Thiếu gia lại nói: "Nếu không kịp đưa hàng đến đây mà tích trữ được một ít thì có thể phơi khô. Còn những ai biết muối dưa, làm mắm thì mỗi ngày có thể mang đến đây một ít. Ta sẽ mang về quán cho thực khách ăn thử. Nhà nào làm ngon thì sau này chúng ta sẽ mua của nhà đó. Giá dưa muối cũng không hề rẻ, gần bằng thịt tươi đấy."
Mọi người nghe xong, ai nấy đều vui vẻ ra về.
Thiếu gia nhìn theo mọi người, ta cứ tưởng hắn sẽ đắc ý, ai ngờ hắn lại hỏi ông nội: "Cuộc sống ở trong thôn vẫn luôn vất vả như vậy sao?"
Ông nội rít một hơi thuốc lào, thở dài: "Làng ta tụ tập lại với nhau đã lâu rồi. Đất đai là do làng chia cho từng nhà. Tuy đất cằn cỗi, chẳng trồng được gì, nhưng cũng có một nơi để cày cấy, quanh năm bận rộn. Trời cao hoàng đế xa, người dân chúng ta phải vào rừng, xuống sông để tìm kiếm thức ăn. Ít người c.h.ế.t đói lắm."
Ông nhìn về phía chân trời xa xăm, gió từ thảo nguyên thổi đến.
Ông nội vỗ vỗ chiếc ghế gỗ bên cạnh, ra hiệu cho thiếu gia ngồi xuống, rồi nói tiếp: "Sau khi Trang đại tướng quân đến Ninh Cổ Tháp, cuộc sống của chúng ta khá hơn một chút. Thuế má vẫn vậy, nhưng quan lại không còn bóc lột thêm nữa. Binh lính do phủ Tướng quân phái đến thu một lần là xong. Triều đình còn phái Phạm đại nhân đến quan phủ, quan phủ lại cử người đến dạy chúng ta trồng khoai tây, khoai lang. Những thứ đó ăn rất no, lại được mùa. Gặp lúc thuận lợi, cuộc sống đúng là có chút hy vọng. Năm đó, hai thửa ruộng lúa duy nhất trong làng vừa mới trổ bông, người trong làng ai cũng nghĩ, năm nay nộp thuế xong, nhất định phải bảo trưởng thôn nấu cơm gạo, để chúng ta cũng được nếm thử."
"Nhưng trời không chiều lòng người. Bất kể là người Mãn, người Hồ hay người Hán, cơn mưa năm đó cứ dai dẳng không dứt, khiến trẻ con khóc, người lớn sầu. Trong làng còn xuất hiện bọn buôn người. Đông Vũ là được đưa đến nhà con như vậy đó."
"Sau trận lụt đó, thành cũ bị phá hủy, tướng quân cho xây thành mới. Trong làng có mấy nhà c.h.ế.t sạch, cũng có mấy nhà chạy nạn đến. Trưởng thôn chia ruộng đất của những nhà đó cho người mới đến. Mọi người lại tiếp tục sống lay lắt qua ngày. Có một ngày, có người đến đưa cho nhà ta bốn lượng bạc, nói là cháu gái nhà ta ở kinh thành nhờ họ mang đến. Ta sống đến sáu mươi tuổi rồi mà cũng chưa được nhìn thấy bạc mấy lần."
“Cũng nhờ con bé thỉnh thoảng gửi bạc về, bà nội nó mới chữa khỏi bệnh, cô nó lấy chồng cũng tự tìm được đường đi cho mình. Chúng ta ở nhà, thỉnh thoảng cũng được ăn thịt, nhưng cũng phải lén lút. Người trong làng nói nhà ta dựa vào nữ nhân mà sống, nhưng lão già này không để ý đến họ. Họ nói đúng đấy, nữ nhân nhà ta đều tài giỏi."
"Mãi cho đến sau này, trong làng có người bệnh nặng sắp chết, rồi nhiều người khác cũng ngã bệnh. Ta lén đưa cho trưởng thôn hai quan tiền, trưởng thôn vào thành mua thuốc về sắc một nồi lớn, chia cho mỗi nhà uống mấy ngày. Cả làng mới vượt qua được kiếp nạn đó. Từ đấy, cũng không còn ai dám nói thẳng vào mặt nhà ta nữa."
Ta ngửi thấy mùi cơm thơm bay đến, bụng kêu ùng ục.
Mặc kệ hai người họ nói chuyện, ta phải nhanh chóng đi lấy cái giò heo mà bà nội làm cho ta.
Trên đường về, ta đã nhịn không được, muốn ăn ngay rồi.
Hình như ta đã hiểu thiếu gia lần này về đây muốn làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-25.html.]
Thiếu gia thật sự là người tốt.
Ta bày biện cơm nước xong, định gọi mọi người vào ăn cơm thì ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, thoang thoảng, lẫn trong mùi thơm nức mũi của giò heo.
Ta lần theo mùi hương, phát hiện ra đóa lan trong phòng ngủ đã nở.
Đóa hàn lan này là do muội muội của phu nhân ở An Huy gửi đến kinh thành, phải nhờ người vất vả lắm mới mang về được, vô cùng quý giá và yếu ớt.
Lúc mang về, ta phải đựng nó trong chum sành, sợ nó c.h.ế.t cóng, nên còn làm thêm một cái lồng để bảo vệ.
Mùa đông đến, ta bọc nó lại cẩn thận, chẳng khác gì thiếu gia.
Nhưng đóa hàn lan này dường như còn yếu ớt hơn cả thiếu gia.
Nó đã rụng rất nhiều lá, số còn lại cũng khô héo, cong queo.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Về đến nhà, ta phải đặt nó ở góc cửa sổ trong phòng ngủ, nơi vừa đủ ấm áp, lại không bị lò sưởi hun trực tiếp.
Nhưng trở về rồi, ta bận rộn quá, về sau chăm sóc nó cũng qua loa, mười ngày nửa tháng cũng chẳng nhớ đến nó nữa.
Lá non vẫn gầy yếu, cành lá xanh đậm cũng vẫn ốm yếu chẳng chút bóng bẩy, giữa những lá non ấy trổ ra hai cành hoa mang sắc xanh ấm áp.
Khác với những cây hàn lan mang sắc vàng xanh nhàn nhạt thường thấy, cây này lại nở hoa trắng.
Tựa như những bông tuyết rơi thưa thớt, lại tỏa ra hương thơm chẳng thể nào phớt lờ, lạnh lẽo mà kiên cường.
Sáng sớm hôm sau, ta liền dậy cho gà vịt ăn rồi vội vàng ra ruộng.
Ta đang hăng say làm việc thì thiếu gia bỗng xuất hiện ở đầu ruộng, lôi ta - kẻ đang trồng khoai tây về nhà, bảo ta dẫn hắn đến nhà Diêm đại thúc.