói dối, là do thật sự không nhớ rõ. Có ai sẽ nhớ những người râu ria Giáp Ất Bính Đinh đã xuất hiện trong cuộc sống đâu?” Đôi mắt tròn của Kỷ Đông Thiên lộ ra ánh sáng trung thành, “Em thật sự chưa bao giờ tặng chocolate cho ai ngoài anh, em có thể thề. Tuy lần đó đã chuẩn bị xong, nhưng không có tặng, em trai em ăn hết rồi.”

“Quên đi, anh không có nhàm chán đi so đo những điều đó.” Trương Vô Tật ấn ngón tay lên eo cô, “Chọc em thôi, đừng căng thẳng.”

Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm.

“Tuy nhiên, hình như vừa rồi em nói sai.” Anh nhẹ nhàng thêm một câu.

“Cái gì?” Cô không dám thả lỏng, lại tức giận.

“Em không phải chưa bao giờ tặng chocolate cho ai ngoài anh, em chưa từng tặng chocolate cho anh.”

“Vấn đề là anh thích ăn đồ ngọt ư?”

“Có liên quan hay sao? Em tặng anh, anh có thể nhìn một cái, chờ hết hạn thì ném đi.”

“……”

“Đông Thiên, hình như em không có biểu hiện gì nhiều với anh.” Trương Vô Tật vẫn ôm cô vào lòng, nhân tiện nói ra yêu cầu của mình, “Anh không muốn chỉ làm người theo đuổi, anh không thể cứ luôn trả giá.”

“Anh không có đơn phương trả giá, chẳng phải em luôn đáp lại anh hay sao?” Kỷ Đông Thiên ấm lòng, “Nhưng bởi vì anh thích em trước, nên có vẻ là anh theo đuổi em, thật ra anh là……” Đầu óc cô bỗng hiện lên cảnh anh và cô lúc mới bắt đầu dây dưa, dùng từ “theo đuổi” không thích hợp lắm, nên là…… “đơn phương uy hiếp” tương đối chính xác hơn?

Cô nhớ lúc đầu đã từ chối anh, nhưng dường như cô không có khả năng từ chối anh hoàn toàn.

“Là cái gì?” Anh hỏi.

“Không có gì. Ý em là, kể từ khi biết anh, em không từ chối anh bằng hành động thực tế.”

“Vậy à?” Trương Vô Tật ngẫm nghĩ, duỗi cánh tay dài tìm một quyển vở nhỏ khác trong góc, mở ra trang thứ 5, “Ngày 6 tháng trước cho đến hôm qua là đúng một tháng. Theo thống kê, trong tháng này, em đã từ chối anh ba lần rưỡi vào ban đêm.”

“…… Anh viết những chuyện này từ khi nào?”

“Bắt đầu từ lần đầu tiên.” Anh nói một cách khách quan, “Thời gian xảy ra, số lần xảy ra, mức độ phối hợp của hai người, cảm xúc thăng trầm trong khoảng thời gian, mức độ hài lòng lẫn nhau, các cuộc trao đổi và thảo luận sau khi xong việc đều được ghi lại một cách chi tiết.”

“……”

Vì sao phải nhớ những điều này? Kỷ Đông Thiên dường như tìm thấy một con sông lớn để nhảy xuống, bơi sang bờ đối diện phía xa, thay vì ở trong vòng tay anh.

“Cần phải ghi lại những điều liên quan đến sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng ta.” Anh chậm rãi xem ghi chép của họ, giọng điệu rất tự nhiên.

“Tại sao là ba lần rưỡi?”

“Em quên rồi à? Có một lần nghỉ ngơi một chút, em đói bụng, anh vào bếp làm đồ ăn khuya, khi anh rửa chén xong, em đã ngủ rồi.”

“……”

Kỷ Đông Thiên vội vàng chộp quyển vở, không cho anh đọc nữa.

“Trong chín tháng chúng ta sống cùng nhau, em từ chối anh tổng cộng là mười lăm lần rưỡi.” Trương Vô Tật nhắm mắt cũng biết những ghi chép đó.

“Chẳng lẽ em phải xin lỗi anh?” Kỷ Đông Thiên hỏi lại.

“Không cần xin lỗi.” Trương Vô Tật tạm dừng vài giây, nhìn ánh mắt ngây thơ có chút áy náy của bạn gái, cứ như vậy mà đề nghị, “Hay là đêm nay đổi lại là em mời anh, anh sẽ từ chối em. Anh muốn trải nghiệm cảm giác từ chối em một lần, như vậy tương đối công bằng.”

Kỷ Đông Thiên hết cách, lẩm bẩm đầy bất đắc dĩ, bắt đầu phối hợp với anh. Cô cúi người hôn lên môi anh trước, sau đó hôn lên xương quai xanh của anh, hai tay ôm eo anh.

Đây là ám hiệu giữa hai người.

Chậm rãi chờ sự từ chối kiêu ngạo của anh.

Năm phút, cô không bị từ chối.

Mười phút trôi qua, cô vẫn chưa bị từ chối, đành phải cắn răng chịu đựng, tiếp tục chủ động.

Toàn bộ quá trình sắp kết thúc, anh vui vẻ chấp nhận sự chủ động của cô.

Sáng hôm sau, cô không còn chờ sự từ chối của anh.

……

Kỷ Đông Thiên lấy mu bàn tay dụi mắt, mái tóc dài ngang lưng đen nhánh xõa ra, những sợi tóc vương vãi trên vai và chăn màu lam, cặp chân trốn trong chăn ấm áp, tùy ý gác trên đùi anh. Thật vất vả, cô nhìn qua vai anh để coi giờ, đã 9 giờ 40 phút.

Thật may mắn hôm nay là thứ bảy, họ có thể ngủ nướng.

Thực tế đã chứng minh, chờ đợi “bị từ chối” là một điều lâu dài và vất vả. Cô thật sự mệt mỏi, tiếp tục nhắm mắt ngủ một cách uể oải, vòng tay ôm cái gối ôm khổng lồ.

Sau khi thức dậy và cùng nhau ăn bữa sáng anh đã làm, cô hỏi anh vì sao tối hôm qua không tiến hành theo kế hoạch, anh nói rằng cô quá nhập tâm nên không nghe thấy.

“Anh đã từ chối em từ sớm, nhưng em chậm chạp không chịu thu tay, làm anh cũng bất lực.” Anh xắn tay áo, rắc tiêu xay vào mì, trộn đều rồi đưa cho cô, “Nếu mệt thì ăn nhiều một chút.”

“……”

Tác giả có lời muốn nói:

Đông Thiên lại bị Vô Tật gài bẫy ┓(???`?)┏

***

Giấu trời qua biển: nghĩa là lợi dụng sương mù để lẫn trốn. Đây là một trong 36 kế trong bộ sách quân sự của Trung Quốc cổ đại (Wikipedia)

****************************************